Chương 9

Nơi họ ăn cơm là Thành Hàn Bân chọn, ở gần Trí Liên, đi bộ qua thì được rồi, rất thuận tiện.

Chỗ này không phải trung tâm thành phố, trình độ phồn hoa lại không hề thua chỗ đó, cửa hàng san sát, ánh đèn lấp lánh, là trung tâm thương mại phồn hoa rất có phong cách.

Hai người men theo đường lớn đi 200 mét, thì đã đến đích đến.

Người của nhà hàng hiển nhiên biết Thành Hàn Bân, họ vừa đến cửa, quản lý liền đích thân nghênh đón, nét mặt cung kính làm một tư thế mời: "Ngài Thành, hoan nghênh, mời đi bên này."

Thành Hàn Bân nghiêng người, nói với Chương Hạo: "Đi thôi."

Quản lý sững sờ.

Thành Hàn Bân đến nhà hàng họ dùng cơm mấy lần, lần nào không phải người khác cung kính nhường anh.

Này vẫn là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Thành Hàn Bân nhường người.

Người có thể khiến Thành Hàn Bân nhường, này phải là có bối cảnh hoàng thất nước nào, quản lý nhịn không được nhìn kĩ nam sinh được Thành Hàn Bân nhường, vương tử thì không phải trái lại là nhìn khá giống tiểu vương tử, nhưng đồ mặc trên người cũng biết không phải hoàn cảnh gia đình cực tốt.

Chương Hạo cũng không biết quản lý bổ não những gì, cậu còn dừng lại ở trong cú sock vừa rồi Thành Hàn Bân đỡ đứa nhỏ, suy tư nên như thế nào hỏi tình trạng hôn nhân của Thành Hàn Bân anh, mới sẽ không lộ ra quá trực tiếp, lại có thể nhận được đáp án.

"Đồ ngọt và bữa chính cùng nhau đưa lên, không cần đợi đưa lên sau bữa cơm." Gọi xong đồ ăn, Thành Hàn Bân dặn dò nhân viên phục vụ.

"Được."

Lần trước Chương Hạo và Thành Hàn Bân cùng nhau uống cafe thì nhận ra được, Thành Hàn Bân không thích đồ ngọt, những trà bánh kia anh gần như không đụng vào, ngay cả cafe cũng không thêm đường.

Cho nên bảo sớm chút đưa lên đồ ngọt, rõ ràng là nhìn ra được cậu thích đồ ngọt.

Rất..là săn sóc.

Chương Hạo ngoại trừ vui vẻ, càng bối rối hơn, hai loại cảm xúc giao nhau, cậu bị giày vò đến sắp tinh thần phân liệt rồi.

Cậu quyết định chết sớm siêu sinh sớm.

Đợi nhân viên phục vụ ra ngoài, Chương Hạo uống một hớp trà, dường như không để ý nói: "Tôi vừa rồi hình như thấy được chỗ này có rất nhiều người lớn mang đứa nhỏ đến ăn cơm, là nhà hàng họ có gì đặc biệt sao?"

"Ừm, đồ ngọt nhà hàng họ rất đặc biệt, đứa nhỏ đều thích ăn."

Chương Hạo: "..."

Tại sao cảm thấy là đang ám chỉ bản thân.

"Vậy ngài cũng thường mang đứa nhỏ đến ăn sao, tôi thấy quản lý và ngài khá quen thuộc."

Thành Hàn Bân ngừng một lát, Chương Hạo đây là đang thăm dò anh?

"Đứa nhỏ, cũng không thường xuyên, từng mang đến một lần."

Tay Chương Hạo đang bưng ly trà cứng lại, cảm xúc hỗn lộn vừa bốc lên đầu, thì nghe thấy Thành Hàn Bân tiếp tục nói: "Đứa nhỏ kia hôm nay là ngày đầu tiên bước vào xã hội, cho nên mang cậu ấy đi ăn đồ ngọt cậu ấy thích ăn nhất chúc mừng một chút."

Chương Hạo: "..."

Anh chính là đang ám chỉ cậu!

Chương Hạo bị ám chỉ, lại bắt đầu đè xuống khóe môi điên cuồng muốn vểch lên, lẩm bẩm: "Ngài cũng không lớn bao nhiêu."

Thành Hàn Bân nhướng mày.

Anh cười không ra tiếng, nói: "Tôi cô đơn lâu rồi, không biết chăm sóc người khác lắm, có chỗ nào không thích hợp, cậu đừng để ý."

Nói đến mức này, Chương Hạo chắc hẳn hiểu rồi chứ.

Chương Hạo xác thực hiểu rồi, tâm tình vốn dĩ down đến mức thấp nhất lại bay đến trong mây, hậu quả vui vẻ quá mức chính là...lại ăn nhiều rồi.

Sau bữa cơm của nhà hàng này đồ ngọt là món ăn ngon nhất cậu từng ăn, không hề bôi nhọ hai chữ đặc biệt, Chương Hạo nghĩ không thông đồ ngọt có trình độ cao như vậy, tại sao không đi mở cửa hàng đồ ngọt, mà lại mở nhà hàng, nổi trội của bữa ăn chính hoàn toàn bị che phủ rồi.

"Đi dạo không?" Thành Hàn Bân nhìn ra người nào đó lại ăn nhiều rồi, có chút buồn cười, đề nghị nói.

"Được nha."

Chương Hạo cười đồng ý, ánh đèn màu sữa chiếu ở trên mặt cậu, phác họa ra đường nét xinh đẹp quá mức của cậu, ánh đèn chiếu vào trong mắt cậu, như ánh sáng lấp lánh, rực rỡ tươi đẹp.

Thành Hàn Bân bị hớp hồn, có hơi không tự nhiên rủ mắt xuống, nói: "Đi thôi."

Hai người sóng vai chậm rãi đi, qua một lát, Thành Hàn Bân mở miệng hỏi: "Cậu bây giờ còn sống ở trường?"

"Đúng vậy." Chương Hạo nói: "Có tàu điện ngầm tốc hành, khá thuận tiện."

Công ty cũng không cung cấp kí túc xá, thực ra cậu từng suy nghĩ cần ở khu vực gần đó thuê một căn phòng hay không, kết quả ở trên mạng tìm kiếm một hồi, trực tiếp bị giá tiền thuê mắc mỏ dọa chạy.

Một căn phòng đơn nhỏ mười mấy mét vuông cũng phải hai ba ngàn tệ, thì quá vô lý rồi.

Hơn nữa cậu nếu như muốn chuyển, những đồ vẽ tranh kia đều phải mang theo qua, thuê một phòng đơn khẳng định không đủ.

Cậu tuy tiết kiệm được một khoản tiền, nhưng cậu không xác định khoản thời gian thực tập Trương Dung vì chỉnh cậu, sẽ hay không để cho cậu tăng ca không biết đến khi nào, sau khi hoàn thành thực tập lại phải bận rộn trù tính tốt nghiệp, tìm việc làm, căn bản không có quá nhiều thời gian nhận đơn kiếm tiền.

Về phần lương thực tập...đoán chừng đều chống đỡ không được tiền cơm trưa của cậu.

Tổng hợp lại suy nghĩ, Chương Hạo vẫn là quyết định mỗi ngày ngủ ít một chút, cũng chỉ hai tháng, kiên trì một chút.

Thành Hàn Bân cau mày, tàu điện ngầm thuận tiện là thuận tiện, nhưng chen chúc, anh không nỡ để bạn nhỏ bị một đám người chen đến chen đi, nói không chừng còn có người nào đó không biết xấu hổ chiếm hời của bạn nhỏ!

Anh ngược lại là có thể để cho tài xe trong nhà đón đưa, chỉ là Chương Hạo chắc hẳn sẽ không chấp nhận, dù sao họ không quen thuộc đến mức đó.

Phòng bỏ không anh cũng có, nhưng trực giác nói cho anh biết, bạn nhỏ chắc hẳn cũng sẽ không chấp nhận...

Nghĩ lại nghĩ, Thành Hàn Bân nói: "Công ty các cậu chắc hẳn không có quy định không cho phép nhân viên ngồi xe đi làm của công ty khác chứ."

"A? Không có."

"Ừm, vậy sau này cậu ngồi xe đi làm của Thiên Hòa đi làm."

"..." Này cũng có thể?

Đừng nói, Chương Hạo còn khá rung động, hôm nay cậu đi làm, bên trường họ cách gần trạm xuất phát, cậu lại đến sớm, mới đầu còn có chỗ ngồi, chậm rãi người liền nhiều rồi, đến mấy trạm cuối cùng cực kì chen chúc, cậu thiếu chút nữa không thể đi xuống.

Hơn nữa người nhiều mùi vị khó tránh khỏi khó ngửi, dù sao cảm nhận không phải quá tốt.

Chính là...Chương Hạo hỏi: "Xe đi làm của công ty các anh, đi qua trường chúng tôi sao?"

Cậu nhớ xe đi làm đều sẽ quy hoạch tuyến đường cố định.

Thành Hàn Bân nói: "Ừm, đi qua."

Không đi qua cũng phải đi qua.

Chương Hạo cười tít mắt: "Được, vậy làm phiền ngài rồi."

***

Chương Hạo trở về kí túc xá, đã sắp 10 giờ rồi.

"Nhóc con mệnh khổ của tớ ơi, nhìn thấy cậu ngày đầu tiên đi làm bị sếp vô lương tâm chà đạp đến bây giờ, ba ba rất đau lòng." Chương Hạo vừa vào kí túc xá, Tào Tuấn Duật liền giả vờ bộ dáng khóc gào nói.

"..." Cái từ chà đạp này khiến Chương Hạo nhịn không được nóng cả mặt, cười mắng: "Cậu không thể trông mong tớ tốt một chút à."

"Hi, tớ biết nhóc con của tớ người gặp người yêu, năng lực công việc lại mạnh, khẳng định là cục cưng nhỏ của sếp, không giống tớ, cha không đau mẹ không thương." Tào Tuấn Duật che mặt giả khóc.

"Giám đốc của cậu không phải về rồi à, có cho cậu đổi chủ quản không?"

"Đổi rồi, nhưng cái người chủ quan bây giờ, đầy mùi vị của cha, tớ đã bị ổng dạy dỗ cả một ngày rồi, hư hư, ngực tớ đau."

Chương Hạo: "..."

Hình như so với Tào Tuấn Duật, cậu cũng không có thảm như vậy.

Chương Hạo tắm rửa, nằm ở trên giường, thở phào nhẹ nhõm, có loại cảm giác sống lại.

Cậu mở ra wechat, nhìn thấy khung trò chuyện với Thành Hàn Bân không có tin nhắn chưa đọc, trong lòng trống rỗng, cậu vẫy vẫy đầu, ném loại ý nghĩ không được này ra sau đầu, ngón tay vừa động, nhấn mở ra vòng bạn vè cậu bình thường căn bản sẽ không xem.

Bạn bè cậu không nhiều, vòng bạn bè cũng không náo nhiệt, cậu tiện tay nhấn like tấm hình váy nhỏ PO của Châu Ý, lại lướt xuống mấy cái, nhìn thấy quý bà Chương mẹ của cậu đăng hình nhóm uống trà chiều dạo phố mua hàng hóa xa xỉ.

Tuy không có viết bài, lại thể hiện đến tinh tế 'cuộc sống hằng ngày của quý bà giàu có'.

Chương Hạo bỗng chốc cảm thấy vô vị, rời khỏi vòng bạn bè, vừa muốn tắt màn hình đi ngủ, điện thoại lại rung lên.

Thành Hàn Bân: Đến rồi sao?

Thành Hàn Bân: Tranh nhận được rồi, vẽ rất đẹp, tôi rất thích.

Vốn Chương Hạo tính toán hôm nay tự mình mang theo tranh đến cho Thành Hàn Bân, nhưng hôm qua lúc cậu đến trong cửa hàng trang hoàng cho tranh, ông chủ nói có thể cung cấp phục vụ vận chuyển cùng thành phố, cậu nghĩ hôm nay ngồi tàu điện ngầm mang theo cái thứ lớn như vậy xác thực không tiện, liền hỏi Thành Hàn Bân muốn địa chỉ, để cho ông chủ đưa đến cho anh.

Chương Hạo: Đến rồi, ngài thật sự muốn treo tranh ở tiệm cafe?

Chương Hạo: Cái đó, nếu khách cảm thấy cay mắt ảnh hưởng kinh doanh, tôi mặc kệ.

Thành Hàn Bân: Ừm, tôi cũng cảm thấy không thỏa đáng.

Chương Hạo: "..."

Trái lại cũng không cần trực tiếp như vậy.

Thành Hàn Bân: Cho nên tôi quyết định treo nó ở văn phòng.

Chương Hạo: "...."

Nói chuyện không cần nghỉ xả hơi như vậy đâu.

Còn có, tranh này treo ở văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị Thiên Hòa...chỉ là nghĩ nghĩ, Chương Hạo liền một trận nghẹt thở.

Quá đáng sợ rồi, quả thực là hiện trường xấu hổ cỡ lớn.

Chương Hạo: Cái này không thích hợp lắm nhỉ, nếu không, ngài lại nghĩ kĩ tí đi?

Thành Hàn Bân: Tôi cảm thấy khá thích hợp, cứ quyết định như vậy.

Chương Hạo: "...."

Cậu có thể đòi tranh về không.

Đòi về là không thể nào đòi về, thứ tặng ra ngoài nào có đạo lý còn đòi về, huống chi tranh này nói chuẩn xác là Thành Hàn Bân mua.

Bỏ đi, dù sao cậu không kí tên, người khác cũng không biết là cậu.

Chỉ cần cậu giả vờ không phải cậu vẽ, mất mặt cũng không mất đến trên mặt cậu.

***

Bởi vì sếp đích thân nhúng tay vào, hợp tác của Thiên Hòa và Trí Liên rất nhanh liền quyết định rồi, Trương Dung mấy ngày này cười không khép được miệng, tuy chỉ là một hạng mục nhỏ, tuy phương diện lợi ích phía bên Thiên Hòa cung cấp cho không nhiều.

Nhưng, đối phương là Thiên Hòa.

Có thể hợp tác với Thiên Hòa, ý nghĩa chính là bám được lên tầng quan hệ với Thành gia, kiếm được tiền hay không lại có quan hệ gì.

Ba cô trước đó tranh thủ rất lâu, muốn bám vào Thành gia, đều không thành công, bây giờ bị cô lấy được.

Cô xem sau này ai dám nói cô năng lực không đủ không có não!

Hơn nữa, tuy Thành Hàn Bân có thể là thích đàn ông, cô vẫn là đối với anh ôm cách nghĩ nhất phải có được.

Ngày đó cô nói Thành Hàn Bân kết hôn có con, đều là lừa gạt Chương Hạo, cô sớm nghe ngóng, Thành Hàn Bân những năm này vẫn luôn say mê công việc, cũng sẽ không liên hôn thương nghiệp, đừng nói kết hôn, ngay cả người bên cạnh cũng không có.

Nhưng cô có một điểm không lừa Chương Hạo, giống như Thành Hàn Bân loại người thân phận này, cho dù không liên hôn, dòng dõi đối tượng khẳng định cũng phải yêu cầu không thấp, mà cô là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Trương gia, phối với Thành Hàn Bân không hề có vấn đề gì.

Đêm trước khi kí hợp đồng, Trương Dung mang theo người chạy một chuyến đến Thiên Hòa, người của Thiên Hòa cùng cô trao đổi quyết định phương án hợp tác cuối cùng.

Sau khi toàn bộ phương án xác nhận hoàn tất, liền chuyển đến chỗ của Thành Hàn Bân, anh gật đầu, hai bên thì có thể kí hợp đồng.

Đây là Trương Dung lần đầu tiên tiến vào văn phòng Thành Hàn Bân, Trương Dung nhịn không được quan sát bốn phía xung quanh, tuy sớm có tâm lý chuẩn bị, vẫn là bị trình độ xa hoa của nó dọa đến.

Thu hút nhất lực chú ý của Trương Dung là một bức tranh đối diện bàn làm việc của Thành Hàn Bân, Trương Dung không hiểu tranh, không biết tốt xấu, nhưng thấy bức tranh này được trang hoàng tỉ mỉ, còn treo ở nơi Thành Hàn Bân vừa ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy, chắn chắc không đơn giản.

Khen thì được rồi.

"Bức tranh này thật đẹp, là bút tích của danh gia nào vậy, ánh mắt Thành tổng ngài thật tốt." Trương Dung khen ngợi từ đáy lòng.

Thành Hàn Bân đang xem phương án, nghe vậy nhếch môi, không nói gì.

Nhưng cái này đã đủ để Trương Dung kinh ngạc vui mừng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thành Hàn Bân ở trước mặt cô cười!

Trương Dung cho rằng nắm trúng rồi, đang muốn lại khen ngợi một trận nữa, nghe thấy Thành Hàn Bân nói: "Danh sách hạng mục hợp tác này, phiền Trương tổng cũng thêm Chương Hạo vào."

Hạng mục có yêu cầu thành lập nhóm nhỏ hạng mục, nhân viên hai bên tham gia hạng mục đều ở trong nhóm nhỏ này, người dẫn đầu của Thiên Hòa là một vị giám sát, mà Trí Liên bên kia đích thân Trương Dung dẫn dắt.

Như vậy, cô có thể càng danh chính ngôn thuận chạy đến Thiên Hòa.

"Hả?" Trương Dung há hốc mồm: "Nhưng, thêm cậu ta vào đối với hạng mục này chẳng hề có giúp đỡ gì, như vậy, không tốt lắm?"

"Ừm, là không tốt lắm, tôi là xuất phát từ ý đồ riêng, Trương tổng sẽ cho tôi phần mặt mũi này chứ."

Trương Dung: "..."

Có cần phải mượn danh nghĩa chung mưu cầu lợi ích riêng mà nói đến quang minh chính đại như vậy không.

Sau khi Trương Dung muộn màng hiểu rõ, Thành Hàn Bân chỉ sợ sớm có dự mưu, thậm chí ngay cả cái gọi là hợp tác, đều là vì cái này.

Nhận thức này giống như một chậu nước lạnh, giội Trương Dung đến lạnh thấu tim.

Cô cười gượng: "Nhưng, cậu ta vừa mới làm việc, không hiểu chuyện, tôi sợ làm đến mức hợp tác của mọi người không vui vẻ."

"Phải không." Ngón tay Thành Hàn Bân gõ nhẹ mặt bàn, không nhanh không chậm nói: "Nếu như một thực tập sinh có thể khiến hợp tác không vui vẻ, vậy tôi không tin tưởng năng lực đoàn đội của quý công ty, hạng mục này cũng không cần hợp tác nữa."

Trương Dung: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro