10
Đợi đến buổi đêm của ngày đầu tiên, Vương Nhất Bác đang cùng Tiêu Chiến cuộn tròn trong phòng rảnh rỗi chơi điện thoại, hai người quấn một tấm chăn thật dày, trong gió lạnh ban đêm sưởi ấm cho nhau. Tuy thôn sơn này ở nơi hẻo lánh, nhưng vẫn có sóng, nếu không ở lại đây mấy tuần lễ, không chỉ Vương Nhất Bác, mà cả Tiêu Chiến cũng chán chết.
Tiêu Chiến có chút mệt, một ngày đi đường núi còn giúp bà ngoại nấu cơm, lúc này anh chỉ nằm bẹp trên giường không nói chuyện, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, xoay người quấn lên, bàn chân đặt trên người Tiêu Chiến, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn tin tức vừa cập nhật trong điện thoại.
Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn không chịu nổi buồn tẻ, ở trong ổ chăn ấm áp cọ qua cọ lại, tiến lại gần Vương Nhất Bác hơn một chút, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: " Vương Nhất Bác, em biết có một thứ ở phía Nam gọi là xuân triều không? Anh đến Bắc Kinh ba bốn năm rồi, cũng chưa từng thấy Bắc Kinh có thứ này. "
Vương Nhất Bác chau mày nghi hoặc nghiêng đầu, viết dấu chấm hỏi vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.
" Quả nhiên là em không biết! " Tiêu Chiến cười, hơi chống người hưng trí mở miệng: " Chính là, em có biết loại gạch lát sàn đó không? Là loại vừa trơn vừa lạnh. Ở phía Nam đó, đến mùa xuân sẽ rất ẩm ướt, kết quả trên sàn sẽ tụ lại từng hạt nước, cực kỳ trơn trượt, dễ ngã lắm. "
Vương Nhất Bác nhướn mày, cảm thấy hứng thú nên lùi vào gần Tiêu Chiến hơn một chút, để có thể nghe rõ hơn. Hơi thở ẩm ướt phun lên da thịt Tiêu Chiến, phủ một tầng hơi nước mờ mờ, cũng ấm nóng dính dính. Nhất thời tai Tiêu Chiến đỏ lên, mím môi ấp úng nửa ngày trời, một câu cũng không nói được.
Đáp lại ánh mắt ngập tràn nghi hoặc của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đành phải dịch vào trong giường, đem nửa đầu chôn vào trong ổ chăn: " Lúc còn nhỏ anh đi nhà người ta chơi, gặp phải loại gạch lát sàn này đều ngã vài lần. . . . Nói đến cũng thật mất mặt, trước kia anh còn cực kỳ ghét xuân triều. Nhưng. . . . . anh đi đến phương Bắc làm việc, lại vô cùng nhớ đặc điểm ở phía Nam này. . . . "
Vương Nhất Bác mím môi cười cười, đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Tiêu Chiến, thuận tiện vuốt mái tóc bồng bềnh của đối phương.
Tiêu Chiến bĩu môi lấy tay cậu xuống, nhỏ giọng nói: " Vương Nhất Bác, chờ khi xuân đến, em lại cùng anh đi đến phía Nam chơi đi, anh dẫn em đi thành phố, rất náo nhiệt, chúng ta sẽ đi ăn thật nhiều món! "
Vương Nhất Bác hạ mắt, lông mi run rẩy, một lát sâu, chậm rãi gật đầu.
Đôi môi cậu mấp máy, cổ họng khàn khàn, không tiếng động nói ra: Được.
Rất nhanh cậu lại nhíu mày, che miệng khụ khụ hai tiếng. Trong lòng Tiêu Chiến thoáng lộp bộp, vội vã đưa tay vuốt vuốt lưng Vương Nhất Bác, lại vỗ nhẹ hai cái để giảm bớt cơn ho dữ dội kia.
Đợi Vương Nhất Bác đỡ hơn một chút, anh lại vươn tay cầm cốc nước ở đầu giường, đưa vào trong tay Vương Nhất Bác ý bảo cậu uống đi.
Vương Nhất Bác ho đến hai má đỏ bừng, trong mắt ầng ậng nước, những vẫn nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, ánh mắt cậu có chút phức tạp, tràn đầy những suy nghĩ không lý giải được. Cậu nhìn một hồi lâu, mới biết đầu mà gật đầu ngoan ngoãn uống nước.
Vương Nhất Bác uống hơn một nửa cốc nước ấm cơn ho mới ngừng lại, kết quả chàng trai nháy mắt thoát lực, đáng thương đem đầu vùi vào hõm vai Tiêu Chiến, hô hấp vừa nông vừa chậm, cả người đều là ủy khuất.
" Vương Nhất Bác. . . . " Tiêu Chiến lo lắng nhíu mày, nhỏ giọng hỏi, " Cổ họng của em, làm thế nào mới có thể mới khỏi được? "
Vương Nhất Bác nghe vậy, cơ thể hơi cứng lại một lát.
Cậu trầm mặc đặt mình lên tay Tiêu Chiến, lấy bụng ngón tay khẽ cọ, khiến chỗ đó ngứa ngáy một chút. Sau một lúc lâu cũng không thấy cậu có phản ứng gì, chỉ thấy hầu kết trượt động, nuốt nước bọt, cánh môi run rẩy, thanh quản bóp nghẹn.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến mới nghe thấy một tiếng khàn khàn vỡ vụn truyền tới bên tai.
Là Vương Nhất Bác, đang dốc sức che cổ, há to miệng, trong cổ họng vốn không thể phát ra âm thanh gì, lúc này dốc hết sức nói ra từng chữ vỡ vụn.
Cậu ấy nói: " . . . . Tiêu, Chiến. . . . "
Vương Nhất Bác lại ho mạnh một cái, cố gắng kìm lại đau đớn dữ dội trong yết hầu, hạ quyết tâm, gằn từng tiếng, thống khổ vạn phần, bất cứ giá nào cũng muốn đem những lời này nói ra: " Rất. . . . , tốt. . . . "
Rất tốt.
Giọng nói của em một ngày nào đó sẽ tốt lên, sẽ có một ngày như vậy, em có thể vô tư gọi tên anh, không còn những cơn đau tê tâm phế liệt nữa, cũng không còn máu tươi đỏ thẫm không ngừng tràn ra khóe môi.
Tiêu Chiến hoàn toàn ngẩn người.
Vương Nhất Bác bây giờ vẫn ở trong trạng thái không thể nói chuyện như lúc trước, giọng nói khàn tới nỗi khiến người ta nghe không nổi, miễn bàn tới việc cậu nói một chữ sẽ ho khan một lượt, khó chịu đến mức ho muốn rung cả phổi. Thậm chí thi thoảng ho khan còn kèm theo cả máu, nhuộm đỏ đôi môi mềm mại nhợt nhạt, làm tim Tiêu Chiến cũng phát run, thật sự không dằn lòng được muốn cậu đừng nói nữa.
Nhưng nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác quật cường như vậy, Tiêu Chiến lại không đành lòng ngăn cản cậu.
Vương Nhất Bác nhíu chặt mày, năm ngón tay gắt gao nắm lấy khuỷu tay Tiêu Chiến, đầu ngón tay dùng sức đến tái nhợt.
Cậu có bao nhiêu chán ghét bản thân mình như thế này.
Trước kia lúc có thể nói chuyện, dốc hết sức cũng không gọi nổi một tiếng mẹ, bây giờ không thể nói chuyện được nữa lại liều mạng muốn kêu tên người kia.
Cậu có bao nhiêu chán ghét bản thân mình không được vận mệnh chiếu cố, có bao nhiêu chán ghét thân thể không hoàn chỉnh này. Vương Nhất Bác không biết diễn tả tâm tình đang suy sụp của mình như thế nào, từng chữ bị cậu nhai nát đau đớn hãm sâu dưới đáy lòng, giống như có một lưỡi dao sắc bén chém thật mạnh vào tim, thật sự đau. . . rất đau. . . . cũng rất khó chịu.
Cậu đỏ mắt khàn khàn a a hai lần, nhưng vẫn không thể phát ra nổi một tiếng. Qua nhiều lần thất bại, Tiêu Chiến lo lắng khuyên nhủ muốn cản cậu lại, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng hoàn toàn sụp đổ, cậu chán nản đem đầu vùi vào hõm vai Tiêu Chiến, lần đầu tiên giống như một đứa trẻ, khóc trước mặt Tiêu Chiến vừa thảm hại vừa bất lực, cả cơ thể cuộn chặt, há miệng khóc lại không ra một âm thanh gì, hốc mắt đỏ bừng ngập nước mắt, ngay cả chóp mũi mềm mại cũng hơi nhăn lại.
Nước mắt rơi xuống đầu lưỡi biến thành vị mặn còn có vị đắng xen lẫn, nuốt xuống trôi qua cổ họng, mang đến một trận đau đớn vừa nóng vừa cay, hô hấp của Vương Nhất Bác cũng run run, căn bản không thể khống chế được mà rơi nước mắt.
Nếu mình không như thế này, nếu mình có thể nói chuyện,
Mình sẽ không trốn tránh hiện thực, sau khi đã nghe thấy tất cả.
Nhưng mình thật sự cảm thấy, mình bây giờ, tồi tệ đến mức không có một thứ gì, sẽ chỉ khiến người ta uổng phí một đời, ngay cả một câu " em yêu anh " cũng không thể nói được.
Vì sao đối với mình, một chuyện đơn giản như vậy, mình cũng không làm được?
Tại sao lại là mình, tại sao. . . .
Lần đầu tiên, Vương Nhất Bác hận bản thân mình vô dụng như vậy.
TBC.
Mình đang vui nên Up cho mọi người khóc chung = )))
Spoil: Chương sau vẫn chưa có tỏ tình đâu các chị TT
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro