Chương 19
Nơi mà Thành Hàn Bân hẹn bạn anh là một câu lạc bộ tư nhân, nghe nói chính là người bạn này của anh mở.
Đã đến nơi, phục vụ đi qua kéo cửa xe, Chương Hạo xuống xe, lúc nhìn thấy tên câu lạc bộ, bước chân ngừng lại.
"Sao vậy?" Thành Hàn Bân chú ý thấy cảm xúc của cậu có hơi thay đổi, hỏi.
"Không sao." Chương Hạo lắc đầu.
Cậu vẫn luôn không thể nào ở trước mặt Thành Hàn Bân nói, bạn trai cũ của cậu đã từng mang cậu đến câu lạc bộ này.
Câu lạc bộ này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, bậc cửa rất cao, muốn lấy được thẻ hội viên chỗ này, đối với của cải và địa vị xã hội đều có yêu cầu, cho dù là Kỷ Lâm là phú nhị đại, cũng là năm nay mới lấy được tư cách gia nhập.
Lúc đó gã rất vui, tụ tập một đám bạn đến chỗ này chơi, Chương Hạo cũng có, cậu và Châu Ý chính là ở chỗ này quen nhau.
Hơn nữa cho dù Kỷ Lâm đã là thành viên VIP cao quý, nhưng ở chỗ này những cậu công tử bột kia cũng phải tém tém tật xấu đến sạch sẽ, không dám lỗ mãng, cho nên ấn tượng của Chương Hạo với chỗ này chính là cao quý diễm lệ lạnh lùng.
Không ngờ đến là do bạn Thành Hàn Bân mở.
Bạn của lão đại cũng là lão đại.
Thật sảng khoái.
Thành Hàn Bân không có nhiều nghi ngờ, nói: "Đi thôi, vào đi."
Hai người vừa đi được hai bước, giám đốc câu lạc bộ đã đến đón, cười tươi như hoa nói với Thành Hàn Bân: "Thành tổng, ngài cuối cùng cũng đến rồi, Tạ tổng chúng tôi đều gọi đến hỏi ba lần ngài đã đến hay chưa."
Thành Hàn Bân ở trước mặt người ngoài rất lạnh lùng, hờ hững trả lời một tiếng.
Giám đốc không dám nói nhiều, lập tức làm một tư thế mời: "Mời ngài đi bên này."
Chương Hạo lặng lẽ cảm nhận đãi ngộ của Thành Hàn Bân và bạn trai cũ, khắc sâu nhận thức vách tường địa vị xã hội của Thành Hàn Bân---và của Kỷ Lâm.
Lần đó cậu đến cùng với Kỷ Lâm, người phụ vụ tiếp đón họ lịch sự nhưng đúng mực.
Bây giờ giám đốc này, trên mặt đều sắp cười ra nếp nhăn rồi.
Giám đốc mang họ đến cửa một phòng riêng, gõ cánh cửa được khép hờ lại, lập tức mở ra, lại làm một tư thế mời.
Tạ Khải từ khi biết được Thành Hàn Bân có người thích, thì dẫn đến lòng dạ cồn cào, muốn biết rốt cuộc cô gái như thế nào, mới có thể được Thành Hàn Bân nhìn trúng.
Nhưng miệng Thành Hàn Bân cứng như hủ nút, sao cũng cạy không ra, Tạ Khải bị câu đến vò đầu bức tai, hận không thể xuyên việt đến tối hôm sau, nhìn kết quả một cái.
Bây giờ cuối cùng đợi dược đến khoảng khắc này, Tạ Khải gần như là mang theo ánh mắt thành kính nhìn chằm chằm cửa.
Lúc hắn nhìn thấy một nam sinh xinh đẹp đi vào, thiếu chút há hốc mồm.
Vậy vậy vậy, vậy mà là nam.
Hiện tại tuy đồng tính đã được chính thức thừa nhận có thể kết hôn, nhưng phần lớn tính hướng của mọi người vẫn là dị tính.
Thành Hàn Bân nhìn sao cũng là một người đoan chính, vậy mà cũng không theo lẽ thường.
Có thể là thời gian hắn kinh ngạc lẩm bẩm quá dài, Chương Hạo có hơi không tự nhiên nhìn Thành Hàn Bân, Thành Hàn Bân ra hiệu cậu ngồi, bản thân cũng ngồi xuống ở bên cạnh cậu, rồi không khách sáo mở miệng: "Ngốc rồi?"
"Không không không." Cung phản xạ dài dằng dặc của Tạ Khải cuối cùng đi xong toàn bộ hành trình, bắt đầu đi theo kịch bản: "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy tranh của cậu, thì đang nghĩ người như thế nào, mới có thể vẽ ra tranh đẹp như vậy, không ngờ đến tranh đẹp người càng đẹp hơn."
Thành Hàn Bân từng nói với hắn, họ bây giờ còn ở giai đoạn mập mờ, bảo hắn đừng nói lung tung, thành thực đóng giả diễn vai người bị tranh của Chương Hạo mê hoặc, chân thành đến mua tranh.
Đáng thương Tạ Khải cũng không biết tranh của anh là tròn hay dẹp, thì phải đến làm kẻ lừa đảo rồi.
Chương Hạo không phải lần đầu tiên được người khen người đẹp hơn tranh, bình tĩnh nói: "Cảm ơn, ngài quá khen rồi."
"Không hề quá khen, giá trị nhan sắc này của cậu, có thể tiến vào vòng giải trí, tuyệt đối dựa vào mặt thì có thể giết chết bốn phương tám hướng, một ngày kiếm 208 vạn không phải nằm mơ."
Chương Hạo: "..."
Trái lại cũng không cần thiết khoa trương như vậy đâu.
Thành Hàn Bân đã quen Tạ Khải bốc phét chém gió, lo lắng Chương Hạo đói, giơ tay gọi phục vụ đến, bảo hắn trước mang lên ít đồ ăn.
Câu lạc bộ bên này của họ là nhà hàng Tây, cho nên đồ ăn cũng là món tây, nhà hàng tây chỗ này là một trong những điểm đặc sắc của câu lạc bộ, bò bít tết đều là trong ngày từ nước pháp vận chuyển bằng hàng không đến, đầu bếp cũng là đầu bếp ba sao Michelin.
Có thể là do nguyên nhân sếp ở, đồ ăn lên bàn rất nhanh, Tạ Khải hào phóng bảo nhân viên phục vụ mở ra chai rượu ngon, phục vụ vừa muốn rót cho Chương Hạo, thì bị Thành Hàn Bân ngăn cản.
"Cậu ấy không thể uống rượu, cho cậu mấy một ly nước ép xoài."
"Sao không thể uống rượu chứ, lại không phải chưa thành niên." Tạ Khải nói đến chỗ này, dùng con mắt cậu là cầm thú sao nhìn Thành Hàn Bân: "Sẽ không phải vẫn là vị thành niên chứ?"
Chương Hạo mặt nhỏ, giống trẻ con, thoại nhìn giống học sinh cấp ba, hắn có lý do nghi ngờ cây sắt nguyên chất muôn đời không nở hoa này vừa nở hoa thì đang thăm dò ranh giới pháp luật.
Thành Hàn Bân: "Tớ nhìn cậu càng giống vị thành niên hơn, đặc biệt là IQ."
Tạ Khải: "..."
Chương Hạo rất ít khi thấy Thành Hàn Bân nói móc người khác, có lẽ là ở trước mặt người quen, trạng thái của Thành Hàn Bân rất thả lỏng, có thể nhìn ra quan hệ của họ là thật sự tốt.
Cậu giải thích nói: "Tôi uống rượu rồi sẽ ngủ không ngon."
"Như vậy à."
Tạ Khải nhìn nhìn bạn xấu, lại nhìn nhìn Chương Hạo nghiêm túc giải thích chuyển cho hắn bậc thang, trong lòng thở dài: Cải trắng bị heo già gặp mất rồi.
Nhân viên phục vụ rất nhanh thì đưa lên cho Chương Hạo một ly nước ép xoài, Chương Hạo căn bản chưa từng ăn món tây, đối với cái gọi là thịt bò bít tết hạng nhất vị giác cũng không quá nhạy, ngoại trừ cảm thấy ngon, cũng không có khái niệm cụ thể có bao nhiêu ngon.
"Tôi muốn thử một chút thịt bò bít tết của cậu, có thể không?" Thành Hàn Bân ngồi bên cạnh cậu bỗng nhiên nói.
A?
Chương Hạo nhìn bít tết trước mặt mình từng bị cắt, lỗ tai chậm rãi đỏ lên.
Sẽ hay không quá thân mật rồi.
Còn có người ngoài đấy, không cần tém tém lại một chút à.
"Nếu ngài không để ý."
"Không để ý." Thành Hàn Bân nói, trực tiếp đứng lên, đổi vị trí dĩa đồ ăn chứa đầy bít tết của mình, và của Chương Hạo: "Phần này của tôi còn chưa ăn, cậu cũng thử xem."
Chương Hạo: "..."
Cái này rốt cuộc là thử một chút hay là đổi đồ ăn.
Chương Hạo nhìn cái dĩa thức ăn được Thành Hàn Bân đổi qua, bít tết bên trong đều được cắt thành miếng nhỏ đều đặn, bỗng nhiên hiểu rõ dụng ý của Thành Hàn Bân.
Cậu căn bản chưa từng chân chính ăn món tây, lễ nghi trên bàn ăn là học tại chỗ áp dụng tại chỗ, dao nĩa cũng dùng không quen, động tác cắt bít tết vụng về.
Không ngờ đến một chi tiết nhỏ như vậy, đều được Thành Hàn Bân chú ý đến.
Có cần săn sóc như vậy không chớ.
Tạ Khải ngồi đối diện họ cảm thấy bít tết ăn vào trong miệng đều thành cơm chó lành lạnh, đờ ma ma, hắn tại sao sẽ nghĩ quẩn cùng một cặp tình nhân tương lai đến ăn cơm tây?!
Nhìn màn thể hiện tình cảm này, rõ ràng hắn giống như là một cái bóng đèn dây tốc cực kì lớn.
Khó lắm mới ăn xong, Tạ Khải cảm thấy bản thân no rồi---bị cơm chó nhét no.
"Cậu không phải tìm cậu ấy vẽ tranh cho cậu sao, nhanh chút."
Anh em tốt nhét cơm chó lạnh lùng thúc giục hắn, dường như bảo hắn nhanh chóng nói xong nhanh chóng lăn, không cần cản trở thế giới hai người của họ.
"Ồ, đúng." Tạ Khải đang ở trong cơm chó khắp bầu trời dùng móng vuốt chó độc thân đào ra kịch bản: "Tôi muốn một bức tranh thích hợp treo ở phòng sách trong nhà."
Chương Hạo hỏi: "Muốn bao lớn, cụ thể có yêu cầu gì sao, ví dụ như phong cách, chủ đề."
"Cậu dựa theo cái của Hàn Bân mà làm đi."
Tạ Khải nói xong, nghe thấy Thành Hàn Bân ho một tiếng, rõ ràng chỉ muốn cái đẹp duy nhất, không muốn 'đụng tranh', trong lòng đệch một câu, mắng một câu nam nam chó.
"Lớn nhỏ dựa theo cái kia của Hàn Bân, cái khác cậu tự do phát huy, tôi thích thứ mà cậu ở trong linh cảm bất chợt nào đó lóe lên sáng tạo ra, liền rất có cảm giác nghệ thuật, giống như Vincet Van Gogh."
Chương Hạo: "..."
Cậu đang muốn nói cậu không phải loại phong cách kia của Vincet Van Gogh, nghe thấy Thành Hàn Bân nói: "Cậu sao nói thừa nhiều như vậy, không có yêu cầu chính là yêu cầu lớn nhất, loại này của cậu giá cả rất cao."
Chương Hạo: "..."
Thành tổng mùi tiền của anh rất nặng.
Tạ tổng vừa mở ra một chai rượu nho nhỏ giá mười vạn tay lớn vung lên, cưỡng chế kéo về kịch bản đã chạy xa mười vạn tám ngàn dặm, hào phóng nói: "Tiền không phải vấn đề, cậu ra giá đi."
Chương Hạo nhìn Thành Hàn Bân, nói: "Vậy thì 5000, có thể không?"
Tạ Khải vốn nghiêng ghế bày ra cái giá kẻ có tiền thiếu chút nữa đạp lật ghế, Thành Hàn Bân tối qua cùng hắn nói cho dù đối phương nói năm vạn mười vạn, hắn cũng phải nhắm mắt khen rất rẻ tranh của cậu đẹp như vậy rẻ như thế, với lại chủ động thêm tiền.
Đáng thương Tạ Khải đã làm xong chuẩn bị chị dâu tương lai coi thành con dê béo mổ thịt, kết quả mới 5000, hắn không nghe sai chứ.
Hắn nhìn về phía Thành Hàn Bân.
Thành Hàn Bân cũng cau mày, rõ ràng không ngờ đến Chương Hạo sẽ ra giá thấp như vậy.
Tạ Khải vốn bị hố đến làm kẻ lừa gạt thấy vậy lập tức cười trên nổi đau của người khác.
Cho cậu hố anh em, đáng đời!
"Cậu không cần khách sáo với cậu ta, dựa theo giá cả bình thường của cậu đi." Thành Hàn Bân nói.
Chương Hạo tủi thân: "Cái này chính là giá cả bình thường."
Tác phẩm của họa sĩ vốn không phải nhìn thực lực mà là nhìn danh tiếng, cậu một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, một bức tranh có thể bán 5000, đã là trình độ trộm cười rồi.
Bằng không đi làm việc gì chứ, trực tiếp dựa vào bán tranh đi lên đỉnh cao nhân sinh nằm trong tầm tay.
Thành Hàn Bân lạnh lùng nhìn Tạ Khải.
Tạ Khải nhanh chóng thu lại nét mặt cười trên nỗi đau của người khác, đoan chính nói: "5000 quá rẻ rồi, hiển nhiên không đủ đẳng cấp, như vậy nhé, tôi lại thêm cho cậu một số 0, cậu phát huy ra cho tôi trình độ tốt nhất, vẽ một tác phẩm tốt nhất cho tôi, như thế nào?"
Chương Hạo tuy xác thực khá nghèo, đối với năm vạn rất rung động.
Nhưng giới hạn làm người của cậu vẫn là có.
Hơn nữa người ta là bạn của Thành Hàn Bân, cậu là người muốn dùng dây câu dài câu Thành tổng, sao có thể vì mấy đồng tiền hủy diệt thiết lập bản thân ở trong lòng Thành Hàn Bân.
"5000 tệ đã đủ để tôi sẽ phát huy ra tác phẩm trình độ tốt nhất rồi, nếu cao nữa, ngài có thể phải mời người tài giỏi khác."
Tạ Khải: "..."
Thành Hàn Bân: "..."
Thành Hàn Bân thiếu chút nữa tắt nghẽn tim.
Muốn đưa chút tiền cho vợ tương lai, tại sao khó như vậy chứ!
***
Chương Hạo từ phòng riêng đi ra, liền bắt đầu cười, Thành Hàn Bân thoạt nhìn tâm trạng không phải quá vui vẻ, nghe thấy tiếng cười của cậu, hỏi: "Cười cái gì?"
"Hôm qua cái người Mạnh Tử Nha có cá kia là ngài chứ gì."
Nếu kết hợp với hành động hôm nay chủ động đưa tiền của Tạ Khải, Chương Hạo còn không rõ đây là ý gì, cậu liền sống uổng công rồi.
Mặt Thành Hàn Bân cứng ngắc: "Không phải."
"Nếu như không phải, ngài khẳng định không phải phủ nhận, mà là hỏi đây là ai." Chương Hạo nghĩ đến bạn mạng đó gửi ra icon làm nũng còn tự xưng là người ta, lại nhịn không được cười.
Thành Hàn Bân làm lão hồ ly ở nơi làm việc lăn lộn bò trường nhiều năm, da mặt luôn dày, bị Chương Hạo cười như vậy, lại có chút nóng tai, kiên quyết nói: "Không phải tôi."
Chuyện mất mặt như vậy cho dù bị biết tỏng, cũng thà chết không thể thừa nhận.
Lúc Thành Hàn Bân chán nản bản thân sao vừa đụng phải Chương Hạo thì giảm trí thông minh, dường như một chân giẫm vào vùng trũng IQ nhân loại, ống tay áo âu phục bỗng nhiên bị người túm lấy.
Túm anh là Chương Hạo.
Đây là lần đầu tiên Chương Hạo chủ động làm ra hành động thân mật như vậy.
Cánh tay Thành Hàn Bân cứng ngắc, lực chú ý ngay lập tức toàn bộ tập trung ở trên ống tay áo bị túm lấy, trên mặt vẫn là lạnh như băng tuyết: "Làm cái gì?"
"Cảm ơn ngài." Chương Hạo thanh âm nho nhỏ: "Em rất cảm động, thật sự, lần đầu tiên có người vì em nhọc lòng, tốt với em như vậy."
"..." Thành Hàn Bân thoáng chốc tức giận gì đều không còn nữa.
Bạn nhỏ nhất định là chưa từng được bao nhiêu người khác tốt với cậu, mới sẽ coi một hành động nhỏ như vậy của anh thành nhọc lòng.
Cả trái tim anh giờ phút này đều là đau lòng, đang muốn cầm ngược lại tay của Chương Hạo, bỗng nhiên ở bên trái truyền đến một thanh âm kinh ngạc tức giận: "Chương Hạo, các em đang làm cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro