1

Chuyện này đã xảy ra hơn 20 năm trước, ngay cả người nhà họ Diệp cũng không biết câu chuyện tiếp theo của tượng Phật kia. Chỉ biết sau đó, Diệp tiên sinh ở lại Trung Quốc, đi theo Lâm lão tiên sinh, cắt đứt quan hệ với Miến Điện. Lâm lão tiên sinh cả đời chỉ có một người con gái, được lão thương yêu như báu vật. Diệp tiên sinh biết cách làm vui lòng phụ nữ, lại tuổi trẻ tài cao, đương nhiên trở thành con rể nhà họ Lâm. Lão Lâm dần dần đem bang hội và sản nghiệp giao cho Diệp tiên sinh. Diệp tiên sinh cũng tận tụy chăm sóc lão cho đến khi mất.

Diệp tiên sinh phát triển bang hội thành doanh nghiệp. Cũng giống như tất cả hắc bang, lúc còn trẻ sống chết với nhau, trung niên mặc âu phục buôn bán, lúc tuổi già ăn chay bái Phật và sinh ra những người con ngoan.

Nhà họ Diệp có bốn người con trai, nhưng không phải tất cả đều do Lâm tiểu thư sinh ra. Vương Nhất Bác là con út, nhưng họ của hắn khác với những người còn lại. Hắn mang họ Vương của mẹ mình. Vương phu nhân thậm chí còn không phải là vợ lẽ, có thể thấy cha hắn không nhận hắn, chỉ là đặt ở bên cạnh nuôi. Trong một gia đình giàu có, ngay cả họ cha cũng không được theo, chẳng khác nào bị khinh thường, nói là con trai cũng được, học trò cũng được, chẳng mấy chốc đã trưởng thành đến năm 26 tuổi.

Trước khi "mẹ" gọi tới, hắn đang ở phía Bắc đàm phán. Công việc đàm phán đã đến thời khắc mấu chốt, nếu lúc này rời đi, mọi chuẩn bị trước đó đều thành công cốc. Nhiệt độ trên bãi biển vào buổi tối đặc biệt lạnh, chim biển sà thấp gần ngọn sóng, ngoài xe đặt một cái lồng sắt, vài con chim biển bị bắt đang vùng vẫy kịch liệt, bay lên bay xuống trong lồng, phát ra những tiếng thét dài sắc bén.

Vương Nhất Bác ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn về phía ba bốn người cách đó không xa, bọn họ cầm xẻng đang chôn đồ, trong hố vươn ra một bàn tay dùng sức quơ quào, thi thoảng truyền đến tiếng kể lể không rõ lời cùng những tiếng kêu la thảm thiết.

Hắn xuống xe, trời lạnh khiến bông tuyết vương trên áo khoác dạ màu đen cũng không tan chảy. Tài xế mở một chiếc ô đưa cho hắn, hắn không dùng, vừa đốt thuốc, vừa đi về phía cái hố. Sắc trời tối tăm, ánh lửa chiếu rọi trên mặt hắn, tỏa ra ánh sáng như ngọc. Hắn trẻ tuổi lại đẹp trai, nhưng nơi này không ai dám xem hắn đơn thuần là một chàng trai xinh đẹp.

"Ông chủ, hắn ta khai rồi. " Một người dẫn đầu đào hố cung kính nói với hắn, "Hàng ở chỗ hắn ta."

"Ừ" Vương Nhất Bác nhả ra một vòng khói, "Còn gì nữa?"

"Hắn nói là vì tăng giá."

"Tôi đang hỏi ông." Giọng điệu của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, hắn ném điếu thuốc xuống đất, giẫm lên, nhìn xuống chân, trong hố chỉ lộ ra một cái đầu người bị đánh đến đầy máu." Không có gì khác à?"

Các đặc điểm trên khuôn mặt của đầu người bị biến dạng trong máu, chỉ còn lại cái miệng có thể miễn cưỡng nói chuyện.

"Hắn ta cho ông bao nhiêu tiền," Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hỏi đầu người,"Có nhiều bằng tôi không?"

Nếu lúc này cái đầu có thể cử động được thì đó chính là dập đầu với hắn.

"Là...... Là tôi nhất thời mất trí, tiểu thiếu gia, xin cậu tha mạng!"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi hỏi ông ba vấn đề, nhưng cái nào ông cũng không chịu trả lời. Cục trưởng, ông thật sự rất khó hợp tác."

Phần đầu người lộ ra trên mặt đất còn lộ chút cổ áo, mặt trên bị máu loãng thấm đẫm huy hiệu, trên đó có hình con chim biển mắt đỏ, một loài chim ăn thịt sống phổ biến dọc theo bờ biển phía Bắc, bên cạnh là hai vạch vàng và một ngôi sao, là huy hiệu đồng phục hải quan địa phương.

"Tôi sẽ đem hàng trả lại cho cậu, sau này... sau này sẽ không có ai ngăn cản, tôi, tôi cam đoan..."

Vương Nhất Bác dần dần mất kiên nhẫn: "Tôi biết hàng ở đâu, tôi chỉ hỏi ông, bọn họ cho ông bao nhiêu tiền?"

"Không ai cho tôi tiền cả!" Đầu người khẳng định, đôi mắt mở to kinh hãi, "Tôi chỉ nhận tiền của cậu thôi!"

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một con dao găm, dùng mũi dao rạch một vòng quanh hốc mắt, máu từ vết rạch ứa ra thấm xuống đất....

"Là nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia bảo tôi......"

Lời còn chưa nói xong, con dao lập tức di chuyển đến đỉnh tai, con dao đột nhiên rơi xuống, một cái lỗ tai tròn trĩnh rơi xuống đất, câu trả lời thực sự bật ra kèm theo một tiếng hét chói tai: "Còn có tam thiếu gia.... Ááááááá........"

Vương Nhất Bác thở dài, chán ghét nhìn cái tai trên mặt đất. Hắn đứng dậy, quay người rời đi mà không thèm nhìn lại cái đầu đang kêu la thảm thiết.

"Xong rồi, đi thôi." Hắn nói với người của mình. Người cầm đầu hô một tiếng, sau đó đem một cái thùng sắt đựng một ít máu loãng, đem toàn bộ máu tanh hôi thối đổ lên cái đầu, sau đó nghênh ngang rời đi.

Đầu người cùng nước mắt nước mũi và máu tươi chảy đầy đất, tuy rằng đau nhức không ngừng, nhưng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Vương Nhất Bác không muốn mạng của ông, ông còn có giá trị lợi dụng, chờ hắn đi rồi, lỗ tai còn có thể khâu trở lại.

Nhưng vào lúc này, trước mắt ông xẹt qua một bóng trắng, kèm theo tiếng rít. Cát bụi trước mắt bay lên, trong nháy mắt, cái tai trước mặt biến mất, nỗi sợ hãi ngay lập tức tràn ngập khuôn mặt ông. Rất nhanh càng nhiều bóng trắng từ giữa không trung bay tới, hơn mười con chim biển mắt đỏ lao về phía ông. Chúng ngửi thấy mùi máu tanh nồng, vừa giương móng vuốt sắc bén vừa không ngừng há to cái mỏ dài nhọn hoắc khi lao tới.

Xe đã chạy được một đoạn, xa xa vẫn truyền đến tiếng kêu thét thảm thiết thê lương.

"Cục trưởng, chúc mừng anh thăng chức." Vương Nhất Bác ngồi ở phía sau xe, đưa cho phó lái một điếu xì gà, thản nhiên nói.

Người đàn ông ngồi trên ghế phụ run rẩy cầm điếu xì gà, mồ hôi ướt đẫm cổ áo sơ mi. Anh ta mặc đồng phục màu xanh lam với ba sọc trên cổ áo, cấp trên trực tiếp của anh vừa được Vương Nhất Bác cho chim ăn, anh sắp tiếp nhận vị trí cục trưởng cục hải quan mà anh ta khao khát. Việc kinh doanh của nhà họ Diệp ở phía Bắc chủ yếu diễn ra bằng đường biển, tháng trước có một lô vũ khí quan trọng mắc kẹt ở đây, cấp trên của anh thật sự không nên nhận tiền của cả hai nhà.

Từ kính chiếu hậu anh có thể nhìn thấy sắc mặc của Vương Nhất Bác, hắn đã cho anh thấy năng lực của mình.

"Hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Vâng vâng vâng! Cứ tin ở tôi!" người đàn ông điên cuồng gật đầu.

"Không tiễn anh nữa."

Người đàn ông vừa lăn vừa bò rời khỏi ghế phụ, biến mất trong bóng tối.

Bên kia hàng ghế là trợ lý Vincent của Vương Nhất Bác, anh ta giơ điện thoại lên hỏi ý kiến của hắn: "Đại phu nhân vừa gọi tới, tôi nói ngài đang họp."

Vương Nhất Bác nhíu mày, tắt điếu thuốc, nhận lấy điện thoại: "Mẹ."

"Tuần sau là mừng thọ cha con, ông ấy mong các con về Ý Đức Trai dùng bữa."

Ý Đức Trai là nhà của Vương Nhất Bác, mỗi cuối tuần đều tổ chức tiệc gia đình, chỉ có điều sau khi Vương Nhất Bác đến phương Bắc cũng rất ít khi quay về nhà. Hắn biết khi nào mình nên trở về, lúc nào cần tránh đi.

"Vâng, mẹ, con nhất định sẽ về."

...

"Con không bận, mẹ yên tâm."

...

"Vâng, mẹ bảo cha giữ gìn sức khỏe."

...

"Mẹ cũng vậy."

...

"Con hiểu tính cha, sẽ không chuẩn bị lễ vật không cần thiết."

"Nhất Bác, con có biết dạo này cha thích thứ gì không?"

Vương Nhất Bác ngẩn người, nhìn Vincent, mạng lưới tình báo của hắn không nhận được sự bất thường từ cha hắn.

"Cha và anh trai con gần đây rất thân thiết với một người mua hàng, là do anh cả con đưa về nhà. Hai người mua cũng không ít đồ."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát: "Anh cả giới thiệu? Vậy chắc là không có vấn đề gì, có chút sở thích cũng là chuyện tốt."

"Không có gì, chỉ là..."

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

Người ở đầu bên kia điện thoại do dự rất lâu, sau đó mới nói: "Hai người đàn ông trưởng thành suốt ngày đi với nhau sẽ trông như thế nào?"

Vương Nhất Bác hiểu rồi, là đàn ông. Nếu mẹ có thể nói như vậy, hẳn là trong giới đã có một ít tin đồn.

Đại phu nhân dừng điện thoại một chút, nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó lắp bắp nhỏ giọng nói: "Nhất Bác, tiệc mừng thọ tuần sau của cha con, con nói với ông ấy... Đều là người lớn tuổi rồi, hơn nữa anh cả của con còn chưa kết hôn..."

Chồng mình không quản được, trông cậy vào đứa con riêng như hắn đi quản, là bộ dạng gì?

Vương Nhất Bác ở trong lòng thầm nghĩ, đại phu nhân xuất thân gia tộc quyền quý ở Singapore, của hồi môn bà mang theo tính bằng thuyền, phỏng chừng cả đời chưa từng trải qua ấm ức lớn như vậy. Chồng và con trai cùng đàn ông lăn lộn, điều này làm cho bà ở trong giới phu nhân rất mất mặt. Nhưng loại chuyện này không thể nói ra, cũng không thể công khai ngăn cản, nếu dọn dẹp không kĩ tin đồn tất yếu sẽ truyền ra ngoài. Lai lịch của người mua này thần bí, mục đích của anh ta là gì? Hôm nay đại phu nhân gọi cuộc điện thoại này, ý định chính là muốn giao cho Vương Nhất Bác xử lý. Tóm lại việc bẩn thỉu, cực nhọc đều sẽ để hắn làm.

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Mẹ yên tâm, con sẽ đi khuyên cha."

Đầu dây bên kia rất hài lòng gọi một tiếng "Con ngoan".

"Nhất Bác, mẹ biết con là người hiểu chuyện nhất, chu đáo nhất. Hai anh trai của con quá bận rộn, tính tình lại không giống cha con, phải dựa vào con đi khuyên nhủ ông ấy."

Vương Nhất Bác không khỏi trợn tròn mắt.

"Đừng lo lắng, mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút."

Vincent làm việc rất gọn gàng, thông tin của người mua nhanh chóng được chuyển đến Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác xem ảnh và tên trong hồ sơ, "Hoa kiều Miến Điện? Người Miến Điện à?"

Trong ảnh, Tiêu Chiến mặc một bộ âu phục vừa vặn, dáng người cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt phượng dài sáng ngời với nụ cười dịu dàng, đeo đồng hồ và trang sức phù hợp, thể hiện gu thẩm mỹ xuất sắc của mình khiến người ta khó có thể không nhìn lại lần thứ hai. Trong giới nghệ thuật, cái đẹp chắc chắn là một trong những chiêu bài tốt nhất. Trên thực tế, mỗi gia tộc đều có một "người mua cao cấp" riêng, giúp gia đình giàu có như hắn mua một số đồ đắt tiền trên thế giới. Người có thể lừa gạt Diệp lão tiên sinh nhất định phải có chút tài năng. Chỉ là ở trong cái vòng luẩn quẩn này của Vương Nhất Bác, cho dù người có đẹp, có tốt đến đâu cũng vẫn có thể vì danh dự gia tộc mà nhượng bộ, bởi vì vẻ đẹp giản dị cũng có lúc sẽ trở thành điểm yếu khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.

Trước khi nhìn thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đều tưởng tượng về anh như vậy. Anh không khác gì hầu hết loại người mang theo mục đích tiếp cận gia đình hắn. Nhưng cha và anh cả của hắn không phải là mục tiêu tốt, anh ta đã chọn sai người, có thể thấy cũng không phải là kẻ thông minh.

Hắn gần như đã quên mất chuyện này cho đến ngày mừng thọ.

Vào ngày mừng thọ 60 tuổi của Diệp Triệu Đức, rất nhiều người đến Ý Đức Trai. Số đông đại diện của giới chính trị và thương nhân đều có mặt. Tất cả mọi người đều ở trong mạng lưới quan hệ, Vương Nhất Bác giống như là một con cá xuyên qua trong đó, thành thạo nhưng đứng mũi chịu sào, tất cả đều vì chúc thọ cha hắn.

"Diệp Trọng Thái vừa mới bị đuổi ra khỏi thư phòng." Vincent ghé tai vào tai Vương Nhất Bác, "Lão gia trông rất tức giận."

Vương Nhất Bác hơi quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

"Không rõ lắm, có người nhìn thấy trong phòng còn có khuôn mặt lạ, là người mua tác phẩm nghệ thuật kia."

Vương Nhất Bác nhất thời không kịp phản ứng: "Người mua nào?"

Vincent nhắc nhở: "Tiêu Chiến, đại phu nhân lần trước gọi điện có nói qua."

Vương Nhất Bác nhớ lại, ngày quan trọng như vậy, cha lại ở cùng một chỗ với người lạ, quả thật rất ngạc nhiên. Diệp Triệu Đức trời sinh tính tình lạnh lùng đa nghi, có thể lấy được tín nhiệm của ông thật sự không phải chuyện dễ.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Chuẩn bị đồ cho tốt."

Sắp xếp ổn thỏa những công việc khác, Vương Nhất Bác đi đến thư phòng. Ý Đức Trai chiếm diện tích rất lớn, giữa phòng tiệc và thư phòng cần phải xuyên qua một cái sân có hòn non bộ nước chảy róc rách, uốn lượn quanh co, do đại phu nhân một tay thiết kế. Tọa lạc ở giữa sân có một tòa nhà nhỏ ba tầng phong cách Nam Dương là thư phòng của Diệp Triệu Đức. Nguyên quán nhà họ Diệp là người Triều Sơn, đại phu nhân Dương Trác là người Singapore, sở thích và thẩm mỹ không khác nhau mấy, đối với bên ngoài mà nói vô cùng xứng đôi.

Đến thư phòng, Vương Nhất Bác đang chuẩn bị lên lầu, thì nghe từ phía trên truyền đến một câu: "Cậu chính là Vương Nhất Bác à?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, chỉ thấy một thân ảnh mặc âu phục màu lam, nghiêng người dựa vào cầu thang, tay chống cằm, cười híp mắt nhìn hắn.

-TBC-
23.01.24

Beta: 20/02/2024

Ven giải thích một chút:

Diệp lão gia có 4 người con trai (thật ra là còn 1 người con gái nữa). Người anh cả là con trai của Lâm phu nhân, con gái của Lâm lão tiên sinh, nhưng Lâm phu nhân bệnh nặng nên qua đời từ sớm. Hai người con trai tiếp là của phu nhân Dương Trác. Vương Nhất Bác là con trai út của Diệp lão gia và Vương phu nhân. 

Một số sự việc của fic này thường được đề cập bâng quơ trong những chương đầu. Ngay cả những tình tiết cắm cài vào cũng lướt qua như một cơn gió. Do đó nếu có chút khó hiểu, mong cả nhà mình kiên nhẫn nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro