Chương 8: Ta tin ngươi
Y bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên. Thì ra có người vào thăm tử tù. Người đó dáng người mảnh khảnh, mặc một thân y phục màu trắng, đặc biệt lạc lõng giữa nhà tủ bẩn thỉu ẩm thấp.
Trên đầu hắn còn đội một chiếc nón trúc, dưới vành mũ có một vòng lụa trắng, khuôn mặt mơ hồ bị che lấp, không thể nhìn rõ.
Tiêu Chiến ngây ngốc nhìn người nọ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì người này thoạt nhìn không giống người muốn đến đòi mạng y.
Nhưng nếu không phải đến lấy mạng y, làm sao lại có thể dễ dàng vào nơi có tử tù thế này, dễ dàng xuất hiện trước mặt y?
"Công tử, ta ở bên ngoài trông coi."
"Được."
Người trước mặt Tiêu Chiến không biết là ai, nhưng giọng nói của vị công tử này có chút quen thuộc.
Tiêu Chiến trầm tư, theo bản năng quay đầu nhìn người vừa rời đi, cố gắng tìm lại chút ký ức, nhưng chỉ thấy bóng lưng, nên y bối rối thu lại ánh mắt.
Vừa định mở miệng nói gì đó, người trước mặt chậm chạp ngồi xuống, động tác này khiến Tiêu Chiến khẽ giật mình, vô thức hướng về phía sau rụt người lại, kéo dài khoảng cách.
Mắt thấy áo choàng ngoài của người kia sắp rơi xuống đất, y lại vội vã đưa tay ra đỡ lấy mép áo cho người kia, nhỏ giọng nói: "Bẩn rồi..."
Một tiếng cười khẽ khàng phát ra từ lớp vải trắng của chiếc nón tre, tiếp theo là giọng nói vô cùng dịu dàng, khiến cho y cảm thấy uỷ khuất một cách khó hiểu: "Không sao, bẩn thì bẩn thôi."
Tiêu Chiến không biết vì sao sống mũi lại cay như vậy. Có lẽ là vì cho rằng sẽ không có ai đến thăm mình, hoặc cũng có thể là vì y không muốn thừa nhận nỗi sợ hãi và hoảng loạn mà y vẫn luôn đè nén sâu trong lòng.
Y thực sự không hề can đảm và bình tĩnh như y nghĩ. Y nghĩ mình chưa sống đủ lâu. Y sợ đau, cũng sợ chết.
Xuyên qua lớp vải mỏng, Vương Nhất Bác cơ hồ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của người kia, Vương Nhất Bác trong lòng lạ lẫm sinh ra chút lưu luyến lạ thường. Hắn thở dài khe khẽ, cởi mũ trúc ra, mỉm cười nói: "Lần này ta cũng không có bắt nạt ngươi."
"Là ngươi?"
Nam nhân trước mặt đột nhiên tháo mũ trúc xuống, lộ ra gương mặt. Đồng tử Tiêu Chiến đột nhiên giãn ra.
Y thực sự kinh ngạc, bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần. Từ sau đêm chia tay kia, nhiều chuyện xảy ra như vậy, y gần như không còn nghĩ đến người này nữa. Vậy thì, làm sao người này lại biết y đang ở trong ngục, còn đến thăm một kẻ tử tù là y.
"Là ta."
Trong lòng tràn ngập hàng vạn câu hỏi, Tiêu Chiến muốn hỏi ngay, nhưng nam nhân trước mặt đột nhiên đưa tay muốn chạm lên vết thương trên cổ, khiến y giật mình, khẽ rên lên: "Đau."
Đôi mắt đen láy bỗng trở nên đen kịt như mực, nhưng rất nhanh lại dịu dàng như thường. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hỏi, thanh âm có chút trầm: "Bị dùng hình?"
"Không sao, chỉ bị đánh vài roi thôi."
Thật ra những roi này đều là huyện lệnh đích thân ra tay, cũng vì giải toả nỗi đau mất con. Nhưng lực đánh không quá mạnh, có lẽ là người luyện võ nhiều năm, ông vẫn có thể khống chế được bản thân.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không để Tiêu Chiến dễ dàng chịu đựng như vậy, roi đã sớm bị nhúng vào nước ớt. Tiêu Chiến bị đau mấy ngày, vết thương nhiễm trùng, không làm sao lành lại được. Thành thật mà nói, đã có lúc Tiêu Chiến cảm thấy may mắn vì mình bị kết án tử hình, không phải chịu tra tấn, nếu không thì sẽ khổ sở lắm.
"Đừng nói những thứ này nữa, sao ngươi biết ta ở đây?"
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, thấy y không hề oán trách, không hề kêu oan hay cầu cứu, mà chỉ toàn nói chuyện không liên quan, hoàn toàn không có chút ý thức nào về việc mình đang là tử tù: "Ta thấy trên bảng thông cáo của nha môn."
"A." Tiêu Chiến tỏ vẻ hiểu ý, rồi đột nhiên lẩm bẩm với giọng buồn bã: "Vậy thì cha ta và Đại Kỷ bọn họ cũng thấy rồi. Giờ chắc họ đang lo lắng lắm..."
"Tiêu Chiến."
"A."
Ngước mắt lên đối diện với ánh mắt người kia, Tiêu Chiến không hiểu vì sao lại nhìn thấy chút hờn giận.
Tức giận? Vì sao lại tức giận.
Tiêu Chiến đột nhiên hiểu ra, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta nghĩ nhiều quá, nhưng sao ngươi lại đến gặp ta? Ngươi đến bằng cách nào? Có nguy hiểm không? Liệu có liên luỵ đến ngươi không?"
Lông mày Vương Nhất Bác giật giật, hắn chưa từng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười như vậy. Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, người là do ngươi giết sao?" Ánh mắt sâu thẳm như muốn khảm vào thân thể y.
Tiêu Chiến sững sờ một lúc, nhưng y không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa. Y cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc đáp: "Không phải."
"Được."
Thấy người kia muốn đứng dậy. Tiêu Chiến nhìn chằm hồi lâu, sợ hắn rời đi, liền đưa tay nắm lấy tay áo hắn: "Cứ như vậy?"
"Ừ."
"Không phải... chỉ là..." Tiêu Chiến do dự, muốn nói thêm, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hồi lâu sau, y mới ngập ngừng hỏi: "Ngươi tin ta sao?"
"Ta tin ngươi."
Không chút do dự, không chút nghi ngờ, không chút lừa dối.
Tiêu Chiến chớp mắt, lòng chỉ vì ba chữ này mà bối rối. Trong thâm tâm, ngoại trừ cha ra, y không thể thật sự tin tưởng ai vô điều kiện trên đời này, ngay cả Đại Kỷ, Sử Triều, Sử Nhạc những người thân thiết như huynh đệ ruột thịt.
Nhưng nam nhân trước mặt, không nhiều lời hỏi han, chỉ hỏi duy nhất một câu, sau đó tình nguyện tin tưởng y tuyệt đối.
"Tại sao?"
Tiêu Chiến muốn tìm đủ mọi lý do để thuyết phục bản thân rằng người này có tư tâm, hoặc là mưu đồ gì đó, nhưng y thực sự không tìm ra được một chỗ tốt gì ở một tên tử tù.
"Trực giác."
Đôi môi mỏng đẹp đẽ của hắn thốt ra một cách thờ ơ. Tiêu Chiến sững sờ một lúc rồi mỉm cười, không thể phản bác.
Ngoại trừ trực giác, việc một người tin tưởng một cách vô điều kiện một người xa lạ là chuyện không thể nào.
Tiêu Chiến lại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, lặp lại một lần nữa: "Ta không giết Giả Kỳ, ta cũng không biết tại sao hắn lại chết."
Ánh mắt lạnh lùng dần dịu lại, có lẽ vì tên ngốc kia cuối cùng cũng hiểu được mục đích hắn đến đây là gì. Vương Nhất Bác thu lại vạt áo bị Tiêu Chiến túm lấy, nói: "Chờ ta."
Giờ khắc này, Tiêu Chiến dường như đã hiểu được ý nghĩa thực sự của trực giác. Người kia nói đợi hắn, điều này đã thắp lên một tia hi vọng trong trái tim vốn đã tuyệt vọng u ám của y. Y không hiểu vì sao, hiện tại y cũng vô cùng tin tưởng hắn, tin hắn nhất định sẽ đến cứu mình.
Vương Nhất Bác rảo bước ra cửa phòng giam, Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhớ ra câu hỏi quan trọng nhất.
"Tại sao ngươi lại cứu ta?"
Dáng người cao cao của hắn dừng lại, nhưng không hề quay đầu, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn tay áo, vạt áo trắng tinh in hình một dấu bàn tay đen thui rõ từng chi tiết, môi mỏng khẽ cong lên, hắn nói:
"Ngươi nợ ta hai lần rồi, sau này nhớ trả."
=======
Rồi xong Tiểu Ngũ oii, lấy gì trả bây giờ????
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro