04.
Sẽ không dễ một chút nào với Chương Hạo
Anh chỉ vừa cảm thấy mình thật sự sống vào vài tháng gần đây thôi
Cơ thể anh sau cơn phẫu thuật còn chưa kịp lành lại những tổn thương, thế giới ngoài kia với Chương Hạo vẫn là một vùng đất cần được khám phá, giờ đây không biết có thể ở lại bao lâu. Những ngày đầu, tâm trạng của anh cực kì suy sụp, nhưng đến mỗi lúc nhìn thấy hắn, những cánh hoa rung lên chỉ khiến cõi lòng anh rạo rực
Hôm nay vẫn thế
Anh vẫn cứ rung động bởi từng cử chỉ hắn trao, một cái chạm vai, hay một lời hỏi thăm mà anh luôn ảo tưởng chỉ dành cho chính mình
- Chương Hạo, em có thể mượn đồng phục của anh không? Em cần đi đến gặp cán bộ trường, nhưng lại không mang theo đồng phục chính khóa
Chương Hạo rất dở trong khoảng từ chối người khác, vì vậy, cứ thế mà chiếc áo đồng phục của anh trao về tay Sung Hanbin
- Em...mặc có thoải mái không?
- Thoải mái
Hanbin nói xong liền híp mắt cười, rồi vội hắng giọng nói thêm:
- Mà này Chương Hạo, anh có biết mùi cơ thể anh dạo này rất thơm không?
- Haha, chắc là do bột giặt mới anh dùng đấy!
Anh cười xuề xòa, nhằm đánh lạc hướng hắn không chú ý đến đôi gò má ửng hồng của anh. Cứ cho là hắn quyết trêu chọc anh đến cùng đi, Sung Hanbin cúi xuống chạm đầu mũi mình lên cổ anh, giọng nói pha chút trầm ấm:
- Không, nó phát ra từ da thịt anh mà
Chương Hạo ngạc nhiên đến mức quay phắt đầu lại, mém một chút, hai gò má đã chạm nhau.
- Thôi đi, em đừng chọc anh nữa
- Chương Hạo này, anh đúng là có mất trí nhớ thật...nhưng mà...
Anh không thể tiếp tục đóng cảnh lãng mạn này nữa, mà vội đẩy hắn ra, không quên gằn giọng một cái. Hắn đắc thắng cười trong bụng, hai tay phóng khoáng bỏ vào túi áo khoác, nói:
- Nhưng mà hành động của anh không khác xưa mấy nhỉ?
- Ý em...là sao?
- Không – có – gì!
Nói rồi hắn cười thành tiếng, bỏ đi mất. Chương Hạo đứng lạc lõng giữa sân bóng rổ, nụ hoa hôm nào nay đã nở bung thành cánh
Thẩm Tuyền Duệ bước xuống sân bay, sải chân bước đến người đang đứng giữa biển đông đằng kia, không ngần ngại ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ bé ấy. Anh ta thở gấp, gương mặt thỏa mãn vì bao nỗi nhớ như đang dần tan đi trong cái ôm ấm áp ấy. Người trong lòng khó thở mà cự quậy:
- Em nhớ anh như vậy, tại sao không về sớm một chút?
- Gia đình nhà nội em không ngờ gặp phải chuyện phiền phức, em cần ở lại đó thêm một tháng để giải quyết xong xuôi
Đoạn, Tuyền Duệ thả tay ra, nhìn gương mặt rạng ngời của Chương Hạo, lại đưa tay xoa tóc anh:
- Xin lỗi, Giáng sinh vừa rồi phải để anh một mình
- Không sao, anh không buồn vì chuyện đó đâu
- Vậy tại sao hôm đó anh lại khóc?
Chương Hạo ngơ ngác, câu hỏi đường đột này như một hướng tên nhắm thẳng vào tâm can, khiến ai kia chết lặng
- Sau này anh có thể rửa mặt kĩ một chút trước khi gọi điện với em được không? Mắt anh lúc đó đỏ hoe à
Anh hơi mủi lòng, mắt hướng về nơi khác
- Giáng sinh không được đoàn tụ cùng mọi người cũng thật tiếc quá, hôm đó quả nhiên anh có hơi tủi thân
Để bù đắp cho cho sự thiếu hụt về tinh thần ấy, Tuyền Duệ sẵn lòng mở một bữa tiệc nhỏ ngay tại nhà Chương Hạo. Cậu em này quả thật biết cách an ủi người khác, mấy món anh nấu không phải xuất sắc nhưng chính là hương vị gia đình mà Chương Hạo cần nhất lúc này. Ngồi trên bàn lẩu sôi sùng sục, chén cơm của Chương Hạo cứ không ngừng vơi rồi đầy, Tuyền Duệ suốt buổi cứ phải nhấp nhổm người múc thức ăn cho anh
Cứ mỗi lần một muỗng canh chan vào bát cơm của Chương Hạo, Tuyền Duệ lại hỏi một câu:
- Học ở trường mới, anh thấy thế nào?
- Rất tốt, mọi người rất thân thiện
Chương Hạo lúi húi ăn, như sợ rằng Tuyền Duệ sẽ phát hiện ra một điều gì đó bất thường ở anh
- Thế anh đã để ý được ai chưa?
Chương Hạo ho sặc sụa, hành động nhỏ này làm đôi chân mày Tuyền Duệ khẽ nhấc lên, kì thực có chút nghi ngờ. Anh lấy lại giọng nói:
- Tìm ở đâu ra chứ?
- Em không phải không muốn anh kết bạn cùng ai. Chỉ mong anh đừng quá tin tưởng những người ở giảng đường đại học
Món lẩu ngon cũng chẳng còn vị gì nữa, giờ phút này Chương Hạo chỉ nghĩ mình cần gắng sức diễn thật tốt. Vì anh cứ có linh cảm, người khó tính như Thẩm Tuyền Duệ sẽ không chấp nhận Sung Hanbin. Anh còn chẳng biết, điểm nào ở Sung Hanbin có thể khiến Tuyền Duệ không chấp nhận được nữa
Trước mắt anh không nên đánh liều nói ra, vì thế, Chương Hạo hít một hơi thật sâu, thận trọng nói:
- Thật ra...anh có quen 1 người tên Kim JiYoon
- Là con gái sao?
- Còn có nam nhân nào tên như vậy sao?
Chương Hạo trách Tuyền Duệ lại hỏi vớ vẩn, cậu em cười hiền, chung quy đã bớt căng thẳng hơn vừa nãy. Chương Hạo cầm lấy đũa trên tay, Tuyền Duệ không hỏi về việc trên trường nữa mà hỏi thăm cuộc sống anh dạo này. Vậy thì anh cứ bình thản mà gấp món thịt ngon, anh còn phải nuôi một mầm cây trong tim mình nữa mà
Thẩm Tuyền Duệ chẳng qua không muốn không khí bàn ăn trở nên căng thẳng, cho nên mới không hỏi đến chuyện bạn bè Chương Hạo nữa. Câu trả lời của anh thật sự không thuyết phục, nhớ lại bộ dạng ấp úng khi nãy, Tuyền Duệ không thể bỏ qua mà quyết định tìm hiểu về người có tên Kim JiYoon kia.
Tuyền Duệ quen biết khá nhiều, có từng làm quen được một người trong ban chấp hành ở trường đại học của Chương Hạo. Không vòng vo nữa, anh liền nhắn tin hỏi người bạn này, liệu Kim JiYoon kia có điểm gì đáng lưu ý không
Quả thực, bạn của Chương Hạo đều là những người có tiếng trong trường cả, chỉ cần nhắc đến tên thì đối phương có thể òa lên một tiếng, nói "Thì ra là cậu ta". Kim JiYoon cũng không ngoại lệ. Sinh viên này trước kia còn chẳng ai nhớ tên, giờ thì hưởng ké tiếng tăm của bạn trai nên cả trường đều nhớ cả mặt rồi
"Bạn trai cậu ta? Rốt cuộc là người có sức ảnh hưởng thế nào vậy?"
Tuyền Duệ gấp gã gõ vào màn hình, không mất lâu đã nhận được hồi âm:
"Còn ai ngoài Sung Hanbin nữa, cậu có biết một ngày bao nhiêu cô gái đến xin số điện thoại của cậu ấy không hả?"
Trái tim Tuyền Duệ bỗng dưng đập mạnh không ngừng, vô cùng thiếu kiên nhẫn đợi người kia nói tiếp:
"Bọn họ mới công khai mối quan hệ được 1 tháng gần đây thôi. Tôi cũng chẳng hiểu nổi, Kim JiYoon có điểm gì mà thu hút được Sung Hanbin nữa"
Sau đó, người bạn kia liên tục nhắn rất nhiều, nhưng Tuyền Duệ thì dường như chết cứng, nội tâm day dứt khó chịu
"Sung Hanbin rõ ràng có nhiều sự lựa chọn hơn cơ mà"
"Có cô gái nhà giàu, học giỏi ngỏ lời cũng từ chối"
"Cậu biết điều đáng nói nhất là gì không? Có cả con trai tỏ tình với cậu ấy nữa"
Tin nhắn cuối cùng này đánh thức Tuyền Duệ tỉnh dậy, ngay lập tức nhắn vào 2 chữ: "Thì sao?"
Đối phương liền mất tín hiệu "soạn tin", có lẽ bị dọa sợ một phen. Sau khi trấn tỉnh, Tuyền Duệ cẩn thận trả lời từng tin nhắn một
"Tôi không biết Sung Hanbin cũng học ở trường Đại học Kinh tế Seoul đấy"
Phải, nếu biết trước thì có chết anh cũng không để Chương Hạo đăng kí vào học, để bây giờ lo sợ 2 người họ sẽ chạm mặt nhau ở trường
"Sung Hanbin học ở khoa nào thế?"
Đối phương không dám chần chừ, liền đáp: "Là Kinh tế đối ngoại"
Lại học cùng cả khoa à? Vậy lẽ nào, trong suốt 4 tháng qua, họ chưa từng gặp nhau? Tuyền Duệ bức bối đến mức vò cả tóc tai, họ đã gặp lại nhau chưa, nói với nhau được câu nào chưa, có trời mới biết!
"Thôi được rồi, thông tin của cậu rất bổ ích" – Tuyền Duệ thở hắt ra, anh biết bây giờ mình cần trông nom Chương Hạo kĩ hơn. Anh không muốn Chương Hạo ngốc nghếch kia sẽ lại bị người ta làm cho tổn thương. Bởi, anh biết rõ quá khứ của Chương Hạo hơn chính bản thân Chương Hạo ....
Kẻ nào còn nhớ, thì tất sẽ còn đau
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro