[Chương 32] Không muốn ngủ riêng

Tất cả các nhóm đã sắp xếp thứ tự thi đấu của riêng mình, trẻ em đều tham gia vòng đầu tiên.

Bốn nhóm thi cùng một lúc, đạo diễn hô "Bắt đầu", tất cả mọi người đều cố hết sức để hoàn thành thử thách của mình.

Trước khi bắt đầu, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ôm Tiểu Hạ Hạ cổ vũ nhau.

"Vì căn phòng của chúng ta, cố lên! Hạ Hạ có tự tin không?"

"Tự tin."

Hạ Hạ nắm chặt nắm đấm nhỏ, cố gắng thể hiện quyết tâm chiến thắng của mình, giọng sữa nhỏ cứng rắn nói.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn đang cổ vũ kiểu street dance như cũ, chỉ có điều thời gian đập tay hơi ~ dài. May mà bây giờ ở chỗ bọn họ không có ống kính.

"Nào, ba chúng ta cùng nhau cố lên!"

Gia đình ba người cùng tạo dáng tất thắng, tiến lên!!!

Các nhóm khác cũng đang vận động, các bé rất hào hứng tham gia trò chơi nhỏ này. Các phụ huynh cũng đang xắn tay áo lên vì căn phòng sang trọng.

"3, 2, 1 bắt đầu."

Theo lệnh của đạo diễn, tất cả mọi người di chuyển.

"Hạ Hạ, cố lên, xoay chậm chút, đừng vội vàng, cẩn thận kẻo ngã."

Trước khi Hạ Hạ ra sân, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã chỉ cho bé rất nhiều tiểu xảo để xoay vòng, vững vàng giành chiến thắng.

Vì Hạ Hạ được người nhà cho học nhảy nên giữ thăng bằng rất tốt, xoay nhiều vòng như vậy cũng không bị choáng, vội vàng chạy đến bên Tiêu Chiến vỗ tay chuyển tiếp với anh.

Hạ Hạ hoàn thành nhiệm vụ nằm sấp của mình, bắt đầu chạy theo Tiêu Chiến, cổ vũ cho anh.

"Tiêu daddy, cố lên, Tiêu daddy cố lên! Tiêu daddy, ba là giỏi nhất."

Tiêu Chiến nghe tiếng cổ vũ của con trai, cả người tràn đầy năng lượng. Là ma vương của trò chơi, làm sao trò này có thể làm khó anh được, qua cây cầu độc mộc, chân dài "vù vù" mấy tiếng, vô cùng nhanh chóng chạy đến chỗ ném bóng, mặc dù chưa quen với vài lượt bóng đầu nhưng anh rất nhanh tìm được cảm giác, sau đó ghi ba bàn thắng liên tiếp. Anh sải mấy bước lớn đi tới trước mặt Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, tới lượt em rồi."

Hai người đập tay. Chuyển tiếp xong, Vương Nhất Bác như báo săn chuẩn bị sẵn sàng, chơi nhảy dây trên thảm mát-xa là chuyện nhỏ, ném bóng bàn qua cột vào cốc, loại trò chơi này đối với người có thắt lưng siêu tốt như cậu mà nói thì hoàn toàn không hề có khó khăn gì, điểm này Tiêu Chiến chắc là lĩnh hội rất sâu sắc.

Khi Vương Nhất Bác ném bóng vào được cốc thì căn phòng sang trọng cũng đã có chủ, đây cũng có nghĩa là những người còn lại chỉ có thể tranh giành căn phòng bình thường.

"Yeah, chúng ta thắng rồi, vui quá đi!"

Tiêu Chiến thắng xong, kéo tay Hạ Hạ và Vương Nhất Bác ăn mừng, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vui vẻ giống Hạ Hạ, nụ cười tràn ngập trên môi. Đã lâu lắm rồi cậu không thấy anh Chiến cười vui vẻ như vậy, hệt như một đứa trẻ.

Vốn dĩ ban đầu đến tham gia chương trình thực tế này là để chuẩn bị cho việc chính thức công khai, bây giờ Vương Nhất Bác cảm thấy, dù có chính thức công khai hay không, tham gia chương trình này cũng là một việc rất đáng giá. Bởi vì Tiêu Chiến rất vui vẻ, cậu cũng vui vẻ, anh đã lâu không e ngại gì mà cười như vậy rồi.

Cuối cùng, trò chơi kết thúc, đạo diễn công bố tổng thời gian của mỗi đội.

Đội của Tiêu Chiến mất 3 phút 28 giây, đội Dung Mật mất 5 phút 20 giây, đội Thẩm Nhạc mất 5 phút 48 giây, cuối cùng là đội Long Thiên Nhất, tận 10 phút 19 giây, bởi vì Long Thiên Nhất làm đội mình chậm trễ nên Vũ Càn và bạn nhỏ Sâm Sâm thành công giành được quyền sử dụng phòng nhỏ.

Long Thiên Nhất xem kết quả xong, tròng mắt trắng như muốn trợn ngược lên trời, còn liên tục chửi bới Vũ Càn không đủ cố gắng, Tiểu Sâm Sâm bị sắc mặt của hắn dọa sợ tới mức túm lấy quần áo Vũ Càn trốn ra phía sau.

Anh trai quay phim cho họ cũng muốn trợn mắt lên trời, anh tắt máy quay, mẹ nó thằng cha này là cái quái gì vậy. Nếu không phải cấp trên đã dặn dò phải quay cho tốt thì anh ta thật muốn phát sóng cảnh này để mọi người xem kẻ bắt nạt đồng đội có gì hay ho. May mà con gái anh ta không thích loại ngôi sao này, nếu thích thì xem anh ta làm sao dạy dỗ con.

Anh quay phim quay đầu ngưỡng mộ nhìn các nhóm khác bằng ánh mắt hâm mộ. Haiz ~ cuộc đời ~ thật là trái ngược với họ.

Mọi người đều đã nhận được chìa khóa phòng của mình, phòng sang trọng ở trong cùng của tầng hai, bên đó có một căn phòng siêu lớn đón ánh mặt trời.

Tiêu Chiến lấy chìa khóa mở cửa, Hạ Hạ nóng lòng không chờ được cửa phòng mở ra.

"Wow, lớn quá đi, ba ơi chỗ này có hai cái giường!"

Vương Nhất Bác nghe thấy có hai cái giường, khẽ nhíu mày. Hai cái giường? Vậy chẳng phải mình và Chiến ca sẽ ngủ riêng sao?? Không được.

Sau khi tham quan phòng xong liền ra ngoài lượn một vòng, Tiêu Chiến và Hạ Hạ vẫn còn đang tham quan.

Cả hai đều không chú ý Vương Nhất Bác đã đi ra ngoài một lát rồi về.

"Anh, chúng ta đổi phòng với nhóm Dung Mật đi!"

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, có chút khó hiểu nhìn cậu, phòng này không tốt hả, căn phòng rộng rãi sáng sủa vậy mà, vật dụng cũng đầy đủ, không cần quá tốt đâu, hơn nữa Hạ Hạ cũng thích.

"Tại sao phải đổi vậy, ở đây cũng tốt mà!"

Vương Nhất Bác nhìn hai cái giường ở xa kia, rồi nhìn Tiêu Chiến, cuối cùng ánh mắt không tự nhiên nhìn đi chỗ khác, ngón tay miết góc áo của mình.

"Em không muốn ngủ riêng với anh! Phòng của những người khác chỉ có một giường lớn, riêng phòng của chúng ta là có đến hai giường."

Tiêu Chiến nghe lý do này xong có chút dở khóc dở cười.

"Vương Nhất Bác, em còn là trẻ con sao?"

"Chúng ta kết hôn rồi, em không muốn ngủ riêng đâu, không thích."

Ở một số phương diện, Vương Nhất Bác rất cố chấp, ví dụ như chuyện ngủ riêng này.

Tiêu Chiến có chút khó xử, một mình anh thì không sao cả, nhưng Hạ Hạ lại rất thích căn phòng này, đây cũng là căn phòng mà bọn họ thắng được, nhưng cũng không thể để Nhất Bác không vui, có chút lo lắng.

Đột nhiên ánh mắt Tiêu Chiến chợt sáng lên, hai cái giường ghép lại với nhau không phải là được rồi sao?

"Nhất Bác, chúng ta không cần đổi phòng, chúng ta ghép hai giường lại là được!"

Nói xong, Tiêu Chiến bắt tay muốn nhập hai giường lại, Hạ Hạ thấy Tiêu Chiến đang chuyển giường cũng chạy tới giúp đỡ.

"Tiêu daddy, tại sao phải đẩy giường vậy ạ?"

Hạ Hạ dùng hết sức lực đẩy cái giường thấp hơn bé một tí.

"Bởi vì ba muốn ba người chúng ta ngủ cùng nhau đó, con nhìn hai cái giường xem, chúng ta phải tách giường ra ngủ, ngủ riêng cô đơn lắm nha, chúng ta ngủ cùng nhau là được rồi!"

"Ồ, con hiểu rồi!"

Hạ Hạ rất thích Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nghe có thể ngủ chung thì càng ra sức đẩy giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng nghẹn đến đỏ bừng.

Vương Nhất Bác vừa thấy còn có cách tốt như vậy, cũng lên giúp đỡ, ba người đồng tâm hiệp lực ghép hai giường lại, sau đó thoải mái nằm trên giường tán gẫu. Cũng không biết nói đến chuyện gì, ba người bắt đầu chơi trò cù lét, Tiêu Chiến trêu Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác phản kích, Hạ Hạ ở bên cạnh trợ giúp, sau đó cũng bị phản công, ầm ĩ vui vẻ vô cùng. Cuối cùng một tay Vương Nhất Bác ôm cả hai người vào lòng, Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác, thẳng thắn nhận thua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro