36
Hai người gặp Bành Đoán ở dưới lầu bệnh viện, đang bị y tá chặn lại trước cửa khoa sản. Bành Thục sinh nở có chút không thuận lợi, tuy rằng vấn đề không lớn, nhưng tất cả mọi người có chút lo lắng.
Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân tốt nhất và đắt nhất địa phương, cho phép người nhà vào phòng sinh nhưng chỉ có người thân nhất.
"Tôi! Tôi là cậu của đứa nhỏ, tôi có thể vào!", Bành Đoán giới thiệu xong liền chạy ù vào trong, y tá nhìn hai người đi theo phía sau hỏi: "Hai người cũng là người nhà à?"
Tiêu Chiến dừng lại, sửng sốt, lắp bắp nói: "Không phải, nhưng tôi..."
Bành Đoán vừa mới đi vào chưa được mấy bước, thấy Tiêu Chiến bị ngăn ở bên ngoài, lại quay đầu nói: "Cậu ta cũng là người nhà, cho cậu ấy vào đi."
Y tá rất cẩn thận, lật xem tư liệu sản phụ: "Chỉ có một anh ruột, không có cha mẹ, chồng và con gái lớn đã ở bên trong, không phải người nhà không thể vào."
Tiêu Chiến lo lắng nhìn Bành Đoán, Bành Đoán lại sốt ruột nói: "Có thể sắp xếp một chút không, cậu ta không khác gì người nhà cả."
Y tá không đồng ý, Tiêu Chiến nhìn Bành Đoán, nặn ra một nụ cười ngượng ngùng: "Không sao không sao, mày vào đi, tao chờ ở bên ngoài, cũng vậy thôi."
Bành Đoán không còn cách nào khác đành phải tự mình đi vào, Tiêu Chiến cứ thấp thỏm nhìn vào bên trong. Sau một lúc anh đành ngồi xuống ghế chờ, lúc này mới phát hiện mình đi chân trần, quần áo cũng chưa thay, trên người còn mặc áo phông rộng thùng thình của Vương Nhất Bác. Lúc nãy vừa tỉnh lại liền vội vã chạy thẳng đến bệnh viện, cả người đều rất chật vật.
"Mang dép vào", Vương Nhất Bác cầm một đôi dép dùng một lần của bệnh viện đi tới, "Sàn bệnh viện không sạch sẽ."
Tiêu Chiến không có ý muốn mang nó, trong phòng sinh mơ hồ nghe được tiếng la thất thanh của sản phụ, anh vươn cổ nhìn vào trong, lại cảm thấy bất an, nhiều lần chạy đến bàn y tá để xác nhận.
"Sản phụ trong đó là nhóm máu O, ngân hàng máu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"
"Nhất định phải giảm đau, Tiểu Thục nhà chúng tôi sợ đau nhất......"
"Đừng sử dụng penicillin, Tiểu Thục bị dị ứng với nó!"
"Đau quá thì chúng ta cho sinh mổ đi. Cô nói với cái tên ngốc nghếch bên trong, cứ nói là theo ý của tôi, thuận lợi sinh con là được rồi, trẻ con không nhất thiết phải thông minh lắm đâu...."
"Vậy xin hỏi anh là gì của sản phụ......?"
"Tôi là cha của đứa bé, tôi nói, sinh mổ, tiêm thuốc giảm đau."
"..."
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Tiêu Chiến vẫn là không yên tâm, tại khu chờ đợi đứng ngồi không yên: "Không có việc gì chứ, lần trước không có lâu như vậy..."
Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống giúp anh mang dép, nắm mắt cá chân mảnh khảnh trấn an: "Đừng sợ."
Cuối cùng Bành Thục cũng sinh ra một bé trai khỏe mạnh, nặng hơn 4 kg do thời gian mang thai bồi bổ quá nhiều, khiến việc sinh nở vô cùng khó khăn.
Trước đây Bành Mật sinh ra trong một phòng khám nhỏ không có giấy phép. Lúc bọn họ trốn khỏi cô nhi viện, bụng của Bành Thục đã gần đủ tháng, nếu phá thai chính là một xác hai mạng, chỉ có thể cố gắng sinh ra. Đừng nói chi phí sinh, ba đứa nhỏ như bọn họ cũng không cách nào vào được bệnh viện. Tiêu Chiến đành phải tìm một phòng khám nhỏ, quỳ xuống khóc lóc thảm thương trước mặt bác sĩ, bọn họ mới đồng ý tiếp nhận sản phụ vị thành niên.
Mật Mật sinh ra nặng chỉ hơn hai ký, do Bành Thục còn nhỏ nên việc sinh nở khó khăn, máu chảy đầy đất. Tiêu Chiến cùng Bành Đoán bất lực, chỉ có thể hướng vào vách tường của bệnh viện mà cầu nguyện, chỉ cần Tiểu Thục có thể sống sót, nguyện ý cả đời này ăn chay niệm Phật, chỉ làm chuyện tốt. May mắn thay mọi việc sau đó diễn ra suôn sẻ, Mật Mật sinh ra chỉ có thể uống sữa gạo, gia đình tạm bợ gồm ba đứa trẻ, hai trai một gái cùng nuôi dưỡng Bành Mật khỏe mạnh, hoạt bát bất chấp mọi khó khăn.
Tiêu Chiến không giấu được sự thất vọng khi biết tin đứa thứ hai là con trai. Những món quà sơ sinh anh mua đều có màu hồng. Anh không thích vẻ ngoài nhăn nheo của đứa nhỏ, ngoài miệng cứ nói xấu hơn Mật Mật. Mật Mật chính là tiểu công chúa trong veo như nước mà Tiêu Chiến nâng trong tay sợ ngã, ngậm vào miệng sợ tan. Lúc này cả nhà mấy người đều vây quanh đứa nhỏ, bàn luận xem cục bột nhỏ này lớn lên làm phi công hay bác sĩ.
Cuộc thảo luận diễn ra rất sôi nổi. Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ở ban công phòng bệnh, từ xa nhìn tới, không nói lời nào. Người ở trong phòng này đều không có quan hệ gì với hắn, theo lịch trình hắn hẳn là đã bay về Trung Quốc mới đúng. Nhưng hắn không hề di chuyển, cũng không rời đi, chỉ một mình lặng lẽ đứng nhìn từ xa, ánh mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ mới sinh nhăn nhúm kia, đôi mày nhíu nhẹ, giống như đang không thể hiểu được có thể có sinh vật nhỏ tuổi như vậy trên đời.
Tiêu Chiến đi tới nói chuyện với hắn. Anh bận rộn cả buổi chiều, lo lắng các kiểu nên nhất thời không để ý đến Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Vương Nhất Bác, liền hỏi: "Cậu có muốn nhìn nó một chút không?"
Ánh mắt Vương Nhất Bác chuyển về trên người Tiêu Chiến: "Nhìn ai?"
Tiêu Chiến chỉ chỉ đứa bé: "Nó."
Vương Nhất Bác sau đó lùi lại một bước: "Không, không, không cần."
Liên tiếp ba chữ không, biểu hiện ra sự hoảng hốt của hắn. Đứa bé thật nhỏ, bàn tay nho nhỏ, cái chân nho nhỏ, cái đầu nho nhỏ, giống như vừa chạm vào liền dễ vỡ. Nó cũng không khóc, chỉ kêu y y a a, bước vào thế giới này tỏ vẻ rất phấn khích. Vương Nhất Bác cảm thấy sức mình lớn, nhất định sẽ làm bị thương con người khác. Sức khỏe Bành Thục không tệ, sau khi sinh xong đã có thể tỉnh táo chỉ huy ông chồng và anh trai của mình làm hết mọi chuyện, mắt không rời khỏi đứa nhỏ, dịu dàng hạnh phúc tràn ngập yêu thương. Vương Nhất Bác nhìn thấy cảnh tượng này, không biết vì sao, cảm thấy rất chua xót, nghiêng đầu đi không nhìn nữa, đóng cửa ban công lại, bắt đầu hút thuốc.
"Cậu sợ trẻ con à?", Tiêu Chiến cũng châm một điếu thuốc.
"Tôi chưa bao giờ bế con nít, lỡ làm rớt thì làm sao?"
Tiêu Chiến cười: "Thằng nhóc này nặng hơn 4 kg, khỏe như trâu, không làm khó cậu là tốt rồi á. Cậu nhìn xem đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc biết bao, mà không biết rằng cuộc sống khổ cực mới thực sự bắt đầu từ lúc này. Lúc Mật Mật mới sinh, không có đêm nào tôi ngủ trọn giấc."
Vương Nhất Bác cũng cười: "Mật Mật là do anh nuôi lớn, anh có quyền lên tiếng nhiều nhất."
Trong giọng nói Tiêu Chiến mang theo sự tự hào: "Tất nhiên tôi có tiếng nói nhiều nhất. Một đứa trẻ mười mấy tuổi, nuôi một đứa trẻ mới sinh. Bọn tôi đều là trẻ con, tư duy còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Tôi thương lượng với nó, mẹ con không có sữa, chúng ta tạm thời uống sữa gạo nha, nó cũng đồng ý; đi công viên chơi không cho mua bong bóng, nó cũng chơi rất vui vẻ; đi học mang theo cơm trưa, nhà khác đều có lạp xưởng bạch tuộc nhỏ, nó chỉ có thể ăn trứng luộc của tôi, nó cũng không phàn nàn...... May mà nó trưởng thành rồi, tôi vẫn còn chưa già, thậm chí có thể sinh một đứa. Cậu nhìn đứa nhỏ xem, trông thật vui vẻ."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến ngờ vực hỏi : "Anh cũng muốn sinh con?"
Tiêu Chiến cũng nhìn về phía Vương Nhất Bác, ánh mặt trời sau giữa trưa đem ánh mắt màu hổ phách của anh chiếu sáng lấp lánh: "Vương Nhất Bác, tôi không thể sinh con, thật sự xin lỗi."
Vương Nhất Bác đột nhiên đỏ mặt, giả vờ ho khan một chút.
Trong vườn hoa của khoa sản khắp nơi đều là thai phụ, cùng sản phụ vừa sinh xong, đang đi tản bộ, hoặc là đẩy xe nôi phơi nắng. Vương Nhất Bác không nghĩ đến tương lai cũng sẽ có con cái của mình. Hắn trước nay chỉ nghĩ đến mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau, làm thế nào kiếm càng nhiều tiền, làm cách nào xử được người cha vô tâm và đám anh trai khốn nạn của hắn, làm cách nào trả thù mẹ kế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ có con riêng của chính mình. Suy nghĩ này với hắn thật sự rất viễn vông.
"Tôi không thích trẻ con. Cha tôi sinh nhiều con như vậy, ai cũng mong ông ấy chết sớm một chút", Vương Nhất Bác buồn bã nói, "Tôi sẽ cho ông ấy biết, sinh tôi ra là một sai lầm."
Tiêu Chiến cầm tay hắn, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn: "Mỗi đứa trẻ trước 6 tuổi đều có thể lựa chọn lại cha mẹ của mình. Cậu có biết không?"
Vương Nhất Bác bị chọc cười: "Vậy tôi đã bỏ lỡ cơ hội quý giá này rồi."
Tiêu Chiến đáp: "Cậu không phải là sai lầm."
Tiêu Chiến nhìn sâu vào mắt Vương Nhất Bác, nghiêm túc lặp lại: "Em không phải là sai lầm."
Anh quay đầu nhìn Mật Mật đang bận rộn trong phòng, lại nói với Vương Nhất Bác: "Mật Mật cũng không phải. Con bé là đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới này. Hiện tại thằng nhóc nặng hơn 4 kg là đáng yêu thứ hai, bọn chúng là tài sản quý giá nhất của anh."
Vương Nhất Bác nhìn thiếu nữ đáng yêu hoạt bát hiếu động bên trong, nhìn không thấy chút dấu vết tà ác nào. Con bé lớn lên trong tình yêu của Tiêu Chiến, tương lai gặp gỡ tình yêu, sinh ra sinh mệnh mới, cũng có thể dùng một phương thức khác vượt qua thỏa mãn của cuộc đời. Cho dù như thế nào, cho dù không có máu mủ ruột thịt, nhưng tình yêu vẫn âm thầm lan tỏa.
Vương Nhất Bác bước tới hôn lên môi anh một cái, Tiêu Chiến sửng sốt một lúc, sau đó phản ứng lại càng hôn sâu hơn. Cả hai người đều phớt lờ khung cửa sổ kiểu Pháp trên ban công. Người trong phòng vừa quay đầu đều có thể chứng kiến cảnh họ thân mật.
"Đáng tiếc đời này không thể có con", Vương Nhất Bác thấp giọng nói.
"Cố gắng hơn nữa, nói không chừng có thể sinh á?", Tiêu Chiến cười khúc khích, nhẹ nhàng hôn môi Vương Nhất Bác.
Lúc này, Bành Mật đang cầm một cái tã bẩn đẩy cửa sổ sát đất bước ra, vừa vặn nghe được câu kia "Nói không chừng có thể sinh"... "Có thể sinh"... "Sinh"..., giống như bị sét đánh sững sờ tại chỗ.
Sinh....Sinh cái gì? Ba Tán sắp sinh con???
Hai người trên ban công đang ôm nhau vội vàng đẩy đối phương ra như bị điện giật. Vương Nhất Bác không đứng vững thiếu chút nữa bị Tiêu Chiến đẩy xuống ban công.
"Không, không, chú không có, đừng nói bậy!", Tiêu Chiến lập tức liên tiếp phủ nhận ba lần, nhưng cô gái vừa mới lớn đã bị đứa nhỏ mới sinh tra tấn đến thần trí rối loạn, mơ hồ, tinh thần của Bành Mật như thể bị đụng đến liền vỡ vụn. Nó quay đầu trở về phòng hét lớn: "Mẹ! Cậu! Ba Tán đang mang thai!"
"Con đang nói vớ vẩn gì vậy hả?!"
"Tiêu Chiến mày vào đây nói rõ ràng cho tao!"
"Vương Nhất Bác, em có phải là người không?"
"Cứu với! Đừng nói nhảm nữa..."
"Tại sao mọi người đều sinh con! Khắp nơi đều là trẻ con!"
"Vương Nhất Bác, hãy nói gì đi!"
"Nói gì? Chuyện anh muốn sinh con cho em à?"
Cứ thế mà hỗn loạn....
.
Vương Nhất Bác gần như ở trong ngôi nhà cũ ở Mogok suốt mùa hè.
Tiêu Chiến chỉ đạo sửa sang lại toàn bộ căn nhà, đồ cũ bị dọn sạch, trong sân trồng hoa nhiệt đới màu sắc sặc sỡ, còn thường xuyên đi chợ đồ trang sức cũ mua sắm. Chiêng đồng cổ từ Campuchia, đệm lót dây mây trong vùng núi Quý Châu, đủ loại tiêu bản chim quý hiếm..., khiến cho trong nhà giống như vườn bách thú, lại giống như đem phòng làm việc của Tiêu Chiến từ Trung Quốc chuyển đến Miến Điện.
Lúc Tiêu Chiến làm thiết kế trang sức phải nhìn thấy hiện vật, lại lấy tạo hình của côn trùng là phổ biến nên anh nuôi cả đàn côn trùng. Vương Nhất Bác ngoài miệng không dám nói nhưng thường xuyên bị rắn, chuột, các loại côn trùng ở trong nhà làm cho sợ hãi. Có một lần, hắn thức dậy vào buổi sáng, xuống giường pha tách cà phê, vừa mở giỏ ra liền nhìn thấy một con bọ ngựa màu hồng phấn lẫn ở trong đó, sợ đến mức thiếu chút nữa hét thất thanh nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, cầm cả giỏ hạt cà phê đem đi đổ. Trước khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, hắn âm thầm bố trí lại hiện trường vụ án, mua về một giỏ cà phê tương tự. Con bọ ngựa kia đã được Tiêu Chiến nuôi một thời gian, làm tài liệu tham khảo, hắn chỉ có thể thoái thác bảo rằng không biết, chưa từng thấy qua, có thể nó đã chạy mất....
Mặc dù Tiêu Chiến cực kỳ nghi ngờ Vương Nhất Bác là thủ phạm hủy thi diệt tích nhưng không tìm thấy bất kỳ chứng cớ gì, bản thiết kế trải đầy một bàn, tìm không thấy manh mối, đành bất đắc dĩ cho qua.
"Vương Nhất Bác, em có xem cảnh sát trưởng mèo đen chưa?"
"Không có, Miến Điện không có phát sóng cảnh sát trưởng mèo đen, anh xem qua chưa?"
"Đang xem cùng Mật Mật, em có biết có một tập phim về một con bọ ngựa cái ăn thịt một con bọ ngựa đực trong đêm tân hôn không?"
"Trẻ con cũng có thể được xem cái này sao?"
"Gần đây, một khách hàng cũ đến gặp anh để đặt làm một chiếc trâm cài, và anh đề nghị dùng tạo hình bọ ngựa."
Vương Nhất Bác rời mắt khỏi bản tin tài chính. Lát nữa hắn có một cuộc họp công việc, hiện giờ đang mặc một chiếc áo sơ mi tương đối trang trọng và đặt máy tính lên bàn ăn trong phòng khách, để lấy ánh sáng tốt hơn.
Đối diện bàn ăn gỗ, Tiêu Chiến khoanh tay, đắc ý nói: "Em cũng biết người nhận đó."
"Ồ", Vương Nhất Bác chỉ suy nghĩ một chút, "Ý anh là Dương Trác?"
Tiêu Chiến cười một tiếng: "Em thật hiểu mẹ kế của mình."
Vương Nhất Bác: "Anh thật cay nghiệt, nhưng em rất thích."
Tiêu Chiến: "Em thật sự không định bồi thường cho anh một con bọ ngựa sao?"
Vương Nhất Bác đau đầu: "Cục cưng à, anh thật sự phải nuôi nhiều rắn và côn trùng như vậy trong nhà sao? Không được, không thể nói với anh nữa, anh về phòng vẽ tiếp đi, em còn phải họp."
Sắc mặt Tiêu Chiến lập tức tối sầm, nhưng Vương Nhất Bác đã kết nối với Video meeting và bắt đầu nói chuyện nghiêm túc về công việc, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt không vui của Tiêu Chiến.
"Có thể giúp em lấy mấy viên đá được không?", Vương Nhất Bác ngẩng đầu ra hiệu với Tiêu Chiến, không quên nói "Cảm ơn."
Mặt Tiêu Chiến lại tức đến xanh mét. Anh chịu không nổi nhất chính là Vương Nhất Bác thường xuyên đem bộ dạng công việc kia mang về nhà, một bộ dáng ông chủ, thích sai khiến người, ai cách hắn gần nhất hắn liền sai khiến người đó, xem người đó như là thư ký. Chẳng qua Tiêu Chiến không chỉ làm thư ký, còn là loại thư ký có thể lên giường.
Tiêu Chiến mỉm cười, gật gật đầu, cung kính nói: "Được, xin chờ một lát."
Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều, chỉ cùng các thành viên trong đoàn đội tiếp tục bàn công việc. Gần đây công việc phải xử lý tương đối nhiều, theo lý mà nói hắn nên về nước giải quyết thì tốt hơn. Hắn cũng không phải thường xuyên xoay đầu này đầu kia, điều này thật sự rất mệt mỏi. Nhưng sau khi hoàn thành công việc, hắn chỉ muốn về nhà sớm. Lần đầu tiên "nhà" trở thành một khái niệm cụ thể, trong căn nhà cũ kia có người đợi hắn về.
Các thành viên đã quen với hành tung bất định của ông chủ. Điều đáng mừng chính là trong khoảng thời gian này tính tình Vương Nhất Bác trở nên tốt hơn, tiến độ dự án thúc đẩy cũng tương đối thuận lợi, giá cổ phiếu IT của Datum cùng hợp tác với Diệp Trọng Lân trong vòng hai tháng qua đã tăng vọt gấp 50 lần.
Như trong kế hoạch, Diệp Trọng Minh bị mù một mắt vì "hắc bang sống mái với nhau", may mắn nhặt về một cái mạng. Tuy nhiên Dương Trác lại không tìm Vương Nhất Bác gây phiền toái. Thứ nhất, nguyên nhân Diệp Trọng Minh gặp chuyện không may là "bởi vì hắc bang liều mạng tranh giành địa bàn", vấn đề ma túy lại liên quan đến quân chính phủ Miến Điện, nếu lại chọc Vương Nhất Bác, làm không tốt khiến mọi người đều biết, toàn bộ nhà họ Diệp đều bị ảnh hưởng. Thứ hai Dương Trác có nhiều chuyện quan trọng hơn phải dọn dẹp.
Sau khi Diệp Trọng Minh bị thương, hắn ta quay đầu khóc lóc kể lể khó xử của mình với anh trai. Hắn không muốn làm hoạt động phạm pháp nữa, thuận thế đề nghị cùng gã hợp tác mua vào cổ phiếu IT nổi tiếng. Vương Nhất Bác đã hướng dẫn Diệp Trọng Minh, khi giá cổ phiếu tăng trưởng quá 10 lần đề nghị hắn lập tức thu tay, thu được đủ số tiền lãi với nhu cầu của hắn. Nhưng Diệp Trọng Thái nhìn giá cổ phiếu tiếp tục tăng trưởng lại càng háo hức, chuyển toàn bộ số tiền đầu tư vào loại cổ phiếu này. Ngay sau khi gã đầu tư không lâu, Vương Nhất Bác cùng Diệp Trọng Lân đột nhiên tung ra một lượng cổ phiếu lớn. Giá cổ phiếu bỗng chốc trong một đêm tụt dốc không phanh, đợi đến khi Diệp Trọng Thái nhận ra, số tiền vay được từ Diệp Trọng Lân để chuyển nhượng và đầu tư gần như biến thành một tá giấy lộn.
Theo thỏa thuận giữa gã và Diệp Trọng Lân, trong thời hạn quy định không thể trả nợ, Diệp Trọng Lân sẽ nhận được lượng lớn cổ phiếu của chuỗi trung tâm thương mại, hơn nữa cùng với một ít thế chấp hậu kỳ, Diệp Trọng Thái đã hoàn toàn rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận.
Vương Nhất Bác không quá quan tâm tình trạng bi thảm, thiếu chút nữa nhảy lầu của Diệp Trọng Thái, mà là hỏi tình hình gần đây của Diệp Triệu Đức. Hắn ta mấy tháng không về Ý Đức Trai, không ai chủ động liên lạc với hắn.
"Vào cuộc họp cổ đông định kỳ vào tuần trước, Diệp Triệu Đức vì bệnh mà hủy bỏ. Từ khi Diệp Trọng Thái gặp chuyện, ông ta chưa từng xuất hiện trước công chúng", Vincent nói, "Anh có cần quay về Ý Đức Trai thăm dò tình hình hay không?"
Vương Nhất Bác kéo một đĩa salad đu đủ xanh trên bàn, nhét một ít vào miệng, đây là nhiệm vụ Tiêu Chiến đã giao, yêu cầu hắn ăn uống đúng giờ.
"Dương Trác đâu?"
"Đại phu nhân và lão gia cùng đóng cửa không tiếp khách. Diệp Trọng Thái tuần trước trở về Ý Đức Trai một chuyến, nhưng bị đuổi ra ngoài, sau đó, vợ của gã đề nghị ly thân."
"Ồ", Vương Nhất Bác vừa ăn vừa nói," Không vội, bọn họ chỉ mới là phá sản, chắc sẽ sớm tới tìm tôi.
Vincent: "Nếu việc này của chúng ta bị phát hiện thì Diệp Trọng Lân sẽ là người bị tìm tới cửa trước nhỉ?"
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Diệp Trọng Minh đâu?"
"Trốn rồi. Hắn ta không dám nói nguyên nhân khiến hắn bị mù, cũng không dám tìm anh trai và mẹ ruột. Dựa theo tính tình của Diệp Trọng Thái cùng tình huống quẫn bách khốn cùng hiện tại, gã ta tự tay giết em trai mình cũng không phải là không có khả năng."
Vương Nhất Bác cười lạnh: "Hắn không đáng chết sao?"
Buôn lậu thuốc phiện, cho vay nặng lãi, tổ chức mại dâm, mưu hại anh trai, tay chân tương tàn, có cái nào mà không đáng bị trời đánh chứ. Một người phá sản, một người tàn phế, cũng không biết Dương Trác ăn chay niệm Phật đến năm nào tháng nào mới trả hết tội nghiệt của hai đứa con trai này.
"Không ai có thể chạy thoát!"
Vương Nhất Bác ăn xong salad, rất thuận tay ném đĩa vào bồn rửa sạch hai cái, không có dầu mỡ gì, sau khi rửa đĩa lau sạch, bỏ vào tủ bát. Hắn làm một loạt động tác lưu loát liền mạch, không biết rằng các thành viên trong đoàn ở đầu bên kia video sau khi nhìn thấy đều đồng loạt rơi vào trạng thái trầm mặc.
[Ông chủ! Có phải ông chủ đang rửa bát...]
[Mấy người xem cái đĩa này được rửa sạch sẽ chưa kìa.]
[Có phải anh ấy còn sử dụng miếng bọt biển rửa bát không?]
[Ừ, cậu không nhìn nhầm đâu. ]
[Anh ấy thật thuần thục...]
"Được rồi, vậy chúng ta chuyển sang hạng mục tiếp theo, tiến độ dự án khai thác đất ở Singapore...", Vương Nhất Bác dùng khăn lau tay, bưng cà phê vừa định rời đi, ánh mắt trong video lại dừng lại, kinh ngạc nhìn về một hướng nào đó bên ngoài màn hình, bộ dáng không nhúc nhích giống như bất động.
Các thành viên trong nhóm cho rằng tín hiệu không tốt: "Sếp? Tín hiệu bị hỏng à??"
Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt: "Phải...phải, tín hiệu không tốt, chờ một chút."
Bên kia ống kính, Tiêu Chiến đang khỏa thân, chỉ đeo một cái tạp dề, trong nhà bếp hí hoáy bận rộn, nhìn đằng trước còn bình thường, nhưng phía sau chỉ có mỗi cái tạp dề, dây đeo buộc lỏng lẻo rủ từ thắt lưng xuống, dính vào trong khe mông tròn lẳng, đung đưa nhịp nhàng.
Anh từ trong tủ lạnh lấy ra một ly đá, gắp từng viên từng viên vào ly cà phê đen trong tay Vương Nhất Bác, còn thân mật hỏi: "Đủ chưa?", "Có muốn thêm chút đường không?", "Ăn trái cây không?"....
Tbc
15.05.2024
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro