Chương 53
Đến chỗ này không phải chủ ý của Kỷ Lâm, gã vốn sợ chú nhỏ gã, từ lần trước sau khi bị anh cảnh cáo, càng là sợ hãi qua lại với anh.
Một chút cố chấp không ngủ được với Chương Hạo, cũng là sau khi biết cậu là đối tượng của chú nhỏ gã liền biến mất, nói đùa, người của chú nhỏ gã, gã không cần mạng mới sẽ muốn đi ngủ.
Gã sẽ đến chỗ này, đều là ý của cha gã.
Cha Thành mẹ Thành từ nước ngoài về, cha Thành hôm qua về Kỷ gia, về tình về lý, người Kỷ gia họ cũng nên đến cửa chào hỏi, nhưng Kỷ Minh Sâm biết mình không được mẹ Thành thích, đến cũng là tăng thêm xấu hổ, chỉ có thể để tiểu bối đến cửa.
Kỷ Lâm thế là bị cha gã đuổi đi.
Bị mẹ Thành yêu cầu gọi chú Chương Hạo, trong lòng Kỷ Lâm gần như là sụp đổ, gã cười gượng nói: "Bà nội nhỏ, cậu ta tuổi tác còn nhỏ hơn cháu, gọi chú, phải chăng đem cậu ta gọi già rồi."
"Cũng phải." Mẹ Thành trầm tư phút chốc, nói: "Vậy gọi chú nhỏ Chương Hạo, còn không thì là gọi chú nhỏ Hạo Hạo đi."
Kỷ Lâm: "....?"
Chương Hạo thiếu chút nữa cười chết.
Mẹ Thành sao hiểu cậu như vậy chứ ha ha ha ha.
Mẹ Thành cảm thấy cách gọi này rất hay, tự thấy được gật đầu: "Ừm, như thế nghe thuận tai hơn nhiều, giống như anh và chị gì đó."
Nói xong, bà nhìn về phía Kỷ Lâm, ý nghĩ là cháu gọi đi.
Kỷ Lâm: "...."
Kỷ Lâm một vạn lần không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt mong chờ của mẹ Thành, không gọi lại cảm thấy không tốt, chốc lát sau, gã cuối cùng không tình nguyện gọi một tiếng: "Chú nhỏ."
Chương Hạo sướng rồi, híp mắt cười trả lời: "Cháu lớn thật ngoan."
Cháu trai lớn em gái mày, Kỷ Lâm muốn đánh người.
"Đừng đứng nữa, ngồi ngồi ngồi." Mẹ Thành kêu gọi.
Kỷ Lâm ngồi xuống ở trước mặt Chương Hạo, bảo mẫu bưng cafe đến cho gã.
"Chỉ một mình cháu đến?" Mẹ Thành hỏi.
Kỷ Lâm uống một hớp cafe, nghe vậy có hơi xấu hổ nói: "Không phải, Kỷ Tùng và Kỷ Dao cũng đến rồi, tụi nó lái xe khá chậm, đợi lát nữa mới có thể đến."
Kỷ Tùng và Kỷ Dao là con trai con gái chú hai của Kỷ Lâm, chú hai gã cùng Thành Hàn Bân không có hòa hợp như vậy, lúc đầu Thành Hàn Bân tranh đoạt vị trí gia chủ Thành gia, người chú hai này của gã không chỉ khoanh tay đứng nhìn, còn tranh thủ lúc đó họ không có cách nào chú ý đến mà nuốt trọn toàn phần sản nghiệp Kỷ gia của Thành Hàn Bân.
Cho nên nhiều năm như vậy, Thành Hàn Bân cũng không để ý đến họ.
Nhưng mấy năm gần đây, chuyện làm ăn của chú hai càng ngày càng tệ, nghe đâu đang trên bờ vực phá sản, ông đoán chừng là muốn sửa chữa lại quan hệ với Thành Hàn Bân người em họ này, dựa vào cái này để tiềm kiếm cầu xin nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của Thành gia, để cho ông cải tử hồi sinh.
Ngoặt nỗi Thành Hàn Bân người này cũng không phải là thánh mẫu, căn bản không để ý họ.
Còn may thái độ đối xử của anh với tiểu bối không tệ, cho nên chú hai gã mới để cho Kỷ Tùng và Kỷ Dao theo gã đến, muốn mượn tiểu bối sửa chữa phục hồi quan hệ.
Mẹ Thành nghe vậy, trên mặt lập tức thoáng hiện ra một tia không vui, Kỷ Lâm biết bà nội nhỏ này của gã rất bao che khuyết điểm, so với chú nhỏ của gã còn không muốn gặp chú hai gã hơn, lúc này có hơi xấu hổ, lại nghe mẹ Thành vỗ tay: "Các người đến vừa đúng lúc, đậu phộng trong vườn rau chúng ta, hôm nay chuẩn bị nhổ, nhân thủ không đủ, các người vừa khéo đến giúp đỡ."
Kỷ Lâm vừa uống một hớp cafe thiếu chút nữa phun ra.
Đùa gì vậy.
Chương Hạo cũng biết mẹ Thành không thích người Kỷ gia, vốn còn lo lắng tính cách này của bà, có lẽ sẽ xách chổi lên đuổi người đi.
Đừng nói, tính cách này của bà, còn thật sự có thể.
Kết quả nghe thấy sắp xếp này lại nhịn không được muốn cười.
Bây giờ tuy là đầu tháng chín, nhưng thời tiết vẫn là rất nóng, nhất là hôm nay, bên ngoài mặt trời sáng chói, còn nóng hơn lúc nóng nhất mùa hè, mấy người đại thiếu gia đại tiểu thư như Kỷ Lâm được nuông chiều từ bé, đi giúp đỡ làm việc nông, khó tránh khỏi bị phơi thành cá mặn.
Đáng tiếc cậu một chút lòng đồng cảm cũng không có, bổ thêm một dao nói: "Là hai mảnh đất bên cạnh hàng rào phía sau núi kia sao, hình như có hơi nhiều."
"Không sao, hôm nay làm không xong thì mai làm, căn nhà này của chúng ta rất nhiều phòng, Tiểu Lâm và Kỷ Tùng Kỷ Dao bọn họ có thể ở lại chỗ này."
Kỷ Lâm: "...."
Ý này là muốn gã làm việc hai ngày liên lục.
Cứu mạng, gã thật sự không muốn làm việc nhà nông.
Ngoặt nổi lời mẹ Thành đã nói đến mức này, gã nói không thì chính là không biết tốt xấu, chỉ có thể căng da đầu cười nói: "Có thể giúp bà nội nhỏ làm việc nhà nông, chúng cháu cầu còn không được, chính là đến lúc đó bà nội nhỏ đừng chê tụi cháu làm không được tốt."
Mẹ Thành: "Yên tâm đi, rất dễ."
Họ đang nói chuyện, hai anh em Kỷ Tùng Kỷ Dao cũng đến, họ ở trước mặt mẹ Thành có hơi dè dặt, nhỏ giọng chào hỏi, vừa muốn ngồi xuống, thị bị mẹ Thành gào to đi sau vườn nhổ đậu phộng.
Kỷ Tùng Kỷ Dao mặt mày hoang mang nhìn về phía Kỷ Lâm, dùng ánh mắt dò hỏi tình huống gì đây, Kỷ Lâm dùng tay ra hiệu bất lực.
Chương Hạo nhịn cười, cũng đứng lên, muốn theo họ đi đến sân sau, cậu muốn nhìn bộ dáng tra nam khí thế ngất trời ở trong đồng ruộng làm việc nhà nông, nghĩ nghĩ thì rất thảm á.
Chương Hạo vừa đứng lên, Kỷ Lâm cũng rớt lại ở phía sau vô thức nhìn cậu, kết quả phát hiện Chương Hạo mập rồi.
Bụng có hơi lồi lên.
Chương Hạo chú ý được ánh mắt gã, có hơi không được tự nhiên.
Là đàn ông, cậu trước sau như một không có cách nào thản nhiên đối mặt với sự thật mình mang thai.
Nhất là bây giờ bụng càng ngày càng to lên, luôn cảm thấy người xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.
Cậu trừng Kỷ Lâm: "Nhìn cái gì, chưa từng thấy bụng bia của đàn ông hả."
Kỷ Lâm nhanh chóng dời ánh mắt, ho một tiếng, nói: "Không phải, chính là, cơm nước nhà chú nhỏ thật sự ngon."
"Ồ, không cần tự ti, dù sao tự ti cũng vô dụng."
Kỷ Lâm: "...."
Kỷ Lâm biết Chương Hạo sẽ không nói chuyện hòa nhã với gã, lại không dám cãi lại, biết điều tăng nhanh bước chân, ngăn chặn bị Chương Hạo đơn phương mắng chết.
Một hàng người rất nhanh đến sau vườn, như Chương Hạo biết, diện tích trồng đậu phộng không nhỏ, ngước mắt nhìn qua chính là một mảnh xanh xanh, sẽ khiến người nghẹt thở.
Người hầu đưa đến mũ che nắng, bao tay áo, còn có bao tay phòng ngừa bị côn trùng cắn bị thương, Kỷ Tùng vừa mặc vào đồ trang bị, vừa có hơi tuyệt vọng hỏi: "Những cái này đều phải nhổ sao?"
"Phải." Mẹ Thành cười híp mắt nói: "Làm cho tốt, các cậu có thể làm được."
Không, chúng cháu không thể.
Ba anh em Kỷ gia suy sụp nghĩ.
Mẹ Thành thấy Kỷ Dao cũng đang mặc vào đồ trang bị, liền nói: "Dao Dao là con gái không cần đi nhổ, nắng lắm, cháu phơi hư rồi cha mẹ cháu phải đau lòng chết."
Kỷ Dao vừa nghe, lập tức như trút được gánh nặng, thả xuống đồ trang bị, còn chưa kịp cảm ơn mẹ Thành, lại nghe bà chỉ chỉ lều che nắng của biệt thự nói: "Cháu đi chỗ đó ngắt đậu phộng đi."
Kỷ Dao là đại tiểu thư chân chính, cô chớp chớp mắt, hỏi: "Đậu phộng không phải mọc trong bùn sao, tại sao phải ngắt?"
Chương Hạo thay mẹ Thành trả lời nói: "Là ngắt xuống từ trên rễ đậu phộng."
Chương Hạo đã từng sống ở nông thôn, biết những cái này.
Lúc nhỏ, cậu cùng ông ngoại đi ruộng nhổ đậu phộng, cậu còn thích ăn đậu phộng sống, vừa ngắt đậu phòng xuống đều là bùn, cậu cũng không biết tách vỏ, sau đó ăn cả một miệng bùn.
Vốn những kí ức này sớm đã mơ hồ, bây giờ thấy nhiều đậu phộng như vậy, lại nhớ đến.
Kỷ Dao vừa rồi đang lén lút đánh giá anh xinh đẹp này, nghe nói cậu là bạn đời của chú nhỏ, là một hủ nữ, cô không giống người khác bài xích chú nhỏ cô cùng đàn ông yêu nhau, còn cảm thấy rất đáng yêu.
Nhất là anh trai này đẹp như vậy, cùng với chú nhỏ của cô qua thực là đất trời tác hợp xứng lứa vừa đôi!
Nghe thấy lời của Chương Hạo, Kỷ Dao lập tức nói: "Như vậy, tôi còn chưa từng ngắt đậu phộng, khẳng định rất thú vị."
Chương Hạo: "...."
Hy vọng cô vẫn luôn có thể duy trì cảm giác thú vị ban đầu này.
Kỷ Lâm và Kỷ Tùng rất nhanh mặc vào xong đồ trang bị hai người đưa mắt nhìn nhau, hạ quyết tâm, xuống đất.
Ông chú phụ trách cày cấy chỗ này làm mẫu cho hai người họ, Kỷ Lâm và Kỷ Tùng nhìn ông nhẹ nhàng nhổ, lập tức sinh ra kỳ vọng một tiếng làm xong toàn bộ công việc, kết quả tự mình nắm lấy một cây muốn nhổ, mới phát hiện không đúng lắm.
Nửa tháng này đều là trời nắng to, đất bùn vừa khô vừa cứng, một cây đậu phộng nho nhỏ, họ hai người đàn ông trẻ sức lực lớn, cứ phải kéo ba bốn lần mới có thể xx.
Hơn nữa lúc này mặt trời cao cao treo ở giữa bầu trời, mới nhổ mấy cây, mồ hôi như mưa, thở hổn hển.
Chương Hạo nhìn không chút thông cảm, thậm chí rất vui.
"Chúng ta đi vào trong lều che nắng đợi ngắt đậu phộng, các anh nhổ xong một đống thì ôm qua." Chương Hạo chỉ chỉ lều chống nắng bên cạnh biệt thự nói.
"Ờ, các người đi đi." Kỷ Tùng thở hổn hển nói, trong giọng điệu đều là ngưỡng mộ, nhỏ giọng nói với Kỷ Lâm: "Vai vế lớn thật tốt."
Kỷ Lâm nhổ đến sống không còn gì luyến tiếc, lạnh lùng nói: "Vai vế không thể đổi được, cậu cắt chít chít rồi cũng có thể đi lều chống nắng."
Kỷ Tùng: "...."
Trong lều che nắng có hơi lạnh, thoải mái hơn bên ngoài nhiều, đậu phòng còn chưa nhổ đưa qua, Kỷ Dao cùng Chương Hạo trò chuyện.
"Cậu nhiêu tuổi rồi?" Cô hỏi.
Chương Hạo: "22."
"Quá nhỏ, còn nhỏ hơn tôi, cậu tốt nghiệp đại học rồi chứ?"
"Vừa tốt nghiệp."
"Ồ ồ, tôi vừa thấy cậu đang vẽ tranh, cậu là học đại học A sao?"
Trường đại học của Chương Hạo về lĩnh vực mỹ thuật, Chương Hạo gật đầu.
"Tôi cũng vậy á! Tôi trên cậu hai khóa, nhưng lúc cậu nhập học tôi đã ra nước ngoài, bằng không nói không chừng chúng ta sớm quen nhau."
Chương Hạo không ngờ đến còn có thể gặp được đàn chị, thấy tính cách Kỷ Dao còn rất tốt, cũng có hứng thú nói chuyện, hỏi: "Chị cũng là học hội họa?"
"Không phải, tôi học thiết kế, bây giờ đang làm thiết kế châu báu, cho cậu xem tác phẩm của tôi."
Mẹ Thành dặn dò với bảo mẫu một vài chuyện, mới đi qua lều che nắng, kết quả nhìn thấy con dâu bà và cháu gái bà sáp vào một chỗ xem cái gì đó, bộ dáng trò chuyện rất vui vẻ, lập tức lấy ra điện thoại chụp một tấm, gửi cho Thành Hàn Bân.
Bà Thành: Thành tổng, vợ con sắp cùng người khác chạy rồi!
5 phút sau, Thành Hàn Bân giết đến hiện trường.
Lúc này Kỷ Tùng đã ôm một đống đậu phộng qua, Chương Hạo và Kỷ Dao không có sáp chung một chỗ nữa, đều đang ngắt đậu phộng, nhưng trên miệng không có nhàn rỗi, vẫn đang nói chuyện.
Họ là học sinh cùng trường, có chung chủ đề, dìm hàng căn tin nào đó đầu bếp nấu món nào đó giáo viên nào đó, quả thực không phải nói đến quá vui vẻ.
Nhìn thấy Thành Hàn Bân, Kỷ Dao lập tức ngậm miệng, giống như đứa nhỏ làm sai việc cúi đầu, rõ ràng cũng là sợ hãi ông chú này.
"Chú nhỏ." Cô yếu ớt chào hỏi.
Thành Hàn Bân hờ hững trả lời một tiếng.
"Anh đến rồi." Chương Hạo nhìn thấy anh, ngước mắt lên cười với anh.
"Ừm." Thành Hàn Bân ngồi xuống cái ghế bên cạnh Chương Hạo, nhìn thấy một đống đậu phộng chưa ngắt, hơi cau mày: "Sao em cũng đang làm những cái này."
"Nhàn rỗi đến nhàm chán, lại không mệt." Chương Hạo nói.
"Những cái này đều là em ngắt?" Thành Hàn Bân nhìn thấy trong thùng đã có một tầng đậu phộng mỏng.
"Đàn chị Kỷ ngắt, em mới bắt đầu." Chương Hạo nói.
Cậu vừa rồi trả lời tin nhắn của Tào Tuấn Duật, mới bắt đầu ngắt.
Thành tổng vừa nghe liền chua, đàn chị đều gọi rồi, anh mới không ở bên cạnh cậu bao lâu, liền nhảy ra một đàn chị!
Những đứa cháu trai cháu gái này của anh, không có một thứ gì tốt, đứa nào cũng đều mơ ước vợ anh!
Anh nhướng mày: "Nhìn không ra, một đại tiểu thư như Dao Dao, làm việc nhà nông rất thành thạo."
Kỷ Dao vừa mừng vừa lo, vội vàng cười nói: "Chú nhỏ ngài khen nhầm rồi, chủ yếu là cái này rất đơn giản."
Ngoại trừ ngón tay có hơi đau.
"Phải không." Thành Hàn Bân cười khẽ một tiếng, nói: "Vậy hôm nay ngắt đầy cái thùng này đi."
Kỷ Dao: ???
WTF?!
Cái thùng kia ít nhất cũng có thể đựng mấy chục cân, trước mắt Kỷ Dao tối sầm.
Cô đã nói với ba cô chú nhỏ không thích họ, đã làm chuyện xấu thì phải gánh vác hậu quả, đừng chạy trở lại, ông không tin!
Bây giờ tốt rồi, nhìn xem hai người trong đồng ruộng nhổ một cây lau mồ hôi một cái, lại nhìn nhìn cái thùng Thành Hàn Bân nói, họ sợ là đều phải bỏ mạng ở chỗ này.
Cô xin viện trợ nhìn về phía Chương Hạo.
Chương Hạo có thể rõ ràng cảm nhận ra mùi giấm của Thành Hàn Bân, có hơi bất lực nhìn anh, tỏ ý anh đừng quá đáng với một cô gái như Kỷ Dao.
Thành Hàn Bân hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, tỏ ý anh không nghe.
Có lẽ là thật sự bị chọc giận, Thành tổng xưa nay chưa từng làm việc nhà nông cầm lên một cây đậu phộng ngắt hạt.
Chương Hạo vừa tức vừa buồn cười, ai có thể nghĩ đến Thành tổng thành thục thận trọng, cũng có một mặt tùy hứng như vậy.
Nếu là bị những nhân viên kia của anh nhìn thấy, sợ là cằm sắp rớt đầy cả tòa nhà Thiên Hòa.
Thành tổng nghiêng đầu không lâu, thì cảm thấy Chương Hạo nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh.
Thành Hàn Bân còn đang không vui, có hơi không thoải mái quay đầu qua, Chương Hạo tỏ ý anh nhìn trên đất, anh cúi đầu, thì nhìn thấy Chương Hạo dùng đậu phộng bày thần cupid biểu tượng của tình yêu, bên trên có một mũi tên của thần cupid, đầu mũi tên cũng là biểu tượng tình yêu, đang bắn về phía anh.
Mắt Chương Hạo sáng lấp lánh nhìn anh, tay còn kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh, không giận nữa được không?"
Thành tổng nhìn thấy biểu tượng tình yêu này, đều sắp thích lên trời rồi, chỗ nào còn tức giận.
Anh giả vờ giữ giá 'hừ' một tiếng, bày tỏ miễn cưỡng tha thứ cho cậu.
Chương Hạo cho rằng anh còn đang giận, thấy Kỷ Dao không nhìn bên này, hôn lên má anh một cái.
Kỷ Dao giả bộ không nhìn họ: "...."
A a a a đây là thiên đường của hủ nữ, cô rất hạnh phúc rất muốn chụp ảnh!
Hai người kia chẳng hề phát hiện Kỷ Dao đang nhìn trộm, sau khi Thành Hàn Bân được hôn xong, thích vô cùng, đưa tay ra quẹt lên chóp mũi Chương Hạo một cái, kết quả trên tay anh đều là bùn, quẹt đến trên cái mũi nhỏ của Chương Hạo cũng đều là bùn. Chương Hạo không phục, cũng đưa tay ra nhéo trên mặt anh, khiến nửa gò má anh đều dính bùn, Thành Hàn Bân cũng nhéo một cái trên mặt cậu, khiến trên mặt cậu cũng là bùn.
Hai người nhìn bùn trên mặt đối phương, đều không hẹn mà cùng cười lên.
Cười xong, Chương Hạo nói: "Anh ấu trĩ hay không hả?"
Thành Hàn Bân: "Như nhau."
Kỷ Dao: "!!!"
Đúng đúng đúng, hai người đều ấu trĩ, hai người có tướng phu thê!
Kỷ Dao đã sắp choáng váng, cô chỉ hận bản thân không phải Tôn Ngộ Không, không thể biến thành con muỗi con ruồi, như vậy cô có thể ở khoảng cách gần 360 độ không góc chết vây xem.
Vào lúc này, Kỷ Lâm ôm một đống đậu phộng có lá đi qua, mồ hôi đầy đầu gã, vốn muốn vào lười biếng trộm hơi lạnh, kết quả liền nhìn thấy một màn chú nhỏ gã và Chương Hạo lau mặt lẫn nhau, lập tức dưới chân giống như mọc rễ đi không được.
Với gã mà nói, nụ cười trên mặt Chương Hạo, xa lại lại chói mắt.
Thời gian hai tháng gã và Chương Hạo yêu nhau, ấn tượng với cậu chính là lạnh lùng thận trọng, chưa từng thấy cậu mặt mày dịu dàng như vậy cười với gã, thậm chí cười cũng rất ít thấy cậu cười.
Hóa ra không phải cậu lạnh lùng, chỉ là gã không phải đối tượng khiến cậu cười mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro