#05. mơ
"thành hàn bân, anh là người cứu rỗi tôi, là người đem lại hơi ấm cho tôi không những vào đêm hôm ấy mà còn cả những lúc về sau"
"thành hàn bân, tôi thích anh, rất thích anh, không phải kiểu thích bởi vì lòng biết ơn đối với người cứu rỗi, mà là thứ cảm xúc thuần khiết của một trái tim biết yêu"
chương hạo thổ lộ mớ bong bóng tình cảm đang lớn dần lên trong trái tim mình, đem những thứ cảm xúc trần trụi nhất phơi bày trước thành hàn bân.
chương hạo vốn đã quen đè nén trái tim của mình để không một ai có thể bước vào đấy và phá vỡ nó cả, bây giờ lại tự nguyện đưa tận tay cho thành hàn bân chiếc chìa khóa để mở cửa tiến vào.
chương hạo thua triệt để trước thành hàn bân, nhưng lại không cảm thấy buồn bã hay chán nản.
bởi vì đó là thành hàn bân, nên chương hạo mới làm như thế.
thành hàn bân khi nghe xong những thổn thức của trái tim chương hạo thì không có bất kỳ phản ứng nào cả, tựa như chúng đã bị gió thổi đi trước khi tới tai của anh ấy vậy.
chương hạo thấy vậy bèn một lần nữa nói lại.
"thành hàn bân, anh nghe rõ không? tôi thích anh, đến nỗi mỗi lúc tôi chìm vào giấc ngủ, trong những giấc mơ của tôi, anh luôn ở đấy"
"anh là người gom những bó oải hương tặng tôi trong đấy, là người sẵn sàng nắm lấy tay tôi không rời khi tôi đang luyên thuyên về cánh đồng được nắng chiều bao phủ"
"anh là người ôm tôi vào lòng, là người dẫn tôi đi ngắm nắng hoàng hôn trên bờ biển đêm ấy"
chương hạo vừa nói vừa cầm lấy đôi vai của thành hàn bân mà lắc mạnh. gương mặt nó ửng đỏ cả lên, cộng thêm nắng từ đường chân trời rọi xuống, càng làm đậm thêm sắc đỏ ấy.
nhưng thành hàn bân vẫn không có phản ứng gì cả.
chương hạo thấy vậy bỗng bực mình, quát lớn.
"con mẹ nó thành hàn bân, anh có chấp nhận hay không cũng phải nói cho tôi một tiếng chứ. im im lặng lặng như bây giờ là như thế nào, tôi không muốn phải chơi trò đoán mò câu trả lời đâu!"
vẫn như cũ, thành hàn bân không hề trả lời. chương hạo thấy vậy liền gục xuống bờ cát, miệng bắt đầu chửi mắng thành hàn bân bằng những câu từ thậm tệ nhất.
chương hạo là người rung động, nhưng nó không hề mong đợi một thành hàn bân như thế này.
một thành hàn bân vô hồn, như không hề tồn tại vậy.
được một lúc sau, nó mới nghe thấy thành hàn bân mở lời.
"nhưng hạo à, đã đến lúc em phải rời khỏi giấc mơ này rồi"
"ý anh là sao?"
chương hạo nhỏ giọng đáp lại.
"thời hạn bảy ngày đã đến hồi kết rồi, anh phải đi đây"
nghe thấy vậy, chương hạo liền ngẩng mặt lên nhìn vào thành hàn bân, một lần nữa hỏi lại câu hỏi cũ.
"anh vốn dĩ không hề có thật, đây hoàn toàn là những gì đang diễn ra trong giấc mộng của em"
"anh chính là nhân vật được tạo ra bởi em, và cũng là vì em"
những con chữ lọt vào tai chương hạo không khác gì đang đấm một cú thật mạnh vào não bộ nó vậy.
"ý... ý anh là toàn bộ những gì xảy ra trong khoảng thời gian qua, đều là một giấc mơ thôi sao?"
chương hạo hỏi thành hàn bân, đôi mắt đã bắt đầu ứa nước.
thành hàn bân gật đầu.
anh đang đứng ngược hướng nắng, vốn dĩ cơ thể được dát ánh vàng trông rất thơ, rất tình, nhưng lọt vào mắt chương hạo, nó dường như cảm thấy anh đang dần biến mất đi trước mắt mình vậy.
"hẹn gặp em ở cuối đường chân trời nhé"
anh nói xong, chương hạo thấy cơ thể thành hàn bân mờ nhạt đi theo từng giây đang trôi, dần dần tan vào sắc vàng của nắng giữa bờ biển.
thành hàn bân biến mất, để lại những bông bồ công anh còn vương vấn trên mặt cát, rồi chúng cũng như anh, bay đi mất.
thành hàn bân biến mất, giấc mơ của chương hạo cũng từ đấy mà chấm dứt theo.
(...)
chương hạo mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên, cố gắng nhận thức được mình đang ở đâu.
trước mắt nó là bầu trời đen của ban đêm, không có nổi một vì sao nào. mặt trăng trên kia cứ treo lơ lửng, và sóng biển dồn từng cơn tràn vào bờ cát.
chương hạo đã chính thức thoát khỏi giấc mơ do chính mình tạo ra, chính mình đắm chìm, và rồi, chính mình gục ngã.
mọi thứ trong mộng tưởng của nó rất chân thực, rất ngọt ngào, song cũng quá cám dỗ. chương hạo đã lún sâu quá mức cho phép, đến nỗi không có gì có thể đưa nó về lại thực tại được.
vậy mà chỉ cần vài ba câu nói của thành hàn bân, giấc mộng của chương hạo hoàn toàn tan mất.
như cái cách thành hàn bân đến và đi vậy, vô cùng bất ngờ nhưng cũng rất dứt khoát.
thành hàn bân bất ngờ len lỏi vào mọi ngóc ngách trong nó, rồi lại dứt khoát phá nát bản tình ca được tạo nên bởi những tiếng đập của trái tim.
chương hạo đã hóa điên tới mức có thể tự tay mình dệt nên một giấc mộng quá đỗi chân thực để cho bản thân những phút giây được sống, chứ không phải là tồn tại.
cây kẹo bông gòn đầy vị ngọt của đường, bây giờ không còn lại gì cả.
đường đã tan đi hết, chỉ còn lại chút dư vị còn đọng trên khóe môi.
thành hàn bân được tạo ra để chương hạo cảm nhận được mùi vị của yêu thương. thành hàn bân đi rồi, hồn chương hạo cũng từ đó mà đi theo.
hồn đã lìa khỏi xác.
trước khi giấc mơ ấy chấm dứt, thành hàn bân có nói, hãy gặp lại anh ở cuối đường chân trời.
chương hạo bỗng thấy đoạn đường tới ánh trăng đang đung đưa giữa mặt biển ngắn hơn mọi khi, không ngần ngại gì mà bước gần tới phía đó cả.
ánh trăng lấp lánh trên mặt biển, thu hút chương hạo tiến lại gần nó hơn.
bước chân thứ nhất, chương hạo nhớ lại hơi ấm đọng trên áo quần đêm hôm ấy.
bước chân thứ hai, chương hạo nhớ về hương vị của bữa ăn sáng do thành hàn bân nấu.
bước thân thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm, thứ sáu cứ thế mà hằn dấu rõ nét trên bề mặt của bờ cát vàng mịn.
bước chân thứ bảy, chương hạo nhớ thành hàn bân.
những bong bóng khí liên tục hiện lên, nổi thành từng đám lớn nhỏ. được một lúc sau, mặt nước trở lại như cũ, đầy những gợn sóng nhấp nhô.
chương hạo đã thành công quay trở về bên cạnh thành hàn bân.
ngay tại bãi biển ấy, vào chính thời điểm này.
lấp lánh ánh trăng trên mặt nước,
hút hồn những kẻ muốn có nhau,
như cách bàn tay ta nắm chặt,
một lòng một dạ, mãi không buông.
biển bạc gợn nhẹ vài cơn sóng,
và anh ôm em, kéo vào lòng,
hôn nhẹ lên môi, một vị ngọt,
chân không chạm đất, nổi song song.
tâm trí lềnh bềnh giữa đại dương,
có ánh trăng rọi sáng con đường,
dẫn vào tim anh, nhờ trú ngụ,
dẫn lên áng mây, gọi thiên đường.
_THE END_
Một cái kết ngắn, nhưng mình nghĩ nó sẽ vừa đủ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hẹn gặp lại nhau vào những tác phẩm sau nhé <333
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro