33
"Ông chủ, tôi nghĩ bây giờ tốt nhất anh nên trở về Trung Quốc", Vincent do dự một lát, cậu đoán Vương Nhất Bác có lẽ vẫn còn ở cùng Tiêu Chiến, nhưng không tiện mở miệng, chỉ có thể đưa ra những đề nghị hợp lý, "Trong nước còn có rất nhiều chuyện cần anh xử lý."
Vương Nhất Bác nghe xong, không chút do dự đáp: "Vincent, tôi nghĩ cậu biết nên xử lý những tài liệu này như thế nào, xử lý xong, nghỉ phép dài ngày đi."
Vincent sửng sốt một lát, sau đó kịp phản ứng, cậu lập tức hiểu ý của Vương Nhất Bác, nghỉ phép dài ngày, quên hết tất cả mọi chuyện.
"Vâng."
Trong chậu than bên chân, từng tấm ảnh còn đang cháy trong ánh lửa. Bức ảnh từ từ cuộn tròn và co lại dưới ngọn lửa đang cháy, những vết cháy sém màu đỏ đen lan ra toàn bộ bức ảnh, rất nhanh bị lưỡi lửa liếm láp sạch sẽ.
Vương Nhất Bác quay lại nhìn tầng hai của ngôi nhà cũ, cây xoài đã cao hơn ban công. Những quả xoài lắc lư trên cành, một cơn gió mạnh thổi qua, mùi thơm của xoài lan tỏa, nếu đứng ở tầng hai, mùi sẽ càng nồng hơn. Vương Nhất Bác chỉ ngửi thôi cũng bị dị ứng, vô thức trở nên khó thở.
Hắn đi tới bên cạnh cây xoài, trên bãi cỏ có rất nhiều quả xoài chín rơi xuống, hắn nhặt một quả lên, không rửa qua liền lột vỏ đưa vào trong miệng, mùi vị xoài trải khắp khoang miệng, quả dại không ngon, quá chua.
Hương vị xoài xanh ngay lập tức đưa ký ức của Vương Nhất Bác quay về hai mươi năm trước——
"Này? Tại sao anh lại trộm xoài nhà tôi?"
Ký ức chợt vang lên một tiếng, Vương Nhất Bác nhìn lên lầu hai, giống như thật sự có thể nhìn thấy chính mình khi còn bé, kiêu căng ngồi ở bên lan can lầu hai, hai chân duỗi ra từ khe hở trên lan can, nhàn nhã đung đưa, ánh mắt ngạo mạn nhìn về phía tên trộm lần đầu gặp mặt.
Một cậu bé mặc đồng phục học sinh bẩn thỉu, cậu dùng vạt áo sơ mi nhàu nhĩ của mình làm rổ, bên trong đựng những trái xoài lớn nhỏ không đồng đều, tuy rằng quần áo cùng khuôn mặt đều lem luốc nhưng đôi mắt xinh đẹp lại trong suốt.
Anh ngẩng đầu ngưỡng mộ Vương Nhất Bác sạch sẽ cao quý ở tầng hai, một tia thẹn thùng cũng không có, mà đem xoài nhặt được gom lại, nghênh ngang bắt đầu leo lên cây, đi hái trái trên cành cao hơn.
Thấy người nọ không để ý tới lời cảnh cáo của mình, Tiểu Vương Nhất Bác càng tức giận.
"Anh có nghe thấy tôi nói gì không!"
Tiêu Chiến không hề để ý đến lời của hắn, tay chân nhanh nhẹn, tự mình leo lên, rất nhanh liền leo lên vị trí cao như hắn ở lầu hai, giống như con khỉ nhỏ, xoài hái ở trong tay, trong miệng còn ngậm một trái, thân thể linh hoạt xuyên qua cành cây rậm rạp.
"Anh đến từ khu ổ chuột! Tôi sẽ bảo họ đến bắt anh!"
Tiêu Chiến dừng lại, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, cậu bé tiểu Đậu Đinh sáu tuổi mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng hai người một người ở trên cây một người ở trong nhà lớn, đều không thể làm gì được nhau. Cảnh tượng có phần hài hước.
Tiêu Chiến cắn một miếng thịt xoài, chất lỏng màu vàng thơm ngát chảy đầy miệng, anh cười nói: "Tôi không lấy không của cậu, tôi sẽ trả công."
Dứt lời, anh lại leo lên một đoạn, từ trên cành cây cao nhất tháo xuống con diều quấn quanh ở đó đã lâu. Con diều có màu xanh lá cây, có họa tiết mô tô rất ngầu, Nhất Tâm đã tốn rất nhiều thời gian để làm nó, lần đầu thả bay lên trời lại bị vướng trên cành cây.
"Này, cho cậu nè", Tiêu Chiến một tay ôm thân cây, một tay đưa diều cho hắn, thấy Vương Nhất Bác ngơ ngác không vươn tay nhận, lại hỏi:" Không cần thiệt hả?"
Vương Nhất Bác vội vàng nhận lấy: "Cái này vốn là của tôi!"
Tiêu Chiến lại cười: "Vậy sao cậu không tự đi lấy đi? Ồ? Tôi đoán là do chân cậu quá ngắn, không với tới được phải không?"
Vương Nhất Bác bị trêu ghẹo đỏ mặt, muốn cãi lại nhưng cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc: "Không, không, không phải! Là tôi lười, lười leo lên lấy!!"
Tiêu Chiến gật đầu: "Không cần nói nữa, tôi đều hiểu mà."
"Anh thì biết cái gì! Diều này là chị của tôi làm!"
"A, hóa ra là chị cậu làm, không phải của cậu hả?"
"Chị gái tôi làm cho tôi!"
"Ồ, cậu là con trai lớn như vậy, còn cần chị gái làm diều cho chơi."
"A a a a không phải a! Chỉ là...... Cái đó...... Anh chờ đó cho tôi!"
Tiêu Chiến không chút hoảng sợ, vừa gặm xoài vừa nói: "Đại thiếu gia, để người khác bắt tôi thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì tự mình tới bắt tôi đi."
"Được rồi! Tôi phải bắt được anh!"
Đôi chân ngắn ngủn của cậu bé sáu tuổi chạy rất nhanh, nhưng thời điểm chạy xuống sân, Tiêu Chiến đã thu thập xong thành quả, theo góc tường trong sân một cái lỗ chó chui ra ngoài. Rõ ràng ở phía bên kia bức tường có người tiếp ứng, một nam một nữ, nhận lấy trái cây Tiêu Chiến trộm được, ba người cùng nhau chuồn đi.
Từ đó cuộc sống vô cùng nhàm chán của cậu bé sáu tuổi Vương Nhất Bác bắt đầu có một thú vui khác, đó là chờ tên trộm xoài vào nhà, trèo lên cây ăn quả tươi tốt và tự tay mình bắt lấy.
Nhưng Tiêu Chiến lúc đó đã mười hai tuổi, có đôi tay dài, đôi chân dài, tuy gầy nhom nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ, vừa ăn vừa trộm. May mà Vương Nhất Bác hiếu thắng che chở, lỗ chó trên tường trước sau cũng không chặn lại. Trò chơi mèo vờn chuột diễn ra trong nhiều tháng, Vương Nhất Bác ngày gác đêm canh, bất lực nhìn Tiêu Chiến cuỗm sạch trái cây nhà hắn.
Hắn thật sự rất tò mò, tại sao có thể có người thích ăn xoài như vậy, hắn cùng Nhất Tâm nhìn thấy xoài ước gì có thể chạy trốn thật xa. Nhưng đồng thời, hắn còn phát hiện một lợi ích to lớn, chính là bởi vì trái trên cây ít đi, số lần bị mẹ ép buộc bọn họ ăn xoài cũng ít đi, hắn cùng Nhất Tâm trải qua một khoảng thời gian sống yên ổn dù không nhiều lắm, nội tâm đối với tên trộm xoài lại có thêm một tia kỳ vọng.
Trong những ngày kẻ trộm xoài không đến trộm xoài, Vương Nhất Bác học phương pháp ôm cây đợi thỏ trong truyện tranh, ở ban công bày lên đồ ăn vặt tình yêu đích thực của mình. Có lẽ anh ta ăn xoài chán rồi, bánh bích quy gấu nhỏ thế nào? Thạch hoa quả nhập khẩu từ nước ngoài, còn có mì thì sao?
Mỗi sáng sớm hắn đều đạp văng dép lê, mặc áo ngủ chạy ra ban công xem bánh bích quy, đồ ăn vặt mình bày tối hôm trước có bị lấy đi hay không, cho đến một ngày...... Rốt cục bị hắn bắt được, tên trộm xoài ngồi ở trên thân cây, ôm bình thủy tinh đựng sữa tu ừng ực, trên môi dính một vòng bọt sữa, giống như một vòng râu bạc.
Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc bộ đồ ngủ có họa tiết xe mô tô, mỉm cười: "Còn nữa không?"
Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, không biết làm sao... liền đem bình sữa khác trong tay mình đưa tới.
Tên trộm xoài cầm lấy sữa, nhảy xuống cây, lúc nhảy xuống đất không vững lắm, lảo đảo một chút, sau đó chui ra khỏi lỗ chó chạy xa.
Sự tình sau đó phát triển càng ngày càng thái quá, mồi nhử bắt trộm trở nên rất khoa trương, không chỉ sữa, còn có trứng gà, bánh mì nhỏ, xúc xích hun khói, kẹo... đều là một ít thức ăn có hàm lượng calo rất cao, ngược lại những món ăn nhỏ nhặt khác lại không được tên trộm hoan nghênh.
Vương Nhất Bác mặc dù là công tử nhà giàu, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, trong khoảng thời gian ngắn không lấy ra được rất nhiều đồ ăn cho anh ăn, sự tình diễn biến thành việc hắn ở trường học tống tiền bạn học, đầu cơ trục lợi thẻ bài, vơ vét đồ ăn, tất cả sữa trong trường đều vào bụng Tiêu Chiến.
"Tại sao anh lại thích ăn xoài như vậy?", Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến đang ngồi trên chạc cây.
"Không thích ăn, xoài nhà cậu vừa nhỏ vừa chát, ai thích ăn chứ", Tiêu Chiến mười hai tuổi không bao giờ ăn thấy đủ, một mực nhét vào miệng, cái bụng căng phồng, món ăn chính tối nay là bánh bích quy yến mạch Nhất Tâm tự tay nướng, Vương Nhất Bác yêu cầu thêm nhiều yến mạch, bởi vì giúp no bụng.
"Tại sao lúc nào anh cũng đến ăn trộm?"
Tiêu Chiến nói: "Bởi vì trộm nhà khác sẽ bị đánh, cậu ngốc như vậy, rất dễ lừa."
Vương Nhất Bác lại bị chế giễu đến chân tay luống cuống, sốt ruột nói lắp: "Chờ anh ăn no, tôi sẽ đi bắt anh."
Tiêu Chiến cảm thấy tiểu Đậu Đinh này thật đáng yêu. Thật ra cũng có người sẽ tặng đồ ăn cho cô nhi viện, nhưng đó đều là bố thí, dùng để chụp ảnh đăng báo, chỉ có tiểu Đậu Đinh có tiền ngu ngốc này là thật lòng chia sẻ đồ ăn cho anh. May mắn có hắn, trong khoảng thời gian này anh cùng Bành Đoán và Bành Thục không phải chịu đói.
Người lớn thường không hiểu con mình đang chơi gì, họ luôn bận rộn với những việc quan trọng hơn, suốt ngày lo làm việc, cãi nhau, quan hệ tình dục, và trong những góc khuất mà họ không thể nhận ra, một số thủ thuật của bọn trẻ đã diễn ra lặng lẽ.
Điều bọn họ không biết chính là, những trò đùa vô cùng nhàm chán của những đứa trẻ nơi đây, ở tương lai rất lâu sau này, kết ra trái không tưởng tượng được.
Vẫn là cái đêm khuya ngột ngạt đó, Nhất Tâm đang nằm trên giường thở dốc, lá phổi nhỏ chưa phát triển toàn diện phát ra tiếng hít thở lớn. Vương Nhất Bác đá dép lê loạn xạ, mẹ của hắn trước sau vẫn không mở cửa. Cậu bé sáu tuổi bất lực ngồi trên sàn ngoài cửa phòng ngủ, xấu hổ không dám quay lại tìm chị gái, bởi vì sợ khi mở cửa bước vào, sẽ không còn nghe được tiếng thở của Nhất Tâm.
Đột nhiên cành cây ngoài cửa sổ lay động, Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy đi ra ban công. Tiêu Chiến ngồi trên cành cây nhìn hắn. Đêm nay cậu nhóc đã khóc, nước mũi và nước mắt đầy mặt, dép lê cũng mất một chiếc, nước mắt lưng tròng nhìn anh, khiến cho anh cũng rất luống cuống. Anh chỉ là một tên trộm ăn trộm xoài để lấp đầy bụng mà thôi.
Nhìn thấy Tiêu Chiến Vương Nhất Bác ngược lại không khóc, cánh mũi phập phồng, cũng không nói lời nào. Tiêu Chiến bị nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, anh luôn luôn bo bo giữ mình, có thể bảo vệ tốt Bành Thục đã là không tệ rồi, tiểu Đậu Đinh này là muốn như thế nào? Là đang cầu xin anh sao? Có thể từ chối sao? Vậy xoài còn có thể tiếp tục trộm? Toàn bộ dựa vào những khẩu phần lương thực này mới không bị đói.
"E hèm, cậu có chuyện gì vậy?", Tiêu Chiến vẫn mở miệng hỏi.
Vương Nhất Bác hít hít hai cái: "Chị tôi, chị tôi...... bị bệnh......"
"Bệnh gì thế?"
"Dị ứng xoài."
Tiêu Chiến nhìn trái cây trong tay, nói: "Sẽ chết à?"
Vương Nhất Bác càng khóc lớn hơn, mắng: "Anh nói bậy! Chị gái tôi sẽ không chết!"
Tiêu Chiến lau mồ hôi, bình tĩnh nói: "Có phải chị ấy bị phát ban, hôn mê và khó thở không?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu, tay áo rộng thùng thình lau nước mắt.
"Tôi biết, sở phúc lợi của chúng tôi cũng có người dị ứng, đây gọi là chứng khó thở và họ cần phải uống thuốc."
"Chúng tôi không có thuốc..."
"Vậy hãy ôm chị ấy một cái, chị ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Đôi mắt nhỏ của Vương Nhất Bác chớp chớp: "Thật sao?"
"Thật đấy, giống như mẹ cậu ôm cậu vậy."
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Mẹ tôi chưa từng ôm tôi."
Tiêu Chiến bất đắc dĩ hỏi: "Cha cậu đâu?"
Vương Nhất Bác tức giận nói: "Không có cha!"
Tiêu Chiến nhướng mày. Rõ ràng anh đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước qua cánh cửa của ngôi nhà này, trong sở phúc lợi nhân gian muôn màu muôn vẻ cái gì cũng có, nên anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi đề nghị cậu thay đổi cha mẹ."
Vương Nhất Bác khó hiểu: "Đổi?"
Tiêu Chiến thở dài, làm như thật mà nói: "Đúng vậy, nếu một đứa trẻ trước sáu tuổi không hài lòng với cha mẹ của mình thì có thể tìm một chú cảnh sát và yêu cầu thay thế cha mẹ mình nha? Vậy là cậu không biết à?"
Vương Nhất Bác vẻ mặt bối rối, ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến: "Thật sao?"
"Thật, cậu muốn đổi không?"
Vương Nhất Bác có chút luống cuống. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói chuyện này, điều này nghe có ý nghĩa trọng đại, ý nghĩ trong đầu bay tán loạn, miệng há hốc, lại không biết trả lời như thế nào.
Tiêu Chiến biết tiểu tử ngốc này mắc mưu, nhưng cũng không có lừa gạt hắn, nghiêm túc nói với hắn: "Cậu không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, tóm lại hiện tại phải có một lần quyền chủ động đi. Đừng do dự, chờ cậu nghĩ kỹ, viết lên trên giấy tên cha mẹ giao cho chú cảnh sát. Cậu biết viết tên bọn họ như thế nào không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, chạy vào trong phòng, tìm được một tờ giấy một cây bút chì, đưa cho Tiêu Chiến: "Anh làm mẫu đi!"
Tiêu Chiến đành phải nhìn xung quanh, tìm một góc độ, nhảy vào ban công lầu hai, lúc này Vương Nhất Bác mới thấy rõ toàn thân Tiêu Chiến. Cậu bé mười hai tuổi đã rất cao lớn, bẩn thỉu, toàn thân dính đầy bùn đất và lá cây, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước.
Tiêu Chiến nhận lấy cây bút chì màu vàng tươi, ngòi bút rất sắc bén, từng nét từng nét ở trên giấy trắng viết rất lưu loát rõ ràng: "Nơi này viết tên cha, nơi này viết tên mẹ, ở phía sau viết 'Bọn họ bắt nạt con'... Cứ như vậy, sau đó đưa cho chú cảnh sát, bọn họ có thể sẽ đưa cậu cho người nhà khác chăm sóc, biết chưa?"
Vương Nhất Bác cầm tờ giấy A4 khổ lớn nhìn chằm chằm hồi lâu, trong đầu có rất nhiều thông tin, hắn khó mà tiêu hóa được.
"Đừng do dự, cậu có quyền sống một cuộc sống tốt hơn", Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Tiêu Chiến ngồi xổm người xuống, nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, đem thân thể nho nhỏ ôm vào trong ngực, trong nháy mắt đó cả người Vương Nhất Bác cứng ngắc, không thể nhúc nhích, nhịp tim cũng tăng tốc.
Tiêu Chiến ôm hắn, bao bọc cả người hắn trong phạm vi an toàn, lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
"Không có ba mẹ cũng không sao, sau khi trở về, cứ như vậy ôm chị gái cậu, nhắc chị ấy thở chậm thôi, cho chị ấy một cái túi giấy, thở chầm chậm vào túi, hiểu chưa?"
Vương Nhất Bác vẫn còn choáng váng, không thể bình tĩnh lại được. Cơ thể nhỏ bé đầy thịt của cậu dường như đã cứng lại thành một khúc gỗ. Mỗi cú chạm nhẹ vào lưng cậu đều mang lại cảm giác tê dại. Đây là lần đầu tiên hắn được người khác ôm, không phải mẹ, không phải Nhất Tâm, người đó cao ráo, bẩn thỉu, trên người có mùi xoài khiến hắn bị dị ứng.
"Hiểu chưa?", Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng liền buông hắn ra, Vương Nhất Bác lúc này mới lần đầu tiên thấy rõ tướng mạo của anh trong khoảng cách gần như vậy.
Ký ức sáu tuổi đối với một người trưởng thành mà nói không còn lại bao nhiêu, trong một đoạn thời gian rất dài, sau khi rời khỏi nhà cũ, hồi ức thời thơ ấu tựa như một tấm gương mờ mờ phủ đầy hơi nước, khuôn mặt của người trên cây xoài trở nên mơ hồ. Chỉ khi trở lại nơi đây, khoảnh khắc hồi ức đó bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
---Một đôi mắt phượng xinh đẹp và một nốt ruồi nhỏ ở khóe miệng.
Vương Nhất Bác ngơ ngác gật đầu, Tiêu Chiến xoay người lại nhanh nhẹn trèo qua cây: "Vậy tôi về đây."
Trên người Vương Nhất Bác một thoáng mất đi trọng lượng, hắn tiến lên, Tiêu Chiến rất nhanh đã leo xuống, nhanh như chớp chạy về phía sân.
"Lần sau khi nào anh đến? " Vương Nhất Bác hỏi với theo.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, chỉ chỉ ánh trăng trên bầu trời.
"Khi nào có trăng, tôi sẽ đến tìm cậu."
Tbc
09.05.2024
(*) Tiểu Đậu Đinh: chỉ những đứa nhóc trong phim hoạt hình "Đồ Đồ tai to", chuyên gây ra chuyện xong giả ngây thơ để Đồ Đồ gánh tội thay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro