Chương 48
Chương Hạo về đến nhà, trực tiếp ngã lên giường ngủ một giấc.
Đợi cậu tỉnh lại, thân thể cuối cùng không khó chịu như vậy nữa, trước đây cậu đi bộ phận kia thực tập, có một cô gái mang thai, cũng ưỡn bụng đi làm, bản thân Chương Hạo không trải qua còn chưa cảm thấy, bây giờ lại cung kính nể phục với cô.
Trạng thái này của cậu nếu đi làm, nhất định bị Tống diêm vương mắng đến nghi ngờ nhân sinh.
Nhưng cậu cảm thấy bản thân cũng quá sa ngã, nghĩ qua mấy ngày nữa thì phải biện hộ, cậu dự tính lát nữa lại tối ưu hóa PPT.
Dì Lưu buổi chiều không có chuyện gì, đang ở dưới lầu cùng dì khác nhàn rỗi nói chuyện.
Nhìn thấy cậu xuống lầu, dì Lưu cười nói: "Tiểu Chương tỉnh, dì vừa thấy cháu trở về sắc mặt không phải rất tốt, ngẫm nghĩ cháu có thể lại nôn, liền bảo phòng bếp chuẩn bị một vài đồ ăn, cháu bây giờ ăn hay là đợt lát nữa ăn?"
Nghe thấy lời này của dì Lưu, Chương Hạo mới cảm thấy bụng có hơi đói, buổi trưa cậu căn bản không ăn gì.
"Vậy bây giờ ăn đi." Chương Hạo đi về phía phòng bếp.u
Dì Lưu liền đi dặn dò phòng bếp, không bao lâu, người phòng bếp lại bưng đồ ăn lên.
Phòng bếp biết cậu thích ăn đồ ngọt, cho nên món chính là cháo ngọt, còn có vài điểm tâm, có thể sợ cậu sẽ chán, còn có một vài món ăn mặn và chua.
Chương Hạo cầm muỗng lên, ăn một miếng cháo, độ ấm và độ ngọt đều vừa vặn, một miếng xuống bụng, lục phụ ngũ tạng trước đây cảm thấy khó chịu đều được ủi phẳng.
Quả nhiên, vẫn là đầu bếp của Thành gia hiểu khẩu vị của cậu.
Lúc cậu đang ăn, nghe thấy chuông cửa vang lên, là cửa lớn bên ngoài sân, dì Lưu nhìn camera, nói: "Là xe của tiểu Kỷ, tiểu Kỷ đã lâu không đến."
Chương Hạo ở phòng ăn nghe không quá rõ dì Lưu cụ thể đã nói gì, chỉ giống như nghe thấy tiểu Kê hay tiểu Kỷ gì đó, đoán chừng là khách của Thành Hàn Bân, bởi vậy cũng không để ý lắm.
Dì Lưu ấn công tắc cửa lớn sân, để cho Kỷ Lâm lái xe vào, tự mình mở cửa đi ra, thấy Kỷ Lâm từ trên xe đi xuống, cười nói: "Tiểu Kỷ, đã lâu không gặp, sao hôm nay có thời gian đến vậy?"
"Dì Lưu." Kỷ Lâm chào hỏi với bà: "Ra ngoài công tác một chuyến, mang chút đặc sản về, đưa đến cho chú nhỏ cháu nếm thử."
Nói xong, gã mở ra cốp sau, dì Lưu thấy hai cái thùng bên trong, nói: "Dô, mang nhiều như vậy, cháu vào trước đi, chỗ này nóng."
Bây giờ đang là mùa hè, mặt đất của sân nóng đến có thể chiên trứng gà.
"Chú nhỏ cháu đang bận sao?" Kỷ Lâm đi vào cửa, vừa đổi giày vừa hỏi dì Lưu.
Dì Lưu chỉ huy người ra ngoài chuyển đồ của Kỷ Lâm mang đến vào, nói: "Thật không khéo, tiên sinh cậu ấy đi công tác."
"Đi công tác rồi?" Cái này Kỷ Lâm trái lại không khỏi bất ngờ, dù sao hôm nay là chủ nhật.
Sớm biết qua đây nên gọi một cuộc điện thoại hỏi thử.
Dì Lưu: "Phải, sáng nay đi."
"Ồ, vậy cháu ngày khác lại đến đi."
Kỷ Lâm nói xong, lại muốn lại lần nữa đổi giày, dì Lưu nói: "Vào ngồi uống ly nước, vừa vặn có người mang đến cho chú nhỏ cháu mấy quả sầu riêng, chúng ta ăn không hết, cháu cũng mang hai quả về."
"Cũng được." Kỷ Lâm nói xong, cùng dì Lưu đi vào phòng khách.
"Trong nhà có người khác?" Kỷ Lâm ngồi xuống trên sofa phòng khách, hỏi.
Gã không nhìn thấy người trong phòng ăn đang ăn cơm, nhưng gã luôn cảm thấy nhà chú nhỏ gã xuất hiện rất nhiều thứ không giống, đầu tiên chính là vừa rồi ở tủ giày bên kia, gã nhìn thấy mấy đôi giày không thuộc về kích cỡ của chú nhỏ gã.
Còn có bên trong nhà cũng xuất hiện một vài thứ không thuộc về phong cách chú nhỏ gã.
"Cháu không biết à, là người yêu của chú nhỏ cháu."
Kỷ Lâm hai tháng này vẫn luôn ở nước ngoài, căn bản không biết tin tức gì trong nước, nghe vậy thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất: "Người yêu? Chú nhỏ cháu? Dì xác định?"
"Phải nha." Dì Lưu cười nói: "Ở bên nhau một khoảng thời gian rồi, dì cho rằng cháu biết."
Kỷ Lâm lập thức có hứng thú, chú nhỏ gã vĩnh viễn đều là bộ dạng phụ nữ ảnh hưởng hiệu quả công việc của tôi, gã xác thực tò mà đến cùng là người như thế nào, mới sẽ được anh nhìn trúng.
"Vậy cô ấy có đây không, cháu còn chưa từng gặp nữa."
"Ở, đang ở phòng bếp, đợi dì đi xem thử cậu ấy ăn xong chưa...hửm? Tiểu Chương, cháu ăn xong rồi."
Dì Lưu vừa muốn đi phòng bếp xem thử, vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Chương Hạo đứng ở cửa phòng bếp.
Kỷ Lâm nghe vậy, cũng thuận theo ánh mắt bà nhìn qua.
Sau đó gã ngây ngốc.
Chương Hạo cũng ngây ngốc.
Dì Lưu không nhận ra được không đúng, cười giới thiệu nói: "Tiệu Hạo, người này là cháu trai của tiên sinh, Kỷ Lâm, Tiểu Kỷ nha, cậu ấy chính là người yêu của chú nhỏ cháu, Chương Hạo."
"...."
"???"
Tình cảnh ngay tức thì xấu hổ lại nghẹt thở.
Bạn trai cũ trở thành thím nhỏ/cháu trai mình, má nó là chuyện máu chó kinh động trời đất kinh sợ thế tục gì đây.
Dì Lưu cuối cùng cũng cảm thấy không đúng lắm, hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Không chỉ là quen nhau....
Kỷ Lâm cười gượng một tiếng, nói: "Dì Lưu, cháu cùng cậu ta nói hai câu, dì đi trước đi."
"Ồ ồ, vậy hai người nói chuyện đi."
Dì Lưu nói xong, rời khỏi phòng khách, dăn dò người hầu khác đừng đi quấy rầy họ.
Chương Hạo cũng không ngờ đến, Kỷ Lâm sẽ là cháu trai của Thành Hàn Bân, Thành Hàn Bân chưa từng nói với cậu.
Cậu mới đầu nghĩ phải chăng Thành Hàn Bân cũng không biết, nghĩ lại lại không đúng, Thành Hàn Bân rõ ràng chắc là biết, bởi vì chuyện lần kia Châu Ý bị Kỷ Tông hại, chính là Thành Hàn Bân ra mặt giải quyết, Kỷ Lâm có tham dự trong đó, anh không thể nào không biết bạn trai cũ của mình chính là Kỷ Lâm.
Thành Hàn Bân không phải loại người có chuyện sẽ cố ý giấu giếm, hơn nữa cậu cho dù biết Kỷ Lâm là cháu trai anh, cũng sẽ không bởi vậy có ý kiến với anh, cậu thích chính là bản thân Thành Hàn Bân, cùng với anh là ai không quan hệ.
Thành Hàn Bân sẽ giấu giếm cậu không nói, phần lớn là anh cảm thấy không quan trọng, hoặc anh căn bản không để ý.
Nói ra thì, sau khi Thành Hàn Bân và cậu yêu nhau, dẫn cậu đi gặp bạn bề, về Thành gia, lại duy nhất không có cùng cậu nhắc đến bất kì chuyện gì có liên quan đến gia đình bên nhà cha anh, bộ dáng Kỷ Lâm kinh ngạc, cũng nói rõ Thành Hàn Bân chưa từng chính thức giới thiệu với họ, Chương Hạo đoán chừng, quan hệ giữa anh và nhà này không phải rất thân thiết.
Sau khi nhanh chóng làm rõ quan hệ, Chương Hạo ra kết luận về Kỷ Lâm: Cháu trai không quan trọng.
Cậu ngươc lại bình tĩnh, thậm chí cảm thấy có hơi kích động.
Cậu ôm cánh tay tựa ở trên tường, thay đổi thái độ hờ hững ngày thường đối với Kỷ Lâm, nhướng mày: "Trùng hợp như vậy."
Sắc mặt Kỷ Lâm lại không phải quá dễ nhìn.
Gã hỏi: "Cậu như thế nào quen với chú nhỏ tôi?"
Chương Hạo cảm thấy câu hỏi này gã hỏi đến khá thú vị, mỉm cười, nói: "Sau khi bị tra nam nào đó có vợ chưa cưới lừa gạt, đi quán bar mua say, đụng phải chú nhỏ anh, đáp án này anh còn hài lòng không?"
Kỷ-tra nam- Lâm: "..."
Sắc mặt gã càng u ám: "Cho nên, cậu coi chú nhỏ tôi thành thế thân của tôi?"
Chương Hạo: "???"
Ha?
Cậu từng thấy người bình thường tự tin, chưa từng thấy người bình thường tự tin như vậy.
Bất kể tướng mạo bên ngoài, năng lực, tính cách, thậm chí nói đến gia thế bối cảnh, Thành Hàn Bân đều mạnh hơn Kỷ Lâm không biết bao nhiêu lần, gã đến cùng có mặt mũi từ chỗ nào nói Thành Hàn Bân là thế thân cho gã.
Chương Hạo bị chọc tức cười, câu nghiêng người, nói: "Qua bên này chính là nhà vệ sinh, anh muốn trước đi soi gương không, rồi lại nói những lời này."
Kỷ Lâm: "...."
Kỷ Lâm hít sâu một hơi, giống như là mạnh mẽ đè xuống giận dữ: "Được, không phải thế thân, vậy cậu và chú nhỏ tôi yêu nhau chính là vì để báo thù tôi?"
"..." Chương Hạo quả thực không muốn nói chuyện với gã.
Vị thiếu gia này có lẽ là từ nhỏ bị nịnh nọt quen, mới sẽ có tâm lý bản thân mình tốt đẹp như vậy.
Cậu hờ hững nói: "Phải, cho nên cháu trai ngoan, anh còn không nhanh gọi hai tiếng chú nghe thử xem."
Kỷ Lâm không nghe ra châm chọc trong lời của cậu, nghe vậy đi đến bên cạnh cậu, nhìn gần cậu hỏi: "Cậu biết chú nhỏ tôi là ai không, cậu chán sống rồi?"
Chương Hạo nhún vai, cố ý chọc tức gã: "Ai để ý, dù sao bây giờ không thể rời khỏi tôi là chú nhỏ anh."
Kỷ Lâm quả nhiên bị chọc tức, gã biết rất có thể Chương Hạo nói là sự thật, bởi vì gã biết chú nhỏ gã cùng với gã nhiều năm lưu luyến bụi hoa không giống nhau, anh nếu không yêu, một khi yêu rồi, đó chính là rung động thật tâm.
Hơn nữa đều mang về nhà sống chung, càng chứng minh chú gã nhỏ là thật sự yêu Chương Hạo.
Nghĩ như vậy, Kỷ Lâm càng tức hơn, trên mặt đều là tức giận che giấu không được, thoạt nhìn một giây sau sắp phải bùng nổ đánh người.
Chương Hạo không kìm được đứng thẳng người, lỡ như tra nam này thật sự đánh người, cậu bị hai đấm cũng không hề gì, nhưng trong bụng cậu có đứa nhỏ.
Vật nhỏ này, ngay cả vận động hài hòa đều không thể chịu được, càng đừng nói bị người đàn ông trưởng thành như Kỷ Lâm đánh.
Kỷ Lâm nhìn hầm hầm cậu một lát, nắm đấm thả lỏng lại siết chặt, siết chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng lại bỗng nhiên cười.
Sẽ không phải tức ngốc rồi chứ.
Lúc Chương Hạo nghĩ như vậy, nghe thấy Kỷ Lâm nói: "Cậu sẽ không cho rằng, chú nhỏ tôi thích cậu, sẽ cùng cậu đăng kí kết hôn bên nhau một đời chứ, cậu không khỏi cũng quá ngây thơ."
Địch mạnh ta yếu, Chương Hạo không muốn chọc giận gã nữa, thế là không tiếp lời.
Kỷ Lâm hừ cười một tiếng, nói: "Chú nhỏ tôi là gia chủ Thành gia, chủ tịch hội đồng quan trị bây giờ của Thiên Hòa, sản nghiệp vô số, những cái này của ổng, đều phải có đời sau thay ổng kế thừa, mới sẽ không rơi vào trong tay những dòng họ kia của Thành gia, cậu một người đàn ông, cho dù ông ấy thiên vị cậu, cũng không thay đổi được sự thật cậu không thể sinh, cậu cuối cùng chẳng qua là một khách qua đường mà thôi, ổng cuối cùng vẫn là sẽ cùng phụ nữ kết hôn."
Chương Hạo: "...."
Lại là một người lấy chuyện đứa nhỏ ra nói.
Kỷ Lâm ở điểm này giống với những người Thành gia kia, trái lại là đặt trên bàn cân đều có thể khéo léo cân bằng.
Xem ra loại suy nghĩ này là ăn sâu vào trong lòng họ, Thành Hàn Bân sống ở trong loại gia đình này, không bị họ ảnh hưởng, thật sự là một đóa hoa sen trắng gần bùn mà chẳng dính bùn, đáng khen.
Chương Hạo ngước mắt, nhìn Kỷ Lâm bộ dáng tiểu nhân đắc chí, nhịn không được nói: "Anh sao xác định tôi không thể sinh."
Chương Hạo nói như vậy không sợ bại lộ gì, bởi vì cậu là đương sự, nếu không phải nhìn thấy kết quả kiểm tra bệnh viên cung cấp, cùng với một loạt bản ứng thân thể của mình, cũng sẽ không tin tưởng mình có thể sinh đứa nhỏ.
Loại chuyện này, là người bình thường đều sẽ không tin.
Quả nhiên, Kỷ Lâm cười lạnh: "Sao, lẽ nào bước tiếp theo cậu sắp nói cho tôi biết, cậu thực ra là phụ nữ?"
"Cái này không cần anh quản." Tay Chương Hạo phủ lên bụng, cố ý thở dài nói, buồn rầu nói: "Aiz, anh ấy vậy mà là của chú anh, là anh lớn lên xấu hay là anh ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ? Xong rồi, tôi sẽ không sinh ra đứa xấu xí giống cậu chứ?"
Kỷ Lâm: "...."
Kỷ Lâm thấy bộ dáng Chương Hạo không bị ảnh hưởng gì, biết ở chỗ cậu nói không thông, Chương Hạo trong lòng chỉ muốn chọc tức gã, báo thù gã.
Vẫn là tìm chú nhỏ gã nói thôi, chú nhỏ gã là một người trí tuệ như vậy, khẳng định sẽ không bằng lòng bị Chương Hạo lợi dụng.
Đều trách gã, gã trước đây sao không phát hiện, Chương Hạo là một người có tâm cơ như vậy?
Kỷ Lâm nghĩ như vậy, ném xuống một câu "cậu tự thu xếp ổn thỏa', xoay người liền đi.
Chương Hạo vẫy vẫy tay với bóng lưng của gã, nói: "Úi chà, cảm ơn cháu trai lớn nhắc nhở, cháu trai lớn đi thong thả, thường xuyên đến chơi nhá cháu trai lớn."
Trả lời Chương Hạo là một tiếng đóng cửa 'đùng' nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro