Chương 41
Chương Hạo kinh ngạc đến thiếu chút nữa rớt cả cằm.
"Không phải chứ anh." Chương Hạo giơ tay lên vỗ vỗ trên mặt Thành Hàn Bân: "Tỉnh tỉnh, loại tin tức này đều là gạt người, IQ của anh đâu!"
Thành Hàn Bân: "...."
Anh đương nhiên cũng biết loại tin tức này gạt người, cái này không phải vì để thăm dò thái độ của Chương Hạo sao.
"Anh là nói ví dụ."
"Ví dụ à." Chương Hạo cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Còn được đi, bởi vì trong hiện thực không có, cho nên em cũng nói không ra thích và không thích, có lẽ không bài xích nhưng cũng sẽ không muốn bản thân sinh."
Nghĩ nghĩ bộ dáng bản thân ưỡn bụng bự, Chương Hạo rùng cả mình.
Thành Hàn Bân biết sẽ là như vậy, nhưng, không phải chán ghét hoặc bài xích, thì còn ổn.
Tay anh phủ lên trên cái bụng bằng phẳng của Chương Hạo, được nước làm tới hỏi: "Vậy nếu như chỗ này có cục cưng thuộc về chúng ta, em sẽ lựa chọn sinh ra không?"
"....?"
Trán Chương Hạo chảy xuống ba sọc đen, đang muốn nói anh nghĩ đẹp thật, kết quả đối diện với ánh mắt mong chờ của Thành Hàn Bân, nuốt ngược lại lời muốn nói về, nói giỡn: "Nếu em thật sự có chức năng này, vậy em sinh con trai thành một đội bóng cho anh, tức chết những người Thành gia kia."
Thành Hàn Bân: "!!!"
Trong mắt Thành Hàn Bân tỏa ra ánh sáng vui sướng, ấn cậu vào trong lòng, trong giọng điệu mang theo vui vẻ không thể che giấu, nói: "Không cần sinh nhiều như vậy, sinh một đứa thì đủ rồi...ồ, hai đứa cũng được."
Chương Hạo: "???"
Sao còn chọn lên món nữa.
Nếu không phải bản thân là đàn ông hàng thật giá thật, phản ứng này của Thành Hàn Bân, Chương Hạo đều sắp nghi ngờ bản thân phải hay chăng thật sự mang thai.
Cậu cạn lời đẩy Thành Hàn Bân ra, nói: "Tỉnh tỉnh đi Thành tổng, em một đứa cũng sinh không ra, anh nếu thật sự thích trẻ con như vậy, anh từ dòng họ Thành gia chọn ra một đứa làm con thừa tự đi."
Tài sản và xuất thân của Thành Hàn Bân, anh nếu muộn con thừa tự, những người kia của Thành gia chắc hẳn sẽ tranh giành cho đứa nhỏ nhà mình làm con thừa tự cho anh.
Thành Hàn Bân thiếu chút nữa kích động, nói ra chân tướng.
Giấu giếm Chương Hạo, anh cũng không dễ chịu.
Anh ép buộc bản thân bình tĩnh lại, chủ nhiệm Liêu có dặn dò, nói cho dù Chương Hạo tiếp nhận, cũng phải nhịn mấy ngày, đợi thân thể Chương Hạo dưỡng khỏe hơn hẵng nói.
Bởi vì họ khoảng thời gian trước làm quá nhiều, dẫn đến thai nhi rất không ổn định, xuất hiện cảm xúc chậm chờn quá lớn rất có thể dẫn đến điềm báo sinh non.
Anh hôn hôn bên tai Chương Hạo, nói: "Được, đợi kết hôn, chúng ta đi nhận một đứa làm thừa tự."
Liên quan đến vấn đề đứa nhỏ, cứ như vậy kết thúc.
Thành Hàn Bân cảm thấy tảng đá đè nặng mấy ngày này trong lòng anh đã rơi xuống, anh đã nói xong với Chương Hạo vấn đề sinh lý không hợp này, kết quả vậy mà bất ngờ không tệ.
***
Hôm sau, tòa cao ốc Thiên Hòa.
Thư ký Tô gõ mở cửa phòng làm việc của Thành Hàn Bân: "Thành tổng."
"Có chuyện gì?" Thành Hàn Bân ngẩng đầu từ trước máy tính lên, hỏi.
Thành Hàn Bân lúc đi làm vẫn trước sau như một không có nét mặt gì, nhưng thư ký Tô cảm thấy boss bọn họ gần đây tâm tình chắc hẳn rất tốt.
Cụ thể chính là hiện tại, ví dụ bây giờ cô gõ cửa đi vào, anh sẽ không nhã nhặn hỏi cô có chuyện gì, mà là không mang theo cảm xúc nhổ ra một chữ: Nói.
Nói như thế nào nhỉ, anh giống như một cỗ máy làm việc không có bất kì cảm tình gì, nhưng bây giờ trở nên có máu có thịt.
Đương nhiên, cho dù tâm trạng Thành tổng tốt, thư ký Tô cũng vẫn là sợ anh.
Cô giải quyết việc chung nói: "Có một ngài họ Kim nói đã hẹn trước với ngài, đã đến rồi."
"Ồ, phải, cho cậu ta vào đi."
Thư ký Tô nhận lệnh, đang muốn đi ra, Thành Hàn Bân lại nói: "Đúng rồi, lúc tôi và cậu ta nói chuyện ai tìm tôi đều nói không rảnh, xác thực có chuyện gấp thì gọi cho tôi."
Thư ký Tô trả lời: "Được."
Lão Kim trợ lý riêng của Thành Hàn Bân, Thành Hàn Bân công tư rõ ràng, bình thường không cho hắn đến Thiên Hòa.
Nhưng bây giờ phòng sách anh phải để lại cho Chương Hạo làm thiết kế tốt nghiệp, hơn nữa chuyện muốn nói cũng tạm thời không để cho Chương Hạo biết, cho nên dứt khoát hẹn đến công ty.
Lão Kim rất nhanh đi đến, Thành Hàn Bân ra hiệu hắn ngồi.
Tuy là trợ lý riêng, nhưng lão Kim mặc tây trang giày da, sửa soạn tóc tai rất cẩn thẩn tỉ mỉ, nhìn giỏi giang thông minh lanh lợi, khí chất đều không thua tinh anh nơi làm việc.
Lão Kim không có nói lời vô ích gì, sau khi ngồi xuống, trực tiếp từ cặp đựng giấy tờ mang bên người lấy ra một tệp tài liệu, đứng lên đưa cho Thành Hàn Bân.
"Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của ngài Chương Hạo mấy năm nay làm, toàn bộ đều ở chỗ này."
Thành Hàn Bân nhận lấy, mở ra, Chương Hạo chỉ khi nào trường cần làm kiểm tra sức khỏe, cho nên mới có ba lần kiểm tra sức khỏe toàn diện, kết quả quả nhiên có hai bảng, một bảng là giống với đàn ông bình thường, một bảng khác chính là giống với ngày đó anh xem ở bệnh viện.
"Tôi từng điều tra, kết quả kiểm tra sức khỏe mỗi lần của cậu ấy, cuối cùng đều sẽ theo lưu trình đưa vào trong bệnh viện tên là Nhật Khang, sau đó lại do Nhật Khang bên đó xử lý, làm ra một phần kết quả kiểm tra sức khỏe bình thường."
Thành Hàn Bân nhướng mày.
Hóa ra, anh cho rằng chuyện kết quả kiểm tra sức khỏe của Chương Hạo là người Trương gia nhúng tay vào, kết quả tra một vòng, phát hiện Trương gia không hề biết chuyện.
Anh bảo lão Kim thuận theo đầu mối bảng ngụy tạo kiểm tra sức khỏe của Chương Hạo này mà đi tra, quả nhiên.
Lão Kim tiếp tục nói: "Tôi đi tra bệnh viện Nhật Khang này, mới đầu không tra ra được gì, chỉ là một bệnh viện tư nhân rất chính quy, phát hiện trong nhóm cổ đông đầu tiên của bệnh viện có một người, họ Chương."
Bàn tay nắm kết quả của Thành Hàn Bân phút chốc siết chặt, nhìn về phía lão Kim: "Hắn là gì của Chương Hạo?"
"Không có quan hệ huyết thống gì nhiều, chắc hẳn chính là cùng một dòng họ, nhưng tôi thuận theo ngài Chương này tra tiếp, phát hiện một chi của họ, có một trường hợp đàn ông sinh con, đoán chừng không chỉ một trường hợp, nhưng chỉ có sơ hở này lộ ra bị tôi tra được."
Lão Kim nói xong, lại đưa một phần tư liệu qua.
Thành Hàn Bân nhận lấy, đầu tiên đập vào mắt là một tấm hình, trên hình có hai người đàn ông, tay của mỗi người dắt một bé trai bảy tám tuổi.
Lông mày bé trai này giống với người đàn ông cao to, nhưng mũi miệng lại giống như cùng một khuôn khắc ra với người đàn ông khác.
Tấm hình này quả thực ấm áp, Thành Hàn Bân nhịn không được thay vào anh và Chương Hạo, nét cười nhàn nhạt bò lên khóe mắt chân mày.
Anh có lẽ lật xong rồi, nói: "Cũng chính là nói, đây là duy truyền dòng họ."
"Chắc là vậy." Lão Kim nói: "Theo tôi suy đoán, bệnh viện Nhật Khang này, là họ xây dựng dùng cho đám người đặc trưng trong tộc, bên trong tộc mỗi một người đàn ông có đặc trưng sinh dục đều sẽ được đăng ký bên trong, mục đích là vì để bảo vệ người trong tộc, hơn nữa thế lực bối cảnh phía sau không đơn giản, cho nên mới có thể kịp thời thay đổi kết quả kiểm tra sức khỏe của họ."
Thành Hàn Bân trầm tư.
Chuyện Chương Hạo có thể sinh con này, người trong tộc kia của cậu biết, nhưng bản thân cậu rõ ràng không biết chuyện, cũng không biết là không hy vọng duy trì đặc trưng này, hay là sợ đứa nhỏ không kín miệng nói lộ ra.
Không ngờ đến điều tra một chút mà tra ra được toàn bộ, vậy mà bị anh biết một bí mật lớn như vậy.
"Tổ điều trị tôi đã lập nhóm xong rồi, đều là chuyên gia phương diện này, ngài xem còn yêu cầu gì không? Hay là tôi đi tiếp xúc với người của Nhật Khang?"
Bệnh viện Nhật Khang nếu như là bệnh viện vì người trong tộc họ, đối với kinh nghiệm phương diện đàn ông sinh con khẳng định so với họ giỏi hơn nhiều, nếu như có thể, đương nhiên đưa Chương Hạo đến bệnh viện Nhật Khang càng tốt hơn, cũng có thể nhận được chăm sóc càng chuyên nghiệp hơn.
Đã là bệnh viện của người trong tộc, khẳng định cũng sẽ không tổn thương Chương Hạo.
Nhưng, không có sự cho phép của Thành Hàn Bân, lão Kim tránh để lộ, tạm thời còn chưa tiếp xúc với người của bệnh viện Nhật Khang.
Ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, hồi lâu, anh nói: "Trước không cần vội, cậu đi tiếp xúc với người phụ trách bệnh viện Nhật Khang, nhìn thử họ có hay không loại quy định ví dụ như phá thai."
Ai biết người trong tộc thần bí này có hay không quy định mang thai rồi không thể phá thai, tâm tư Thành Hàn Bân là hy vọng Chương Hạo sinh đứa nhỏ ra, nhưng nếu như Chương Hạo lựa chọn không sinh, anh cũng tuyệt đối tôn trọng cậu.
Cho nên, trước khi làm rõ ràng, Thành Hàn Bân sẽ không yên tâm giao người ra.
"Được, tôi biết nên làm như thế nào." Lão Kim nói.
Sau khi lão Kim đi, Thành Hàn Bân đem toàn bộ tư liệu hắn mang đến cất vào trong túi tài liệu, lại mở ra tủ bảo hiểm, bỏ túi tài liệu vào bên trong khóa lại.
Biết cái này không phải đặc trưng của một mình Chương Hạo, mà là duy truyền của người trong tộc, Thành Hàn Bân yên tâm rất nhiều.
Hơn nữa có người khác đi trước, sau khi Chương Hạo biết chân tướng, cũng sẽ không cảm thấy bản thân khác loài hoặc quái thai, tiếp nhận sẽ dễ dàng hơn nhiều.
***
Buổi tối, do nước ngoài có hạng mục phải họp hội nghị video, Thành Hàn Bân vẫn luôn bận đến hơn 10 giờ tối mới về đến nhà.
Sau khi Chương Hạo mang thai trở nên rất thèm ngủ, Thành Hàn Bân cho rằng giờ này cậu sớm ngủ rồi, về đến phòng lại phát hiện Chương Hạo còn thức, đang tựa vào trên giường dùng sổ kí họa vẽ cái gì đó.
Thấy anh đi vào, Chương Hạo nhanh chóng khép lại sổ kí họa, chột dạ cười với anh, nói: "Anh về rồi."
Thành Hàn Bân thấy hành động này của cậu, nhướng mày: "Đang vẽ cái gì?"
"Không có gì, ha ha." Chương Hạo cười gượng: "Nhàm chám vẽ lung tung."
Thành Hàn Bân bình thường đều rất tôn trọng Chương Hạo, sẽ không cưỡng chế yêu cầu muốn xem thứ gì của cậu.
Nhưng lúc này anh thấy bạn nhỏ nét mặt chột dạ, dường dưng cật lực che giấu gì đó, lại ngứa ngáy khó nhịn.
Anh đi qua, từ trên cao nhìn xuống Chương Hạo, cười trừ: "Vậy cho anh xem thử?"
Chương Hạo giấu cuốn sổ ra phía sau, co lại, trên gương mặt trắng nõn phủ lên một tầng đỏ nhạt: "Không cho."
Thành Hàn Bân càng tò mò hơn, tranh thủ bạn nhỏ không chú ý, một tay ấn cậu lại, một tay khác đưa ta phía sau cậu.
Chương Hạo có thể không ngờ đến anh sẽ trực tiếp cướp từ trên tay cậu, phòng ngự không mạnh, thoáng chốc bị anh cướp được.
Chương Hạo chỉ tượng trưng cướp về hai lần không được, lại ở nơi Thành Hàn Bân không để ý, trong mắt lóe lên nụ cười thành công.
Thành Hàn Bân mở ra sổ kí họa, bút của bạn nhỏ còn kẹp ở bên trong, cho nên anh lật đến trang cậu đang vẽ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, tay cầm sổ cứng ngắc.
Trên cuốn sổ, rõ ràng là cảnh tượng không hài hòa của hai người đàn ông.
Hai người đàn ông quần áo không chỉnh tề, tuy bộ phận trọng điểm đều che lại rồi, nhưng cảnh tượng nên lộ đều lộ, càng có lực chấn động hơn, chỉ xem thôi, liền có thể bổ não một màn ướt át.
Theo lý mà nói, Thành Hàn Bân ở cái tuổi này, sớm qua cái tuổi bị cảnh H này trêu chọc.
Nhưng có lẽ là người trong lòng ở trước mặt, hơn nữa, cũng không biết là có phải trùng hợp chăng, áo ngủ Chương Hạo mặc trên giường, nhìn giống y chang người trong tranh đang ngồi trên người một người khác.
Bên trong tranh, ngươi đó quay lưng với họ, áo sơ mi cởi một nửa, ở khía cạnh thị giác mà nói, hoàn toàn là có thể nhìn thấy rõ ràng....
Thành tổng ngay tại chỗ liền muốn dựng lên.
Vẽ cảnh H bị tóm, Chương Hạo mặt đỏ hồng ngay tại chỗ, cậu ngập ngừng nói: "Em đây là vẽ lung tung chơi, anh không cần nghĩ nhiều."
Thành tổng: "...."
Em bảo anh sao có thể không nghĩ nhiều!
Chương Hạo thấy anh không nói chuyện, đưa tay ra cướp sổ kí họa trên tay anh, Thành Hàn Bân theo bản năng trốn đi, Chương Hạo không biết sao, cả người đều nhào vào trong lòng anh, che eo, 'ái chà' gọi một tiếng.
Thành Hàn Bân lập tức ném sổ kí họa qua một bên, nhanh chóng hỏi: "Sao vậy?"
"Eo bị co rút." Chương Hạo thanh âm mềm mại, mang theo giọng mũi: "Anh xoa cho em."
"...."
Thành Hàn Bân chần chừ một lát, nhưng thấy chân mày Chương Hạo cau lại, chỉ đành một tay đỡ cậu, một tay giúp cậu xoa eo.
Chất lượng đồ ngủ hôm nay của bạn nhỏ rất mềm mại, sờ vào rất thoải mái, Thành Hàn Bân xoa thắt lưng mềm mại của cậu, cộng chấn động cảnh H vừa rồi mang đến, cảm thấy máu đang chảy xuống dưới.
Người nào đó còn bởi vì được anh xoa đến rất thoải mái, dựa vào trong lòng anh, phát ra tiếng hừ hừ thoải mái, giống như lửa cháy đổ thêm xăng.
"Đỡ hơn chưa?" Thành Hàn Bân thanh âm khàn khàn.
"Còn đang co rút."
Chương Hạo giả vờ đau đớn trở người, tay 'không cẩn thận' đụng phải chỗ nào đó đang rất có tinh thần của Thành tổng, kinh ngạc hô một tiếng: "Anh, anh không phải nói một tháng không đụng vào em sao?"
Thành tổng âm thầm nghiến răng, nhỏ giọng nói: "Anh không đụng vào em, em ngoan chút, đừng động đậy lung tung."
Ai biết hai tay Chương Hạo lại ôm lấy cổ anh, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai anh, nói: "Anh."
Thành Hàn Bân: "...."
Chương Hạo thở ra hơi thở như hoa lan: "Em muốn thử tư thế trong tranh, được không?"
Thành Hàn Bân: "...."
Máu đều chảy xuống dưới, dẫn đến não Thành tổng cung cấp máu không đủ cuối cùng nếm mùi ra chút hàm ý: Chương Hạo đây là có dự mưu câu dẫn anh!
Mục đích sao, đương nhiên để anh phá vỡ đảm bảo không chạm vào cậu kia.
Thành Hàn Bân gần như là dùng sự nhẫn nại cả đời, đào bạn nhỏ ở trên người mình xuống, nói: "Sau này."
Chương Hạo nét mặt tủi thân: "Nhưng em muốn, anh ơi."
"..."
Khoảng khắc này Thành tổng rất muốn đệch mẹ, lần đầu tiên hận thằng nhóc trong bụng cậu, không có nó, anh có thể muốn gì làm nấy với bạn nhỏ.
Tư thế gì kia không thể nếm thử!
"Anh." Thành Hàn Bân cẩn thận đẩy cậu ra, đứng lên, hoảng loạn không lựa đường nói: "Anh đi tắm."
Nói xong, Thành Hàn Bân giống như lẩn trốn trốn vào phòng vệ sinh.
Chương Hạo: "..."
Chương Hạo âm thầm nghiến răng, đồ đàn ông chó, sức nhẫn nại còn rất mạnh.
Thành tổng sức nhẫn nại rất mạnh tắm nước lạnh một tiếng, đợi lúc anh từ phòng tắm đi ra, Chương Hạo đã ngủ say, anh thở phào nhẹ nhõm.
Thành Hàn Bân vốn cho rằng bản thân thoát khỏi một kiếp, kết quả phát hiện anh vẫn là quá ngây thơ.
Chương Hạo có người bạn chơi rất thoáng là Chương Hạo cho cậu chủ ý, để anh vào con đường 'phá giới' không có 100 đường cũng có 90 đường.
Cho nên, tối hôm sau, lúc anh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Chương Hạo đội tai và đuôi mèo, ném cho anh một ánh mắt quyến rũ, thiếu chút phá công ngay tại chỗ, lại tắm một tiếng nước lạnh.
Hôm thứ ba...hôm thứ tư còn đỡ, Chương Hạo chỉ mặc một bộ đồ cấp ba mà thôi.
Thế nhưng, do hai ngày trước đều là lộ liễu, đổi thành ngây thơ trong sáng, càng thêm khiến người điên cuồng, Thành tổng không cẩn thận sắp tắm hai tiếng nước lạnh.
Đã đến ngày thứ tư, Thành Hàn Bân không muốn biết ngày thứ tư sẽ có cái gì nữa, Chương Tiểu Hạo không để anh phá công thì sẽ không ngừng.
Anh gần như là sụp đổ mang theo Chương Hạo đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Nhật Khang bên kia lão Kim còn đang tiếp xúc, hắn không thể để lộ Chương Hạo, dẫn đến Nhật Khang bên kia không tin tưởng hắn, cảm thấy hắn có thể là chỗ nào nghe được tin tức, đến điều tra, hai bên còn đang đánh thái cực quyền, không có nhanh như vậy.
Thành Hàn Bân quyết định trước dẫn Chương Hạo đi bệnh viện trước đó sắp xếp xong.
Bệnh viên này bản thân Thành Hàn Bân có nắm cổ phần trong tay, nắm chặt quyền nói chuyện tuyệt đối, lão Kim lại khiến nhân viên liên quan đều kí thỏa thuận bảo mật, không cần lo lắng tình trạng miệng không chặt.
Chương Hạo tuy cảm thấy rất giày vò, nhưng cũng không dám lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn, ngoan ngoãn làm kiểm tra.
Chính là có hơi khó hiểu rõ ràng là vấn đề phần dạ dày, làm siêu âm tại sao không những soi phần dạ dày, còn soi phần bụng.
Cảm thấy có hơi không chuyên nghiệp.
Kết quả kiểm tra rất lạc quan, Chương Hạo do trẻ tuổi, hơn nữa là nam, tự mình có năng lực khôi phục thân thể rất mạnh.
Trải qua hơn một tuần nghỉ ngơi chỉnh đốn, đã hoàn toàn khôi phục, bảo bảo cũng rất khỏe mạnh, bác sĩ nói chỉ cần không vận động kịch liệt hoặc phản ứng kịch liệt, điều không có vấn đề.
Thành Hàn Bân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể để cho Chương Hạo biết chân tướng.
Lại tiếp tục như vậy, anh sắp không thỏa mãn được nhu cầu mà bỏ mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro