Chương 56: Ngoan, đừng sợ

Bị hôn lên, yết hầu hắn cuộn trào lên xuống càng thêm 'điên cuồng', đồng tử hơi giãn ra.

Cùng nhau phóng đại, còn có hình ảnh phản chiếu của anh in vào mắt, đồng thời không thể ngăn cản mà tuôn ra ý của muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích.

"Nghĩ kỹ rồi sao?" Vương Nhất Bác kề sát vào tai anh, từ môi hắn tỏa ra một hơi thở nóng bỏng.

Giọng nói trầm khàn của hắn, giống như hồi chuông báo động cuối cùng, khiến thần kinh và trái tim anh rung động từng chút một.

Eo bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm ẩn ẩn đau, cảm nhận được không khí căng thẳng bủa vây.

Tiêu Chiến nghe thấy nhịp tim mình đập càng thêm càn rỡ, nhưng cũng thực kiên định.

Giống như hắn, anh cũng có khát vọng, dù không phải biểu lộ ra bên ngoài nhưng lại càng ngày càng rõ ràng, ngày càng in đậm trong lòng: muốn được yêu thương, muốn sở hữu, muốn. . . . . .

Mi mắt run rẩy không ngừng, cánh tay Tiêu Chiến quàng trên cổ hắn càng thêm buộc chặt, anh hơi ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.

Sau đó, anh liền thấy gân xanh trên thái dương hắn đột nhiên hơi phập phồng.

"Đm!"

Vương Nhất Bác cúi đầu mắng một tiếng.

Dây thần kinh trong đầu hắn đã hoàn toàn bị chặt đứt.

"Em không muốn sống nữa sao?"

Hắn gằn từng tiếng, gần như hung tợn mà uy hiếp, "Lão tử hôm nay nếu không. . . . . ."

Lời nói cực kỳ thẳng thắn còn có chút thô tục phát ra, nhưng Tiêu Chiến hiểu được đó chính là ngôn ngữ mật ngọt mà chỉ anh mới có thể nghe thấy.

Trái tim còn chưa kịp rung động, môi anh đã bị hắn hung hăng hôn mạnh đến.

Không ngừng nghiền nát, cắn xé điên cuồng.

Quả thực giống mãnh thú nguy hiểm và tàn nhẫn.

Tiêu Chiến ăn đau, mi tâm nhíu lại. Chiếc cổ thon dài vô thức hơi kéo căng giống như một con thiên nga sắp bị ăn sạch, sẵn sàng làm con mồi.

Cho đến khi đôi môi, vành tai và thậm chí cả xương quai xanh của anh đều đã ẩm ướt, cánh môi anh mới hơi run rẩy phát ra những tiếng ưm ưm không có ý nghĩa.

Muốn trả đũa hắn bằng cả hai tay, Tiêu Chiến cũng vươn tay vuốt ve quai hàm cùng chiếc cằm lún phún râu.

Chiếc áo ngủ mỏng tanh cùng cái quần lụa ngắn thay nhau chảy xuống.

Cả trái tim đều bị nhu tình mềm mại làm nóng lên, cuồn cuộn nổi lên một tầng lại một tầng nếp uốn gợn sóng.

Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại.

Tiêu Chiến còn hơi ngẩn ngơ, đôi môi còn mấp máy ngập ngừng vài lần.

". . . . . . Hửm?"

Anh mở to hai mắt mơ màng nhìn hắn, giống như một con vật nhỏ ngây thơ và quyến rũ.

Ánh mắt như vậy quả thực làm cho Vương Nhất Bác dùng hết sức khắc chế cả đời mới dừng lại được, hắn liếm môi, thanh âm trầm khàn gằn ra hai chữ: "Chờ anh."

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài tấm bình phong. Hắn cũng không thay quần áo, trực tiếp vơ lấy áo khoác ra khỏi cửa.

Tiêu Chiến đáng thương hề hề ừm một tiếng. Chiếc máy sưởi độc quyền không còn nữa, anh không còn cách nào khác ngoài việc cuộn tròn cơ thể trống trải của mình dưới lớp chăn bông.

Bàn tay quơ quơ trên không trung hai lần, như thể vẫn còn đang nắm lấy bờ vai vững chãi của hắn. Đầu răng cũng không cam lòng mà cắn cắn góc chăn bông.

Thời gian trôi qua lâu như thể cả trăm năm.

Cuối cùng cánh cửa lại được đẩy ra.

Tiêu Chiến kéo chăn bông lên che ngực, từ từ ngồi dậy.

"Anh đi đâu vậy?" Anh hờn dỗi lại nén giận.

"Cửa hàng tiện lợi đầu ngõ."

Vương Nhất Bác đơn giản trả lời, sau đó xoay người đi vào phòng tắm rửa tay.

Anh hơi giật mình. Nhìn chiếc áo khoác bị ném trên giường đã mơ hồ đoán được trong túi có thứ gì.

Quả nhiên.

Vương Nhất Bác lấy trong túi ra hộp nhỏ màu đỏ: "Đi mua cái này, anh phải đi một đoạn..."

Hắn dừng lại, nhướng mi ái muội nhìn anh: "Đây là đoạn đường dài nhất mà anh từng đi."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh mím môi không tiếp lời, nhưng trong lòng lại trào dâng ngọt ngào.

Xem ra, ngay đến giây phút cuối cùng, quyết tâm nâng niu và bảo vệ anh của hắn đã vượt qua bản năng nguyên thủy nhất.

Nhưng đến khi thấy hắn mở hộp ra, Tiêu Chiến liền cười không nổi .

Mua về. . . . .tốt. . . . vài cái. . .nhiều!!

Hắn bước đến gần anh, bày ra vẻ đang 'vận sức chờ phát động', cùng với ý tứ ác liệt lại có chút trêu đùa.

Vương Nhất Bác cắn vành tai anh, nói: "Anh hứa, một cái cũng không để lãng phí!"

****

Đồng hồ điểm số 0 giờ, giây phút đầu tiên của ngày mới, Tiêu Chiến cuối cùng cũng có thể thở được một cách bình tĩnh.

Nhưng đó chỉ là một khoảng dừng rất ngắn.

Miệng anh liên tục xin tha, bày ra gương mặt đỏ bừng làm nũng, nhưng đều không thể ngăn cản quyết tâm một lần. . . . .lại một lần. . . . .của hắn.

Vương Nhất Bác có vẻ không hài lòng lắm với phần thể hiện của mình.

Theo lời hắn thì đúng thật là: đã chứng minh được cho anh biết hắn không có nói dối -- xác thực từ trước đến giờ hắn chỉ có một người yêu là anh.

Nhưng hiện tại, hắn còn phải chứng minh thực lực chân chính của bản thân mình.

Giường gỗ đã muốn không chịu nổi gánh nặng, Vương Nhất Bác một phen ôm lấy anh vòng qua tấm bình phong đi ra ngoài.

Tiêu Chiến buộc phải ôm cổ, vắt vẻo trên người hắn như một con gấu túi.

Từng bước một, cảm giác như đang đi thẳng lên trời.

Anh phát ra thanh âm không còn rõ ràng, ánh mắt cũng thay đổi, trở nên mờ mịt.

Chiếc vòng vàng hồng trên mắt cá chân đung đưa, tiếng chuông vang lên dồn dập, quấy nhiễu lòng người. Hai người dừng lại bên cửa sổ, trước chiếc đồng hồ đứng kiểu cũ.

Tiêu Chiến chìm nổi, hoảng hốt đối diện với mặt đồng hồ, anh cảm thấy mình có thể phải như vậy mà nhìn kim giờ đi quanh một vòng, hoặc thậm chí suốt đêm. . . . . .

Thực sự, nơi nào cũng phù hợp. . . . . nơi nào cũng thoải mái.
Cánh tay màu lúa mì và đôi chân trắng như tuyết, vô cùng hài hòa như những phím đàn piano đen trắng chồng lên nhau, dễ dàng tấu xuất thành văn, mây trôi nước chảy.

Mạnh mẽ và quyết liệt, một đòn chinh phục

Ôn nhuyễn như nước, thanh thanh đều có được.

Không lâu sau, dấu ngón tay đẫm mồ hôi đã in trên mặt kính đồng hồ, cửa sổ cũng bị sương trắng mờ mịt bao phủ.

Bọn họ giống như hai khối trời sinh nên ở một chỗ, lại như một loại thực vật triền miên không ngớt, định mệnh tồn tại bất tận, hút năng lượng bí mật từ cội nguồn của nhau.

Cùng lúc đó, một luồng sinh khí mạnh mẽ bộc phát, trán hắn trượt xuống những giọt mồ hôi dọc theo đường quai hàm, cực kỳ ngông cuồng lăn xuống yết hầu còn rõ ràng dấu răng.

Tiêu Chiến như mất đi nửa linh hồn.

Tất cả đích tri giác đều bị hắn cướp đoạt, nhưng dường như anh lại thoang thoảng ngửi thấy một mùi gì đó.

Là kỵ sĩ của anh dùng bụi gai xuyên thủng bông hồng đỏ đầu tiên vào một đêm mùa đông, mạnh mẽ tỏa ra một hương thơm ướt át.

**
Cửa sổ bị đẩy hé ra một khe nhỏ.
Tiêu Chiến sợ lạnh nhất, nhưng cũng không phản đối.

Nơi nơi đều tràn ngập hơi thở ám muội, nhu cầu cấp bách giờ đây là cần có không khí trong lành.

Thu mình trong lò lửa chuyên biệt của mình, anh cũng không hề thấy lạnh. Hormone nam tính thiêu đốt quanh quẩn nơi chóp mũi dần qua đi, từ tóc đến đầu ngón chân anh đều có cảm giác được yêu thương, thỏa mãn.

Đường cong sau lưng anh hoàn toàn vừa vặn với khuôn ngực rắn chắc của hắn, Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh từ phía sau, hôn nhẹ an ủi hơn bao giờ hết.

Hắn giải thích cho sự mạnh bạo và say sưa của mình, kề sát tai anh, dùng những lời khó có thể nói, lặng lẽ với bày tỏ rằng anh đã làm hắn mê mẩn đến nhường nào.

Hắn hận không thể chết trên người anh.

Khi ngón tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng mơn trớn nơi tân sủng mới - xương bướm, Tiêu Chiến run rẩy càng sâu, anh rên lên một tiếng, giống như một phản xạ có điều kiện mà xin tha "Không cần. . . . . . anh thật đáng ghét!"

Giọng anh nghẹn ngào, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

"Được rồi." Vương Nhất Bác một tay đặt ở đầu giường, ném vỏ hộp rỗng về phía anh, "Hết rồi này."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Hắn thật đúng là, nói được làm được, còn làm vô cùng tận sức nhỉ.

Không làm nữa, nhưng Vương Nhất Bác cũng không nhàn rỗi, một hồi sờ soạng làn tóc của anh một hồi lại nhẹ lau đi nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, cuối cùng là bưng đến một ly nước có nhiệt độ thích hợp.

Đợi Tiêu Chiến bù nước xong, sự tò mò và tính hiếu thắng của hắn lại bùng phát, hắn nóng lòng muốn biết cảm thụ cùng đánh giá của anh dành cho mình.

Thế nào?

Thích không?

Cho người đàn ông của em mấy điểm?

Tiêu Chiến xấu hổ không nói nên lời, nhưng hắn cũng không buông tha.

. . . . . . Phiền chết mất.

Lúc tham muốn thì nhìn chằm chằm người ta như sói, khi ăn no lại biến thành một con chó lớn dính người, ôm anh không buông tay.

Cuối cùng, vì Vương Nhất Bác càn quấy không có cách nào chịu được, anh mới đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Lúc sau . . . . . không thích lắm."

Vương Nhất Bác hơi nhớ lại, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Vì sao?"

Niềm vui hoan hỉ của hắn coi như đã chết.

Vì hắn thích cảm giác kiểm soát mọi thứ và thích nhìn xương bướm mềm mại và quyến rũ từ phía sau của anh.

Tiêu Chiến nhéo nhéo mu bàn tay hắn, thẹn thùng lại nén giận: "Em không nhìn thấy anh. . . . . ."

Anh thực mịt mờ tỏ vẻ, thật sự là vẫn thích được hắn ôm hơn.

Thích cảm giác an toàn khi bị hắn chặt chẽ nâng lên, thích cảm giác hơi thở giao hòa, thân mật gắn bó.

Thích nhất vẫn là cảm thụ trực quan sức mạnh cường tráng của bạn trai, một cánh tay là có thể chống đỡ anh cả trận.

Vương Nhất Bác không có phản ứng gì, chỉ ôm anh vào phòng tắm. Hơi nước trong phòng dày đặc, mắt Tiêu Chiến liền không mở ra được .

Anh liên tục bị thử thách từ trong ra ngoài, quá mệt mỏi rã rời.

Sấy tóc, thay quần áo, thu dọn hiện trường. . . . . mấy việc đó đều giao cho người đàn ông không biết mệt mỏi là gì đi xử lý.

Anh gần như chìm vào giấc ngủ chỉ trong vài giây.

Nhưng không biết là do dopamine tiết ra quá nhiều, hay là do đại não hưng phấn không chịu được mà anh ngủ không yên ổn. Thậm chí còn rơi vào một giấc mơ dài không tốt đẹp cho lắm, muốn tỉnh lại nhưng không thể.

Cánh cửa phòng bị khóa trong mơ cũng không mở được, cuối cùng cũng có một cái kết mới với sự trở về của Trần Chí.

Mặc dù, kết thúc này không có hậu, và thậm chí còn dẫn anh vào một cơn ác mộng hỗn loạn hơn. Nhưng cũng giống như hôm sinh nhật đó, Vương Nhất Bác đúng lúc xuất hiện, bây giờ, hắn lại tình cờ xuất hiện trong giấc mơ, ôm chặt thân thể anh đang bất lực.

Mà thật sự hiện tại Tiêu Chiến đang nằm trên giường cũng đang được ôm trong vòng tay ấm áp.

Nghe anh nói mơ, hắn khẽ thì thầm: "Bé con?" Sau đó, khẽ đặt lên khóe mắt anh một nụ hôn.

"Ngoan, đừng sợ."

Mi tâm Tiêu Chiến vẫn nhíu chặt, anh quyến luyến vùi đầu vào ngực hắn.

"Vương Nhất Bác. . . . . ."

"Ừm, anh đây."

"Ngủ đi."

Tiêu Chiến chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nụ cười nhẹ từ từ cong lên trên khóe miệng.

Sẽ không còn ác mộng.

Chỉ cần gọi tên kỵ sĩ.

Hắn sẽ bảo vệ cả đêm dài đằng đẵng, dỗ dành anh cho đến giấc bình minh. . . . .

.......................

Mình quay lại rồi đây 🤚🤚🤚

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro