Chương 42: Cảm mạo.

"Bân gia!" Chương Hạo bị trêu cho cười ra tiếng, vừa xấu hổ vừa giận dỗi, "Ngài nói gì vậy chứ?"

"Tôi nói linh tinh đấy." Thành Hàn Bân cũng cười theo, "Đi thôi, thời điểm không còn sớm, chúng ta trở về Bắc phòng dùng cơm thôi."

Chương Hạo vội vàng từ lồng ngực Thành Hàn Bân nhảy xuống, động tác quá mau, không cẩn thận xô ngã văn kiện trên bàn. Thành Bân gia thay cậu nhặt lên, thuận miệng nhắc một câu: "Mấy bữa nữa e là phải đi theo đoàn ngựa một lần, cũng không biết sẽ đi mất bao lâu."

"Đến Thiên Tân?" Chương Hạo không hiểu chuyện làm ăn lắm.

"Xem tình huống đã." Thành Hàn Bân cũng không kiêng kỵ gì, cậu hỏi gì hắn đáp nấy, "Chủ yếu là bởi thi thoảng có súng ống đạn dược giấu bên trong hàng hóa, không đi theo, sợ bị kẻ khác cướp mất."

Chương Hạo tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, "Vậy có phải là đi rất lâu hay không?"

"Bây giờ đã có đường sắt Tân Phổ lưu thông, cũng không đến mức quá lâu. Chỉ là vẫn phải xem xem hàng hóa đến nơi nào, có nơi có thể dùng xe lửa, có nơi lại chỉ có thể dùng ngựa."

Nói cách khác nếu Bân gia thật sự đi theo đoàn ngựa, nói không chừng mười ngày nửa tháng mới có thể về nhà một lần.

Lòng Chương Hạo nhất thời xoắn xuýt không thôi, lại không tiện nói ra trước mặt Thành Hàn Bân, dẫu sao Bân gia người ta còn chưa nói phải đi đến đâu!

Nhưng cậu vẫn đem lời Thành Hàn Bân để trong lòng, lúc trở lại Bắc phòng, thừa dịp Bân gia đi tới sau tấm bình phong thay quần áo, bèn nhón chân với lấy tờ giấy hôn thú treo trên tường.

Treo khá thấp, cậu ngắm không tiện, nên để cao hơn, nằm trên giường vẫn thấy được mới đúng.

Thành Hàn Bân cởi chiếc áo khoác dính tuyết xuống, vừa ngẩng đầu, cách tấm bình phong nhìn thấy Tiểu Phượng hoàng liều mạng với tay.

Gì ấy nhỉ?

Thành Hàn Bân không lên tiếng, bước ra ngoài bình phong liếc mắt một cái, chỉ thấy Chương Hạo quỳ trên ghế, tấm lưng nhỏ gầy kéo thẳng tắp, ống tay áo xắn lên tận cùi chỏ, ánh sáng ấm áp thoắt ẩn thoắt hiện rọi lên cánh tay trắng nõn.

Chương Hạo lấy tờ giấy hôn thú xuống, ôm vào lòng, ngay vị trí gần tim nhất.

Đến giờ phút này cậu vẫn cảm thấy việc mình có thể cùng Bân gia lập gia đình tựa như một giấc mơ, ngày qua ngày đều có cảm giác giẫm trên bông, bước một bước nghiêng một cái.

Nhưng Chương Hạo cũng không dám nhìn lâu, rất sợ Thành Hàn Bân phát hiện động tác nhỏ của mình, vội vàng lảo đảo lắc lư đứng dậy, đem giấy hôn thú để lên cao hơn một chút.

Thành Hàn Bân âm thầm buồn cười, im hơi lặng tiếng bước sát sau lưng Chương Hạo, phát hiện cậu đã cởi giày, đôi bàn chân trắng nõn giẫm trên ghế, đầu ngón chân cuộn tròn dễ thương khôn tả.

Đoán chừng là quá khẩn trương, sợ té xuống, cho nên nơi đó cũng căng chặt.

Chương Hạo quả thật sợ ngã, mà đúng là sợ cái gì liền gặp cái đó. Cậu vừa treo giấy xong, đang định xoay người, có lẽ lúc nãy quỳ lâu khiến chân tê dại, thành ra không khống chế được ngả về sau.

"Bân gia!" Trái tim Chương Hạo bẫng một cái, không tự chủ kêu tên Thành Hàn Bân.

Thành Hàn Bân đúng lúc tiếp được cậu, ôm chặt vô cùng: "Tiểu tổ tông, em đây là muốn hù chết tôi sao?"

Chương Hạo còn chưa hoàn hồn, nằm trong ngực Bân gia rơi vào mơ màng.

Thành Hàn Bân giận dữ đem cậu ôm lên giường, cởi nút áo, ấn vào trong chăn: "Em nghĩ cái gì đấy?"

Chương Hạo như sực tỉnh từ giấc mộng, sờ sờ cánh tay, rồi lại sờ sờ chân, phát hiện mình vẫn đầu đuôi nguyên vẹn, lập tức ôm chầm lấy eo Bân gia.

"Làm sao?" Thành Hàn Bân thuận tay xoa xoa đầu cậu.

"Không có chuyện gì." Giọng Chương Hạo khàn khàn, cảm giác như rất muốn khóc, "Em chỉ là hiếm lạ, thì ra được người tiếp lấy là cảm giác này."

"Nói bậy bạ gì đấy hả?"

"Trước kia em cũng từng ngã qua." Chương Hạo hết rùng mình một cái lại đến một cái, "Thời điểm làm thuê, có lần em giúp gia chủ lau tủ, không cẩn thận ngã từ ghế xuống, nằm trên mặt đất gần nửa ngày mới tỉnh lại."

Thật ra chuyện này Chương Hạo vốn đã quên rồi, hôm nay có lẽ là tức cảnh sinh tình, miễn cưỡng nhớ lại, ủy khuất thật lâu về trước cuồn cuộn tuôn trào, đầu quả tim cũng dâng lên chua xót.

Trẻ con va va vấp vấp là chuyện thường, nhưng lần đó Chương Hạo ngã cũng ác, cổ chân sưng to, đường cũng không đi được.

Thành Hàn Bân biết Chương Hạo ngày trước phải chịu nhiều đau khổ, lại không biết cậu khổ đến vậy, không khỏi cùng nằm xuống, nắm lấy cổ chân Tiểu Phượng hoàng, dịu dàng xoa bóp: "Sau này sẽ không."

Chương Hạo vùi mặt vào cổ Bân gia, mè nheo quyến luyến: "Khi đó lúc mới mở mắt cảm xúc đầu tiên của em là giận dữ."

"Tại sao em lại còn sống chứ?"

"Cuộc sống thật cay đắng, em căn bản không muốn tiếp tục." Chương Hạo tự lẩm bẩm, "Nhưng em nghĩ tới em gái, em gái vẫn đang chờ em kiếm tiền cứu mạng kia mà."

Cậu dựa vào suy nghĩ ấy, giùng giằng giả bộ tố cáo chủ nhà, xin trả trước một ít tiền công, rồi liều mạng coi như mắt cá chân đã đỡ nhiều rồi.

"Không khổ, sau này sẽ không còn khổ nữa." Thành Hàn Bân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Phượng hoàng, cảm thụ run rẩy bên dưới lòng bàn tay, lòng đầy thương xót.

Một đường muốn dùng 'gia pháp' nay lại không nỡ nói ra, Thành Bân gia ngồi dậy, nương theo ánh sáng chiếc đèn giường, mò ra chiếc áo ngủ bên cạnh gối.

Bân gia đem áo đưa cho cậu: "Thay đi, tối ngủ cho thoải mái chút."

Chương Hạo nhận lấy, không bò dậy nổi, một là lười, hai là sợ lạnh, hơn nữa quan hệ với Bân gia so với lúc đầu đã thân cận hơn không ít, liền trực tiếp núp trong chăn cởi bỏ y phục trên người, nhích trái nhích phải thay chiếc áo ngủ.

"Tại sao lại để giấy kết hôn cao như vậy?" Thành Hàn Bân nhìn cậu dưới chăn cọ tới cọ lui, dứt khoát khoanh chân, chờ Tiểu Phượng hoàng bò ra ngoài.

Tiểu Phượng hoàng thay quần áo cực kỳ mau chóng, rất nhanh cái đầu liền thò ra ngoài chăn. Cậu sột soạt leo vào lòng Thành Hàn Bân, nào dám nói mình không nỡ để Bân gia đi, chỉ ậm ờ bảo: "Tại vì treo thấp quá, em nằm trên giường không nhìn được."

Thì ra là thế.

Thành Bân gia không đoán được lòng cậu, bèn vén chăn nhét Tiểu Phượng hoàng vào, "Đi ngủ thôi, mai cho em xem báu vật."

"Báu vật gì thế?" Chương Hạo nghe vậy, ánh mắt thoắt cái lấp lánh lên, giống hệt như đứa bé chưa trưởng thành, "Tiên sinh, tiết lộ một chút đi."

Ấy, lúc này thì lại gọi tiên sinh.

Thành Hàn Bân có xíu lay động, vừa nắm cái tay nhỏ bé một cái, chạm vào cái eo thon gọn một lần, thiếu chút nữa không kiềm được lỡ miệng nói ra, cũng may còn sót chút lý trí. Hắn hung hăng cắn lên môi dưới Tiểu Phượng hoàng: "Nhắm mắt, ngủ."

Chương Hạo hừ hừ hai tiếng, ngại đau.

"Sáng sớm mai liền nói cho em." Thành Hàn Bân mềm lòng, bèn nói lời bảo đảm, dỗ cho cậu ngủ ngoan, "Không còn sớm, người làm cũng tắt đèn hết rồi."

Chương Hạo lúc này mới bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bàn chân trả thù nhét vào giữa đùi Bân gia, cóng đến mức Thành Hàn Bân phải nhe răng toét miệng, liên tục cười khổ: "Được, em lợi hại, em là tiểu tổ tông của tôi!"

Nhưng mà rốt cuộc Chương Hạo cũng không thấy được báu vật của Thành Hàn Bân, bởi vì sáng sớm hôm sau, cậu liền lên cơn sốt thiêu sạch thần trí, toàn thân nóng hầm hập, dính vào lồng ngực Bân gia.

Lại nói Thành Hàn Bân, nằm mơ thấy mình ôm một khối đá bị nung đến đỏ bừng, bỏng đến da tay rã rời, hắn lại sống chết không chịu buông tay, sau đó bừng tỉnh, đập vào mắt chính là hai gò má đỏ bừng cùng vầng trán phủ đầy mồ hôi của Chương Hạo.

Thành Bân gia cả kinh lăn một vòng trên giường nhảy xuống, dùng chăn gắt gao bọc lấy Tiểu Phượng hoàng, rồi gấp gáp kêu Vạn Lộc đi gọi Nghiêm Nhân Tiệm.

Nghiêm Nhân Tiệm là khách trụ trong Thành trạch, trời mới tờ mờ sáng, đã bị tiếng kêu như mổ heo của Vạn Lộc làm kinh sợ ngồi bật dậy, vừa kịp khoác thêm áo ngoài, cửa phòng ngủ liền bị đá văng, Vạn Lộc mồ hôi đầy đầu lăn thẳng vào: "Bác sĩ Nghiêm, mau cứu tiểu gia nhà chúng tôi!"

Nghiêm Nhân Tiệm bị dọa sợ không nhẹ, cho là Chương Hạo xảy ra việc gì bất trắc, giày cũng không kịp xuyên, đạp vội hai cái vớ tất tả chạy đến Bắc phòng, bị Thành Hàn Bân xách đến bên mép giường mới định thần nhìn lại.

Hay thật, giữa mùa đông dễ trúng gió mắc cảm, ủ cho ra mồ hôi, uống nhiều nước, đôi ba ngày là khỏe lại.

"Được, Bân gia, ngài lợi hại." Lòng bàn chân Nghiêm Nhân Tiệm cóng đến xanh tím, thở hổn hển ngồi lên ghế salon hơ lửa phía bích lò, "Nói ra ai tin được đây? Thành Bân gia tiếng tăm lừng lẫy khắp thành Bắc Bình, thiếu chút nữa bị cảm lạnh hù chết!"

Thành Hàn Bân ngồi đầu giường, cầm khăn nóng lau mồ hôi giúp Tiểu Phượng hoàng lau mồ hôi, lạnh lùng trừng Nghiêm Nhân Tiệm một cái, "Tối qua vẫn còn rất tốt, tại sao ngủ một giấc thành cái đức hạnh này rồi?"

"Cảm mạo đều là bất tri bất giác." Nghiêm Nhân Tiệm cũng không ngẩng đầu lên ghi đơn, "Hai người ngày hôm qua có ra cửa không? Nếu thái thái nhà ngài không phải vì hứng gió mà nhiễm bệnh, thì cũng là lây virus từ người khác qua rồi."

Hôm qua Chương Hạo cùng Thành Hàn Bân đi không ít nơi, nhất là thời điểm thắp hương lúc ấy, nơi nơi đều là người, nói không chừng thực sự bị lây qua.

Chương Hạo bị thiêu rụi lí trí đột nhiên trở mình, đem đầu gác lên đùi Bân gia, thút tha thút thít muốn ăn đường.

Thật nhiều năm nay cậu không bị ốm nữa, bởi vì nhà nghèo, không dám ốm, dù cho thật sự có chỗ nào khó chịu, cũng cố kiềm nén, chịu đựng một chút liền qua.

Ngày hôm nay đi theo Bân gia, lòng có chỗ dựa, bệnh liền ung dung mà tới.

"Ăn đường nào đây?" Thành Hàn Bân không đành lòng nhìn Tiểu Phượng hoàng chịu khổ, lại thúc giục Nghiêm Nhân Tiệm nhanh tay hơn chút.

Nghiêm Nhân Tiệm khổ không kể đâu cho hết: "Bân gia, hôm nay người cảm lạnh mà là ngài, ngay cả đơn thuốc tôi cũng chẳng cần kê, trực tiếp nung tí rượu trắng, ngài uống vào, ấm từ trong ấm ra, ngủ một giấc là ngon lành."

"Nhưng thái thái nhà ngài không thế được." Nghiêm Nhân Tiệm vờn cái bút trong tay, ngáp một cái: "Thân thể cậu ấy yếu ớt, trước đó mấy ngày còn nôn ói tổn thương dạ dày, tôi phải cẩn thận kê đơn."

"Em ấy không thể uống rượu?"

"Đó là đương nhiên!" Nghiêm Nhân Tiệm vất vả viết xong toa thuốc, đưa cho Vạn Phúc chầu trực một bên, "Cậu ấy thế này còn uống rượu vào, này chính là rắc muối lên miệng vết thương, đến lúc ấy vừa sốt, vừa ói, ngài lại chả đau lòng chết đi?"

Thành Hàn Bân nhíu mày một cái, "Vậy không có thuốc nào hiệu quả nhanh một chút sao?"

"Có chứ, thuốc Tây." Nghiêm Nhân Tiệm nhún vai bày tỏ bất lực, "Chỉ là dược tính mạnh, tôi lo thái thái nhà ngài không chịu được."

Thành Hàn Bân thở dài: "Từ từ dưỡng phải không?"

"Đúng vậy, cũng không phải bệnh nặng gì, chậm rãi chăm sóc thì nhiều lắm cũng chỉ một tuần là ổn." Nghiêm Nhân Tiệm vừa nói, vừa ngáp một cái, "Vấn đề đồ ăn, ngài để ý chút, không nên quá dầu mỡ, cũng đừng có ăn kiêng."

Thành Hàn Bân ghi nhớ từng lời bác sĩ dặn một.

Nghiêm Nhân Tiệm không có việc gì làm, lại không bỏ được lò sưởi ấm áp nơi Bắc phòng, liền bước tới cửa sổ ngó một cái, dò hỏi: "Trên đường tới đấy tôi thấy Vạn Phúc xách một cái lồng chim lớn, bên trong là gì thế?"

"Hải Đông Thanh*" Thành Hàn Bân cẩn thận từng li từng tí đem Chương Hạo lần nữa nhét vào trong chăn, "Vừa mới bắt, chưa đem đi luyện, muốn đưa cho Tiểu Phượng hoàng chọc em ấy vui vẻ chút, em ấy ngược lại hay rồi, nhìn cũng chẳng nhìn lấy một cái, trực tiếp đổ bệnh!"

(*Chim ưng phía Bắc)

Hải Đông Thanh là tay săn mồi lão luyện, trước kia khi hoàng đế vẫn còn tại thế, không ít các vị tai to mặt lớn yêu thích nuôi dưỡng, xuân đến còn mang Hải Đông Thanh nhà mình cùng đi săn mồi.

Sau đó thời thế đổi thay, thân vương phủ đệ ngày trước trở thành nhà phú thương, truyền thống nuôi Hải Đông Thanh dù còn được giữ lại, nhưng ngoại tặc xâm lăng, cộng thêm nạn thổ phỉ hoành hành, nào có ai còn đi giày vò loài chim ưng này?

Hôm nay thời cuộc miễn cưỡng coi như được yên ổn, vì vậy kẻ luyện ưng đã sớm im hơi lặng tiếng lần nữa xuất hiện trong thành Bắc Bình.

Khi Bân gia còn bé, cũng từng sở hữu một con Hải Đông Thanh hung mãnh, nuôi thêm mấy năm, sau đó cùng hắn ra chiến trường, lập được chiến công, cuối cùng hi sinh trong khói lửa chiến tranh rừng rực cháy.

Một con Hải Đông Thanh tốt còn có thể nghe tiếng người gào thét, cứu mạng người, Thành Hàn Bân muốn tặng Chương Hạo một con, cũng coi như đưa trước một phần sính lễ.

Đúng vậy, mặc dù trong nhà Chương Hạo ngoại trừ em gái, không có bất kỳ vị trưởng bối nào, Thành Hàn Bân vẫn như cũ đem hết tâm tư chọn tìm sính lễ.

Ban đầu Vạn Lộc còn đề nghị, cứ dứt khoát vào trong núi bắt con sói hoang, nhốt trong lồng sắt trực tiếp đưa đến trước mặt Chương Hạo, quả thật là oai phong!

Thành Bân gia tức đến thất khiếu bốc khói, nói cái đồ ranh con nhà cậu, muốn hù chết Tiểu Phượng hoàng nhà ông chắc?

Vạn Lộc vội vàng đánh trống lảng: "Bân gia, Hải Đông Thanh thì thế nào?"

"Vừa vặn mấy ngày trước, có kẻ biếu con Hải Đông Thanh cho ngài."

"Hải Đông Thanh được đấy." Cặp mắt Thành Hàn Bân sáng lên, gõ gõ tay, "Vậy đưa Hải Đông Thanh."

Để trở thành sính lễ, chỉ một con Hải Đông Thanh còn lâu mới đủ, Thành Bân gia còn chuẩn bị đầy đủ gà vịt cá ngỗng, tơ lụa gấm vóc, thỏi vàng nén bạc... Dồi dào đến mức đếm cũng không đếm xuể, mà Thành gia vẫn còn bận nghĩ xem nên bổ sung cái gì, dù sao nhà họ Thành cái gì cũng thiếu, chỉ có mỗi tiền là thừa.

Dĩ nhiên, hết thảy đều vì Chương Hạo mà chuẩn bị, Thành Bân gia là đang dụng tâm dựng ổ cho Phượng hoàng.

Trên thực tế, Thành Hàn Bân đang nhẫn nhịn.

Người khắp thành Bắc Bình này, trong sáng ngoài tối, ai cũng đều cười nhạo Chương Hạo là chim sẻ vin cành cao muốn hóa phượng hoàng, sớm muộn cũng có ngày ngã xuống.

Bọn họ chờ thấy cậu thân bại danh liệt, chờ thấy cậu thịt nát xương tan.

Thành Bân gia cho bọn họ nhìn----- để cho bọn họ xem xem, Phượng hoàng của Thành Hàn Bân hắn rốt cuộc có bao nhiêu trân quý!

________________

Tác giả có lời:

Thành lão Bân: Tiểu Phượng hoàng của ta nhất định phải nở mặt nở mày gả vào cửa Thành gia!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro