Cuộc gọi báo thức số 36

Plub tự tin sải bước dọc hành lang sau khi thư ký đồng ý để cô tới gặp ngài chủ tịch - hay nói đúng hơn là sau khi cô liên lạc với Khun Thee và được hộ tống thẳng đến văn phòng điều hành.

"Gần đây tâm trạng của Khun Thee có chút thất thường.", Mork cảnh báo với vẻ mặt nghiêm túc. Dọc hành lang, Plub cũng có thể dễ dàng nhìn thấy một số nhân viên đi ngang qua với vẻ mặt căng thẳng. "Ngài ấy rất cầu toàn trong công việc, đặc biệt mấy hôm nay lại cực kỳ khó tính."

Plub hơi nhíu mày nhưng chỉ gật đầu. Bầu không khí có vẻ bình tĩnh hơn cô mong đợi. Cô đã tưởng tượng ra cơn thịnh nộ kinh điển của những tên mafia, điển hình là việc ném đồ đạc - nhưng có lẽ Khun Thee không giống như vậy, ngài ấy đã rất bình tĩnh khi họ cùng đi ăn shabu mà.

Mork gõ cửa văn phòng lớn rồi thông báo rằng Plub đã đến. Bên trong phòng, người đàn ông cao lớn đang ngồi cau mày đọc tài liệu sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, xung quanh là những chồng giấy tờ chất cao như núi. Hắn ta chỉ dừng tay lại khi cô bước vào.

Theerakit ngước mắt lên, khuôn mặt góc cạnh của hắn ta hằn lên vẻ mỏi mệt. Quầng thâm hằn rõ dưới đôi mắt sắc sảo của hắn, bờ vai rộng thường ngày đầy kiêu hãnh nay lại có vẻ chùng xuống chán nản. Bầu không khí trong căn phòng lạnh lẽo đến cực điểm như muốn khiến bất cứ kẻ nào muốn bước vào phải chùn chân. Nhưng người chủ nhân quyền lực của căn phòng lại đang nâng niu một chiếc chuông gió nhỏ trong tay, giữ nó như thể đó là một món bảo bối quý giá.

Bình thường, Plub sẽ cảm thấy cực kỳ sợ hãi trước bầu không khí này - vì xét cho cùng, về lý,  cô chỉ là cấp dưới của Khun Thee. Nhưng hôm nay, Plub đến đây với tư cách là em gái của Peach cùng sứ mệnh khảo nghiệm người anh rể tương lai. Nỗi sợ hãi sẽ không có chỗ để xuất hiện ở đây.

Đôi mắt xám khói sắc sảo của hắn từ từ khóa chặt lấy Plub, trong ánh mắt lóe lên tia hy vọng hòa cùng chút lo lắng.

"Peach có ở cùng cô không? Em ấy thế nào rồi?"

Plub nhướng mày. Anh trai đã chuyển đến ở cùng cô được ba ngày rồi. Peach đã nói với cô rằng anh cần thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình rồi mới có thể nói chuyện với Thee được. Hơn nữa, gần đây tâm trạng của tên mafia dường như không ổn lắm, Peach không muốn mọi chuyện leo thang thành một cuộc cãi vã.

Không phải là Thee chưa từng muốn gặp Peach trong ba ngày qua, hắn đến tìm Peach thường xuyên đến nỗi nhân viên bảo an của chung cư cho rằng họ sống chung và thậm chí còn cấp thêm cho hắn một thẻ khóa dự phòng. Nếu Peach vẫn còn ở lại căn hộ của mình thì chẳng khác gì việc vẫy cờ đỏ trước một con bò tót, Thee chắc chắn sẽ xông vào.

Tuy nhiên, Peach vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Anh không nghe điện thoại nhưng vẫn trả lời tin nhắn của Thee, mặc dù không thường xuyên lắm vì lịch trình làm việc bận rộn của mình. Nếu không phải vậy, có lẽ Plub đã nghĩ rằng anh trai cô đã đá Khun Thee mất rồi.

Nhưng nhìn vào gần một trăm tin nhắn kia, không phải là Peach không rep mà rõ ràng là do Thee đã nhắn quá nhiều mà.

"Ngài đã làm Peach khóc." Plub nói dối một cách trôi chảy, anh trai cô không hề rơi một giọt nước mắt nào mặc dù đã hoàn toàn kiệt sức. "Anh ấy thực sự đau khổ. Tại sao ngài lại làm tổn thương anh ấy như vậy?" Chỉ cần vài lời nói đơn giản như vậy thôi đã khiến khuôn mặt Thee tái nhợt, bầu không khí lạnh lẽo nhanh chóng trở nên ảm đạm hơn. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của ngài chủ tịch khiến Plub khá ngạc nhiên và thích thú.

Điều này thật thú vị!

Plub để hắn ta chìm đắm trong cảm giác tội lỗi thêm một lúc nữa - coi như là một cách trả thù vì đã khiến anh trai cô buồn phiền. Nhưng khi thấy Thee chỉ lặng lẽ ngồi đó với nỗi buồn nặng trĩu, cuối cùng cô em gái tinh nghịch cũng phải thở dài, quyết định tha thứ cho người đàn ông si tình đáng thương này.

Lúc đầu, Plub đã lên kế hoạch chuẩn bị chạy trốn cùng Peach ngay lập tức nếu như Khun Thee có biểu hiện mất bình tĩnh. Nhưng thay vào đó, hắn ta dường như héo úa ngay trước mắt cô, giống như một cái cây ủ rũ bị bỏ lại dưới ánh nắng gay gắt. Plub không thể chịu đựng được khi nhìn thấy hắn ta như thế này, đặc biệt là khi anh trai cô cũng đang ở trong tình trạng tồi tệ y như vậy.

"Ngài không giận Peach à?" Plub thận trọng hỏi, nheo mắt lại như thể một chiếc máy dò nói dối.

"Sao tôi phải giận chứ? Em ấy mới là người đang giận tôi cơ mà." Thee ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại đầy mệt mỏi và đau đớn. Nhưng những ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chuông gió như thể nó có thể níu giữ sự tỉnh táo của hắn, chống đỡ cho tinh thần hắn không sụp đổ xuống và vỡ vụn ra ngay lúc này. "Có lẽ giờ em ấy ghét tôi lắm..."

Plub chống tay lên hông, chán nản nhìn Thee đang ngày càng chìm sâu hơn vào sự u ám buồn khổ không cách nào thoát ra được. Cô thở dài, quay lại lấy một chiếc ghế và kéo nó đến ngồi xuống đối diện ngài mafia sầu não. Cô nhóc chỉnh lại kính, cố gắng hết sức để trông nghiêm túc nhất có thể.

"Tôi muốn nghiêm túc hỏi ngài một điều." Plub hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. "Ngài cảm thấy thế nào về Peach?"

"Tôi thích em ấy!" Thee trả lời ngay lập tức, không một chút do dự. Giọng hắn kiên quyết, thận trọng, như thể đang thầm khẳng định lại với chính bản thân mình một lần nữa.

Đây không phải là suy nghĩ thoáng qua. Kể từ khi Peach rời xa, tình cảm của Thee ngày càng trở nên sâu sắc hơn, như một chiếc dao cùn cứa vào tim hắn đầy đau đớn, khiến hắn không thể nào lảng tránh được.

"Tôi thích Peach... Tôi yêu anh trai của cô!"

Plub mỉm cười đầy hài lòng khiến sự căng thẳng trong phòng cũng dịu đi phần nào.

"Ngài sẽ không làm hại anh trai tôi chứ?"

"Không bao giờ!"

Đôi mắt xám khói của Thee nhìn thẳng vào mắt Plub như để khẳng định một cách vững vàng, chắc chắn. Lông mày hắn nhíu lại như thể câu hỏi của cô khiến hắn khó chịu vì bị nghi ngờ.

Plub thở dài nhẹ nhõm, cụp mắt xuống trong giây lát để rồi khi ngước lên lần nữa, đôi mắt ấy lấp lánh sự ấm áp bình yên, pha lẫn chút gì đó trong sâu thẳm.

"Có một điều mà ngài cần biết. Peach sẽ không bao giờ nói với ai, nhưng tôi nghĩ là ngài nên biết." Cô nói chậm rãi, bình thản như đang kể câu chuyện về cuộc đời người khác. "Peach và tôi không phải là trẻ mồ côi từ khi sinh ra. Chúng tôi cũng có một người mẹ... nhưng bà ấy đã tái hôn - và người đàn ông bà chọn hóa ra lại là một con quái vật tàn ác. Ông ta nghiện rượu và thường xuyên bao lực gia đình. Nhưng mẹ chúng tôi... bà ấy vẫn yêu ông ta. Trong khi chúng tôi chỉ là những đứa trẻ không thể phản kháng, không thể làm gì được."

Thee ngồi thẳng dậy, chăm chú lắng nghe như muốn nuốt lấy từng lời. Đôi mắt hắn tối sầm lại đầy giận dữ, hắn muốn ghi nhớ từng chi tiết của câu chuyện, thầm thề sẽ giữ chặt từng mảnh quá khứ của Peach trong tim mình.

"Có một lần tôi bị sốt rất cao. Peach đã quỳ xuống và cầu xin mẹ đưa tôi đến bệnh viện nhưng bà ấy không hề quan tâm. Bà ấy yêu người chồng mới của mình hơn cả những đứa con đứt ruột đẻ ra. Khi con quái vật đó nói không, bà ấy đã bỏ mặc chúng tôi tự lo liệu. Ngày hôm đó, Peach bị đánh đập tàn nhẫn đến mức một cánh tay của anh ấy bị gãy. Còn tôi? Tôi chỉ biết nằm đó chờ chết." Plub nhẹ nhàng kể lại với ánh mắt xa xăm. Giọng đã khàn đi khi kể lại câu chuyện cũ nghiệt ngã nhưng cô nhóc vẫn kiên cường giữ vẻ mặt bình tĩnh. Thời gian đã chữa lành vết thương cũ, nhưng những vết sẹo vẫn luôn còn ở đó, mờ nhạt nhưng không bao giờ biến mất.

"Kể từ đó, Peach rất ghét bạo lực, thực sự căm hận điều đó. Thật ra, anh trai tôi không hoàn hảo, anh ấy có tính cách gai góc và đôi khi có chút thù dai. Nhưng khi nói đến bạo lực, anh ấy rất sợ hãi. Cho dù là chủ động hay bị động thì anh ấy đều không thể chấp nhận được."

Quý ngài mafia sững người. Đôi mắt xám của hắn mở to vì bàng hoàng, vì những hình ảnh trong quá khứ nhanh chóng ập đến như một đoàn tàu khổng lồ. Ký ức quay trở lại ngày hôm đó ở nhà hàng - ngày mà hắn đã nắm cổ tay Peach mạnh đến nỗi để lại những vết bầm đỏ khiến khuôn mặt anh sợ hãi tái nhợt.

Và một lần khác, bên ngoài văn phòng - khuôn mặt của Peach lại trở nên trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt mở to và mất tiêu cự, run rẩy vì nỗi sợ hãi quá lớn mặc dù anh đã cố gắng che giấu nó đi.

Peach không chỉ 'sợ hãi' mà có lẽ còn bị 'tổn thương tâm lý'.

"Sau đó chuyện gì đã xảy ra?" Thee hỏi, giọng hắn khô khốc, khàn đặc còn tâm trạng thì vừa buồn bã vừa dằn vặt. Hắn cần phải biết tất cả mọi chuyện.

Nếu đó là chuyện của Peach thì không có gì là nhỏ bé hay tầm thường cả.

"Sau đó? Sau đó Peach cõng tôi bỏ chạy. Chúng tôi trốn thoát khỏi ngôi nhà đó, và được vài người giúp đỡ. Peach nói dối rằng mẹ chúng tôi đã chết, vì vậy hai anh em được đưa đến trại trẻ mồ côi. Chúng tôi ở đó cho đến khi Peach mười tám tuổi. Ngay khi anh ấy đủ tuổi, chúng tôi chuyển ra ngoài và bắt đầu sống tự lập." Plub tóm tắt ngắn gọn như thể đó là một câu chuyện đơn giản, phẩy tay nhẹ nhàng như thể nó không chứa đựng sức nặng của hàng ngàn khoảnh khắc tan vỡ. Giọng điệu bình thản của cô khiến nó nghe giống như một dòng dẫn chuyện sáo rỗng "Mười năm sau" trong những cuốn tiểu thuyết, hoàn toàn bỏ qua những khó khăn và đau đớn trong quãng thời gian dài dằng dặc đó.

Mặc dù ai cũng biết đó không hoàn toàn là sự thật, quá khứ luôn chứa đựng những câu chuyện tốt đẹp và tồi tệ song hành. Nhưng giờ thì không còn quan trọng nữa.

"Chúng tôi không bao giờ nói về chuyện đó nữa. Ngay cả tôi cũng không bao giờ nhắc đến việc Peach sợ bạo lực đến thế nào. Thành thật mà nói, tôi không chắc Peach có nhận ra điều đó hay không nữa."

Đó là điều mà chỉ có người em gái đã lớn lên bên cạnh anh trong suốt quãng thời gian khó khăn ấy mới có thể nhận ra. Peach hoàn toàn tránh xa những bộ phim hành động, bỏ qua bất kỳ môn thể thao nào liên quan đến chiến đấu và luôn trông nhợt nhạt khi xem các bản tin về bạo lực. Anh luôn cố gắng né tránh bất cứ điều gì liên quan đến nó - giống như chạy trốn khỏi cơn ác mộng lặp đi lặp lại mà không thể thoát ra.

"Là lỗi của tôi." Thee lẩm bẩm, nỗi buồn và sự lo lắng đè nặng lên lồng ngực khiến hắn không thể thở nổi. "Tôi không bao giờ có ý định khiến Peach cảm thấy như vậy." Nhưng hơn cả cảm giác hối hận, dằn vặt, Thee nhận ra rằng hắn hầu như không biết gì về con người thật của Peach.

Đằng sau nụ cười rạng rỡ và thái độ điềm tĩnh, nhẹ nhàng - chiếc khiên giáp mà anh tạo ra để bảo vệ chính mình - Peach có lẽ mong manh hơn những gì Thee có thể tưởng tượng.

Không khóc không có nghĩa là không đau. Vết thương đã lành sẹo không có nghĩa là nỗi đau đã biến mất.

"Ngài cũng không cần tự trách mình quá đâu, Khun Thee. Thật ra... cả tôi và Peach đều có chút thích thú khi mọi chuyện diễn ra như vậy."

Cô gái trẻ nhún vai một cách thản nhiên. Đây có thể là lần đầu tiên Tawan dùng đến bạo lực, nhưng chắc chắn không phải là lần đầu tiên Peach gặp rắc rối vì anh ta.

"Nhưng tôi vẫn làm hỏng chuyện... khiến Peach ghét tôi." Bờ vai rộng của quý ngài mafia sụp xuống, khuôn mặt sắc sảo của hắn ta bị nỗi buồn vây kín. Giọng hắn càng lúc càng nhỏ dần.

"Tôi không biết là anh ấy có ghét ngài thật không. Nhưng nếu ghét thì đã  không để tôi sắp xếp cuộc gặp này."

Thee ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mở to vì kinh ngạc chợt lóe lên tia hy vọng. Cô gái trẻ cười khúc khích, quyết định rằng cô đã thử thách anh rể tương lai của mình đủ rồi.

"Khun Thee, chiều mai ngài có thời gian rảnh không? Peach muốn nói chuyện với ngài."

"Tất nhiên rồi!" Thee trả lời ngay lập tức, đầy chắc chắn và tự tin. Ngay cả khi lịch trình không còn chỗ trống thì hắn vẫn sẽ đảm bảo rằng có thời gian rảnh.

"Tôi bắt đầu muốn gọi ngài là P' Thee rồi đấy!" Plub trêu chọc với nụ cười tươi tắn, tinh nghịch. "Nhưng mà, ngài chủ tịch hãy cố gắng hết sức nhé! Tôi chỉ có một yêu cầu thôi: đừng bao giờ, tuyệt đối đừng bao giờ dùng vũ lực với anh trai tôi. Nếu ngày nào đó ngài không còn yêu Peach nữa, xin hãy trả anh ấy lại cho tôi."

Thee nhìn thẳng vào mắt Plub đầy kiên định và không hề nao núng. Hắn chưa bao giờ nghiêm túc hơn thế này trong đời.

"Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu. Tôi thề đấy!"

=====

Peach đã hoàn thành toàn bộ công việc quay chụp cho bộ sưu tập mùa đông vào ngày thứ ba.

Sự thay đổi người mẫu chính vào phút chót đã dẫn tới một núi công việc chất đống cần phải làm lại từ đầu như hình ảnh, video quảng cáo, phỏng vấn tạp chí, kế hoạch quảng bá, v.v. Peach không thể không cảm thấy tội lỗi vì mình là một phần nguyên nhân gây ra sự thay đổi lớn như thế. Do vậy, anh đã tình nguyện giúp team sản xuất chỉnh sửa ảnh đến bước cuối cùng và thậm chí còn hỗ trợ thiết kế bố cục nghệ thuật của tạp chí. Thành thật mà nói, một phần lý do khiến anh lao vào công việc là vì gần đây tâm trí Peach cực kỳ rối bời. Chàng nhiếp ảnh gia ngủ không ngon, vì vậy khi chứng mất ngủ ập đến, anh đành phải ngồi dậy và làm việc suốt đêm.

Peach cầm điện thoại lên, lướt qua những tin nhắn chưa đọc trong ứng dụng. Trong số những tin nhắn từ các thành viên trong nhóm, có một cái tên nổi bật được xếp ngay đầu tiên: Khun Thee - ngài ấy vừa mới nhắn tin đến. Peach lựa chọn trả lời tin nhắn của nhóm trước rồi mới mở tin nhắn của Thee ra.

Hầu hết các tin nhắn trước đó của Thee đều ngắn gọn và cụt lủn như hỏi anh đang ở đâu, anh thấy thế nào rồi và tại sao anh lại không trở về căn hộ của mình. Peach khẽ cười khúc khích trước giọng điệu có phần hống hách trong những tin nhắn trước đó rồi mới đọc tin nhắn gần đây nhất.

T: Tôi rảnh buổi chiều ngày mai.

T: Và sáng ngày kia cũng vậy.

Peach không nhịn được bật cười khẽ, anh lập tức đoán được rằng có thể Plub đã gặp Thee trước và tự mình lên lịch cuộc hẹn. Đêm qua, con bé đã nói rằng sẽ hẹn gặp Khun Thee và khăng khăng muốn đi một mình, quyết tâm thử thách anh rể tương lai của mình trước. Và đương nhiên, chỉ khi nào Khun Thee vượt qua bài kiểm tra nhỏ thì Plub mới đồng ý cho hắn gặp Peach.

Nhiếp ảnh gia trẻ không thể nào không lo lắng được, nếu tên trùm mafia đáng sợ đó đột nhiên mất bình tĩnh và đánh em gái anh thì sao? Plub thẳng thắn đến mức có thể làm mất lòng người khác. Nếu cô vô tình nói điều gì đó khiến Thee khó chịu, làm sao anh có thể giúp được?

Nhưng Plub có vẻ chẳng để tâm chút nào. Cô cười xòa và nói rằng: "Nếu em quay trở về với một vết thương thì chứng tỏ Khun Thee là một người tồi tệ. Em sẽ không bao giờ chấp nhận một người như thế trở thành anh rể của mình đâu.."

=====

"Hey! Em về rồi đây!"

Peach ngẩng đầu nhìn cô nhóc đang líu lo vui vẻ bước vào. Plub phấn khích chạy vào, hai tay xách theo những chiếc túi lớn, trĩu nặng giống như mang cả một bàn tiệc về nhà. Một trong những chiếc túi lớn màu trắng có in logo của một nhà hàng Hàn Quốc nổi tiếng đang tỏa ra mùi thơm của gà rán sốt tỏi đầy quyến rũ, vương vấn khắp căn phòng, khiến bụng Peach sôi lên ngay lập tức.

Plub đã quay trở về, không chỉ không hề hấn gì mà còn vô cùng rạng rỡ làm Peach không khỏi tự hỏi liệu có điều gì đó tốt đẹp, bất ngờ đã xảy ra hay không.

"Sao thế, Plub?" nhiếp ảnh gia trẻ vừa hỏi vừa đứng dậy giúp em gái xếp đồ ăn ra bàn. "Em trúng số à? Sao mua nhiều đồ thế?" Anh biết em gái mình thích đồ ăn Hàn Quốc, nhưng mấy túi đồ ăn này hai người không thể xử lý hết được. Thật là lãng phí!

"Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng!", cô cười khúc khích trêu chọc anh trai một cách tinh nghịch. "Nhưng em chẳng phải tiêu một Baht nào cho những thứ này cả. Tất cả đều là nhờ có người nào đó trả tiền cho. Thôi nào, chúng ta ăn đi, em đói quá!"

Peach nhướn mày tò mò, nhưng quyết định không ép hỏi cô thêm nữa. Thay vào đó, anh giúp đổ canh kim chi vào bát trong khi Plub vui vẻ sắp xếp các hộp gà đủ loại lên bàn ăn. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cuối cùng họ cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.

"Peach!" Plub thả một miếng gà rán tẩm mật ong lên đĩa của anh. "Em đã sắp xếp cuộc hẹn với Khun Thee rồi. Thư ký của ngài ấy bảo anh nên gọi lại để xác nhận thời gian - anh ấy nói anh có số điện thoại của anh ấy."

"Vậy, điều đó có nghĩa là Khun Thee đã vượt qua bài kiểm tra rồi à?" Peach hỏi với một nụ cười tinh nghịch. Thật ra, anh đã có thể đoán được ngay kết quả từ khi cô em gái tinh nghịch trở lại với tinh thần phấn chấn và những túi đồ ăn khổng lồ, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

"Đã vượt qua vòng loại, nhưng liệu ngài ấy có thể chinh phục được anh hay không, thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác." Cô nhóc cố giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng trông vẫn thật buồn cười khi đang nhai nhồm nhoàm miếng gà rán. "Nói vậy là trong khi người ấy đang cố tán tỉnh anh thì em cứ thoải mái vắt kiệt hầu bao của người đó hết mức có thể, ăn miễn phí mỗi ngày luôn? Nghe cứ như một giấc mơ ấy nhỉ?!"

"Vắt kiệt một ông trùm mafia để có ba bữa một ngày? Thật sao?" Peach bật cười khiến Plub bắt đầu phàn nàn về số tiền chi tiêu cho việc ăn uống hàng ngày của cô đắt đỏ như thế nào so với mức lương của một nhân viên văn phòng.

Hai người tiếp tục đùa giỡn trong vài phút, nhưng bầu không khí vui tươi cũng không duy trì được lâu.

Plub chống cằm, nhìn anh trai mình bằng ánh mắt ấm áp và đầy suy tư.

"Peach, em thực sự vui mừng vì cuối cùng cũng có người chăm sóc cho anh." Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt to tròn phía sau cặp kính lấp lánh những giọt nước mắt hạnh phúc. "Nhưng hãy chắc chắn rằng đó là người mà anh thực sự muốn, được chứ? Đừng lo lắng cho em. Nếu anh chưa sẵn sàng cho người ấy một câu trả lời thì đừng đồng ý vội. Và nếu cảm thấy không ổn thì hãy gạt người đó sang một bên. Dù có thế nào đi nữa, em sẽ luôn ở bên anh."

Peach lặng đi một lúc, tự hỏi liệu Plub có còn thấy nặng lòng về chuyện của Wivit không. Cô bé từng nghĩ rằng chính em ấy là lý do khiến Peach phải chịu đựng sự ngang ngược của Wivit. Mặc dù cũng là một phần của sự thật nhưng đó hoàn toàn là sự lựa chọn của Peach. Plub không cần phải mang theo mặc cảm tội lỗi.

Nhiếp ảnh gia trẻ vươn tay ra nhẹ nhàng đặt lên đầu em gái và vuốt tóc cô một cách trìu mến.

"Được rồi. Anh hứa lần này sẽ lắng nghe trái tim mình trước", Peach mỉm cười nói.

Plub gật đầu nhiệt tình rồi thốt lên "Tốt lắm!" trước khi quay lại tập trung xử lý miếng cánh gà sốt cay của mình. Cô luôn để cho Peach quyết định mọi thứ: sự kiên trì của Thee và tương lai của hai người họ - tất cả đều nằm trong tay Peach.

Trong lúc đó, Plub sẽ liên tục thử thách tên trùm mafia khó tính đó, ít nhất là cho đến khi Peach tìm ra câu trả lời của mình.

----------

Peach phải vừa học, vừa làm, vừa nuôi em vất vả tới vậy mà vẫn có thể tốt nghiệp đại học bằng xuất sắc.
Hơn 10 năm vật lộn trưởng thành chỉ có Plub như mặt trời nhỏ sưởi ấm cho Peach, ủng hộ Peach vô điều kiện. Có lẽ là nhờ có cô em gái này ở bên nên Peach mới có thể đứng vững suốt bao nhiêu năm như vậy được.
Tôi thương Peach thương Plub quá đi 😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro