73. Đề nghị xem mắt

Bầu không khí im lặng một cách kỳ diệu. Tất nhiên hoa hồng không xấu chút nào, sau khi biết nó là của Chương Hạo mua tặng mình, Thành Hàn Bân cảm thấy đây là loài hoa đẹp nhất trần đời.

Vấn đề là hắn phải giải thích với Chương Hạo thế nào đây, hắn tưởng hoa này là của kẻ khác tặng Chương Hạo, được Chương Hạo mang về?

"Xấu quá, vứt đi." Chương Hạo định giật lại bó hoa hồng đỏ Thành Hàn Bân còn cầm trên tay, Thành Hàn Bân thấy thế lập tức giấu ra sau lưng, không cho Chương Hạo mang đi.

"Đẹp mà, Hạo Hạo có khiếu thẩm mỹ ghê." Thành Hàn Bân nuốt ngược những lời mình vừa nói không bao lâu vào trong bụng, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Mua hoa ở đâu đẹp thế, lần này em ra ngoài là để mua hoa hồng cho anh sao?"

Chương Hạo vẫn cười nhạt: "Em không có lòng thành, chỉ chọn bừa một bó cho anh thôi, dù sao nói ra ngoài cũng bị người ta cười, bây giờ em mang đi vứt vậy."

"Ai dám cười, ai cười chứng tỏ kẻ đó không biết thưởng thức cái đẹp, rõ ràng hoa hồng đỏ là loài hoa thích hợp nhất để tặng cho người yêu!" Thành Hàn Bân vẫn giữ trơ mặt ra.

"Hừ." Chương Hạo đẩy Thành Hàn Bân, nói giọng lạnh tanh: "Em phải tắm rồi ngủ bù một giấc, anh cũng ngủ với em, đừng tưởng thức trắng vài ba ngày là giỏi, chết rồi em không dọn xác cho anh đâu." Lúc này tất nhiên Chương Hạo nói gì Thành Hàn Bân cũng hùa theo, phục tùng vô điều kiện.

Hắn cắm hoa vào bình với dáng vẻ nâng niu, sau đó đi lấy đồ ngủ cho Chương Hạo, dõi mắt nhìn Chương Hạo vào phòng tắm.

Tiếng nước bên trong vang lên, Thành Hàn Bân lắng tai nghe, giống như bao lần Chương Hạo tắm trước đây, mọi thứ thật sự quá kỳ diệu, đến tận bây giờ mới có cảm giác chân thật.

Hình như Chương Hạo không giận hắn. Thậm chí sáng dậy còn mua hoa tặng hắn.

Ngày thường Thành Hàn Bân chẳng nhớ gì về những lời mình từng nói khi say, chẳng qua lần này từ lúc say đến tận khi tỉnh hắn đều không ngủ, nên cũng nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra.

Hắn trói Chương Hạo lại, ép Chương Hạo phải quan hệ với mình, hơn nữa còn cho Chương Hạo biết bí mật mà mình hằng che giấu. Mọi âm mưu của hắn, mọi rắp tâm của hắn.

Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, hắn nhận ra mình đã mắc một sai lầm to lớn, thậm chí còn hoài nghi khi ấy có phải lần cuối cùng hắn được gần gũi Chương Hạo như thế hay không.

Nên hắn nào dám ngủ, hắn sợ mình mà chợp mắt, thức dậy sẽ không được gặp lại Chương Hạo nữa. Nhưng bây giờ Chương Hạo lại không giận hắn!

Thành Hàn Bân hí hửng đi vài vòng trong phòng khách rồi khảy nhẹ những đóa hoa hồng mà Chương Hạo tặng đang được cắm trong bình. Đếm từng cánh hoa, Thành Hàn Bân chợt nhớ hồi mình học cấp hai, mọi người thường dùng trò đếm cánh hoa để đoán xem người ấy có thích mình hay không.

Lúc đó hắn khịt mũi khinh bỉ, cảm thấy vừa buồn cười vừa mê tín, đầu óc có vấn đề mới đi tin chuyện nhảm nhí này. Nhưng bây giờ Thành Hàn Bân lại vô thức đếm y hệt như vậy.

Chương Hạo thích mình, Chương Hạo không thích mình, Chương Hạo thích mình... không thích mình.

Thành Hàn Bân bứt cánh hoa cuối cùng ra vứt một cách vô tình, ép buộc những cánh trên cành có kết quả Chương Hạo thích mình mới hài lòng. Thành Hàn Bân lại dạo một vòng trong phòng khách, nhận ra trước đó căng thẳng quá nên quên khuấy mất tờ danh thiếp kia, thế là vội vã nhặt lên phủi sạch bụi.

Thành Hàn Bân đọc đi đọc lại chữ bên trên.

Kết hôn. 

Chương Hạo muốn kết hôn với hắn. Niềm hạnh phúc khó diễn đạt bằng lời lại hun cho toàn thân lâng lâng, Thành Hàn Bân đặt danh thiếp vào ngăn tủ bí mật thật cẩn thận.

Hắn phải mau chóng đẩy nhanh tiến độ, sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa rồi cùng Chương Hạo bước vào cung điện hôn nhân thôi. Hắn cũng biết, với những người sở hữu tài sản lớn, giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp là một gông cùm xiềng xích, một sự trói buộc.

Nhưng với hắn, hắn phải ném hết lên người Chương Hạo bất cứ thứ gì ràng buộc được cả hai với nhau. Hết lớp này đến lớp khác, tận khi Chương Hạo không thể vùng thoát được nữa, chẳng tài nào rời khỏi hắn được nữa.

Còn về nguyên nhân vì sao trước đó Chương Hạo muốn chia tay... Nếu Chương Hạo không định nói, hắn cũng chẳng thăm dò nữa. Có một số chuyện không biết là tốt nhất. Thành Hàn Bân đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo, hắn cầm lên xem, thấy là cuộc gọi đến của mẹ mình.

Thành Hàn Bân biết thông thường mẹ sẽ không gọi hắn nếu không cần thiết, bà luôn hết mình với công việc. 

Thành Hàn Bân bắt máy, khó hiểu: "Mẹ, có chuyện gì?"

"Ừ." Giọng của mẹ Thành Hàn Bân vang lên bên kia, có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy hơi căng thẳng, mang đôi chút thấp thỏm và lo lắng: "Mẹ muốn hỏi con và Tiểu Hạo thế nào rồi?" Thành Hàn Bân hừ một tiếng, không hề che giấu: "Đang bàn chuyện kết hôn." Mẹ Thành Hàn Bân bên kia điện thoại chợt im lặng.

Chẳng biết đã bao lâu, Thành Hàn Bân nghe bà thì thào: "... Sao lại thế được?" Thành Hàn Bân nào chịu được câu như vậy, hắn đanh mặt: "Mẹ, ý mẹ là sao? Tại sao con không thể kết hôn với cậu ấy?"

Mẹ Thành Hàn Bân trầm ngâm một lúc, khi trả lời đã tìm về dáng vẻ dứt khoát cương quyết thường ngày: "Nói thẳng với con vậy, mẹ đã cho Chương Hạo biết chuyện con nói với mẹ rồi." Cho Chương Hạo biết? Hắn từng nói gì với mẹ mình mà lại cho Chương Hạo biết?

Rất nhiều ký ức nhoáng lên trong đầu, cuối cùng dừng tại một hình ảnh, con ngươi Thành Hàn Bân co rụt lại. Chẳng thể giữ lễ phép nữa, hắn cúp máy chạy ào vào phòng tắm. Chương Hạo không khóa cửa, Thành Hàn Bân chỉ vặn rồi đẩy là mở được.

Cảnh tượng Thành Hàn Bân đang sợ không hề xảy ra, Chương Hạo đang đứng bên trong tắm rửa, quay mặt vào tường, quay lưng về phía hắn. Nghe thấy tiếng động, Chương Hạo ngờ vực quay đầu. Trong mắt Chương Hạo chẳng hề có sự thù hằn hoặc tàn nhẫn mà Thành Hàn Bân lo lắng, cậu chỉ nhìn Thành Hàn Bân như bao lần trước đây. Thành Hàn Bân nuốt nước bọt, dè dặt bước đến.

"Đừng nghịch, em phải ngủ." Chương Hạo đẩy Thành Hàn Bân ra ngoài: "Anh đã làm em ba ngày rồi, eo em còn đau đây này, trách anh cả đấy." 

Đây là đoạn đối thoại rất hay xuất hiện, thường thì Chương Hạo chỉ làm nũng oán trách hắn thôi, chứ không giận thật. Thành Hàn Bân thử ôm eo Chương Hạo, bị Chương Hạo trừng, hắn lại thoa sữa tắm lên tay cậu.

"Nếu anh Thành đã ân cần thế thì giúp em tắm đi." Chương Hạo nói.

Trúng phốc ước nguyện của Thành Hàn Bân, hắn dựa trên tinh thần đoàn kết hữu nghị giúp đỡ lẫn nhau cần gì có nấy, tắm cho Chương Hạo sạch sẽ thơm tho từ trong ra ngoài. Chương Hạo híp mắt không nhúc nhích mặc Thành Hàn Bân làm. Chỉ khi Thành Hàn Bân quá đáng mới vỗ một cái như lời cảnh cáo.

Thành Hàn Bân cũng dần yên tâm hơn. Bấy giờ tư duy đã quay lại, nhớ đến dáng vẻ bất thường của Chương Hạo mấy hôm trước, rồi phản ứng dịu dần sau khi nghe những lời say rượu của hắn, Thành Hàn Bân cũng hiểu ra.

Ngoài sự thông minh khi đoán biết được nguyên nhân sự việc, Chương Hạo cũng rất tin tưởng hắn nên chuyện này mới qua đi nhẹ nhàng đi vậy.

Chương Hạo yêu hắn.

Nhận thức này khiến hốc mắt Thành Hàn Bân cay cay, hắn muốn ôm chặt Chương Hạo vào lòng, để hai người hòa làm một. Có đôi lời cần phải được nói ra.

"... Khiến em không vui mấy ngày qua." Thành Hàn Bân kéo tay Chương Hạo, bọt trắng như lớp tuyết mềm phủ mịn từng ngón tay Chương Hạo, hắn ủ rũ rằng: "Sau này không để xảy ra chuyện như vậy nữa, anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì, anh đảm bảo." Chương Hạo dời mắt sang nhìn mặt Thành Hàn Bân, Thành Hàn Bân nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt đầy chân thành: "Từ trước đến giờ, người anh thích chỉ có mỗi mình em."

Chương Hạo trét bọt trên tay lên mặt Thành Hàn Bân, bật cười: "Em biết."

Họ đùa giỡn với nhau một lúc, Thành Hàn Bân rửa sạch bọt trên người Chương Hạo, ôm hờ eo cậu, ngón cái nhấn nhẹ lên hõm Apollo quyến rũ nọ, thỏ thẻ bên tai: "Eo em bầm rồi, anh mát xa cho em nhé."

Chương Hạo: "..."

Có ai mát xa đứng đắn mà như vậy không? Lại nữa rồi! Chẳng phải Thành Hàn Bân đã qua kỳ dịch cảm rồi sao! Chương Hạo lườm Thành Hàn Bân, nhưng vẫn thả lỏng cơ lỏng cơ thể, chiều theo ý hắn.

Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, lại đón chào những tháng ngày yên bình và đầm ấm. Ngoài việc thực tập, ngày nào Chương Hạo cũng đến thăm mẹ Thành Hàn Bân. Giữ nguyên tắc không giấu giếm người nhà, Chương Hạo theo Thành Hàn Bân đến bệnh viện thăm bà, nghe Thành Hàn Bân giải thích sự thật cho mẹ nghe.

Mẹ Thành Hàn Bân im lặng thật lâu khi biết mình bị Thành Hàn Bân gạt, sau đó tạm đuổi thằng con hư ra phòng bệnh để bình tĩnh lại. Thậm chí Chương Hạo còn nghi ngờ quý bà luôn tao nhã ấy bây giờ mà xuống được giường, chắc sẽ đánh Thành Hàn Bân một trận nhừ đòn.

Thành Hàn Bân đã cút đi, mẹ Thành Hàn Bân nắm tay Chương Hạo, thở dài: "Tuy dì giận lắm, nhưng... hai đứa phải hạnh phúc đấy biết không? Cuộc đời này của nó đã gửi gắm cả cho cháu rồi." Chương Hạo nắm lại tay bà, gật đầu một cách trịnh trọng.

Còn bố Thành Hàn Bân hễ nhính được chút thời gian sẽ đến thăm ngay, mỗi lần như vậy, Chương Hạo đều sẽ dành không gian riêng cho hai người họ. Bố Thành Hàn Bân nghiêm túc nói cảm ơn cậu, còn hỏi cậu có muốn gì không, Chương Hạo chẳng cần gì cả, cậu chỉ mong mẹ Thành Hàn Bân khỏe mạnh thôi, bèn nói ra suy nghĩ của mình.

Bố Thành Hàn Bân im lặng một lúc rồi vỗ vai Chương Hạo, khiến cơ thể vừa bị Thành Hàn Bân giày vò suốt đêm qua suýt khuỵu xuống. Bố Thành Hàn Bân vội giảm lực tay, nhưng vẫn vỗ vai Chương Hạo, chân thành rằng: "Cháu có thể không cần, nhưng chú vẫn phải cho. Chú sẽ cố hết sức cho cháu tất cả những gì cháu muốn." 

Chương Hạo vừa định trả lời không cần đâu, chợt nghe bố Thành Hàn Bân ướm lời: "Cháu có người yêu chưa?" Chương Hạo sặc nước bọt suýt chết, thật lâu sâu mới bình thường lại.

Chương Hạo vuốt ngực, thấy mẹ Thành Hàn Bân đang ngồi sau lưng nháy mắt lắc đầu với mình. Trước đây cậu từng trò chuyện này với mẹ Thành Hàn Bân, mẹ Thành Hàn Bân vô cùng bình tĩnh tiếp nhận việc hai người họ đã ở bên nhau, như đã nghĩ thoáng rồi vậy.

Nhưng bà nói với Chương Hạo rằng bố Thành Hàn Bân là một Alpha rất truyền thống, hãy để bà làm công tác tư tưởng trước, cậu và Thành Hàn Bân khoan hãy nói với bố đã.

Chương Hạo trả lời: "Chưa đâu ạ, cháu còn định tiếp tục học hành nghiên cứu, chưa muốn yêu đương." Bố Thành Hàn Bân gật đầu với vẻ trang nghiêm và hài lòng: "Ừ, được."

Cậu chàng Chương Hạo chẳng hiểu mô tê gì, không biết ý Thành Hàn Bân là sao, thế là cũng chẳng đoán mò nữa, việc gì đến sẽ đến thôi.

Mẹ Thành Hàn Bân khỏi bệnh xuất viện, Chương Hạo cũng có nhiều thời gian học hành và nghiên cứu hơn. Cậu chẳng hề để tâm đến những chuyện khác, chỉ vùi đầu nghiên cứu. Sắp kết thúc học kỳ mới chậm chạp nhận ra, dường như mọi người đang sôi nổi thảo luận về một thứ.

"Các cậu đang nói gì?" Chương Hạo tò mò.

"Cậu không biết à? Sản phẩm mới ra mắt đó!" Bạn cùng phòng của Chương Hạo nhiệt tình cho cậu xem sản phẩm đang làm mưa làm gió trên thị trường gần đây: "Có nó, sau này chúng ta gặp Alpha cường tráng cũng không phải sợ nữa!" Chương Hạo nhìn kỹ lại, nhận ra đây chính là thứ mà nhóm Thành Hàn Bân nghiên cứu.

Cậu còn nhớ lúc nghiên cứu và đầu tư dự án này, Thành Hàn Bân không hề dùng tiền của gia đình, tất cả đều lấy từ số tiền dành dụm và tiền lãi cổ phiếu.

Người như Thành Hàn Bân, có lẽ dù ở thời đại nào, ở bất cứ đâu đều sẽ tỏa sáng rực rỡ nhỉ.

"Hơi đắt, nhưng phải tiết kiệm tiền mua một cái mới được. Nhất là cái cao cấp nhất ấy, nghe nói có thể chống lại được 99% Alpha luôn đó!" Bạn cùng phòng tìm ảnh cho Chương Hạo xem, vừa ngắm vừa cảm thán: "Đắt quá đắt quá, đắt thật đó, vả lại nghe nói số lượng của loại cao cấp nhất này cũng ít, không phải có tiền là mua được đâu..."

Bạn cùng phòng chần chừ: "Chương Hạo này, cậu đeo gì trên cổ thế?" Bấy giờ Chương Hạo đang đeo vật mà Thành Hàn Bân vừa tặng cách đây không lâu: "Của bạn trai tặng."

Còn gì khác ngoài thiết bị phòng thân cao cấp có tiền cũng chẳng mua được mà bạn cùng phòng vừa nói chứ. Trước ánh mắt ganh tỵ của bạn cùng phòng, Chương Hạo mỉm cười nhét lại mặt dây chuyền vào trong áo.

Kết thúc học kỳ, Chương Hạo lại theo Thành Hàn Bân về nhà. Nay Chương Hạo không còn là cậu chàng ngây ngô thời cấp ba nữa, cậu đã rất tự nhiên đặt chân đến bất cứ nơi nào trong nhà họ Thành.

Tất cả đều như những năm trước, mọi người thân thiện với cậu, Chương Hạo cũng thế, thoải mái vô cùng. Và rồi, biến cố xảy ra vào đêm bố Thành Hàn Bân đi làm về.

"Tiểu Chương, cháu theo chú vào phòng làm việc một lát." Bố Thành Hàn Bân gọi. Đây là lần đầu tiên Chương Hạo bị bố Thành Hàn Bân gọi vào phòng làm việc, cậu sửng sốt.

Thành Hàn Bân cũng thấy lạ, vội bảo: "Bố, có chuyện gì không thể nói ở đây, con không được nghe à?"

"Không liên quan đến con." Bố Thành Hàn Bân quở trách, sau đó lại bảo Chương Hạo theo mình vào phòng làm việc. Chương Hạo bình tĩnh lại, cho Thành Hàn Bân một ánh mắt an ủi rồi cũng theo bố Thành Hàn Bân vào trong.

"Ngồi đi." Bố Thành Hàn Bân nói. Chương Hạo ngồi xuống đối diện ông, hỏi: "Chú tìm cháu có việc gì ạ?" 

Bố Thành Hàn Bân không đáp, chỉ đẩy một túi hồ sơ sang. Chương Hạo nhận lấy mở ra, thấy bên trong là... thông tin của rất nhiều Beta ưu tú.

Bố Thành Hàn Bân nói: "Trước đây cháu nói cháu muốn tập trung nghiên cứu, không có thời gian hẹn hò tìm người yêu, nên chú tìm đối tượng giúp để cháu đỡ tốn thời gian."

"Đây đều là cấp dưới mà chú xem trọng, tính cách lẫn năng lực đều tốt." Bố Thành Hàn Bân mỉm cười: "Có thích ai không, chỉ cần cháu thích, chú sẽ ép họ đồng ý."

Chương Hạo: "...?"

Có gì đó sai sai thì phải?

"Đùa thôi." Bố Thành Hàn Bân lại trở về dáng vẻ nghiêm túc: "Họ đều thích cháu, ngỏ ý chỉ cần cháu chịu là có thể hẹn hò ngay lập tức, thời gian địa điểm mặc cháu quyết định. Sau này hiểu nhau hơn sẽ giao thẻ nhận lương cho cháu giữ luôn."

Chương Hạo: "..."

Không, cậu không cần đâu! Thành Hàn Bân biết làm sao! Chương Hạo toát mồ hôi lạnh, còn bố Thành Hàn Bân đang ngồi đối diện vẫn đang cố gắng cười thân thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro