Chương 27

Kỷ Lâm đẩy ra cô gái rót rượu cho gã dính lên người, cô gái kia không biết bản thân làm sai cái gì, hoảng hốt lo sợ rủ tay đứng ở bên đó.

Lúc này, Cố Bắc đi qua, ra hiệu cô tiếp tục chơi đi, bản thân ngồi xuống ở bên cạnh Kỷ Lâm.

"Sao vậy, giận lớn như vậy."

Kỷ Lâm buồn bực uống một hớp rượu: "Cậu đi cái nơi đổ nát kia gần hai tháng thử xem."

Vốn phải đi công tác một tháng đã đủ đau đớn rồi, chú nhỏ gã còn muốn để cho gã đi bên đó xử lý sự cố, tính toán đâu ra đó, phải ở chỗ đó ngây ngốc gần hai tháng.

Kỷ Lâm là một thiếu gia sống trong nhung lụa, sao cũng phải tróc một lớp da.

"Phải phải phải." Cố Bắc thấy gã tâm tình buồn bực, phụ họa nói: "Đổi lại là tớ tớ cũng tức."

"Đệch, ông đây má nó lúc đầu nên trực tiếp đem cậu ta..."

Cố Bắc thấy lời nói hung hăng của gã nói được một nữa liền kẹt cứng, thuận theo ánh mắt gã nhìn qua, thì nhìn thấy điện thoại bị gã ném ở trên bàn sáng lên, có người gọi điện thoại cho gã.

Hiển thị cuộc gọi đến: Chú nhỏ.

"..."

Chỉ thấy Kỷ Lâm vừa rồi còn nét mặt phách lối, gần như là trong chớp mắt liền lặng lẽ biến mắt, không biết, còn cho rằng gọi điện thoại cho gã là nước lũ thú dữ ghê gớm gì đó.

Nhưng cũng không khác là mấy.

Kỷ Lâm xám xịt cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng riêng, tìm một nơi yên tĩnh, mới dám nghe điện thoại: "Chú nhỏ."

"Hửm, còn ở bên ngoài?"

Thanh âm không có cảm tình gì của Thành Hàn Bân từ trong ống nghe truyền đến, Kỷ Lâm bây giờ đối với thanh âm này có chút PTSD, không dám giấu giếm, nói: "Cháu ngày mốt không phải đi công tác sao, cùng bạn bè tụ tập với nhau."

"Cậu xác định là tụ tập, mà không phải lại đi tìm người ta gây rối?"

"Oan uổng quá chú nhỏ ơi, ngài đều đã nói lời hung ác rồi, cháu chỗ nào còn dám đi tìm người ta gây phiền phức, cháu lại không phải ngại chân nhiều."

Thành Hàn Bân hơi chau mày, xác thực, những đứa con cháu này đều sợ anh, cho gã mười lá gan, cũng không dám lá mặt lá trái.

Vậy sẽ là ai tìm Chương Hạo gây phiền phức, lẽ nào là Trương gia bên kia?

Nghĩ đến thái độ Trương Trình lần trước, ánh mắt Thành Hàn Bân sa sầm xuống, trời lạnh rồi cho Trương thị phá sản tính khả thi không lớn, nhưng anh phải tìm cho Trương gia một chút phiền phức, vẫn là rất dễ dàng.

Tạm thời nhìn thái độ bên này của Chương Hạo là gì đã.

Dù sao cũng phải bên nhau cả một đời, anh mạo phạm Trương gia cũng không hề gì, nhưng không thể khiến Chương Hạo khó xử kẹp ở giữa.

***

Chương Hạo ỉu xìu về đến kí túc xá.

Vốn hôm nay cùng Thành Hàn Bân nắm tay, đã thực hiện quan hệ xx, nên rất vui vẻ mới đúng, kết quả một cuộc điện thoại của Trương Tung, trong nháy mắt khiến tâm tình cậu rớt xuống đáy cốc.

Rất tức á.

Cậu biết trong này khẳng định có Trương Trình đang ngấm ngầm giở trò, bằng không Trương Tung không thể nào sẽ quản những chuyện này, ông là cha dượng, thân phận xấu hổ, ngoại trừ mỗi tháng cố định chuyển tiền sinh hoạt phí vào thẻ cho cậu, cái khác không quản cậu.

1

Khiến cậu đi Trí Liên làm việc, vẫn là bởi vì bản thân cậu sau khi nhận được phản hồi Thiên Hòa không nhận thực tập sinh, ở trong vòng bạn bè châm chọc sinh viên đại học tìm việc thật khó, bị Trương Tung nhìn thấy, mới gọi điện thoại nói với cậu Trương gia bên này mở mấy công ty, để cậu đi chỗ đó thực tập.

Chương Hạo vốn nói không cần, Trương Tung nói thực tập mà thôi, không muốn làm việc ở công ty nhà có thể chậm rãi tìm, bảo cậu không cần khiến cho mẹ cậu lo lắng.

Nói thẳng chính là nể mặt mẹ cậu, chỉ vậy mà thôi.

Tuy Chương Hạo không cho rằng mẹ cậu sẽ lo lắng.

Trương Trình rõ ràng là còn muốn chia cách cậu với Thành Hàn Bân, lấy cờ hiệu là vì tốt cho cậu, không muốn cậu bị Thành Hàn Bân lừa gạt chơi đùa, ai biết mục đích chân chính là bởi vì cái gì.

Vẫn là không yên tâm cậu, sợ cậu liên hợp với người ngoài cướp những cái gọi là cổ phần gia sản, phải đặt cậu ở dưới vòng giám sát của mình.

Thật sự là buồn cười.

Cậu nếu có tâm tư này, đại học sẽ không lựa chọn chuyên ngành hội họa, dù sao điểm thi đại học của cậu, có thể tiến vào bất kì trường đại học trọng điểm nào.

"Nhóc con, cậu không sao chứ?"

Bạn cùng phòng kí túc Tào Tuấn Duật hôm nay khó được không chơi game, có tâm tình nhàn rỗi cùng cậu tán gẫu: "Cậu đừng cười như vậy, tớ khiếp sợ đến hoảng hốt."

Chương Hạo lúc này mới phát hiện bản thân không cẩn thận treo nụ cười châm biếm ở trên mặt.

Cậu xoa mặt, khôi phục nét mặt bình thường, nói: "Không sao."

"Aiz, thứ sáu tuần sau là sinh nhật Đại Lưu sát vách, mời mọi người đi KTV ca hát, đặt biệt mời kí túc xá chúng ta, cậu đi không?"

Đại Lưu là một nam sinh phòng bên của kí túc xá bọn họ, làm người rất trượng nghĩa, bạn bè cũng nhiều, quan hệ với người trong kí túc họ đều rất tốt, trong bốn năm cùng nhau làm các hành vi vi phạm như lén lút ở trong kí túc xá nấu lẩu, đánh bài, uống rượu các loại, mặt mũi này không thể không cho.

Chương Hạo nói: "Được."

"Vậy tớ nói với cậu ta, kí túc xá chúng ta đều đi, hi, đến lúc đó cho cậu ta nằm sấp, để cậu ta ngày ngày chém gió mình ngàn chén không say."

Chương Hạo cười, những người này, năm nào đều nói phải chuốc say người ta, năm nào cũng đều bị người ta làm cho nằm sấp.

Ngày mai lại là thứ hai.

So với thứ hai phải đi làm càng khiến tâm tình người khác tồi tệ hơn là, vừa đến công ty liền bị sếp tìm.

Trương Dung bởi vì cậu tuần trước nhiều lần xin nghỉ, lại tắt máy không nhận điện thoại tích một bụng tức, muốn mắng cậu sợ cậu tìm Trương Trình cáo trạng, chỉ có thể móc mỉa cay độc cậu hai câu, rồi lại ném nhiệm vụ đi công tác cho cậu.

Thời gian công tác dài đến nửa tháng, Chương Hạo với tư cách là một trạch nam có chút sợ xã hội, ngoại trừ ra ngoài đi vẽ thực vật, chuyện thích nhất chính là yên lặng ngâm mình ở phòng tranh, đi công tác nửa tháng, nhất là cùng với đồng nghiệp hoàn toàn không quen đi công tác nửa tháng, quả thực là giày vò.

Cậu một thực tập sinh, tại sao cũng phải đi công tác!

"Hạng mục hợp tác của Thiên Hòa tôi còn có nhiệm vụ." Chương Hạo mưu đồ đấu tranh: "Còn có những bảng vẽ chưa thiết kế xong."

"Tôi xem rồi, nhiệm vụ không nặng nhọc, cậu đi công tác tranh thủ thời gian làm được rồi, với năng lực của cậu, hoàn toàn có thể làm cùng lúc."

"..."

Trương Dung thấy nét mặt cậu bộ dáng không tình nguyện, trong lòng lập tức rất thoải mái.

Cô đắc ý gõ gõ bàn nói: "Nhiệm vụ này rất quan trọng, nếu không làm tốt, đánh giá thực tập của cậu, cũng đừng nghĩ tôi cho đánh giá tốt."

Nói xong, Trương Dung ác ý nhìn Chương Hạo, muốn thấy bộ dáng cậu tức đến sắc mặt xanh mét.

Thế nhưng Chương Hạo không như ý cô, chỉ là cười nói: "Tôi chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, có thể vì công ty gách vác trách nhiệm quan trọng đi công tác, còn phải cảm ơn Trương tổng cất nhắc."

Trương Dung trừng cậu hỏi: "Cậu có ý gì?"

"Không có ý gì, được Trương tổng xem trọng, tôi vừa mừng vừa lo sợ mà thôi."

"Cậu!"

Trương Dung luôn cảm thấy cậu chính là đang mỉa mai, nhưng lời cậu nói lại tìm không được chỗ sai, chỉ có thể cười lạnh một tiếng, nói: "Được, tôi xem nửa tháng sau cậu trở về còn cười được nữa hay không!"

Chương Hạo quay trở về vị trí làm việc, thở dài, xé lịch, nhìn thời gian.

Cách thời gian cậu kết thúc thực tập còn có 22 ngày.

Cũng được, xong chuyến công tác này trở về, cậu gần có thể cuốn gói rời đi.

Cậu cảm thấy nhiệm vụ chuyến công tác này khẳng định không đơn giản, bằng không Trương Dung sẽ không phái cậu cùng đi, may mà thành tích ở trường cậu luôn rất tốt, đánh giá thực tập không tốt nói rõ nguyên nhân với giáo viên thì được, sẽ không ảnh hưởng đến cậu tốt nghiệp.

Cho nên cái gọi là đánh giá kém của Trương Dung đều không ảnh hưởng được cậu.

Chính là phải cùng Thành Hàn Bân chia xa lâu như vậy... Thành Hàn Bân mới công tác trở về, cậu lại phải đi công tác.

Tình nhân chỉ muốn nói chuyện yêu đương đơn giản mà thôi, tại sao khó như vậy.

Nghĩ đến Thành Hàn Bân, Chương Hạo nhịn không được mở ra wechat, kết quả thiếu chút nữa không tìm được Thành Hàn Bân.

Thành tổng cũng đổi avatar rồi, đổi thành hai chữ--Trụ Vương.

Thấy mình tối qua đổi avatar hồ ly, Chương Hạo thiếu chút cười ra tiếng.

Thành tổng, anh có cần dễ thương như vậy không chứ.

Cái này có coi như là...avatar tình nhân không?

Trên mặt Chương Hạo nhịn không được lộ ra nụ cười, gửi tin nhắn cho anh.

Chương Hạo: Avatar này của ngài, những cấp dưới kia của ngài thấy rồi sẽ không run rẩy chứ?

Thành Hàn Bân chắc hẳn đang mở họp hội nghị thường lệ đầu tuần, cho đến hơn 10 giờ mới trả lời cậu.

Thành Hàn Bân: Tôi không đổi avatar này, họ cũng run rẩy.

Chương Hạo: "..."

Nói đến rất có đạo lý á cậu vậy mà không cách nào phản bác.

Thành Hàn Bân: Tâm tình tốt hơn chưa, buổi trưa cùng nhau ăn cơm?

Chương Hạo: Không có khẩu vị.

Chương Hạo: Cuộc sống không dễ dàng, thỏ thỏ thở dài.JPG

Chương Hạo: Em ngày mai phải đi Ma Đô công tác, nửa tháng (khóc lớn).

Thành Hàn Bân: ?

Thành Hàn Bân: Một thực tập sinh như em, đi công tác cái gì?

Chương Hạo: Không biết, Trương Dung muốn em đi.

Chương Hạo: (Khóc lóc lăn lộn) Em chỉ là một trang trí nhỏ bé yếu ớt đáng thương lại bất lực, tại sao phải đi công tác.

Chương Hạo: Nhưng đi công tác xong trở về, thực tập của em cũng gần kết thúc á.

Chương Hạo: Xoay vòng vòng.JPG

Thành Hàn Bân lại cảm thấy sự tình không có lạc quan như vậy.

Anh gọi Hàn Đông Vũ đến văn phòng, nói: "Cậu đi xem thử, Trí Liên ở Ma Đô có những hạng mục hợp tác nào."

Hàn Đông Vũ nhận lệnh mà đi, hiệu suất của hắn rất cao, không quá nửa tiếng thì có manh mối.

"Không có hạng mục hợp tác, nhưng có hạng mục đang khai phá."

Hàn Đông Vũ nói xong, đặt một tờ tư liệu ở trước mặt Thành Hàn Bân.

"Công ty đối tượng hạng mục này nổi tiếng khó đối phó, là miếng thép gai xương cứng rắn, tôi nghe nói người của Trí Liên đi qua mấy lần, cuối cùng đều xám xịt trở về, nhưng hạng mục này lại khá được, Trí Liên không chịu từ bỏ, liền cứng rắn gặm lấy."

Thành Hàn Bân cầm lên tư liệu, lướt qua.

Cái này rõ ràng là một hạng mục còn trong giai đoạn nghiệp vụ khai phá, đã là khai phá, công ty bình thường đều là phải nhân viên nghiệp vụ chuyên ngành đi, tìm ra một người không biết gì nhét vào trong đó, nhiều nhất lại mang theo một người ghi chép lâm thời làm sửa đổi phương án hạng mục.

Chương Hạo là một trang trí, nói là đi học tập đều không có chỗ để học tập.

Rõ ràng là đi chịu mắng đội nồi.

Ngón tay Thành Hàn Bân gõ nhẹ trên mặt bàn, cười.

Hàn Đông Vũ thấy bộ dáng này của anh, âm thầm thay Trương Dung lau mồ hôi.

Trương tổng này, bản lĩnh khác không có, nhưng hễ dẫm bom là dẫm chuẩn không cần chỉnh luôn.

Quét mìn đều sống không quá ba hố.

Thành Hàn Bân ra hiệu Hàn Đông Vũ bận rộn chuyện của mình, gửi tin nhắn cho Chương Hạo.

Thành Hàn Bân: Vậy em là muốn đi công tác, hay là không muốn đi?

Hạo Hạo: (Đáng thương) Nhìn ánh mắt nhỏ kháng cự của em nè.

Thành Hàn Bân: Ừm, tôi biết rồi.

Hạo Hạo: Không phải chứ, cái này ngài cũng có biện pháp?

Chương Hạo: (Khóc lớn) Ngài sẽ không phải hy sinh nhan sắc khiến Trương Dung thay đổi chủ ý chứ.

Thành Hàn Bân: "..."

Thành Hàn Bân tức cười, bạn nhỏ đầy đầu đều đang nghĩ những thứ gì vậy.

Thành Hàn Bân: Tôi không cần phải hy sinh nhan sắc, nhưng, tôi giúp em, em phải hay không hy sinh nhan sắc cảm ơn tôi?

Chương Hạo rất lâu không trả lời.

Thành Hàn Bân cho rằng bạn nhỏ xấu hổ rồi, bất lực lắc đầu, thật không thể nhịn được trêu chọc.

Da mặt cũng quá mỏng.

Sự thật chứng minh anh đánh giá sai bạn nhỏ rồi.

Sau nửa tiếng, bạn nhỏ cuối cùng lại gửi tin nhắn qua, lần này là một tấm hình.

Một người nhỏ bé mọc tai và đuôi hồ ly, đáng thương quỳ ngồi ở trên đất, trên đầu giơ một tấm bảng, trên mặt viết bốn chữ: Cảm ơn anh trai.

---Nhìn thế nào cũng thấy ngũ quan của hồ ly nhỏ còn có mấy phần bóng dáng giống Chương Hạo.

Thành Hàn Bân: "..."

Chấn động này tuy không có lớn như tấm hình lần trước Chương Hạo gửi anh, nhưng...sẽ khiến người sản sinh một vài cách nghĩ không lành mạnh.

Thành tổng chững chạc đàng hoàng gần 30 năm, bỗng nhiên muốn chơi một vài thứ play không đàng hoàng.

Chương Hạo không biết Thành Hàn Bân phải hay không có biện pháp tốt gì, nhưng trước khi cậu chính thức nhận được thông báo hủy, cậu quyết định vẫn là nhanh chóng làm xong bảng vẽ thiết kế hạng mục hợp tác của Thiên Hòa.

Lỡ như thật sự phải đi công tác, không cần ban ngày bôn ba, buổi tối còn phải tăng ca.

Ai biết đến buổi chiều, trong nhóm hạng mục Thiên Hòa @ tất cả mọi người, thông báo nói Thiên Hòa bên kia ghét bỏ tiến độ hạng mục quá chậm, hiệu suất trao đổi cũng rất thấp.

Do vậy người phụ trách hai bên trao đổi một lát, quyết định để cho Thiên Hòa bên kia dọn ra một tầng, làm địa điểm văn phòng hạng mục lần này, nhân viên hạng mục hai bên tập trung ở chỗ đó hai tuần, một là thuận tiện trao đổi, hai là kéo nhanh tiến độ hạng mục.

Chương Hạo cũng là một trong số nhân viên hạng mục, hơn nữa trao đổi thiết kế bảng vẽ rất quan trọng, không thể không đi, hủy bỏ nhiệm vụ đi công tác của cậu.

Chương Hạo nhìn thấy thông báo thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cái này cũng được!

Trương Dung khó lắm mới tìm được cái cớ khiến Chương Hạo không thoải mái, không ngờ đến Thành Hàn Bân bên kia liền ra chiêu ti tiện như vậy, thiếu chút nữa tức chết rồi.

Cô lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Chương Hạo.

"Cậu được lắm." Trương Dung cắn răng nghiến lợi: "Không ngờ đến cậu còn thật sự có bản lĩnh, ngay cả Thành tổng loại nhân vật này đều có thể bị cậu thao túng."

Trải qua mấy lần hợp tác tiếp xúc, Trương Dung đã hoàn hoàn cắt đứt một chút tâm tư kia với Thành Hàn Bân.

Thành Hàn Bân ở trên công việc, giống y chang những lời đồn kia của anh, càng là tiếp xúc, Trương Dung càng là sợ anh.

Cô cho dù đầu óc lại không rõ tình thế, cũng rõ ràng Thành Hàn Bân loại nhân vật này, không phải cô có thể chế ngự.

Nhưng cái này không đại biểu cô xem trọng Chương Hạo, như cô thấy, Thành Hàn Bân chỉ chẳng qua thấy Chương Hạo lớn lên đẹp, muốn chơi đùa mà thôi, không thể nào sẽ thật tâm với cậu.

Chỉ là không ngờ đến một món đồ chơi, Thành Hàn Bân vậy mà chịu vì cậu làm đến loại trình độ này.

"Cậu một người đàn ông, bản thân không có bản lĩnh, chuyện gì đều dựa vào Thành Hàn Bân chống lưng cho cậu, tôi đều thay cậu cảm thấy xấu hổ, cậu không cảm thấy mất mặt sao, cậu còn là đàn ông hay không?" Trương Dung vô cùng cay nghiệt nói.

Chương Hạo nghe cô bất lực tức giận, cười không ra tiếng, nói: "Tôi phải đàn ông hay không, tự tôi biết thì được, không nhọc Trương tổng nhọc lòng."

Trương Dung: "..."

"Có người chống lưng tôi cảm thấy khá tốt, không hề cảm thấy mất mặt, cảm phiền Trương tổng quản trời quản đất còn giúp tôi quản mặt mũi nữa."

Trương Dung: "..."

Trương Dung tức đến trực tiếp tắt mắt.

Đúng lúc này, thư kí của cô gõ cửa vào, Trương Dung thấy cô nét mặt hoảng hốt, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Là như thế này, đơn xin vip mấy câu lạc bộ của ngài, quán bar và trường đua ngựa, vừa đều gọi điện thoại đến nói với thôi chưa thông qua, vốn có mấy nhà thông qua đơn xin rồi, vừa rồi cũng nói là tình hình có thay đổi, hủy bỏ tư cách của ngài."

Trương Dung: "???"

Câu lạc bộ, quán bar và trường đua ngựa là nơi quan trọng trao đổi thương vụ, rất nhiều quan hệ hợp tác hình thành và duy trì, đều là từ trong những chỗ này chậm rãi bồi dưỡng ra.

Những hội viên chỗ này, cũng đồng nghĩa tượng trưng thân phận.

Trương Dung là sếp công ty, ví dụ cùng Thành Hàn Bân loại hợp tác đẳng cấp này đồng hành ăn cơm, nhất định phải đi câu lạc bộ tốt nhất nơi này, nhưng cô không có vip, câu lạc bộ người ta sẽ không tiếp đãi cô.

Đối tượng hợp tác cũng sẽ xem thường cô.

Cũng chính là nói, cô bị những nơi cao cấp thành phố này, gạt bỏ rồi.

Nghĩ cũng biết, đây là ai động tay chân.

Chương Hạo không biết Thành Hàn Bân ở sau lưng âm thầm làm cái gì, nhưng không cần đi công tác, cái này với cậu mà nói đã là việc vui lớn.

Cậu trực tiếp gửi cho Thành Hàn Bân một hàng icon cảm ơn.

Thành Hàn Bân: Cảm ơn thì không cần.

Thành Hàn Bân: Nhưng em thực hiện hình vẽ em vừa rồi gửi cho tôi, tôi trái lại là không để ý.

Chương Hạo: "???"

Không ngờ đến anh là Thành tổng như vậy đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro