15

Zhang Hao đang sống trong những tháng ngày hạnh phúc nhất. Anh có được tình yêu của Sung Hanbin thậm chí còn có được một công việc phù hợp khiến bản thân vui vẻ mỗi ngày. Mỗi ngày trôi qua, Zhang Hao đều thấy mình như đang nhảy múa vì quá vui sướng. Sung Hanbin bước vào những tháng ngày miệt mài cho việc học của mình nhưng không vì vậy mà cậu chàng bỏ lơ anh một chút nào. Hanbkn vẫn luôn tranh thủ thời gian nhắn tin hỏi thăm anh mỗi sáng, trưa, chiều và tối. Thậm chí có những ngày Zhang Hao không hề hy vọng vẫn có thể thấy được mái đầu đen nhánh đứng đợi mình trước cửa lớp. Mỗi khi như vậy anh đều thấy tim mình như được thắp sáng bởi đôi mắt và nụ cười của cậu. Zhang Hao thừa nhận mình đã quá yêu và phụ thuộc vào Hanbin bởi vì vậy mà điều đang được nghe thấy khiến anh bần thần đã nửa tiếng rồi.

Quán cafe quen thuộc cả hai thường ngồi giết thời gian những ngày mưa không khí đột nhiên trở nên rất nặng nề. Zhang Hao cứ mãi nhìn ly cafe đã nguội lạnh của mình mà không thể thốt nên một lời nào từ sau khi Hanbin vừa nói xong điều đó. Cậu thật sự đã nói điều đó rồi, Hanbin vẫn nhìn Zhang Hao, từ đầu tới giờ vẫn vậy. Bên ngoài trời vẫn còn mưa rất nặng hạt, Sung Hanbin biết anh còn lâu lắm mới có thể nói gì đó. Khi quyết định nói điều này cho anh biết ngày hôm nay Hanbin vốn đã tưởng tượng được Zhang Hao sẽ phản ứng như thế nào. Cậu đưa tay ra định chạm vào tay anh, nhưng tay Hanbin còn chưa kịp chạm vào, anh đã rụt tay lại, nhanh như thể anh chỉ chờ để làm như thế vậy. Cậu thấy trong tim mình hụt hẫng, cậu biết rằng mình không thể hy vọng Zhang Hao hiểu ngay, nhưng ít ra cậu hy vọng anh sẽ phản ứng gì đó, chứ không phải là im lặng như vậy.

"Hao, anh không muốn nhìn em sao?"

Zhang Hao vẫn không động đậy, duy chỉ có trái tim anh là vẫn còn đập. Từ góc độ này, Hanbin chỉ có thể thấy được đỉnh đầu của anh, cũng đủ để cậu thấy anh đang rất khó chịu.

"Hao, anh nói gì đó đi được không?"

Giọng Hanbin vang lên gần như tan vỡ nơi cuống họng, truyền tới tai Zhang Hao đặc biệt gây ám ảnh. Anh từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt dài ráo hoảnh.

"Anh phải nói gì đây. Rằng hình như anh đã mơ thấy điều này trong giấc mơ một đêm nào đó à, rằng cả em cũng không muốn ở cạnh anh, cả em cũng muốn bỏ anh mà đi."

Trái tim Sung Hanbin tan vỡ, cậu thật sự muốn bỏ hết mọi thứ sang một bên để lại gần ôm lấy anh, nhưng không được rồi, sau khi nói xong câu nói đó Zhang Hao đã dứt khoát đứng dậy mà rời đi. Thậm chí cũng không nhìn cậu lấy một lần. Chẳng lẽ...chuyện của bọn họ cứ vậy mà kết thúc sao?

Những ngày sau đó trời bắt đầu mưa liên tục. Đài báo mùa mưa đã tới kéo theo tâm trạng ủ rũ của Zhang Hao càng thêm nặng nề. Anh duy trì việc đến trường, phòng phát thanh và về ký túc xá như một cái máy. Những tin nhắn dài thật dài của Hanbin trong máy cũng không thèm đọc, bỏ qua cả ánh mắt lo lắng của Kuan Jui mỗi chiều tan học. Zhang Hao chỉ thấy một trái tim trống rỗng chẳng cách nào chữa lành. Anh nhớ Sung Hanbin da diết, nhưng không cho phép mình chạy đi gặp cậu. Chuyện đã như vậy rồi, anh cố chấp đâm đầu vào rồi sẽ tệ hại tới đâu nữa cơ chứ. Đến ngày thứ en nờ cuối cùng Kuan Jui cũng phải đi gặp Hanbin. Y đã quá khó chịu vì phải chứng kiến bản mặt thất thần như bánh đa nhúng nước của Zhang Hao ngày qua ngày rồi. Đối diện với Kuan Jui là một Sung Hanbin gần như ướt nhẹp dưới cái áo hoodie màu xám và đôi giày ướt hết cả mũi. Cậu bước vào quán với dáng vẻ vội vã bảo vệ một đống thứ lỉnh kỉnh trên tay mặc kệ người mình dính ướt. Kuan Jui không nói gì chỉ nhìn chằm chằm đống đồ vẽ trong tay Sung Hanbin, y khẽ thở dài một tiếng.

"Ít ra cậu phải cầm theo ô chứ. Zhang Hao mà thấy cậu như thế này chắc cậu ta hét toáng lên mất."

Hanbin đang loay hoay xếp đống đồ vẽ dưới chân, nhưng cậu vẫn nghe thấy những điều Kuan Jui nói. Cậu chàng chỉ cười, đuôi mắt như vẽ lên một nét buồn chẳng thể gọi tên.

"Anh đến lâu chưa? Em vừa từ phòng vẽ trở về, thu dọn đồ hơi mất thời gian."

Hanbin vừa hỏi Kuan Jui vừa hất cằm nhìn đống đồ vẽ dưới chân mà nói. Kuan Jui lắc đầu tỏ vẻ không sao sau đó ra hiệu cho cậu ngồi xuống đối diện mình.

"Cậu gọi nước đi. Trời vẫn còn mưa, ngồi nói chuyện lâu một chút được chứ."

Hanbin không nhìn Kuan Jui mà dán mắt vào cuốn menu trên bàn, cậu cũng không đáp lại câu hỏi của y.

"Cho em một ca cao nóng."

Hanbin gọi đồ, sau đó kéo mũ áo hoodie xuống, Kuan Jui khiếp hồn khiếp vía vì mái tóc đen nhánh ngày nào của cậu chàng đã được nhuộm màu nâu sáng, trông cả khuôn mặt của Sung Hanbin như toả sáng trong quán cafe vốn mang màu u buồn. Cậu lấy tay vò vò mái tóc dính vài giọt nước mưa vừa hay thấy biểu cảm ngạc nhiên của Kuan Jui, rồi như vừa nhớ ra, cậu cười nói.

"Em vừa mới nhuộm tóc. Trông lạ lắm sao ạ?"

Kuan Jui vẫn há hốc miệng, tự thừa nhận là bản thân đang đổ liêu xiêu người yêu nhỏ tuổi của bạn mình.

"Ngược lại mới đúng, hợp với cậu lắm."

Kuan Jui đáp gọn, sau đó ho đằng hắng mấy cái mất tự nhiên. Sau khi cầm ly cafe lên hút rồn rột, y lẩm nhẩm trong miệng.

"Vậy là con trai thất tình sẽ đi nhuộm tóc sao."

"Sao cơ ạ?"

Sung Hanbin thề là có thể nghe Kuan Jui đang lí nhí gì đó trong miệng nhưng đến khi cậu hỏi lại thì y lại lắc đầu chối biến. Cả hai lại rơi vào im lặng, khi cốc cacao nóng của Hanbin đã vơi đi phân nửa, Kuan Jui mới lên tiếng.

"Cậu với Zhang Hao có chuyện gì thế?"

Kuan Jui là một người giỏi quan sát vẻ mặt của người khác, bởi vậy mà y cho rằng biểu cảm Hanbin bày ra bây giờ chính là câu trả lời tồi tệ nhất. Vậy là chẳng đợi cậu nói, Kuan Jui thảng thốt nói.

"Chả lẽ chia tay rồi?"

Hanbin giật mình ngước mặt nhìn Kuan Jui, nụ cười vụt tắt, trông thương cảm vô cùng.

"Không phải chia tay. Nhưng lại giống như chia tay."

Kuan Jui hoá đá, câu trả lời mập mờ, có như không của Sung Hanbin khiến y tức giận.

"Cậu nói cái quái gì thế? Trả lời tử tế xem nào."

Sung Hanbin không cần nhìn cũng biết người đối diện đang không vui, cậu cũng thấy khó chịu vì không biết phải mở lời như thế nào. Đến khi cậu bắt đầu nói thì trời cũng đã ngả màu.

"Hai tháng nữa em sẽ sang Pháp. Em nhận được học bổng toàn phần của khoa để sang bên đó phát triển thêm kỹ năng hội hoạ. Hôm trước em vừa mới nói chuyện này với Zhang Hao, và anh ấy giận em rồi."

Mấy chữ cuối Hanbin tự động hạ tone giọng xuống. Kuan Jui ngồi đối diện chỉ còn biết thở dài, hoá ra không phải là chia tay.

"Vậy là cậu ta không chịu gặp cậu chỉ vì chuyện này hả?"

Sung Hanbin đáp vâng bé xíu.

"Đồ Zhang Hao ngốc nghếch."

Kuan Jui thầm mắng chửi thằng bạn ngu ngốc của mình trong đầu, y tưởng có chuyện gì to tát, thì ra là chuyện này. Nhìn sang thấy Sung Hanbin dường như đã sắp úa tàn như mấy chiếc lá còn sót lại trên cành cây bên ngoài, Kuan Jui lựa lời nói.

"Cậu đừng buồn, Zhang Hao chỉ là lại tủi thân vớ vẩn thôi. Cậu còn trẻ như vậy, phát triển đam mê của mình không có gì sai cả. Đi sang đó thì sao chứ, hai người vẫn yêu nhau được thôi. Yêu xa thì không được à. Anh tin hai người sẽ yêu được thôi. Nói chứ Zhang Hao mà hết yêu cậu được anh chết liền."

Kuan Jui nói liên hồi nhưng Sung Hanbin chỉ nghe chữ được chữ mất. Mãi tận một lúc sau y mới nghe thấy cậu chàng đáp lại, giọng nhẹ tênh. Sau đó Hanbin nói rằng còn phải về nhà hoàn thành nốt bài vẽ còn dang dở, vậy là vội vã thu dọn đồ rời đi. Lúc nhìn thấy chiếc bóng lẻ loi của Hanbin quay đi chiều hôm đó, Kuan Jui đột nhiên thấy giận thằng bạn của mình kinh khủng. Kuan Jui quay trở về ký túc xá lúc trời đã nhá nhem tối. Zhang Hao vẫn còn đang ngủ và có vẻ như chẳng hề muốn dậy.

Mấy ngày gần đây thời gian biểu của anh trở nên lộn xộn, thậm chí Kuan Jui còn nhận thấy những vết mẩn đỏ đang quay lại với Zhang Hao nhưng anh chàng có vẻ chẳng hề quan tâm đến điều đó. Kuan Jui đã định chờ tới khi Zhang Hao dậy để nói chuyện với anh nhưng có vẻ như y chẳng cần làm chuyện đó khi mà chỉ mười phút sau điện thoại Zhang Hao chợt đổ chuông liên hồi. Kuan Jui tò mò liếc nhìn và y chợt mỉm cười, có vẻ y không cần phải làm gì ngay lúc này rồi. Anh chậm chạp mở chăn ra, nhưng không nhận điện thoại ngay, vẻ chần chừ hiện lên trên khuôn mặt Zhang Hao lúc đó bức Kuan Jui tới phát sốt. Rồi giống như được lập trình, Kuan Jui một bước phi tới gần giường, vội giật lấy điện thoại của Zhang Hao, nhanh tới mức anh chưa kịp nhận ra điều gì vừa xảy ra.

"Hanbin hả?"

Kuan Jui nhận điện thoại, đầu dây bên kia nghe thấy giọng y thì liền im bặt. Nhưng Kuan Jui nào cho Hanbin kịp phản ứng gì, ngay khi cuộc gọi vừa kết nối, y nói liên tục.

"Hanbin, nghe cho rõ đây. Em ngay lập tức đến đây vực lại Zhang Hao cho anh. Ngay lập tức hiểu không?"

Kuan Jui nói xong liền tắt máy cái phập sau đó lại bằng một động tác ném nó về phía Zhang Hao mặc kệ cậu bạn y đang lơ ngơ ra đến tội. Kuan Jui không hy vọng, thật sự là như vậy nhưng mà chỉ chưa đầy năm phút sau Hanbin đã xuất hiện ở trước cửa phòng ký túc xá của bọn họ. Lúc mở cửa và thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu, việc đầu tiên Zhang Hao làm là ôm chầm lấy cậu, không hề nói một lời, Kuan Jui nhìn hai người bọn họ, từ từ lui về phía sau. Sung Hanbin có hơi bất ngờ vì cái ôm chặt cứng của anh. Cậu cố giữ nhịp thở của mình, cả lồng ngực phập phồng loạn nhịp vì chạy quá vội tới đây. Hanbin thật sự đã sợ rằng Zhang Hao sẽ nói chia tay, sợ rằng anh sẽ mãi mãi không tha thứ cho mình, vậy nên cậu đã phi thẳng từ nhà tới ký túc xá của anh bằng tốc độ ánh sáng, để giờ đây cả người ướt đẫm mồ hôi.

"Anh nhớ em, tại sao em không đến gặp anh sớm hơn chứ."

Zhang Hao vừa nói vừa đánh liên hồi lên lưng cậu, giọng nói trách móc. Sung Hanbin mỉm cười yếu xìu. Chuyện này dù là lỗi của ai, cậu cũng sẽ nhận về mình hết. Anh đáng để yêu thương như thế cơ mà.

"Em xin lỗi, là do em đáng trách. Zhang Hao đừng giận em nhé. Em sợ lắm."

Hanbin vòng tay ôm lấy anh, cậu cúi đầu vụng về hôn lên đỉnh đầu anh trong khi Zhang Hao đang gục đầu vào ngực cậu chặt cứng. Cả hai thật sự đã đứng ôm nhau lâu tới mức đáng sợ, đến mức Kuan Jui bên trong lo sợ rằng có lẽ nào hai người họ đã đóng băng luôn ngoài đó rồi hay không. Hanbin muốn buông anh ra, nhưng Zhang Hao không cho cậu làm việc đó. Anh vẫn ôm lấy Hanbin chặt cứng, từ chối việc buông nhau ra ngay lúc này.

"Zhang Hao, em vẫn ở đây. Em không đi đâu cả."

Hanbin nhỏ giọng vỗ về anh, lúc này mới thấy Zhang Hao trong lòng cậu hơi cựa quậy, nhưng vẫn chẳng chịu buông tay ra khỏi eo cậu.

"Không phải. Nếu anh buông tay em sẽ đi mất. Em sẽ bỏ anh mà đi, phải không?"

Zhang Hao ngước mặt lên khỏi ngực Hanbin, đôi mắt phượng dài của anh long lanh ướt, hai hàng mi đen dài rũ xuống nét buồn chạm thẳng vào lòng cậu. Cậu nhìn anh như bị thôi miên, sau đó chẳng nhịn được nữa khẽ cúi đầu hôn anh. Zhang Hao bị Sung Hanbin hôn tới đầu óc mê muội, đến khi cậu rời môi khỏi môi anh thì Zhang Hao cơ bản đã không nhận thức được gì nữa rồi.

"Em yêu anh nhiều lắm Hao, em sẽ không bao giờ bỏ anh. Kể cả khi khoảng cách của chúng ta có xa thế nào đi nữa."

Hanbin chạm tay vào má anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói. Zhang Hao chỉ biết nhìn cậu, anh không thể thốt lên lời nào.

"Em biết việc yêu xa rất khó khăn, nhưng em tin anh và em cũng muốn anh tin em nhiều như thế. Hao, chúng ta nhất định sẽ không chia tay, em hứa với anh."

Sung Hanbin vốn không phải là người thích hứa hẹn, cậu không muốn lời hứa là thứ trói buộc và đặt nặng giữa cả hai. Nhưng khi nhìn vào mắt Zhang Hao, cậu đột nhiên muốn khẳng định cậu tin tưởng và yêu anh nhiều như thế nào. Lời hứa đã nói lúc đấy cũng là một trong những sợi dây gắn kết cả hai khi xa nhau một thời gian. Zhang Hao không đáp, anh chỉ tiến tới hôn nhẹ lên môi cậu thay cho câu trả lời. Rằng anh tin tưởng hoàn toàn vào Hanbin.

Zhang Hao biết mình có được tình yêu của cậu đã là một điều vô cùng may mắn. Khi anh xấu xí nhất, khi anh tự ti nhất Hanbin đã bước đến và vén tấm màn xấu xí đó khỏi nơi anh. Cậu khiến anh nhận ra những giá trị của bản thân mình, khiến anh lấy lại tự tin, khiến anh có được bản lĩnh loại bỏ thứ virus xấu xa đang đeo bám mình và trên hết Hanbin khiến anh có được những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời khi được sống trong tình yêu của cậu. Chờ đợi không đáng sợ. Vì Zhang Hao tin rằng Hanbin sẽ trở về bên anh với đầy đủ thương yêu mà cậu mang theo khi đi xa. Bọn họ vẫn còn có tương lai, và thứ đó quan trọng hơn rất nhiều so với những thứ bé nhỏ mà Zhang Hao vẫn đang gìn giữ. Vậy nên anh có thể chờ đợi được. Chờ đợi tình yêu duy nhất của anh.

End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro