Chương19: Lại có thể ngồi sau xe Bác thần ư ?!!


Tiêu Chiến giật mình, chấn động trong mắt nhất thời còn chưa phản ứng lại.

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, một lòng bảo hộ thứ gì thì chắc chắn thứ đó chính là bảo bối quan trọng nhất với họ.

Ví dụ như đồ cổ với các nhà thẩm định

Ví dụ như váy "ánh trăng" đối với anh

Ví dụ như anh đối với. . . . . .

Mà phản ứng lúc đó đều là bản năng. Muốn làm giả cũng không được, cũng chẳng lừa được người khác.

Nhận ra điều này làm cho hô hấp Tiêu Chiến đình trệ.

Thịch...

Thịch thịch. . . . . .

Anh nghe thấy tiếng tim mình đập hỗn loạn. Suy nghĩ cũng trống rỗng, mặc cho tâm tình phức tạp chôn vùi bấy lâu cuộn trào mà đến.

Là tình cảm đang dã man sinh trưởng, là niềm vui giấu kín.

Còn có một ít sợ hãi không tên . . . . . .

Động tác quấn băng của Tiêu Chiến dừng lại, đầu ngón tay không tự giác siết chặt. Anh rũ mắt không nhìn hắn, ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi tay hai người đang kề vào nhau.

Như bị ánh mắt anh chạm được, đôi tay khớp xương rõ ràng của hắn khẽ động, rồi nhẹ nhàng lấy miếng gạc trên tay anh bằng tay trái.

Hắn cũng không tiếp tục băng bó nữa, xoay bàn tay bị thương của mình đối diện với anh. Bàn tay bị thương được bọc trong tấm vải trắng từ từ mở ra, nâng đỡ bàn tay nhỏ bé yếu ớt của anh.

Đầu ngón tay anh cong lên một inch vì căng thẳng, ngay khi định rút tay ra, lòng bàn tay to lớn của hắn đã siết chặt và nắm tay anh lại. Sự đụng chạm thô bạo, sức mạnh mạnh mẽ và nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của một người đàn ông đang quấn lấy anh . . . . . .

"Chiến Chiến, con --"

Tiêu Chiến như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng rút tay về. Xoay người thấy bà ngoại, trong lòng anh hốt hoảng. Cũng không biết bà có thấy không hoặc thấy nhiều hay ít, trên mặt bà ngoài ra chỉ có một chút kinh ngạc, ánh mắt đảo qua giữa hai người bọn họ như đang tìm kiếm.

Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt lúng túng của anh, chủ động đứng dậy muốn mở lời, Tiêu Hồng Hạnh đã nói trước: "Vương tiên sinh, vết thương cậu thế nào?"

"Con không sao, mới vừa rồi Tiêu --"

"Cậu cần đi bệnh viện không?" Tiêu Hồng Hạnh lại hỏi, "Hồ tiên sinh hình như bị trẹo phải đến bệnh viện khám."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Được, con sẽ đi cùng chú Hồ."

Tiêu Hồng Hạnh đồng ý, sau đó quay sang Tiêu Chiến: "Bà cũng chuẩn bị đến bệnh viện, con ở nhà dọn dẹp phòng chứa đồ nhé. "

Tiêu Chiến:" ...Được ạ. "

Giọng điệu của bà vẫn như thường, vẻ mặt cũng không có gì khác biệt, nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn lo lắng. Anh sờ sờ chóp mũi có chút tội lỗi, nuốt câu "hay là để con đến bệnh viện" trở vào.

Lòng bàn tay anh khẽ động, Tiêu Chiến thấy hắn đem băng gạc nhét trở lại tay mình. Hắn nhìn anh thật sâu, chân dài đuổi kịp Tiêu Hồng Hạnh, lúc rời đi bàn tay bị thương của hắn còn xoa xoa đỉnh đầu anh.

Như đang trêu chọc, lại mang hàm ý an ủi vỗ về.

Tiêu Chiến nhìn bóng dáng hắn, vươn tay chậm rãi vuốt lại mái tóc vừa bị hắn làm cho rối tung.

Anh ấy lấy điện thoại ra.

Nghê Thường vũ y: 【 đợi đến bệnh viện, anh cũng khám thử đi. 】

Con trỏ nhấp nháy vài lần sau dòng tin nhắn, đầu ngón tay Tiêu Chiến hơi dừng, anh không nhấp vào nút gửi mà nhấn nút xóa đi dòng tin nhắn vừa gõ kia. Nhìn xuống miếng gạc trên tay, mắt anh khẽ chớp, lòng bàn tay siết chặt như thể bị bỏng. Nơi này vẫn còn nhuốm hơi ấm của hắn.

Cũng giống như vừa rồi, lúc hắn bảo vệ trong vòng tay và ôm anh vào lòng vậy.

**

Trải qua trận này, nhân viên đoàn thẩm định cũng coi như cùng Vương gia trở thành "Bạn cùng chung hoạn nạn" .

Ba ngày sau, chủ nhiệm Cục di sản tự mình gọi điện thoại cho Tiêu Hồng Hạnh, nói cho bà biết nhà cổ không có cách nào được công nhận là "nơi ở của danh nhân" được.

Hồ chủ nhiệm còn cường điệu rằng ông tuyệt đối không ghi hận Vương gia vì cái hộp gỗ suýt làm rách quần mà không giúp, thật sự là tiêu chuẩn xét duyệt không thể thay đổi.

Tiêu Chiến cũng không bất ngờ. Thái gia gia khi còn sống chính là nghệ nhân thuần túy, cả đời không mưu cầu danh tiếng dù sườn xám ông làm mỹ danh truyền xa, nhưng xét về phương diện "có tầm ảnh hưởng đáng kể trong lịch sử" thì vẫn chưa đạt đến.

Khuôn mặt của Tiêu Hồng Hạnh đầy buồn rầu, bà lại bắt đầu lo lắng về thái độ của công ty khai phá kia..

Tiêu Chiến đã không gặp Vương Nhất Bác trong vài ngày qua. Thật ra mỗi ngày hắn đều sẽ gửi Wechat cho anh, ngoại trừ những từ ngữ hơi mơ hồ kiểu như "nighty night", cũng có một số lời dụ dỗ và trêu chọc đầy ẩn ý khiến anh mặt đỏ tim đập.

Thế nhưng hắn vẫn không nói chuyện chính sự.

Buổi chiều nay, Tiêu Chiến đang nắm di động tự hỏi không biết làm sao đề cập đến chuyện này, Vương Nhất Bác bên kia đã chủ động gửi tin nhắn hẹn anh gặp mặt.

Hắn có vẻ bận rộn không thể rời đi, vì vậy đã gọi xe cho anh, cũng là người tài xế với chiếc Buick đen đã đưa anh về nhà ngày hôm đó.

Lái xe đi hết đoạn đường, anh đột nhiên nhớ tới cảnh hắn cứu mình trên cao nguyên, hai người chạy xe sai hướng ra ngoại ô ...

Tài xế dường như cũng không biết điểm đến cuối cùng, vì vậy đã đưa Tiêu Chiến đến một trạm xe buýt. Nơi hẻo lánh này chỉ có một biển báo dừng xe buýt, có ghi số chuyến mỗi giờ. Khi Tiêu Chiến xuống xe, đã có không ít người.

Ngay khi anh định gửi tin nhắn WeChat cho Vương Nhất Bác thì đã nghe thấy một tiếng vang ầm ầm truyền đến. Tiêu Chiến và mấy người chung quanh cùng nhau ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc moto từ xa đang đi nhhắn đến.

So với motor còn chói mắt hơn chính là người đang cầm lái.

Người đàn ông trên xe một thân áo da đua xe chuyên nghiệp dáng người vốn đã cao lại càng thêm cứng rắn, vòng eo săn chắc. Hôm nay hắn mặc trang phục chuyên dụng đầy đủ, từ mũ bảo hiểm đến boots đi trên chân đều là màu đen tuyền, ngầu đến mức không có bạn bè?

Đèn xe nháy hai lần như để chào hỏi, xe đi vào một khúc cua rồi vững vàng dừng lại trước mặt Tiêu Chiến, khẽ làm làn sườn xám anh lay động.

Hắn ta nhấc chiếc kính bảo hộ lên, để lộ một đôi mắt đen hẹp dài, đuôi mắt nhướng lên đầy vẻ câu dẫn: "Tiểu ca ca ơi, em đi đâu tôi đưa em đi một đoạn nhé? ".

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển về phía này, cường thế vây xem một màn "Hiện trường trêu chọc tiểu ca ca".

Mặt Tiêu Chiến nóng bừng, vỗ vỗ cánh tay hắn thấp giọng:

"Anh đừng có lộn xộn. . . . . ."

Lời của anh không có chút tác dụng giải thích nào. Tầm mắt của mọi người chung quanh càng thêm chú ý về phía này, còn lộ vẻ giật mình.

Ồ, hóa ra là tình yêu giữa đôi bạn trẻ.

Chậc chậc, đám thanh niên ngày nay đúng là biết chơi.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, cởi mũ bảo hiểm chân dài bước xuống xe. Hắn không để Tiêu Chiến lên xe mà lấy một cốc trà nho từ túi giấy trên tay cầm đưa cho anh, ra hiệu cho anh vừa uống vừa đi.

Tiêu Chiến nhận lấy và nói lời cảm ơn, lại nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, vết thương của anh thế nào rồi ?"

"Sớm đã khỏi." Vương Nhất Bác bình chân như vại, suy nghĩ gì đó lại nhìn anh một cái, "Em đau lòng tôi sao?"

Tiêu Chiến cũng đã đoán được lúc nói câu quan tâm này, hắn sẽ không đứng đắn ngay mà, anh cố ý không tiếp lời. Cắm ống hút vào ly trà, mắt anh đột nhiên bị thu hút vào đâu đó.

Có một vật trang trí nhỏ Pikachu trên xe moto của hắn, Pikachu đang đội mũ bảo hiểm trên đầu còn gắn chong chóng nhỏ.

*Vẫn là em bé BoBo của Anh Chiến:)))

Pikachu đáng yêu hoàn toàn không hợp với xe đua, cũng đi ngược lại với phong cách của anh chàng mặc đồ đen chủ nhân của nó. Tiêu Chiến cong mắt duỗi ngón tay chỉ chỉ: "Cái này từ đâu ra vậy? Dễ thương quá!"

Môi hắn khẽ cong lên: "Lúc tôi mua trà sữa gặp một shipper, là cậu ta cho."

Tiêu Chiến sửng sốt, nắm bắt được thông tin: "Anh đi đến tiệm đó để mua trà sữa?"

Vương Nhất Bác thản nhiên "Ừm...Nơi này xa quá họ không giao được."

Anh nhìn hắn: "Nhưng mà thật sự rất xa. . . . . ."

Vương Nhất Bác cười cười: "Chỉ là một ly nước thôi mà, cùng mẹ nó quỷ giống nhau, mấy lần đều không uống được." Hắn liếm môi, ngữ khí như muốn phân cao thấp:

"Hôm nay lão tử cho dù lại phải đi 80km nữa cũng phải mua cho em uống bằng được!."

Mắt Tiêu Chiến khẽ chuyển, hút hút một ngụm trà nho. Anh cắn cắn ống hút không nói gì, một tay nhẹ nhàng sờ sờ vào chong chóng trên đầu Pikachu.

Vương Nhất Bác cũng vươn tay chạm vào đồ trang trí Pikachu và hỏi, "Muốn không?"

Không đợi anh trả lời, hắn đã vỗ vỗ vào yên xe: "Không cho đâu. Đây chính là chúng tôi bán sắc mới đổi được."

Tiêu Chiến không hiểu lắm: "A?"

Vương Nhất Bác giải thích đơn giản vài câu.

Hôm nay lái motor đi mua trà sữa gặp một shipper trước cửa tiệm. Ngay sau khi chàng trai giao hàng nhìn thấy chiếc Kawasaki của Vương Nhất Bác, cậu ta cầm lòng không đặng, bước lại muốn sờ thử và chụp ảnh.

Còn Vương Nhất Bác lại bị đồ trang trí trên xe hắn shipper kia hấp dẫn ánh mắt.

Anh hẳn là sẽ thích.

Quả nhiên.

Vương Nhất Bác tinh giảm diễn biến tâm lý của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi để cậu ta nắm thử tay ga, cậu ta đưa cái này đổi lại".

"Còn hỏi tôi là tặng người yêu sao?"

Hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt sâu thẳm: "Em nói xem, tôi ở chỗ nào mà có người yêu chứ."

Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt hắn, tim có chút lỡ nhịp...

Vương Nhất Bác cong khóe môi: "Tôi đã trả lời là tặng cho em trai."

Hắn cầm con Pikachu đang gắn trên tay lái lên, đưa đến trước mặt anh ngữ khí dỗ dành: "Thế nào, em trai tới đây gọi một tiếng ca ca đi!"

Tiêu Chiến: "!"

Không biết là bởi vì hành động và ngữ khí trêu chọc kia, hay là vì cái xưng hô "Ca ca" ngả ngớn, mà nội tâm anh đại loạn. Tiêu Chiến nhhắn chóng liếc mắt: "Anh đi ra chỗ khác đi!"

"Tôi vốn lớn tuổi hơn em mà, gọi tôi là ca ca em cũng không thiệt chút nào."

Hai má anh nóng lên: "Không gọi!"

Vương Nhất Bác đem pikachu gắn lại trên tay lái: "Vậy thì không cho."

Anh nhỏ giọng lầu bầu: "Ai thèm. . . . . ."

Bướng bỉnh hẹp hòi.

Vương Nhất Bác cười khẽ, nâng tay búng búng thành cốc: "Mau uống, uống cạn rồi đi."

Tiêu Chiến lập tức hút hút mấy ngụm liên tiếp: "Đi đâu?"

Anh liếm liếm môi, nhìn trang phục đua chuyên nghiệp trên người hắn: "Anh đang luyện tập ?"

Vương Nhất Bác "Ừm" , một tay rút điếu thuốc ra: "Mấy người bạn tôi ở nước ngoài đã đến. Bây giờ, họ đang luyện mấy pha nguy hiểm trên motor."

Tiêu Chiến bất ngờ: "Xe motor còn có kỹ năng đặc biệt hả?"

Hắn cầm bật lửa một lúc, liếc nhìn anh rồi lại cất điếu thuốc lại. Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên cạnh có khoảng không gian thoáng đãng, không nói lời nào, hắn lên motor và lái đến đó, dùng một tay gạt kính bảo hộ xuống. Chạy đến khoảng trống, chàng trai eo lưng mạnh mẽ, nhếch đầu xe lên.

Không phải lần đầu tiên Tiêu Chiến thấy hắn làm như vậy, không đợi anh xem rõ ràng hai chân hắn đã đột ngột di chuyển, lập tức nhảy lên yên sau. Hắn đứng trên moto chỉ có một bánh tiếp đất, nâng cao đầu xe không nhanh không chậm vẽ ra một cong không hề nao núng.

*Bác đang thực hiện kỹ thuật có tên gọi là Wheelie nha mn, đây là mình hoạ video.

Tiêu Chiến xem đến ngây người, trong lòng run sợ: "Anh, anh cẩn thận tay một chút --"

Trên tay còn bị thương mà.

Anh vừa dứt lời, hắn lập tức thả lỏng hai tay. Bánh xe xoay tròn tại chỗ, hắn nâng tay kéo kính bảo hộ xuống, chào anh theo cách của một kỵ sĩ.

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Bánh trước motor tiếp đất, Vương Nhất Bác xuống xe lại lấy ra một cái mũ bảo hiểm, đưa tới trước mặt Tiêu Chiến.

"Em đội thử xem." Cái này anh vừa thấy liền biết là mũ dành riêng cho mình. Màu đen giống với đôi giày bệt mà hắn đã chọn cho anh trước đó, chu vi nhỏ hơn chiếc mũ bảo hiểm màu đen của hắn. Tiêu Chiến nhìn mũ bảo hiểm trên tay hắn và chiếc motor phía sau, khẽ mím môi. Anh nhớ hắn đã nói rằng ghế sau xe hắn chỉ dành cho vợ.

Có phải chiếc mũ bảo hiểm này cũng ...

Không đợi Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, mũ bảo hiểm màu đen đã đội lên đầu anh. Những đốt ngón tay đeo găng của hắn lướt qua quai hàm, cài mũ bảo hiểm lại một cách tỉ mỉ.

Đầu của anh không quá to cũng không quá nhỏ nằm gọn trong chiếc mũ bảo hiểm, hai má hơi phồng lên, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào hắn trông đáng yêu vô cùng.

Vương Nhất Bác nhịn không được muốn nhéo khuôn mặt đáng yêu này, cách mũ bảo hiểm hắn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu anh, nhếch môi hài lòng: "Rất hợp."

Tiêu Chiến ngồi yên sau hắn, trong nháy mắt anh như được đưa vào thế giới kỳ lạ...

Vùng nông thôn xám xịt được thắp sáng bởi những ánh sáng và đèn lửa đầy màu sắc, đường đua hằn lún vệt bánh xe, nhà máy cũ bỏ hoang cách đó không xa còn có những bức vẽ bậy lộn xộn trên tường.

Khi Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lái xe vào, sân tập nháy mắt vang lên tiếng cảm thán ầm ầm.

Theo sau đó lại là tiếng huýt sáo và thậm chí cả tiếng vỗ tay, kèm theo âm thanh của nhiều loại động cơ khác nhau, nghe rất chói tai. Tiêu Chiến sững sờ, anh kinh ngạc phát hiện ra những giọng nói này đều đang nhằm vào anh!

"ĐM! ĐM! Bác ca mang một thiếu niên đến đây!"

"Ahhhh, tao sống đủ lâu rồi !"

"Thiếu niên này có thể ngồi sau xe Bác thần!"

"Bác ca không phải nói là vợ mới được ngồi sao."

"Mày ngu thế, yên sau ai muốn ngồi thì ngồi đâu nhất thiết là vợ!"

"Sườn xám! Oh my god. . . . . ."

Tiêu Chiến xuống từ sau xe, mọi người trong sân đều im lặng nhìn anh. Ở đây, anh là sự ngạc nhiên hiếm hơn bất kỳ chiếc motor đắt tiền nào. Trông khác hẳn mấy anh chàng, cô nàng quần đùi và áo ngắn trên sân.

Tiêu Chiến mặc bộ sườn xám màu tím khói. Cổ áo cao, viền áo dài và khóa gấm tôn lên đường cong thanh mảnh, đồng thời cũng thể hiện sự gợi cảm khó tả, một nét quyến rũ sâu sắc.

Ảnh minh hoạ :)

Mũ bảo hiểm tháo xuống, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp, làn da trơn mịn, lông mày cùng tóc đen, trên khoé môi còn một nốt ruồi nhỏ mềm mại động lòng người.

Đẹp tựa trích tiên trong tranh.

Đột nhiên nhận được sự chú ý của mọi người, Tiêu Chiến căng thẳng, hai má hơi ửng đỏ. Anh chưa bao giờ đến một trường đua.

Những người này cũng là lần đầu gặp.

Nhìn ra anh đang khẩn trương, Vương Nhất Bác đưa lưng chắn lại tầm mắt của mọi người, cầm lấy mũ bảo hiểm từ tay anh, nhẹ giọng: "Không có gì đâu, em kệ bọn họ đi!"

Hắn mới vừa nói xong, cách đó không xa liền vang lên tiếng cười trêu chọc : "Yi Bo, bạn trai mày hả? Có bạn trai tại sao không thông báo với đám này chứ?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu, thấy một đầu tóc vàng chói mắt. Đây hẳn là người Vương Nhất Bác nói học được kỹ năng đặc biệt ở nước ngoài.

Thấy anh nhìn sang, hắn ta quét mắt quanh anh, tặc lưỡi lắc đầu: "Không hợp ..."

Vương Nhất Bác nheo mắt lại: "Mày nói gì đấy?"

Tay đua tóc vàng liếm môi, chậm rãi nói: "Tao nói này, một vẻ đẹp nhẹ nhàng và tinh tế như vậy không phù hợp ngồi xe mày."

Giọng hắn ta hơi trầm, ra vẻ suy ngẫm, những người xung quanh ngay lập tức hiểu ra.

Nói là xe, nhưng rốt cuộc không biết có phải là xe không :)

Tóc vàng trêu đùa lấy ra điếu thuốc và tiếp tục lớn tiếng hỏi mọi người chung quanh:

"Haizz, tụi mày nói xem, hành vi này của YiBo gọi là gì nhỉ?"

Mọi người đồng thanh:

"Cầm / thú !"

"Bác thần không muốn làm người nữa rồi!"

"Mỹ nhân chạy mau! Nếu không tương lai sẽ khóc thảm!"

". . . . . ."

Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, lập tức hiểu được mấy người này đang đùa cái gì. Anh quẫn bách quay đầu đi, đưa mặt trốn ra phía sau hắn, dùng đầu răng cắn chặt môi dưới.

Nhìn mặt anh đỏ bừng, hắn nâng tay trầm giọng cảnh cáo: "Eros, mày mẹ nó chốc nữa tốt nhất là lái nhanh lên, nếu không lão tử nhất định sẽ nghiền nát đầu chó mày!"

Tóc vàng nhún nhún vai: "Cả thế giới này không tìm được bao nhiêu người có thể lái xe nhanh hơn mày, hôm nay nên chơi cái gì khác đi?"

"Thành giao, chơi cái gì lão tử cũng có thể ngược khóc mày."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhẹ giọng nói với anh: "Tôi sẽ trở về ngay, em ngồi ở đây một mình được không?"

Tai Tiêu Chiến vẫn còn đỏ, anh không dám ngẩng đầu nhìn hắn mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Nhất Bác lại vẫy tay về phía đối diện, sau đó lên xe rời đi. Thấy rõ người đang tới là ai, Tiêu Chiến hơi hơi thả lỏng. Tuy rằng không thân nhưng Phương Khôn Đằng tốt xấu gì cũng là người nhìn quen mắt. Hơn nữa, cậu ta đã biết anh, Tiêu Chiến kiềm chế căng thẳng. Khi tóc vàng thực hiện các pha nguy hiểm, Phương Khôn Đằng liên tục giải thích cho anh một cách nhiệt tình:

". . . . . . Kiểu đi xe hạ thấp thắt lưng này giống như trong phim, đi xe máy để chui xuống gầm xe tải lớn đấy! Nhưng không thể lơ là, nếu không thì lúc lái xe mang theo moto mấy trăm cân, lúc kết thúc chỉ còn cái nịt."

". . . . . .Cái này gọi là ' thỏ nhảy ', à đó là kỹ năng ăn trộm đặc biệt, có câu nói như thế này, "con thỏ nhảy dựng đến Diêm vương cũng phải mỉm cười!"

Tiêu Chiến bị chọc cười ra tiếng, khóe miệng còn chưa hạ xuống, sau lưng đột nhiên có một trận gió lạnh. Anh quay đầu lại, phát hiện bên sân có mấy cô gái mặc quần đùi, đang lạnh lùng nhìn mình. Trong số đó nổi bật nhất là cô gái trang điểm tươi tắn, tóc xoăn sóng cùng hoa tai bạc tròn lớn.

Tiêu Chiến chợt nhận ra - không phải đây là cô gái trên cao nguyên chặn trước cửa phòng Vương Nhất Bác sao ?!

Ánh mắt cô ta hung ác nhìn Tiêu Chiến. Nói như thế nào nhỉ. . . . . .

Oán hận, không cam lòng, lại mang theo chút khiêu khích.

Không thỏa đáng mà so sánh một chút thì chính là: rất giống ánh mắt "người cũ" nhìn "người mới".

Trong lòng Tiêu Chiến có chút không thoải mái, anh nhìn về phía chàng trai đang ngồi trên moto tự hỏi. Rốt cuộc, hắn từng có bao nhiêu "em trai" " em gái" đây.

Có phải nếu hôm nay không có anh, hắn cũng sẽ cao điệu đường hoàng mà dẫn anh chàng hoặc cô nàng xinh đẹp khác đến đây. Đồ trang trí trên xe hắn kia, nếu không cho anh thì sẽ cho người khác sao.

Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt, trong lòng than nhẹ.

Người đàn ông này thật sự rất hấp dẫn người khác. Ngoại hình vốn đã đủ thu hút, kỹ năng đua xe lại càng xuất sắc hơn. Mấy người đàn ông ở nơi này đều dễ nhìn, nhưng liếc mắt một cái vẫn là khuôn mặt soái khí của Vương Nhất Bác nổi bật nhất, thật khiến người ta không thể rời mắt.

"Tới rồi tới rồi, đến phiên Bác ca !" Phương Khôn Đằng kêu lên.

Tiêu Chiến nháy mắt mấy cái lấy lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía đường đua. Bộ quần áo đen của hắn cùng hòa quyện với màn đêm, đường nét lạnh lùng và sắc bén.

Đối mặt với đủ loại khó dễ của tóc vàng, hắn không chút để ý mà nói:

"Được rồi, cuối cùng tao sẽ làm thêm một chiêu."

Tóc vàng kinh ngạc: "Mày còn muốn thêm cái gì?"

Vương Nhất Bác đảo mắt, bắt gặp ánh mắt của anh ở đối diện, hắn khẽ nhướng mi:

"kiss landing" *nụ hôn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro