14.

14.

đêm đó, bóng tối vây lấy căn phòng tịch mịch, chỉ còn tiếng gió buốt thổi qua khe cửa sổ, đập vào bức tường lạnh lẽo như tiếng gọi của sự tuyệt vọng, truyền tới từ đáy hồ sâu thẳm.

tiêu chiến cố gắng phản kháng, nhưng sức lực của trần vũ quá lớn. cậu vai nài, nhưng hắn căn bản không để tâm. mỗi lần hắn chạm vào thân thể cậu, là một lần một phần ký ức sáng trong của tiêu chiến vụn vỡ, hóa thành những vết thương sâu thẳm không thể liền sẹo.

tiếng thở gấp gáp vang lên đè nén cả không gian. tiêu chiến rên rỉ trong đau đớn, từng ngón tay cố bấu chặt vào mép giường lạnh lẽo, vết máu đỏ tươi khẽ lan ra thấm ướt ga giường trắng tinh.

đó không chỉ là nỗi đau thể xác, mà còn là từng mảnh tâm can cậu như bị xé toạc. da thịt rách nát, những vết máu loang lổ ngày một lan rộng trên đệm, hòa lẫn cùng nước mắt không thể cất lên thành lời.

tựa như một đóa bạch ngọc lan trắng tinh bị bùn lầy nhơ nhuốc vấy bẩn, cậu cố gắng gào lên trong im lặng, van xin trong lòng, nhưng tiếng khóc nghẹn ứ trong cổ họng, không thể thoát ra.

trong cơn mê man giữa đau đớn và tủi nhục, tiêu chiến dần cảm nhận được một khoảng cách vô hình bắt đầu ngăn cách cậu và người mình yêu. một khoảng cách, mà dường như ngay cả tình yêu cũng không thể bắc cầu nữa.

một giọt nước mắt như đem theo tất thảy tuyệt vọng, bi thương, lăn dài trên khóe mắt cậu.

"vương nhất bác, anh ở đâu?"

lời ấy như mảnh vụn cuối cùng của niềm tin, rơi rớt giữa bão táp uất hận.

cuối cùng, tiêu chiến cũng không còn khóc, không còn la hét, chỉ âm thầm chịu đựng trong im lặng, nhưng trong lòng cậu đã trở thành một mảng tối không lối thoát, nơi tình yêu với vương nhất bác bị bóp nghẹt, khiến cậu không thở nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro