[Chương 29] Anh là ngôi sao đẹp nhất trong mắt em

"Nguyện có người theo bạn đến Thương Sơn Nhĩ Hải, cũng mong có ai đó lang bạt kỳ hồ cùng bạn."

Tiêu Chiến nhìn hồ Nhĩ Hải trong như pha lê, xanh thẳm trước mắt, trong đầu bỗng hiện lên câu nói này.

"Phong cảnh ở đây thật đẹp!"

Vương Nhất Bác đưa Hạ Hạ xuống xe, thấy cảnh đẹp trước mắt, cũng không khỏi cảm thán.

"Đúng vậy, thật sự rất đẹp!"

Hạ Hạ nhìn thấy cảnh đẹp, cả người vô cùng phấn khích.

"Hạ Hạ thích nơi này lắm sao?"

Bạn nhỏ Hạ Hạ cố gắng gật đầu thật mạnh.

"Vậy con có biết đây là đâu không?"

"Không biết ạ!"

Tiêu Chiến ngồi xổm trước mặt Hạ Hạ, dùng tay véo nhẹ má sữa của bé. Vương Nhất Bác vuốt vuốt vài sợi tóc ngố của Hạ Hạ, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến.

"Nơi này là hồ Nhĩ Hải. Con có thấy ngọn núi đằng kia không, đó được gọi là núi Thương Sơn."

"Hồ Nhĩ Hải? Núi Thương Sơn?"

Hạ Hạ đưa ngón tay chỉ vào hồ Nhĩ Hãi, rồi lại xoay người chỉ chỉ vào núi Thương Sơn ở phía sau, đầu nhỏ đáng yêu gật gật một chút, giống như thật sự nghiêm túc khắc họa từng bức tranh ở đây.

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của Hạ Hạ.

"Hạ Hạ, Thương Sơn Nhĩ Hải còn có câu chuyện tình yêu rất đẹp, con có muốn biết không?"

Mặc dù Tiêu Chiến hỏi Hạ Hạ có muốn biết hay không, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn nhìn Vương Nhất Bác như đang chờ câu trả lời. Nhưng cảnh này không được anh quay phim quay lại...

"Chuyện tình yêu sao??? Con muốn nghe!"

Hạ Hạ còn quá nhỏ, không hiểu tình yêu là gì. Nhưng mẹ đã nói qua với bé về tình yêu rồi, mẹ nói rằng ta có thể thấy được tình yêu qua đôi mắt con người. Mặc dù bé không hiểu ánh mắt chứa đựng tình yêu là gì, nhưng có lẽ cũng giống như Tiêu daddy và Vương baba bây giờ.

Vương Nhất Bác để ý thấy Tiêu Chiến đang nhìn mình, nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt cậu đều là hình bóng của Tiêu Chiến. Câu chuyện Thương Sơn Nhĩ Hải cậu đã được nghe từ lâu, nhưng Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến muốn kể cho cậu nghe, bởi vì câu chuyện xưa này là điều anh muốn nói với cậu. (Có người nói, đôi mắt chất chứa ái tình là đôi mắt chứa đầy tinh tú, khi ta nhìn người, người chính là vì sao sáng nhất trong mắt ta)

"Em cũng muốn nghe Tiêu lão sư kể chuyện."

"Được, giờ anh sẽ kể cho cả hai nghe!"

"Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa vừa mới thành thân mà trượng phu của nàng lại phải đến biên cương chiến đấu, công chúa ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt, nước mắt chảy xuống hóa thành biển. Đến ngày hai người có thể gặp nhau, quả thật đã trở thành ngày vĩnh biệt, công chúa bởi vì ưu sầu thành bệnh mà mất sớm, sau khi công chúa chết, trượng phu của nàng cũng đau đớn không muốn sống nữa, thề với trời nguyện hóa thành Sơn Thủ Hải*, đời đời kiếp kiếp núi biển đồng hành, đây cũng chính là núi Thương Sơn và hồ Nhĩ Hải mà chúng ta đang nhìn thấy."

*Sơn Thú Hải: núi trông giữ biển

Đây là một câu chuyện xưa buồn, đẹp và bi thương, tuy Vương Nhất Bác đã nghe từ lâu, nhưng khi Tiêu Chiến kể lại, cậu vẫn không khỏi có chút đau lòng. Có lẽ hơi thở bi thương của câu chuyện này quá nặng, hoặc cũng có lẽ Thương Sơn Nhĩ Hải thực sự chất chứa quá nhiều đau thương. Thần sắc của Tiêu Chiến cũng lây nhiễm một chút ưu sầu.

Vương Nhất Bác lén kéo Tiêu Chiến đang thương cảm, nhẹ nhàng ghé sát vào tai anh, che lại micro trên người hai bọn họ.

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Nếu không phải có người đang quay phim, Vương Nhất Bác rất muốn ôm choàng lấy Tiêu Chiến, ôm chặt anh vào lòng, nói ra hết những tâm tình dạt dào trong mắt mình. Cậu thích nhìn Tiêu Chiến cười, thích nhìn Tiêu Chiến tức giận, thích nhìn tất cả mọi thứ thuộc về anh, chỉ duy nhất không thích nhìn thấy anh buồn, bởi vì cậu sẽ đau lòng.

Thương cảm đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Rõ ràng một giây trước còn vì câu chuyện xưa mà lòng tràn đầy phiền muộn, bây giờ lại bởi vì một câu nói của Vương Nhất Bác mà được sưởi ấm con tim.

"Đừng buồn nữa nhé, sẽ bị chụp lại đó, làm giống em này."

Nói xong, Vương Nhất Bác làm mặt quỷ hài hước thành công xua tan nỗi buồn Thương Sơn Nhĩ Hải. Tiêu Chiến tươi cười nhìn Vương Nhất Bác đang tác oai tác quái trước mặt mình. Hạ Hạ cũng bị mặt quỷ của Vương Nhất Bác chọc cười, vui vẻ về lại bên cạnh bọn họ.

Ba người không đợi lâu, ba nhóm khách mời khác đã lần lượt tập trung tại điểm ghi hình.

Tổ đạo diễn thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, nhân viên công tác mang lên đủ loại đồ ăn vặt địa phương bày ở cách đó không xa.

Thấy nhiều đồ ăn như vậy, mọi người mới nhận ra bản thân cũng đang đói bụng, nhìn thời gian đã gần 1 giờ chiều rồi.

Dung Mật vốn là người có tâm hồn ăn uống, đặc biệt dễ đói bụng, hơn nữa hôm nay lại chạy ngược chạy xuôi cả một buổi sáng, tiêu hao khá nhiều năng lượng, bụng cũng đã gào rất lâu rồi.

Mặc dù nhóm đạo diễn bày rất nhiều thức ăn nhưng mọi người đều biết đây là chiêu trò của chương trình thực tế, sao có thể cho bạn ăn dễ dàng như vậy được. Không biết tiếp theo sẽ là gì nữa đây.

Trong khi mọi người đang nghĩ ngợi miên man, đạo diễn đã đứng lên.

"Trưa rồi, mọi người chắc cũng đói bụng hết rồi nhỉ, các món trên bàn này đều là chuẩn bị cho các bạn đó, có muốn ăn không nào!"

"Muốn!!!!!!"

"Muốn thì có thể ăn, nhưng mà..."

Tiêu Chiến nghe đạo diễn nói "nhưng mà", biết ngay bữa cơm này không thể nào dễ ăn như vậy.

Lúc sáng Tiêu Chiến không ăn điểm tâm, nhìn đạo diễn đầy oán hận, người này thật xấu xa. Vương Nhất Bác nhận được tín hiệu oán hận của Tiêu Chiến, cũng nhíu mày trừng mắt nhìn đạo diễn, kẻ địch kia để bảo bối của mình chịu đói, sau này...

Đạo diễn giả vờ bí ẩn không nói tiếp làm các khách mời đều đang nghĩ cách tẩn cho đạo diễn một trận.

"Các bạn đã thấy thuyền trên hồ Nhĩ Hải ở kia chưa, mỗi nhóm phải cử một thành viên, bốn người xuất phát cùng lúc, chèo thuyền ra giữa hồ đi đến con số tương ứng mà sáng nay các bạn rút thăm được, nhóm nào về bờ trước sẽ có quyền được ưu tiên lựa chọn. Trên bàn có tổng cộng 10 món, người về nhất có thể chọn 4 món, người về nhì là 3 món, người về ba là 2 món, người về cuối là 1 món. Mọi người đã hiểu quy tắc trò chơi hết rồi chứ?"

Đạo diễn cười xấu xa nhìn mọi người, phớt lờ tiếng nghiến răng của họ, thầm nghĩ mình đúng là một đạo diễn tốt!

Một số nhóm khách mời đang thảo luận sôi nổi về việc để ai ra trận.

Nhóm của Tiêu Chiến là Vương Nhất Bác xung phong.

"Chiến ca, để em đi, trước đây em từng chèo thuyền cao su trên chương trình rồi, chơi rất vui, em chèo cũng không tệ đâu, chờ em về tặng cho anh vị trí đầu tiên."

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác hưng phấn nói muốn đi, cũng biết cậu biết chèo, mà tế bào vận động của mình không mạnh lắm, anh cũng không định cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì.

"Được, vậy em đi đi, mặc áo phao vào, cẩn thận một chút, không cần phải đứng nhất đâu, an toàn là quan trọng nhất biết chưa!"

"Vâng, em biết rồi! Nghe anh hết."

Kết quả cuối cùng của mỗi nhóm.

Chia thành bốn nhóm theo số lượng đã chọn vào buổi sáng.

Nhóm 1: Long Thiên Nhất, Vũ Kiền. Vũ Kiền xuất trận.

Nhóm 2: Dung Mật, Đường Hi Nhu. Dung Mật xuất trận.

Nhóm 3: Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác xuất trận.

Nhóm 4: Thẩm Nhạc, Hàn Khả Khả. Thẩm Nhạc xuất trận.

Bốn người đến bến thuyền, bên cạnh bày bốn cái áo phao, Vương Nhất Bác mặc áo phao của mình vào chuẩn bị đi, Tiêu Chiến vội vàng kéo cậu trở lại, nhìn trái nhìn phải xem áo phao cậu mặc có chật không, mũ đã cài kỹ chưa.

"Anh, em mặc đàng hoàng rồi, anh đừng lo lắng!"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cẩn thận kiểm tra dụng cụ, vừa vui vẻ lại bất đắc dĩ cười cười.

"Không được, anh phải kiểm tra kỹ mới yên tâm, em đứng đó đừng di chuyển."

Cuối cùng, đợi Tiêu Chiến kiểm tra xong, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chờ họ được một lúc lâu.

Hai nhóm khác đang nghĩ thầm trong lòng: Có cần phải vậy không, chẳng nguy hiểm gì cả, diễn cũng thật quá rồi đó.

Còn trong lòng nhóm Dung Mật chính là: Không thấy, không nhìn thấy gì hết nhé, rõ ràng như vậy, đột nhiên hơi no rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro