Chương 11
Thành Hàn Bân cũng không biết trợ lý của anh bị nổ thành một chùm pháo hoa, thiếu chút nữa cùng mặt trời vai kề vai đi, anh lại gửi tin nhắn, để cho hắn đợi lúc đi qua tiệm thuốc xuống xe, đi mua chút thuốc say xe và đồ chua.
Thế nhưng có thể là tài xế lái xe quá ổn định, Chương Hạo cả một đường vậy mà hiếm thấy không say xe, thậm chí lúc đi qua khu phục vụ, còn gặm sạch bắp chị gái nhân sự đưa cho cậu.
Gần đến trưa, xe cuối cùng đã đến đích đến.
Chương Hạo vốn cho rằng cái gọi là du xuân của họ, chính là vào núi du lịch, nhìn ngắm hoa hoa cỏ cỏ mùa xuân, kết quả vừa xuống xe, phát hiện họ vậy mà là đến biển, trực tiếp thuê hai biệt thự nghỉ phép cảnh biển cho mọi người vào ở.
Chị gái phụ trách kế hoạch hoạt động sơ lược giới thiệu hành trình lần này, buổi chiều hôm nay ở bờ biển tắm nắng chơi đùa, buổi tối ở bãi cát ăn đồ nướng, ngày mai lại ngồi xe đi đến một rừng đào gần chỗ này ngắm hoa đào, thời tiết tốt ngày mốt ra biển chơi, chạng vạng lên đường trở về.
"Đi thôi, vào đi." Thành Hàn Bân nói với Chương Hạo.
Hành lý của anh có Hàn Đông Vũ giúp anh kéo, anh đưa tay ra kéo hành lý của Chương Hạo, nói: "Để tôi."
Chương Hạo ngại ngùng để cho đường đường là sếp của Thiên Hòa giúp cậu cầm hành lý, nhanh chóng nói: "Để tự tôi cầm."
Hàn Đông Vũ từ sau khi đọc tin nhắn wechat của Thành Hàn Bân, trong lòng liền đệch đệch, chỗ nào dám để cho sếp và 'bà chủ' tương lai cầm hành lý, vội vàng tiến lên nói: "Để tôi để tôi."
Chương Hạo thấy hắn tay trái tay phải đều có một cái hành lý, vừa muốn nói không cần, lúc này chị gái phụ trách hoạt động kế hoạch lần này chạy chậm đến, muốn nói lại thôi nói: " Thành tổng..."
"Chuyện gì?" Thành Hàn Bân hỏi.
"Thì, phó tổng Lâm vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, anh ta cũng muốn đến, tự mình lái xe đến, tôi vốn là dựa theo đầu người đặt phòng, chỉ để trống một phòng đôi, vốn vừa rồi để cho ngài Chương Hạo ở, bây giờ có thể phải để cho ngài Chương và phó tổng Lâm chung một phòng, không biết ngài Chương để ý hay không."
Em gái kế hoạch nói chuyện mặt mày tỉnh bơ, nói xong không nhịn được tự cho mình một like, lý do này quả thực hoàn mỹ.
Thực ra sự thật là, Thành Hàn Bân thứ hai tuần trước từng dặn dò cô, nói anh sẽ mang một người đến, nếu đã là người của sếp, em gái kế hoạch chỗ nào dám sắp xếp phòng đôi gì đó cho cậu, đương nhiên cũng là một phòng đơn lớn xa hoa giống Thành tổng.
Nhưng Thành tổng của họ bỏ phòng đơn không ở, muốn ở chung một phòng với anh bé đẹp trai này, rõ ràng là có gì đó mờ ám, nếu không phải Hàn Đông Vũ cảnh cáo cô đừng nói lung tung, cô khẳng định phải vào trong nhóm gào một tiếng.
Chương Hạo tuy không thích cùng người khác share phòng, nhưng cậu dù sao cũng không phải nhân viên Thiên Hòa, hơn người người ta đường đường phó tổng, cùng cậu chung một phòng, nhìn thế nào cũng là vị phó tổng Lâm kia càng uất ức hơn, cậu đang muốn nói không để ý, Thành Hàn Bân mở miệng trước.
"Không cần thiết, để cho phó tổng Lâm ở phòng tôi, tôi và Chương Hạo chung một phòng."
Chương Hạo: "..."
Chương Hạo: "!!!"
"A? Như vậy sẽ hay không không thích hợp?" Chị gái kế hoạch 'khó xử' hỏi.
"Không có gì không thích hợp." Thành Hàn Bân quyết định xong, lại xoay đầu hỏi Chương Hạo: "Có thể không?"
Kẻ ngốc mới sẽ nói không thể.
Em gái kế hoạch có lẽ là cố gắng rồi, căn phòng đôi được sắp xếp cho họ là tầng trên phòng khách, vừa vặn đối diện với biển, vừa rộng rãi vừa thoải mái.
Căn phòng có cửa sổ sát đất rộng lớn, bên ngoài cửa sổ sát đất là sân thượng, trên sân thượng bày tatami và bàn uống nước, có thể ngồi ở chỗ đó tắm nắng đọc sách uống cafe, ngước mắt nhìn lên chính là biển xanh trời xanh.
Nghĩ một chút cuộc sống kia, thì khá thỏa mãn.
Hàn Đông Vũ đưa hành lý của họ đến, Thành Hàn Bân thấy Chương Hạo từ trong hành lý lấy ra latop, hỏi: "Đừng nói cậu còn phải tăng ca?"
"Không phải, là lãnh đạo của tôi nói có thể sẽ tìm tôi sửa tranh tôi làm, tôi liền mang theo."
Chương Hạo rất tự tin với tranh của mình, nhưng ai biết Tống diêm vương kia sẽ hay không cố ý bới lông tìm vết.
Thành Hàn Bân bị đứa nhỏ thật thà này chọc cười, nói: "Cậu nhanh như vậy liền bắt đầu chính thức làm việc rồi, công ty các cậu không có đào tạo người mới?"
Bình thường giống như Chương Hạo loại sinh viên tốt nghiệp hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc, công ty đều sẽ sắp xếp đào tạo tầm một tuần.
Chương Hạo gãi gãi tóc nói: "Không biết, không có người gọi tôi đi."
Đừng nói đào tạo người mới, Tống diêm vương thậm chí đều không sắp xếp người dẫn dắt cậu, poster tuyên truyền kia hoàn toàn là cậu tham khảo quảng cáo trên mạng và poster tuyên truyền trước đây của công ty mà làm theo.
Mắt Thành Hàn Bân tối xuống, còn may lại không quá lâu, người liền đến chỗ anh, bằng không anh không đảm bảo sẽ hay không khiến người lãnh đạo kia của Chương Hạo vì một vài nguyên nhân gì đó mà từ chức.
Buổi chiều không có sắp xếp hoạt động chung, mọi người tự do quyết định là đi bãi biển chơi hay là đi dạo xung quanh.
Chương Hạo và người Thiên Hòa cũng không quen, không thể chơi với nhau, cậu vốn nghĩ Thành Hàn Bân là sếp, không thể thoát khỏi tập thể, kết quả phát hiện chỉ cần Thành Hàn Bân vừa xuất hiện, bất kể trước đó họ sôi nổi bao nhiêu, đều sẽ lập tức biến thành cẩn thận dè dặt, quả thực là máy hủy diệt không khí nhân gian.
Vốn lời đồn Thành Hàn Bân là đại ma vương, cũng không phải người khác vô căn cứ bịa đặt ra bôi nhọ anh, nhìn phản ứng những nhân viên này thì biết, Thành Hàn Bân có thể cũng không dễ sống chung như cậu nhìn thấy.
Với tư cách là người đặc biệt, Chương Hạo âm thầm vui vẻ như nhặt được được một tỷ.
Nếu đã như vậy, vì để cho các nhân viên Thiên Hòa có một kì nghỉ vui vẻ thoải mái, cậu liền 'miễn cưỡng' cùng Thành Hàn Bân trải qua 'thế giới hai người'.
"Ngài Thành, ngài biết đạp xe đạp không?" Chương Hạo hỏi.
"Ừm, biết."
"Vậy chúng ta đi đạp chiếc xe đạp kia đi." Chương Hạo chỉ chỉ một chỗ không xa cho thuê xe đạp nhiều người.
Chương Hạo chưa từng đạp loại xe đạp đó, thoạt nhìn bộ dáng chơi khá vui.
Trước đó lúc đến cậu liền chú ý rồi, chỗ này có một con đường quanh biển rất dài, phong cảnh rất đẹp, đạp xe đạp đi hóng gió chắc hẳn rất vui sướng.
Thành Hàn Bân đương nhiên không ý kiến.
Hai người đi thuê xe đạp đôi, Thành Hàn Bân hỏi: "Cậu muốn ở phía trước hay là phía sau."
"Phía sau đi." Chương Hạo có chút xấu hổ: "Tôi thực ra không biết đạp xe lắm."
Không biết đạp xe lắm? Vậy nên là anh chở cậu!
Thành Hàn Bân nhìn xe đạp đơn bên cạnh, tiếc nuối phát hiện chỗ thuê xe đạp này cũng không có ghế sau có thể chở người.
Rất tức giận!
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, rất thích hợp đạp xe, hai người đạp xe đạp, men theo đường quanh biển chậm rãi đi qua, quả thực không cần quá mãn nguyện.
"Ngài Thành, ngài chảy mồ hôi rồi, cần ngừng lại nghỉ ngơi một lát không?" Đã đạp nửa tiếng, Chương Hạo chú ý thấy thái dương Thành Hàn Bân thoát ra những giọt mồ hôi dày đặc.
Thành Hàn Bân thường rèn luyện, đi xe đạp một lát với anh mà nói cũng không mệt, chỉ là thể chất anh rất sợ nóng, cho nên mới ra mồ hôi.
Anh phỏng đoán có thể Chương Hạo đạp mệt rồi, đang muốn trả lời, nhưng thay đổi ý nghĩ lại nghĩ đến gì đó, lại thay đổi chủ ý.
"Không cần, cậu có thể giúp tôi lau một chút không?"
Chương Hạo sững sờ, tiếp đó vành tai đỏ lên, nói: "Được."
Nói xong, Chương Hạo từ trong túi mò ra khăn giấy, cậu không cần khống chế phương hướng, hai tay rời khỏi đầu xe đều không có chuyện gì, cậu đứng thẳng người lên, giúp Thành Hàn Bân tỉ mỉ lau đi những giọt mồ hôi hai bên thái dương.
Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, lau xong Chương Hạo lại phát hiện nhịp tim mình không biết lúc nào trở nên rất nhanh, vốn trên mặt không nóng cũng bất giác toát ra mồ hôi.
"Được rồi."
Chương Hạo nói, không tự giác hướng về sau một chút ngồi xuống, chỉ lo bị Thành Hàn Bân phát hiện nhịp tim bản thân quá nhanh, lại không phát hiện có người nhịp tim cũng nhanh giống như cậu.
Hoạt động buổi tối là ở bãi biển nướng thịt, bên Chương Hạo Tống diêm vương chưa đến tìm cậu cần sửa tranh, Thành Hàn Bân trái lại đột ngột có chút việc gấp cần xử lý, cho nên không tham gia nướng thịt.
Các nhân viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lập tức chuyển mục tiêu đến trên người Chương Hạo yếu ớt đáng thương lại bất lực, họ sợ Thành Hàn Bân, nhưng không sợ Chương Hạo, họ đều sắp tò mò chết rồi quan hệ của người này và Thành Hàn Bân.
Chương Hạo chịu đựng chào đón nhiệt tình trước nay chưa từng có, thiếu chút chống đỡ không nổi, mượn cớ đưa đồ nướng cho Thành Hàn Bân, chuồn.
"Sao không cùng họ chơi?" Thành Hàn Bân đang dùng ipad xử lý công việc nhìn thấy cậu trở về, hỏi.
"Có hơi mệt." Chương Hạo giơ giơ cái hộp trong tay: "Cái này là cho ngài."
Thành Hàn Bân cũng không hứng thú lắm với đồ nướng, nói: "Đặt chỗ đó, cảm ơn."
Chương Hạo đi qua, đặt đồ nướng ở bên cạnh tay anh.
Đến gần, cậu ngửi thấy trên người Thành Hàn Bân truyền đến một luồng mùi hương tắm gội nhàn nhạt, bởi vì đạp xe ra mồ hôi, Thành Hàn Bân đã tắm rửa, trên người mặc đồ ngủ chất liệu tơ tằm, áo ngủ mỏng manh phác hoạ ra đường nét thân thể gần như hoàn mỹ của anh, đại khái là hơi ấm trong phòng quá đủ, cởi ra hai nút áo, một mảnh da thịt trước ngực lúc ẩn lúc hiện.
Chương Hạo không khỏi nóng cả mặt, nói: "Tôi đi tắm."
Thành Hàn Bân chú ý thấy cậu không tự nhiên, cười nói: "Đi đi."
Sau khi Chương Hạo vào phòng tắm, Thành Hàn Bân nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, liền cảm thấy có hơi không thể tiếp tục làm việc được nữa.
Anh cầm qua điều khiển bên cạnh, điều chỉnh giảm xuống nhiệt độ điều hòa, lại chỉnh thấp xuống một chút.
Bằng không lỡ như lát nữa bạn nhỏ đi ra quá mức mỹ vị, anh sẽ chống đỡ không nổi. Trước hạ nhiệt độ vật lý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro