Chương 21
Ngón tay Chương Hạo thỉnh thoảng bóp chai nước suối trong tay ngừng lại.
Cái này...có tính là tỏ tình không nhỉ.
Không đúng, thực ra càng nên nói là bộc bạch.
Mổ ra sự chân thành của mình, rồi giao cho cậu sự lựa chọn.
Chương Hạo dọc đường làm kiến thiết bỗng chốc sụp đổ tan tành, người đàn ông này, rất khó khiến người khác không rung động.
Dưới ánh mắt dịu dàng nhưng lại không có áp bức của Thành Hàn Bân, Chương Hạo rủ mắt, nhỏ giọng nói: "Được."
Thành Hàn Bân âm thầm thở phào, bề ngoài của anh nhìn rất bình tĩnh, thật ra căng thẳng đến lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Có câu cam đoan này của Chương Hạo, Thành Hàn Bân liền an tâm.
Anh gật đầu, lại từ ghế trước xách qua đồ Chương Hạo đặt trên xe anh, đưa cho cậu nói: "Sớm chút trở về nghỉ ngơi."
Chương Hạo: "..."
Chương Hạo im lặng từ trong tay Thành Hàn Bân nhận lấy cái túi, cùng anh nói bai bai, thấy Thành Hàn Bân mỉm cười vẫy vẫy tay về phía anh, nhấp môi.
Bầu không khí đến điểm này rồi, người đàn ông đều không muốn động tay động chân một cái sao?
Phải biết, lúc đầu cậu chỉ là đồng ý thử với Kỷ Lâm, thằng cha kia liền nhịn không được muốn Kabedon cậu tại chỗ.
Thành Hàn Bân, anh có phải không được hay không!
Thành Hàn Bân cũng không biết bản thân chỉ là hơi lịch thiệp mà thôi, thì bị bạn nhỏ dán lên nhãn hiệu không được, anh nhìn Chương Hạo đi vào cổng trường, hình bóng biến mất trong bóng đêm, một hơi treo ở trong lòng kia đã có thể thở ra được rồi.
Còn may, anh biểu hiện tốt, Chương Hạo vẫn là tin tưởng anh, không có bởi vì lời của Trương Trình mà e dè.
Người ngoài chỉ coi là Chương Hạo không xứng với anh, sự thật lại là anh không thể rời khỏi Chương Hạo.
Anh không thể không có Chương Hạo.
Cây sắt sắp 30 tuổi như anh, nở hoa dễ dàng sao.
***
Trương Trình mang cho cậu là bánh ngọt của cửa hàng đồ ngọt lâu đời rất nổi tiếng ở chỗ họ, còn có bánh bích quy nhỏ dì trong nhà tự mình nướng, đều là thứ Chương Hạo thích ăn.
Đồ quá nhiều, Chương Hạo sợ hư, lại đi một vòng chia cho các bạn kí túc xá.
Ba bạn kí túc xá cách vách đang tập hợp chơi đấu địa chủ, cũng không biết những người này là đam mê gì, tiền đặc cược vậy mà là cởi quần áo, Chương Hạo đi vào, thiếu chút bị một mảnh xx trắng xóa chọc mù mắt.
Quá đồi phong bại tục rồi.
Cậu đặt đồ ăn ở trên bàn họ, xoay người liền muốn đi, bị Sử Thượng không tham gia gọi lại.
"Hạo Hạo, cậu có thời gian không, giúp tớ sửa tranh một lát đi, tớ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm."
Chương Hạo với tư cách là lão đại khoa họ, thường xuyên có người nhờ cậu giúp sửa tranh, Chương Hạo đi qua, nhìn tranh Sử Thượng mấy lần, giơ tay ra: "Bút."
Sử Thượng nhanh chóng hai tay dâng lên bút.
Chương Hạo giúp Sử Thượng sửa qua mấy lần, vừa sửa vừa nói cho hắn biết vấn đề của hắn, Sử Thượng—nhớ kĩ.
Sắp đến nét cuối, Sử Thượng bỗng nhiên hỏi: "Hạo Hạo, cậu tốt nghiệp rồi có dự tính gì không."
Chương Hạo nhướng mày: "Sao vậy?"
"Tớ tìm trong nhà muốn chút tiền, muốn mở phòng tranh, đang kéo đối tác, cậu không phải cũng có dự tính mở phòng tranh sao, nếu không cùng nhau làm?"
Như sinh viên bọn họ, sau khi tốt nghiệp rất nhiều người đều sẽ đi công ty du lịch làm CG artwork, mỗi ngày 996, tóc rụng từng mảng.
Nếu như điều kiện tốt chút có tiền vốn cơ bản, thì sẽ tự mình mở phòng tranh làm thầy, Chương Hạo trước đây xác thực có dự tính cần hay không tiết kiệm chút tiền mở phòng tranh, như vậy cậu liền có nhiều thời gian vẽ tranh hơn.
Bây giờ... "Tớ sớm không có suy nghĩ này rồi."
"A? Tại sao vậy."
"Bởi vì mỗi lần nhìn những thứ đồ chơi gọi là tranh của bọn họ, tớ đều hận không thể tự tay mình làm." Chương Hạo đặt bút xuống nói: "Sửa xong rồi."
Sử Thượng: "..."
Hắn nghi ngờ Chương Hạo đang ám chỉ hắn.
Đừng thấy ngoài mặt Chương Hạo thoạt nhìn bộ dáng dịu dàng ít nói không có tính tình gì, thực ra cậu khá kiêu ngạo.
Sử Thượng nghẹn họng, dứt khoát ngả bài nói: "Cậu không muốn dạy người khác cũng có thể, tớ cần một tấm bảng hiệu, cậu biết, bây giờ học sinh không dễ tuyển, có cậu trấn thủ, những nữ sinh kia nhất định sẽ xếp hàng đến."
"..." Có cần phải đi bán sắc mà nói đến đường đường chính chính vậy không.
"Vậy tớ càng không thể đi." Chương Hạo nói: "Bạn trai tương lai của tớ sẽ không vui."
Sử Thượng: "???"
Bạn, bạn trai tương lai?
Ở khoa họ, đồng tính cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, trong khoa có hơn nửa người xu hướng tính dục đều là đồng tính, nhưng hắn không ngờ đến Chương Hạo vậy mà cũng thích nam.
Chương Hạo ở trong ánh mắt ngớ ra của Sử Thượng không liếc ngang liếc dọc rời khỏi kí túc xá của họ, những nam sinh kia thua đến chỉ còn dư cái quần lót làm không khí, trong lòng có chút sảng khoái.
Cậu tối nay về đến thì muốn mập mờ khoe khoang một cái.
Nhưng thằng nhóc Tào Tuấn Duật kia đắm chìm vào nông dược, Châu Ý không biết ở chỗ nào đắm chìm nhục dục, Chương Hạo thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Hóa ra cảm giác thích một người, là muốn cả thế giới đều biết.
Trước đây lúc ở bên Kỷ Lâm, chưa từng có loại cảm giác này, Chương Hạo thậm chí có chút nghi ngờ, cậu phải chăng thật sự từng thích Kỷ Lâm.
Hay là, chỉ là bởi vì thích hợp?
Chương Hạo về đến kí túc xá, lấy ra quần áo chuẩn bị đi tắm, Tào Tuấn Duật còn đang ở trong nông dược có đôi có cặp với vợ hắn đầu cũng không nâng lên hỏi: "Nhóc con, điện thoại cậu vừa rồi luôn rung, hình như có người gọi điện thoại cho cậu, cậu xem thử đi."
Chương Hạo nghe vậy, cầm lên điện thoại đặt ở trên bàn.
Hai cuộc điện thoại không nhận, người gọi đến, là Trương Trình.
Thấy cậu không nhận điện thoại, Trương Trình lại gửi cho cậu hai tin nhắn.
From Trương Trình: Mặc kệ em bằng lòng tin tưởng hay không, anh chưa từng sợ em cướp đi cái gì của Trương gia.
Chương Hạo nhìn thấy tin nhắn này cười ra nước mắt, rốt cuộc nên nói mặt Trương Trình quá dày, hay là nói kĩ năng diễn xuất của hắn quá tốt.
Kĩ năng diễn xuất này, làm tổng tài cái gì, đi vòng giải trí ấy, một ngày 200 vạn không phải nằm mơ.
From Trương Trình: Còn có, liên quan đến Thành Hàn Bân, anh không phải bắn tiếng đe dọa, nhánh bên Thành gia rất nhiều ân oán tranh chấp phức tạp, đến lúc ngay cả bản thân em chết như thế nào cũng không biết.
Ngón tay Chương Hạo ở trên màn hình ngừng rất lâu, cuối cùng khóa màn hình ném qua một bên.
Bỏ đi, hắn thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó.
Đường là tự cậu chọn, đúng sai tự có thời gian kết luận, cậu không muốn giải thích gì cả với người khác.
Trương Trình có lòng muốn làm mẹ chồng độc ác chia rẻ uyên ương, ngoặt nỗi kế hoạch của hắn đến chỗ này công tác chỉ có ba ngày, là một tổng tài mỗi ngày trăm công nhìn việc, hắn chỉ có thể nén giận trước trở về thành phố C, chuẩn bị đến ngày lại tìm cơ hội sẽ chia rẻ tiếp.
Do Chương Hạo bị điều đến hạng mục 'ngày xuân trên nước' hợp tác với Thiên Hòa, bộ phận lại lần nữa tuyển trang trí, cậu bỗng chốc nhàn rỗi hơn nhiều.
Cũng không biết phải hay không Trương Trình cảnh cáo Trương Dung, cô không tiếp tục đến tìm cậu gây phiền phức, ngày tháng của Chương Hạo cuối cùng trôi qua nhẹ nhõm hơn rồi.
Thời gian công trình đặt làm kẹp cavat của Chương Hạo là nửa tháng, có thể là cậu cho nhiều tiền, nên sớm hơn mấy ngày làm xong cho cậu, Tiểu Tưởng gửi tin nhắn hỏi cậu là qua lấy, hay là gửi bưu điện cho cậu.
Chương Hạo sợ lại nhìn thấy Tiểu Tưởng sẽ nhồi máu cơ tim, liền gửi địa chỉ công ty cho cô, để cô gửi bưu điện qua, Tiểu Tưởng liền dùng chạy việc vặt trong thành phố gửi đến cho cậu.
Còn coi như có chút lương tâm, không hỏi cậu muốn phí chạy việc vặt.
"Oa, lại có nữ sinh tặng quà cho cậu, tôi phải hay không lại có lộc ăn?"
Đồng nghiệp Tiểu Lý thấy cậu ra ngoài một lát, liền xách một cái túi về, ngưỡng mộ lại mong chờ hỏi.
Chương Hạo đẹp, ở công ty rất được yêu thích, thường xuyên có nữ đồng nghiệp đưa cho cậu các loại đồ ăn vặt.
Tiểu Lý cũng dính không ít ánh sáng, Chương Hạo liếc nhìn cái bụng nhỏ ngày càng tròn trịa của hắn, nói: "Không phải, em mua quà tặng người khác."
Chương Hạo nói xong, đợi Tiểu Lý truy hỏi cậu tặng ai.
Kết quả Tiểu Lý vừa nghe không phải đồ ăn, lập tức mất đi hứng thú 'ồ' một tiếng, xoay đầu tiếp tục làm việc.
"..." Tức quá.
Chương Hạo kéo ra ghế ngồi xuống, mở túi ra, bên trong có hai hộp đồ trang sức, Chương Hạo lấy ra một trong đó, mở ra, bên trong là ba cái kẹp cà vạt màu bạc trắng, màu vàng nhạt và màu đen.
Là hoa văn cậu cho Thành Hàn Bân chọn, nhưng bảng vẽ thiết kế cho cửa hàng, là có cả thiết kế hoàn chỉnh kiểu dáng kẹp cavat.
Bây giờ phơi bày ở trước mắt cậu, gần giống như đúc với bảng vẽ thiết kế của cậu, kim loại hiện ra ánh sáng lành lạnh, hoa văn mặt trên tỉnh xảo mà dồi dào cảm giác thiết kế, lại không quá mức lòe loẹt, giữ nguyên trang nghiêm kẹp cavat thương vụ nên có, hầu như có thể đeo lên không phân ra trường hợp.
Chương Hạo chỉ nhìn một cái, liền cảm thấy rất hài lòng.
Cậu lại lấy hộp khác ra xem, trong hộp này đựng kẹt cavat màu trắng bạc mạ vàng viền và màu hoa hồng vàng, hoa văn cũng khá sống động xinh đẹp, có thể đeo lên ở một vài trường hợp tiệc và tiệc rượu.
Chương Hạo càng xem càng hài lòng, nóng lòng muốn nhìn thấy nét mặt Thành Hàn Bân khi nhận được quà.
Cậu lấy ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Thành Hàn Bân.
Chương Hạo: Ngài Thành, buổi tối có thời gian không, em có thể hẹn ngài cùng nhau ăn bữa tối không?
Thành Hàn Bân bên kia có lẽ đang bận, qua hơn nửa tiếng mới trả lời cậu.
Thành Hàn Bân: E là không thể.
Chương Hạo: Mãnh nam rơi lệ.JPG
Chương Hạo: Người da đen chấm hỏi.JPG
Thành Hàn Bân: Tôi phải đi công tác, đợi lát nữa liền đi rồi.
Chương Hạo: Không phải ngày mai mới đi sao?
Thành Hàn Bân: Ừm, ngày mai có mưa lớn, sợ máy bay không thể bay, liền đi trước thời hạn.
Chương Hạo: ....
Một bên khác trong tòa nhà văn phòng, Thành Hàn Bân nhìn thấy bạn nhỏ gửi đến sáu dấu chấm, dường như có thể nhìn thấy được bộ dáng bạn nhỏ bĩu môi không vui.
Đi công tác loại chuyện này, coi như là chuyện thường ngày của anh, sau khi quen Chương Hạo, anh đã cố gắng hết sức giảm bớt đi công tác, nhưng có một vài chuyện vẫn là không thể không tự mình ra mặt.
Thành Hàn Bân: Ngoan, đợi tôi trở về.
Hạo Hạo: Vậy ngài bây giờ đã đi rồi chưa?
Thành Hàn Bân: Vẫn chưa, nửa tiếng sau mới đi.
Hạo Hạo: Ồ, vậy ngài cùng lễ tân nói một tiếng, em qua tìm ngài.
Ngón tay Thành Hàn Bân ngừng lại.
Anh thực ra cũng rất muốn trước khi đi gặp mặt Chương Hạo một cái, chỉ là bởi vì hành trình lâm thời có thay đổi, anh không thể không rút gọn công việc vốn phải làm trong một ngày thành trong nửa ngày làm xong, làm cho bận đến mức chân không chạm đất, đến bây giờ mới có chút cơ hội rảnh rỗi.
Anh mới trả lời xong tin nhắn, giám đốc tài chính của công ty lại gõ cửa văn phòng anh, muốn cùng anh xác định chuyện hạng mục sáp nhập và mua lại, chuyện này rất quan trọng, cần thiết phải giải quyết trước khi đi công tác, Thành Hàn Bân chỉ kịp dặn dò một tiếng với lễ tân, lại rơi vào trong bận rộn.
Chương Hạo xách túi quà tặng, lén lút chuồn ra khỏi công ty.
Đây là cậu lần đầu tiên trốn việc, so với trốn học còn kích thích hơn, nếu là bị Tống diêm vương biết, khẳng định lại bị hung hăng chửi rủa thậm tệ cậu một trận.
Bên ngoài ánh mắt trời tỏa sáng rực rỡ, trên đường bình thường nhộn nhịp đông đúc căn bản không có người đi đường gì, cao ốc Trí Liên cách Thiên Hòa rất gần, đi đường còn chưa đến 10 phút, Chương Hạo sợ trễ máy bay của Thành Hàn Bân, một đường chạy chậm đi đến.
Quầy lễ tân của Thiên Hòa thì ở đại sảnh tầng một, Thành Hàn Bân đã sớm dặn dò xong, Chương Hạo chỉ báo tên mình, chị gái quầy lễ tân lễ phép dẫn cậu đến của thang máy, dùng thẻ của mình giúp cậu quẹt mở thang máy, cũng giúp cậu ấn số tầng lên thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị.
Cửa thang máy sớm có người đợi ở chỗ đó, là thư ký Tô Tô của Thành Hàn Bân.
"Chào cậu, xin hỏi là ngài Chương Hạo sao?" Thư kí Tô mỉm cười hỏi.
Du xuân lần trước thư kí Tô không có đi, cho nên không quen biết Chương Hạo.
Chương Hạo gật đầu: "Ừm, là tôi."
"Tôi họ Tô, là thư ký của Thành tổng, Thành tổng còn đang bận, tôi mang cậu đi phòng tiếp khách ngồi một lát, đợi ngài ấy xong thì tôi gọi cậu."
Chương Hạo: "Được."
Chương Hạo đi qua bên dưới tòa cao ốc Thiên Hòa rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên đi vào.
Trang hoàng của Thiên Hòa và công ty họ hoàn toàn không giống, cũng không biết phải hay không nguyên do tầng này là của lão phó tổng, cảm giác chỉnh thể rất giai cấp tiểu tư sản, thích hợp có phẩm cách.
Cái gọi là phòng tiếp khách càng giống một phòng trà chiều hơn, bên trong có máy pha cafe tự phục vụ và nước trà, chỗ ngồi toàn bộ lắp đặt ở vị trí bên cửa sổ, chỗ này là 29 tầng, phạm vi tầm nhìn rộng rãi, Chương Hạo ngồi ở phòng tiếp khách, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không thua tầng cao nhất tòa tháp đôi, cuối cùng hiểu rõ tại sao mọi người liều mạng muốn vào Thiên Hòa rồi.
Môi trường văn phòng này, không giống như những tòa văn phòng cao cấp trong anime Nhật sao?
Cho đến khi thời gian Thành Hàn Bân nói xuất phát còn có năm phút, thư ký Tô mới đi qua gọi cậu.
"Ý kiến của Thành tổng chúng tôi và giám đốc tài vụ có chút bất đồng, tâm trạng không tốt lắm." Thư ký Tô có chút đồng tình nhìn Chương Hạo, giống như đang nhìn bia đỡ đạn, nể mặt cậu đẹp trai, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Cậu lát nữa chú ý tí."
Chương Hạo cũng đè thấp thanh âm: "Anh ấy rất dữ sao?"
Tố chất nghề nghiệp của thư ký Tô rất tốt, cười gượng nói: "Thành tổng chúng tôi hơi nghiêm túc."
"..." Quả nhiên là thư ký của Thành Hàn Bân, thật sự biết nói chuyện.
Đến cửa văn phòng Thành Hàn Bân, thư ký Tô giơ tay gõ cửa, sau khi nhận được cho phép, làm một tư thế mời với Chương Hạo, rồi mượn cớ có việc, kiễng chân lên rời đi.
Chương Hạo: "..."
Xem bức ép con gái nhà người ta thành cái dạng gì rồi.
Chương Hạo đẩy cửa văn phòng đóng nhưng không khóa của Thành Hàn Bân, Thành Hàn Bân còn đang viết một email, nét mặt trên mặt uy nghiêm đáng sợ, vô cùng có cảm giác áp bức, cả người từ trên xuống dưới đều viết bốn chữ: Đừng đến chọc tôi.
Khó trách thư ký Tô chạy nhanh như vậy.
Thành Hàn Bân ở trước mặt Chương Hạo vẫn luôn dịu dàng, Chương Hạo chưa từng thấy một mặt lạnh lùng như vậy của anh.
Rất ngầu rất quyết rũ cậu rất thích á!
Trong lòng Chương Hạo chỉ có một con gà đang cất cao tiếng gáy, bề ngoài rất rụt rè đóng cửa văn phòng, nhỏ giọng hỏi: "Ngài còn đang bận sao?"
"Em đến rồi." Thành Hàn Bân nhìn thấy cậu, cơn tức tiêu tan hơn nửa.
Chương Hạo giống như một mặt trời nhỏ, mỗi lần nhìn thấy cậu, tâm tình Thành Hàn Bân dù tồi tệ đều có thể chuyển nắng.
Anh lưu lại bản nháp email, chuẩn bị lát nữa trên đường dùng ipad lại viết, đứng lên gọi Chương Hạo: "Qua đây ngồi."
Chương Hạo đi qua, lắc đầu nói: "Không ngồi nữa, trì hoãn thời gian của ngài, em qua đây đưa đồ cho ngài."
Thành Hàn Bân lập tức nhớ đến kẹp cavat Chương Hạo đặt làm, trong lòng vui mừng, bề ngoài lại còn phải giả vờ không biết, bình tĩnh hỏi: "Đồ gì?"
Chương Hạo đưa qua cái túi trong tay.
Thành Hàn Bân biểu hiện ra bộ dáng không biết gì cả, nhận lấy, từ bên trong lấy ra hộp đồ trang sức, dưới ánh mắt mong chờ của Chương Hạo mở hộp ra.
Cứ việc anh đã đoán được bên trong đựng là cái gì rồi, nhưng khoảng khắc nhìn thấy, vẫn là bị kinh ngạc.
So với trong tưởng tượng của anh còn muốn đẹp muốn tinh xảo hơn, ở trong mắt anh so với bất kì thứ đồ nào do nhà thiết kế hàng đầu thiết kế ra còn đẹp hơn, là kẹp cavat đẹp nhất anh từng thấy.
Hạo Hạo của anh, thật sự là một bé thiên tài thiết kế.
"Lần trước nhìn thấy trong vòng bạn bè của ngài nói kẹp cavat hư rồi, em liền đi đặt làm mấy cái, rẻ nhưng bền, ngài giữ lại dự phòng." Chương Hạo ra sức nói qua loa.
Cứ việc biết Thành Hàn Bân không phải cùng một loại người như Kỷ Lâm, nhưng Chương Hạo không muốn áp đặt anh.
Dù sao một vài trường hợp cao cấp, mỗi một phụ kiên trên người họ đều đại biểu thân phận địa vị, Chương Hạo không muốn Thành Hàn Bân bởi vì một cái kẹp cavat, bị người xem nhẹ.
"Dự phòng, cũng không phải không được."
"...?"
Chương Hạo còn chưa kịp sản sinh ra cảm xúc tức giận hoặc đau thương, Thành Hàn Bân liền tháo xuống kẹp cavat trên người mình, mắt cũng không chớp ném vào thùng rác: "Vậy trên người tôi sau này chỉ có vật phẩm dự phòng rồi."
Thứ anh dựa vào bản lĩnh câu được, tại sao phải dự phòng.
Sau này nhất thiết phải đi đâu cũng mang lên!
Nếu như có thể, anh còn muốn khắc ở bên trên mấy chữ: Vợ tặng!
Chương Hạo: "..."
Trái lại cũng không cần thiết như vậy.
Trong đầu Chương Hạo nghĩ không cần thiết, khóe mắt đè cũng không đè được nét cười lại tàn nhẫn bán đứng cậu.
Ai yo, có vài người sẽ trở thành bạn trai cũ không phải không có đạo lý, xem xem chênh lệch này nè.
Chương Hạo lòng tham không đáy: "Vậy cần em giúp ngài đeo cái khác lên không?"
Thành Hàn Bân không ngờ đến còn mang theo quà tặng kèm, anh nhướng mày, nhịn xuống khóe miệng sắp sánh vai với mặt trời, nói: "Được."
Loại chuyện cài kẹp cavat này nhưng không phải người nào cũng biết, bạn nhỏ rõ ràng có chuẩn bị mà đến, Thành Hàn Bân nhìn kẹp cavat màu trắng bạc rất nhanh được cài xong, trong lòng có chút tiếc nuối.
Kịch bản trong tưởng tượng của anh rõ ràng là: Bạn nhỏ cái gì cũng không biết anh tay cầm tay dạy học.
Hiện thực lạnh lùng lại là: Chuyện vừa bắt đầu thì kết thúc rồi.
Quá giận.
Chương Hạo không biết trong đầu Thành tổng cậu cho rằng không được đều đang nghĩ những gì, lui về sau một bước, thưởng thức tác phẩm của mình, lòng hư vinh nho nhỏ nhận được thỏa mãn lớn.
Rất được, rất đẹp trai.
"Phục vụ này của em phải hay không không thích hợp lắm?" Thành Hàn Bân bỗng nhiên mở miệng nói.
Chương Hạo còn đang vô cùng đắc chí: "A?"
Thành Hàn Bân chỉ chỉ nút áo tây trang mở rộng của mình: "Cái này."
Chương Hạo: "..."
Aiya, như thế này rất là xấu hổ luôn ó ha ha ha.
Chuyện cài nút thân mật như vậy, Chương Hạo là thật sự có hơi xấu hổ, cậu đi qua, tay vừa giơ lên, giữa cổ đã nhanh chóng lan lên một tầng đỏ ửng, cảm thấy nhân tử trong không khí bắt đầu trở nên nóng nảy, độ ấm trong phòng thoáng chốc tăng lên mười mấy độ.
Cậu need điều hòa.
Cần điều hòa không chỉ một mình cậu.
Thành Hàn Bân rủ mắt, nhìn ngón tay trắng trẻo thon dài của bạn nhỏ phủ lên tây trang màu xám đậm của mình, trong đầu vừa sinh ra suy nghĩ không hài hòa, cửa văn phòng bỗng nhiên bị gõ hai cái.
Bong bóng màu hồng phấn trong văn phòng theo tiếng gõ mà vỡ tan.
"Thành tổng, ngài chuẩn bị xong chưa? Sắp xuất phát rồi." Thanh âm Hàn Đông Vũ từ bên ngoài truyền đến.
Thành Hàn Bân: "..."
Rất tốt.
Có người chết rồi, hắn còn sống.
Có người sống, hắn đã chết rồi.
Hàn Đông Vũ ngoài cửa bất chợt rùng mình, buồn bực thời tiết nay không lạnh, sao sẽ rùng mình.
Hắn thấy bên trong không có tiếng động, lại nói: "Thành tổng, tài xế nói tình hình giao thông có tắt đường, lại trì hoãn phải lỡ chuyến bay."
Chương Hạo sợ Hàn Đông Vũ tiến vào, nhanh chóng cài xong nút áo, lui về sau một bước kéo ra khoảng cách, cười nói: "Ngài đi đi, em cũng phải trở về đi làm."
Thành Hàn Bân hít sâu một hơi, giơ tay xoa xoa đầu cậu: "Đợi tôi trở về."
Hàn Đông Vũ ở bên ngoài đợi hai phút, cửa văn phòng két một tiếng mở ra, Thành Hàn Bân mặt không cảm xúc từ bên trong đi ra, hắn vừa muốn tiến lên giúp anh đóng lại cửa văn phòng.
Sau đó, hắn nhìn thấy Chương Hạo từ bên trong đi ra.
Hàn Đông Vũ há hốc mồm ngay tại chỗ, sao Chương Hạo cũng ở đây?!
Hắn hắn hắn, hắn vừa rồi không quấy rầy cái gì chứ.
Trợ lý Hàn trước mắt tối thui---tiền thưởng của hắn á!!!
Hàn Đông Vũ cũng phải cùng đi công tác, hắn theo Thành Hàn Bân lên xe, mấy lần muốn mở miệng, đều bị khuôn mặt lạnh lùng của Thành Hàn Bân dọa trở về.
Tại sao mỗi lần trúng đạn đều là hắn!
"Đưa ipad cho tôi." Lúc hắn bắt đầu nghĩ cần hay không đi taobao lựa cho mình một hủ tro cốt đẹp chút, nghe thấy Thành Hàn Bân nói.
Hàn Đông Vũ nhanh chóng lấy ra ipad của Thành Hàn Bân, xoay người chuyển ra ghế sau cho Thành Hàn Bân.
Thân thể Thành Hàn Bân hơi nghiêng về trước, Hàn Đông Vũ không cẩn thận nhìn thấy kẹp cavat dưới tây trang của anh, hình như không phải cái hồi sáng anh đeo.
Đầu Hàn Đông Vũ bỗng nhiên lóe sáng, nhớ đến chuyện trước đó Thành Hàn Bân để cho hắn làm hư kẹp cavat đăng trong vòng bạn bè câu cá, cùng với hôm nay Chương Hạo đột nhiên đến thăm, não nảy số.
"Thành tổng, kẹp cavat hôm nay của ngài thật đẹp, là tác phẩm mới của đại sư nào sao?" Hàn Đông Vũ thực ra chỉ thoáng thấy, nhưng phải nhắm mắt khen ngợi.
Bàn tay mở khóa của Thành Hàn Bân ngừng lại, rủ xuống nhìn kẹp cavat của mình, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra nét cười: "Có ánh mắt."
Hàn Đông Vũ vui mừng, vỗ đúng mông ngựa rồi.
Hắn đang muốn lại tiếp tục tiến lên, thì nghe thấy Thành Hàn Bân tiếp tục nói: "Tiền thưởng năm nay của cậu chỉ trừ một nửa thôi."
Hàn Đông Vũ: "..."
Hắn need mặt nạ oxy.
Mặc kệ chỉ ở chung chưa đến năm phút, nhưng Chương Hạo vẫn là rất vui vẻ, nhịp chân nhẹ nhàng về Trí Liên, vừa đến dưới lầu, cậu nhận được tin nhắn của Hàn Đông Vũ gửi cho cậu.
Nội dung là một hàng em bé quỳ khóc.
Trợ lý Hàn: Lão đại, ngại xem tôi quỳ đủ tiêu chuẩn chưa.
Chương Hạo:...
Trợ lý Hàn: Tôi trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, ngài giúp tôi đi, bảo sếp đừng trừ tiền thưởng tôi nữa, nếu không tôi chỉ có thể đi xin ăn.
Trợ lý Hàn: Cải thìa nhỏ, héo tàn trong đất, hai câu này, không có tiền thưởng, đi ăn xin, lòng hoảng hốt, lòng hoảng hốt ~~~
Chương Hạo sắp bị chọc cười chết rồi.
Cậu vốn thấy Hàn Đông Vũ khá đứng đắn.
Không ngờ đến sau lưng lại hài hước như vậy.
Chương Hạo: Yên tâm đi, anh ấy chỉ hù dọa anh thôi.
Lần trước Thành Hàn Bân nói phải trừ sạch tiền thưởng của Hàn Đông Vũ, Chương Hạo có hơi không thể chịu được, liền giúp hắn cầu tình rồi, Thành Hàn Bân cùng cậu nói chính là hù dọa hắn, ai bảo hắn một chút năng lực cũng không có!
Hàn Đông Vũ hít oxy một nửa yên tâm rút ra rồi, chỗ này cách sân bay có một đoạn đường, hắn vừa muốn nghỉ ngơi một lát, nhìn thấy ông sếp vạn năm không đăng bài trong vòng bạn bè lại đăng bài trong vòng bạn bè.
Thành tổng: Quà tặng [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Ba tấm hình, đều là kẹp cavat, là ai tặng không nói cũng rõ.
Khoe đi khoe đi, chỉ cần không trừ tiền thưởng của hắn, cái gì đều dễ nói, trợ lý Hàn bị lạnh lùng đút một mồm cơm chó mặt không cảm xúc nghĩ.
***
Chương Hạo vốn muốn tranh thủ Thành Hàn Bân không ở, công việc lại khá thoải mái, nhanh chóng vẽ xong đơn hàng trên tay, rồi vẽ tranh cho người bạn kia của Thành Hàn Bân.
Thế nhưng kế hoạch rất tốt đẹp, sự thật lại rất đắng lòng.
Cậu phát hiện cậu bắt đầu nhớ Thành Hàn Bân rồi.
Rõ ràng trước đây Thành Hàn Bân không đi công tác, hai người họ cũng không phải ngày ngày gặp mặt, liên lạc trên wechat càng nhiều hơn, nhưng đại khái lúc nào cũng có thể gặp nhau, không cảm thấy có bao nhiêu nhớ, bây giờ Thành Hàn Bân đi công tác, chỉ cần không bận đều sẽ trả lời wechat cậu, cùng với ngày thường không có khác biệt quá lớn, nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy trống rỗng.
Thậm chí vẽ bản thảo cũng không cẩn thận đều vẽ thành gương mặt của Thành Hàn Bân.
Đừng nói tranh thủ vẽ xong, không ngâm bản thảo thì đã tốt lắm rồi.
Chương Hạo cảm thấy bản thân nhiều ít có chút mù quáng trong tình yêu, và không muốn tự cứu.
Ngày thứ tư Thành Hàn Bân đi công tác là thứ bảy, Chương Hạo bị giáo viên gọi đi giúp đàn em học lớp 10 sửa tranh, làm nghĩa vụ hướng dẫn một ngày, cực kì mệt mỏi, buổi tối nằm ở trên giường trò chuyện wechat với Thành Hàn Bân, nói rồi nói liền ngủ mất.
Cũng không biết ngủ đến nửa đêm mấy giờ, cậu bị một hồi tiếng rung của điện thoại ồn tỉnh, Chương Hạo cho rằng là Thành Hàn Bân, sờ điện thoại, híp mặt nhìn hiện thị cuộc gọi đến, lại là Châu Ý.
Châu Ý bình thường sẽ không gọi điện thoại cho cậu, Chương Hạo nhìn thời gian, đã 1 giờ đêm.
Cậu cau mày, nhận điện thoại: "Sao thế?"
"Hạo Hạo." Thanh âm Châu Ý mang theo giọng mũi nồng đậm: "Cậu có thể đến đồn công an đón tớ không."
Chương Hạo sững sờ, tiếp theo lập tức từ trên giường ngồi dậy, cũng không hỏi lý do, nói: "Được, cậu gửi địa chỉ cho tớ."
Tào Tuấn Duật ra ngoài hẹn hò với bạn gái hắn, kí túc xá chỉ có một mình Chương Hạo, cậu tùy tiện tìm một bộ đồ mặc lên, lập tức ra khỏi cửa.
Bởi vì sẽ gặp phải tình huống có học sinh tăng ca đến nửa đêm mới về, kí túc xá của họ cũng không quản lý quá nghiêm với năm tư, Chương Hạo thuận tiện chào hỏi một tiếng với quản lý xí túc xá, quản lý kí túc xá liền thả người.
Cậu gọi xe đến đồn công an, nhìn thấy Châu Ý hình dáng tiều tụy, vẫn luôn trang điểm xinh đẹp cũng mất rồi, thoạt nhìn giống như đỉnh hai vòng mắt gấu trúc, có hơi nhếch nhác.
Cảnh sát nghe nói cậu là đến đón người, thì cùng cậu nói Châu Ý liên quan đến cố ý đả thương người, cần cậu bảo lãnh và giao nộp tiền bảo lãnh nhất định mới có thể mang người đi, nhưng bây giờ nhân viên làm việc liên quan còn chưa đi làm, phải đợi ngày mai.
Chương Hạo thấy đối diện đồn công an chính là một khách sạn, hỏi công an cậu có thể mang Châu Ý đi đến khách sạn đối diện ở một đêm không, ngày mai lại đến làm bù thủ tục, thẻ sinh viên của cậu có thể để lại chỗ này làm đảm bảo.
Công an thấy cậu là sinh viên đại học Y, cộng thêm chuyện này xác thực không thể toàn bộ trách Châu Ý, liền đồng ý.
Chương Hạo mang Châu Ý đi thuê một phòng, đợi đóng cửa lại, cậu mới hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Châu Ý tuy hơi sóng hơi thích chơi đùa, nhưng tuyệt đối không phải loại người cố ý đả thương người khác.
Châu Ý vừa nghe nước mắt liền không thể không chế rơi xuống, tủi thân nói: "Bà đây má nó oan chết rồi! Tớ vốn muốn đi quán bar câu trai đẹp, kết quả đụng phải một quỷ say kéo một em gái vào phòng riêng, em gái kia vẫn luôn kêu cứu, tớ thấy người xấu lập kia tại chỗ liền kéo quần muốn giúp cô ta, chốc lát không có suy nghĩ nhiều, vớ lên chai rượu bên cạnh ném lên trên đầu gã, ngay tại chỗ đập trúng gã."
Chương Hạo chuyển túi khăn giấy qua cho Châu Ý, hỏi: "...Sau đó?"
Sẽ không đánh ngốc người ta chứ.
"Sau đó tớ báo cảnh sát, kết quả sau khi cảnh sát đến, nam kia đổi trắng thay đen nói gã đang cùng bạn gái thân mật, là tớ giống như kẻ điên bỗng nhiên đánh người, lý do bên nữ thoái thác giống như gã, càng tức hơn nữa là camera chỗ đó còn vừa vặn hư rồi, tớ hết đường chối cãi, liền bị mang về đây."
Chương Hạo chưa từng học luật, nhưng loại tình huống này, lại không có đánh người xảy ra tật lớn, nhiều nhất là xin lỗi một tiếng bồi thường ít tiền là kết thúc rồi, sao còn kéo đến cố ý đả thương người nghiêm trọng như vậy.
"Vậy bây giờ nói như thế nào?" Chương Hạo hỏi: "Gã là muốn cậu bồi thường bao nhiêu tiền?"
Châu Ý hít mũi: "Gã không định giải quyết riêng, phao tin muốn đưa tớ vào đi ăn cơm tù, tớ thấy gã rất ngông nghênh, có hơi hoảng, gọi điện thoại cầu cứu chị em gái có cửa sau của tớ, kết quả sau khi nghe nói thân phận gã, đều nói chọc không nổi, không dám giúp tớ."
Chương Hạo cau mày: "Gã có thân phận gì?"
"Thì..." Châu Ý ngập ngừng: "Đã nói cậu cũng không quen."
Chương Hạo nhận ra được không đúng lắm, truy hỏi: "Cậu nói cho tớ biết, tớ có lẽ có cửa."
"Gã...gã tên là Kỷ Tông."
Kỷ Tông? Chương Hạo nhạy bén nhận ra được cái gì: "Gã phải hay không có quan hệ với Kỷ Lâm?"
"Nghe nói là em họ của gã ta." Châu Ý nói đến đây, lập tức giải thích: "Tớ không phải muốn cậu giúp tớ cái gì, tớ xác thực tìm không được người nữa, những chị em kia nghe nói tớ phạm lỗi, đều đẩy đến đẩy đi, tớ chỉ có thể tìm cậu."
Thấy được đều là tình nghĩa chị em plastic.
Chương Hạo trái lại không nghĩ nhiều như vậy, giơ tay giúp y gạt ra sợi tóc bị nước mắt dính ở trên mặt.
"Cậu trước đi tắm một cái đi, ngày mai đợi làm thủ tục bảo lãnh cậu ra lại nói."
Chương Hạo vẫn là rất lạc quan, dựa theo miêu tả của Châu Ý, y không có đánh người đến quá nghiêm trọng, kết quả kiểm tra vết thương nhiều nhất là chấn động não nhẹ, Kỷ Tông chính là dù ngang ngược, cũng không thể nào dùng chút vết thương này làm ra bọt sóng lớn gì.
Sự thật chứng minh Chương Hạo lạc quan quá mức rồi.
Đối phương ngày thứ hai liền mời một luật sư đến, lấy ra kết quả kiểm tra là chấn động não, thuộc về vết thương nhẹ, nhưng Kỷ Tông bây giờ còn ở bệnh viện hôn mê không tỉnh, tình huống không lạc quan.
Châu Ý đều sắp tức chết rồi, tối qua người kia rõ ràng bị y đánh còn sống nhảy nhót tưng bừng, hôm nay mới hôn mê, cái này khoa học không?
Rõ ràng không khoa học.
Thế nhưng luật sư đối phương miệng lưỡi trơn tru, hơn nữa rất cường thế, không chấp nhận giải quyết riêng, tư thế nhất định phải khiến y mắc tội gì đó nhốt y ngồi tù một năm rưỡi mới thôi.
Cộng thêm Kỷ gia bên kia còn đang gây ấp lực, tình hình này rất bất lợi với Châu Ý.
Châu Ý rất hoảng sợ: "Nghe nói vào đó phải cắt đầu đinh, tớ không muốn bị cắt tóc hu hu hu."
Chương Hạo: "..."
Châu Ý khóc hu hu vén tóc mình, vén lên vén xuống mấy sợi tóc, khóc đến càng thê thảm hơn.
"Tớ sao rụng tóc rồi, nhất định đêm qua thức khuya, tớ rất thảm hu hu hu."
Chương Hạo: "..."
Còn có tâm tình quan tâm tóc mình, thoạt nhìn cũng không phải quá thảm.
Chương Hạo còn coi như bình tĩnh, vừa trấn an Châu Ý, vừa trưng cầu ý kiến của bạn học học viện luật, hỏi hắn loại tình huống này phải làm thế nào.
Bạn học học viện pháp luật kiến nghị không cần bị luật sư đối phương bẫy, bảo họ cũng đi mời một luật sư, để cho luật sư giúp đỡ tranh luận.
Mà liên quan đến chuyện bị thương, bất kể là kết quả chuẩn đoán vết thương hay là tình trạng vết thương, đều có thể xin kiểm tra lại, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải lời nói một bên của bên đối phương thì có thể kết luận.
Chương Hạo hơi yên tâm, bảo Châu Ý ở khách sạn đợi, bản thân chạy một chuyến đến văn phòng do bạn học học viên pháp luật giới thiệu.
Văn phòng này người rất nhiều, vậy mà phải bốc số xếp hàng, Chương Hạo lấy số, ngồi ở trên ghế, mới cảm thấy rất mệt.
Cậu tối qua gần như cũng không ngủ, hôm nay lại vẫn luôn chạy khắp nơi.
Chương Hạo lấy ra điện thoại, nhìn thấy buổi sáng và buổi trưa Thành Hàn Bân gửi các loại tin nhắn cho cậu, cậu do quá bận, không quan tâm.
Chương Hạo: Bé dễ thương của anh bỗng nhiên xuất hiện.JPG
Thành Hàn Bân đại khái lúc này vừa vặn có thời gian rảnh, trả lời rất nhanh.
Thành Hàn Bân: Bé dễ thương của tôi hôm nay thoạt nhìn rất bận.
Chương Hạo cảm thấy bản thân không cứu được nữa, cậu nhìn thấy tin nhắn này, lần đầu tiên tuôn ra cảm xúc vậy mà là...tủi thân?!
Cậu cũng không biết bản thân đang tủi thân cái gì.
Chương Hạo nhanh chóng ngừng bút nhấn chết cách nghĩ này ở trong nôi, gõ chữ trả lời.
Chương Hạo: Ngài hôm nay không bận à?
Thành Hàn Bân: Hôm nay là cuối tuần.
Chương Hạo: "..."
Cậu chán nản vỗ đầu, cậu quên mất rồi.
Thành Hàn Bân: Tiện video call không? Cho em xem một thứ.
Chương Hạo: Không tiện, em ở phòng tranh.
Thành Hàn Bân: Em còn bận hơn tôi.
Không biết tại sao, Chương Hạo từ trong câu này cảm nhận được một chút tủi thân của Thành tổng.
Chương Hạo cũng rất tủi thân, ngày nghỉ ngơi tốt đẹp, cậu nhưng còn phải ở văn phòng lạnh lùng này bốc số xếp hàng.
Cậu vừa muốn trả lời tin nhắn, màn hình điện thoại lóe lên, có điện thoại gọi đến, là một số lạ.
Chương Hạo chỉ đành trước nghe điện thoại: "Xin chào."
"Hạo Hạo, là anh, Kỷ Lâm, thật xin lỗi, chuyện của bạn em anh bây giờ mới biết, em không sao chứ?"
Chương Hạo bây giờ thấy họ Kỷ liền phiền, hờ hững nói: "Tôi có thể có chuyện gì, bị cáo lại không phải tôi, không có chuyện gì tôi tắt."
"Đợi một lát." Kỷ Lâm vội vàng nói: "Anh bây giờ đang dạy dỗ em họ anh, bảo nó đừng quậy nữa, một chuyện nhỏ, không cần làm to chuyện như vậy."
Chương Hạo biết, chuyện này chỉ cần Kỷ Lâm ra mặt, xác suất lớn Châu Ý nói xin lỗi thì xong chuyện, ngay cả tiền bồi thường cũng không cần.
Nhưng, dựa vào cái gì.
Chuyện này rõ ràng không phải Châu Ý sai, rõ ràng là Kỷ Tông kia cố ý hãm hại, hơn nữa camera hư cũng là lời nói một bên của ông chủ quán bar dựa vào cái gì phải do Châu Ý xin lỗi. Cậu cũng phải bởi vậy thiếu nợ một nhân tình lớn của Kỷ Lâm.
Sợ nhất cái gì với bạn trai cũ, đó chính là cắt không dứt, dây dưa không ngừng.
Nghĩ như vậy, Chương Hạo nói: "Không cần, tôi tin tưởng pháp luật sẽ cho người bị hại chân chính một lời giải thích, cảm ơn ý tốt của anh, tạm biệt."
Nói xong, Chương Hạo không đợi Kỷ Lâm bên kia nói gì, trực tiếp tắt máy.
Vừa đúng lúc này gọi đến số cậu, Chương Hạo đặt điện thoại trong túi, đứng lên đi giải quyết công việc.
Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Lâm lại lại lại một lần nữa bị bạn trai cũ vô tình tắt máy, lần này gã lại không có căm giận, khóe miệng thậm chí còn treo lên nét chế giễu.
Chương Hạo sẽ không thật sự cho rằng, mời luật sư, thì có thể minh oan cho Châu Ý chứ.
Kỷ Lâm vốn bị chú gã sai phái đi Đông Nam Á công tác, kết quả bởi vì bên kia xảy ra chút vấn đề, hành trình lùi lại nửa tháng.
Trong lòng gã luôn nhung nhớ Chương Hạo, muốn hung hăng đối phó cậu, lại không nỡ, cứ như vậy để cho cậu chạy, lại không cam tâm, dẫn đến tâm tình rất tồi tệ.
Bạn gã thấy gã cả ngày buồn bực không vui mượn rượu tiêu sầu, thì nghĩ cho gã một kế hoạch tuyệt vời, nói như vậy có thể khiến Chương Hạo thiếu gã một nhân tình lớn, gã có thể thừa cơ yêu cầu Chương Hạo lại cho gã một cơ hội nữa.
Hơn nữa, gã sau khi điều tra được, Chương Hạo sẽ biết chuyện gã có vợ chưa cưới, chính là do Châu Ý mật báo, vừa vặn mượn cái này chỉnh y, một công đôi việc.
Tâm trạng Kỷ Lâm rất tốt đứng lên đến quầy rượu, rót cho mình một ly rượu nho, cũng không biết cùng ai trong không khí chạm ly, một hơi uống cạn.
***
Chương Hạo từ văn phòng đi ra, đã là một tiếng sau, cậu ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước suối, uống một hơi nửa chai nước, nhớ đến bản thân hình như quên trả lời tin nhắn cho Thành Hàn Bân.
Cậu ngồi xuống ở bên cạnh bồn hoa, lấy ra điện thoại, nhìn thấy một cuộc gọi 15 phút trước Thành Hàn Bân gọi chưa nhận.
Nghĩ lại nghĩ, Chương Hạo gọi lại cho anh.
Điện thoại vừa vang lên một tiếng liền được bắt máy.
Chương Hạo xoa xoa gương mặt cứng gắt, giọng điệu thoải mái hỏi: "Thành tổng, ngài vừa gọi điện thoại cho em có chuyện gì sao?"
Thành Hàn Bân giọng điệu hờ hững: "Em thật sự ở phòng tranh?"
"..." Chương Hạo cảm thấy lời này có hơi không đúng lắm, thử thăm dò hỏi: "Ngài làm gì hỏi như vậy."
Thành Hàn Bân không nhanh không chậm nói: "Trong nhà có một dì giúp việc mới đến, nghe nói làm đồ ngọt rất giỏi, tôi bảo bà ấy làm rồi đưa một ít đến cho em, kết quả bà ấy đi phòng tranh tìm em nói không có."
Chương Hạo: "..."
Đệch, cái này cũng quá trùng hợp rồi.
"Tôi lại bảo bà ấy đi kí túc xá xem thử, cũng không có người."
---Thành Hàn Bân không chỉ một lần bảo dì trong nhà đưa đồ qua cho cậu, cho nên đối phương rất rõ địa điểm kí túc xá và phòng tranh của cậu.
Chương Hạo cười gượng: "Ngài sao cũng không sớm nói với em."
Thành Hàn Bân: "Tôi gửi tin nhắn gọi điện thoại cho em, em đều không trả lời."
"..." Chương Hạo có hơi chột dạ: "Thật xin lỗi, em có chút bận, không phải cố ý không trả lời ngài."
Thành Hàn Bân lại không cứ như vậy bỏ qua vấn đề này, anh nói: "Dì muốn gửi đồ ở chỗ quản lý kí túc xá, kết quả quản lý kí túc xá nói cho bà biết, em nửa đêm qua thì ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về."
Chương Hạo: "..."
Chương Hạo do lớn lên đẹp, lại sống bốn năm, quản lý kí túc xá quen cậu.
Thái dương Chương Hạo chảy xuống giọt mồ hôi lạnh, ậm ừ nói: "Em không phải cố ý muốn giấu giếm anh."
"Tôi cũng không phải đến chất vấn em." Thanh âm Thành Hàn Bân dịu lại: "Là gặp phải chuyện gì rồi sao?"
Chương Hạo mím môi.
Cậu phải nói sự thật sao?
Nếu như Thành Hàn Bân biết, khẳng định sẽ nhúng tay, chuyện này căn bản không cần anh ra mặt, thì có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Nhưng, Thành Hàn Bân biết chuyện này, khẳng định sẽ biết chuyện của cậu và Kỷ Lâm...
Chương Hạo che mặt, tại sao trên thế giới sẽ có sinh vật bạn trai cũ đáng ghét như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro