C10. Bảo bảo và bảo bối

Ánh trăng màu bạc hắt vào phòng từ trong khe hở rèm cửa, đổ xuông bóng lưng hai người đàn ông đang quấn quýt, giữa tiếng thở dốc trầm thấp còn có tiếng khóc rên rỉ phát ra.

Tiêu Chiến nhìn về phía thanh niên nằm trên giường, yết hầu Vương Nhất Bác nhấp nhô lên xuống, lồng ngực hơi hạ thấp, màu da trắng lạnh xuất hiện đầy dấu hôn xanh tím, anh xoay người nghiêng mặt, hôn lên hầu kết to to kia, dùng ít lực khẽ cắn một cái.

"Ưm..."

Cảm giác tê dại ập đến lưng Vương Nhất Bác, hắn luồn năm ngón tay vào mái tóc của Tiêu Chiến, khẽ cười một tiếng: "Sao anh cứ thích cắn em thế?"

Ở chung lâu ngày mới biết Tiêu Chiến vừa hung hăng vừa có chút cổ quái, anh đôi lúc cũng độc tài chuyên chế, còn dính người nữa, thích lưu lại vết tích trên người Vương Nhất Bác, bình thường nhìn thì ổn trọng nhưng lại là người thường xuyên gây sự, sự chững chạc tương phản với tuổi tác. Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại, đôi môi ấm áp ngăn chăn hàm răng tinh quái kia, đầu lưỡi tùy ý quấn lấy.

Hai tay của Tiêu Chiến chống trên lồng ngực Vương Nhất Bác, ra sức lay động vòng eo thon, lúc chạm đến điểm mẫn cảm anh sẽ ngửa cổ lên, khóe môi khẽ nhếch, thở dốc.

Khớp xương rõ ràng ở các ngón tay của Vương Nhất Bác đặt trên quả đào căng mọng trắng trắng tròn tròn của anh, bóp đủ các hình dạng.

Ánh mắt của anh như có lửa muốn chiếm đoạt bên người thân.

Tiêu Chiến động càng lúc càng nhanh, cự vật trong cơ thể anh càng lúc càng cứng hơn, gân xanh cùng vết răng in thật sâu trên người.

"A..."

Mũi chân của anh và mu bàn chân dần dần đỏ lên, đầu gối như nhũn ra, không chống đỡ nổi nữa, chỉ có thể duỗi thẳng tay tự chống đỡ cơ thể. Vương Nhất Bác kéo khe mông của anh, cho anh chút khí lực.

Đã không phải lần đầu làm với nhau, sớm đã quen thuộc hạ thân của đối phương, vậy mà mỗi lần ân ái vẫn có thể có trải nghiệm vừa kích thích vừa xúc động như vậy, sảng khoái đến tận chân tóc, Tiêu Chiến có thể nghe rõ tim mình đập, khóe miệng của anh ngày càng ướt, lượng nước bọt bài tiết gia tăng, ngay cả cánh tay cũng nổi da gà, hết thảy đều là dấu hiệu trước lúc cao trào, biên độ lên xuống của anh lại càng tăng nhanh, tuyến tiền liệt kích thích khiến anh muốn hét lên, ngón trỏ khẽ vuốt môi Vương Nhất Bác bị hắn ngậm lại, khoang miệng ấm áp ướt át của hắn khiến anh nhớ lại cảm giác Vương Nhất Bác blow job với anh, đầu lưỡi mềm mại của hắn như có ma lực, mang cho anh cảm giác xung kích tột độ.

Tiếng thở của Vương Nhất Bác càng ngày càng gấp, ngón tay của Tiêu Chiến bị hắn liếm ướt, vì để cho Tiêu Chiến nhanh đạt đến cao trào, hắn đang nằm dưới cũng phải nâng eo dùng sức đỉnh lên, "Không được, bảo bối..." Tiêu Chiến hô hoán, cự vật vừa to vừa dài của Vương Nhất Bác đâm vào, khiến hai chân của Tiêu Chiến run lên, đồng thời cũng bắn ra.

Chất lỏng ấy bắn tung tóe lên ngực và mặt Vương Nhất Bác, hắn vươn tay rút một tờ khăn giấy trên tủ đầu giường lau bụng dưới giúp Tiêu Chiến, sau đó mới lau sạch mặt mình, sau đó hắn nhân lúc Tiêu Chiến đang nằm sấp trên người mình để nghỉ ngơi, dùng một tay xoay người lại.

"..."

Tiêu Chiến bị lật một cái đã thấy đầu mình đang nằm trên gối, "Bảo bối, em có thể chậm một chút được không? Nghĩ đến tuổi tác của anh một chút có được không?'

"Bảo bảo, tới phiên em rồi."

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Chiến thích gọi hắn là bảo bối lúc làm tình, biệt danh từ cún con, sói con biến thành kiểu xưng hô tràn đầy yêu thương như bảo bối, Tiêu Chiến càng ngày càng yêu hắn.

Vương Nhất Bác lại đổ dầu bôi trơn ra, dù cự vật đã rút ra nhưng hậu huyệt vẫn chưa khép lại, giống như đói ăn vậy, Tiêu Chiến khó chịu khép chân lại, Vương Nhất Bác nhìn đôi chân thon dài đang kẹp chân lưng mình, tuốt lộng mấy lần rồi để cự vật chạm vào huyệt khẩu.

"Bảo bảo, chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị... A... Này..."

Cánh tay Tiêu Chiến không còn lực nữa, hơn nửa hiệp trước là tự anh động, cảm giác giống như vừa chạy tám nghìn mét, không có khí lực nữa, lúc này chỉ có thể để mặc cho hắn làm.

Vương Nhất Bác rất thích đột kích, lời còn chưa nói xong để thúc vào, thúc lên đến đỉnh, vừa đau vừa thoải mái, thoải mái đến muốn mạng, Tiêu Chiến từng nghĩ trong lúc cao trao, đời này hoặc là mệt chết vì công việc, hoặc là bị Vương Nhất Bác thao chết trên giường.

"A... Chậm một chút... nhẹ... Nhanh hơn chút nữa... Nhanh lên..."

Vương Nhất Bác nhẫn nhịn làm theo ý Tiêu Chiến, cổ họng phát ra tiếng thở dốc gợi cảm, hắn hôn Tiêu Chiến, nỉ non gọi bảo bảo. Hắn ôm hai bên khuôn mặt của Tiêu Chiến, bốn mắt nhìn nhau, không nhịn được lại hôn tiếp.

"Người bạn nào kết hôn?"

Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên phát ra, Tiêu Chiến đang cuộn lại chuẩn bị nghênh đón khoái cảm lần thứ hai tiến đến, nghe thấy thanh âm gợi cảm bên tai đang đặt câu hỏi.

"Hửm? Anh nói là bạn thời đại học, nam à?"

Vương Nhất Bác nói từng chữ từng chữ, động tác vừa chậm vừa có lực.

"Ừm... A... Đúng rồi... Một... Ký túc xá... A... Em chuyển động đi..."

"Liệu Anh Kiệt cũng đi à?'

Chữ cuối cùng của Vương Nhất Bác chăm chú kéo dài, như muốn đâm xuyên thành ruột của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vươn tay vòng qua đầu vai Vương Nhất Bác, nuốt từng ngụm nước bọt, "Đúng vậy, bọn anh ở chung ký túc xá, lúc học đại học quan hệ rất tốt, ở Bắc Kinh, lần này đi một tuần, địa chỉ khách sạn anh sẽ gửi cho em, cầu xin em động nhanh chút đi, nhanh lên... thao anh đi bảo bối..."

Vương Nhất Bác nắm hai cổ tay Tiêu Chiến xuống giơ cao khỏi đỉnh đầu anh, tay còn lại bóp eo của anh, bắt đầu va chạm, trong phòng vang lên âm thanh khiến người ta đỏ mặt, bởi vì Tiêu Chiến tinh thần phấn khích mà cuộn cả ngón chân lại, anh kêu khóc vài tiếng, càng nhiều hơn là bởi vì khoải cảm nên mới khóc, bắn ra lần thứ hai trong đêm.

"Nếu như có chuyện gì thì nhớ phải gọi điện cho em."

Câu nói này Vương Nhất Bác đã nói quen miệng rồi, hắn ném bao cao su vào thùng rác, sau đó ngồi về bên giường, nương nhờ ánh trăng trông thấy Tiêu Chiến đã có chút buồn ngủ.

Buổi chiều trên đường từ Cục cảnh sát về nhà, Tiêu Chiến nhắc đến chuyện muốn tham gia hôn lễ của bạn với Vương Nhất Bác, Liêu Anh Kiệt cũng sẽ đi cùng, bởi vì bạn bè lâu ngày không gặp, ba người quyết định tụ họp ở Bắc Kinh.

"Bảo bảo, tắm đã."

"Ưm... Được..."

Tiêu Chiến xin nghỉ một tuần đi Bắc đi, phụ tá của anh là Tiểu Đồng sẽ tạm thời tiếp nhận trách nhiệm giải phẫu, Phó cục Trần Ba không lăn tăn chuyện gì, bình thường Tiêu pháp y kính chức kính trách thế nào ông đều nhìn rõ.

Ngày mười ba tháng năm, Vương Nhất Bác lái chiếc xe Buick đưa Tiêu Chiến và Liêu Anh Kiệt đến trạm đường sắt cao tốc, khoảng cách giữa Bắc Kinh và Bắc Tiêu không xa, nhưng Vương Nhất Bác vẫn như một người mẹ ân cần dặn dò: "Chiến ca, ở tiệc cưới đừng uống quá nhiều rượu, ban đêm phải ngủ sớm một chút, trời nóng đừng đi chỗ nào nắng quá, em có chuẩn bị Hoắc Hương Chính Khí(*) cho anh, nhớ uống đấy, còn có thuốc giải nhiệt phải mang theo bên người, không nhất định phải lúc nào cũng gọi cho em, nhưng có việc gấp thì nhất định phải gọi cho em trước tiên..."

(*): sử dụng trong các trường hợp sốt, tức ngực, chướng bụng, nôn mửa, tiêu chảy do nhiệt độ gây nên.

"Biết rồi." Tiêu Chiến ngồi ghế phó lái, đúng lúc gặp đèn đỏ, anh xoa xoa lên mu bàn tay của Vương Nhất Bác, cười nói: "Tối qua em đều nói cả rồi, anh nhớ rồi mà, nhưng anh bỏ Hoắc Hương Chính Khí ra rồi."

"Tại sao?"

"Bởi vì loại em mua cho anh trong đó có chứa cồn, dễ cháy dễ nổ, không qua được kiểm tra đâu."

"Ủa, sao Cục cảnh sát chúng ta không nói tới cái này nhỉ?"

Liêu Anh Kiệt rời mắt khỏi điện thoại, chớp mắt một cái với vị tài xế Vương Nhất Bác này, khoa trương thán phục: "Cảnh sát Vương, kiến thức thông thường này mà cậu không biết sao?"

"Tôi cũng đâu phải bác sĩ, không biết không phải rất bình thường à?"

"Cậu còn mạnh miệng với tôi nữa thì đến Bắc Kinh tôi sẽ dẫn Tiêu Chiến đến quán bar phía sau biển."

Nói xong anh còn đắc ý lắc lắc màn hình điện thoại, Vương Nhất Bác dùng đôi mắt sắc bén nhìn qua gương chiếu hậu thấy website lóe lên trên điện thoại, tất cả đều ảnh quán bar nổi tiếng ở Bắc Kinh.

"Kiệt ca, em sai rồi, đến Bắc Kinh làm phiền anh quan tâm đến Chiến ca nhà em một chút."

Là đàn ông, thời điểm nên nhận sợ thì vẫn nên nhận, huống chi mạng của hắn còn đang nằm trong tay Liêu Anh Kiệt.

"Ấu trĩ."

Tiêu Chiến khinh thường nghe hai người bọn họ đấu võ mồm, vặn nắp chai nước ra uống một ngụm.

Trên đường trở về, trong xe vang lên tiếng nhạc êm dịu, cảm giác không nỡ rời xa lại vây quanh cậu thanh niên cảnh sát này.

Vừa tới cục cảnh sát còn chưa kịp đóng cửa xe lại, Châu Xảo Xảo đã liên lạc báo cho hắn biết lại có chuyện rồi, "Sao vậy nữ hiệp?"

Trong giọng nói run rẩy của Châu Xảo Xảo còn lộ ra điểm hưng phấn: "Bác ca anh về rồi sao? Lại có một vụ án khó tin xảy ra rồi!"

Vương Nhất Bác đẩy cửa cục cảnh sát ra, nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc áo có họa tiết hình quả dâu đang ôm chú chó bên cạnh, mặt đỏ lên, bên trái cô là một người đàn ông.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn cất điện thoại đi, nhận lấy bản khẩu cung Châu Xảo Xảo đưa tới.

Trong ánh mắt của nữ cảnh sát lóe lên ánh sáng kì lạ, lúc nói chuyện không thể che giấu được sự kích động: "Tổ dân sự bên cạnh chuyển tới một bản án tranh chấp! Nữ sinh này tên là Thẩm Tư, người đàn ông là chủ cho thuê nhà Hoàng Phi, hai người đã tranh cãi rất lâu vì một cái máy giặt rồi."

Thẩm Tư nổi giận đùng đùng, con chó bên cạnh cô thỉnh thoảng cũng kêu hai tiếng phụ họa, sau khi nữ sinh trông thấy Vương Nhất Bác đi vào liền nói: "Cảnh sát, tôi muốn tố cáo hắn ta lừa gạt tiền, không chỉ lừa tiền mà còn giết người chặt xác!"

Vương Nhất Bác nhíu lông mày, đầu ngón tay đã cắt ngắn móng tay đè lên xương mũi, thở dài nói: "Có thể nói rõ chi tiết không?"

Châu Xảo Xảo đưa Hoàng Phi vào phòng thẩm vấn trước tiếng kêu gào của hắn, Tạ Tiểu Phong lấy một chén nước ấm đưa cho Thẩm Tư, nữ sinh ngồi ở phòng chờ thay đổi dáng vẻ trợn trừng mắt vừa rồi, khôi phục lại sự điềm tĩnh, cô che hai mắt, có chút xấu hổ nói: "Cảnh sát Vương, vừa rồi tôi không khống chế được cảm xúc... Nhìn anh cũng có chút đẹp trai, tôi cảm thấy mất mặt quá đi..."

Thẩm Tư lại lấy hai tay che đi gương mặt ửng đỏ, cúi đầu nhắm mắt lại.

Vương Nhất Bác nhíu mày đứng dậy nhường lại chỗ ngồi cho Tạ Tiểu Phong, sau đó nắm chặt điện thoại tựa vào góc tường,

"Cô Thẩm, cô có chứng cứ gì chứng minh Hoàng Phi giết người chặt xác?"

Nhắc đến chuyện chính, Thẩm Tư thu liễm tâm hồn thiếu nữ đang bay loạn của mình lại, cô đứng đắn trả lời: "Đầu tuần tôi và ông Hoàng kí kết hợp đồng cho thuê nhà, trong hợp đồng viết rất rõ ràng, chủ nhà cần cung cấp đồ điện gia dụng thường ngày và cam đoan các thiết bị điện đều an toàn, có điều cái máy giặt trong nhà không biết là đang để ngôn ngữ gì mà tôi đọc không hiểu, tôi muốn mua một cái mới và đồng thời chịu 1/3 số tiền ở bảng giá niêm yết trong sách hướng dẫn nhưng chủ nhà không đồng ý, hắn nói cái máy giặt ấy là khách trọ trước mới mua đầu năm, nếu muốn đổi thì tôi phải chịu tiền đặt cọc, tôi đương nhiên là không đồng ý rồi, thầm nghĩ thôi thì khó quá bỏ qua, dù sao cũng chỉ kí hợp đồng thuê một năm, cùng lắm thì quần áo giặt tay vậy. Đâu biết được là ngày đầu tiên tôi vừa chuyển đến ở thì con chó của tôi lại nổi điên lên với cái máy giặt, anh không biết đâu, mỗi ngày nó đều không ngừng đi vòng quanh cái máy giặt rồi ngửi ngửi, đi vòng quanh xong có lúc thì chảy nước miếng, có lúc lại sủa inh ỏi về phía ống thoát nước, tôi cảm thấy kì lạ nên mới mở ống thoát nước ra, không ngờ là tìm được thứ gì đó nhìn như mấy miếng thịt, suýt chút nữa thì xỉu tại chỗ rồi!"

"Trước khi kí hợp đồng hắn ta không đồng ý cho cô đổi máy giặt vậy tại sao cô còn chọn ở đó?"

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Thẩm Tư, đối phương trả lại cho hắn một nụ cười thanh xuân ngọt nào, thành thật trả lời: "Tiền thuê rẻ chứ sao nữa, huống hồ kiếm được chủ nhà cho phép nuôi động vật khó lắm, nhưng ai mà biết được chủ nhà này lại bị điên, hắn không cho đổi máy giặt nhất định là có điểm đáng nghi! Trong phim Hồng Kông đều như vậy cả."

Tạ Tiểu Phong cắn móng tay bày ra biểu cảm phức tạp, sau khi Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến xong liền đứng thẳng người phân phó: "Tiểu Phong, cậu ghi lại địa chỉ, lát nữa chúng ta sẽ đến hiện trường kiểm tra."

Châu Xảo Xảo cũng đã ghi chép xong khẩu cung của Hoàng Phi, vị chủ nhà này thái độ vô cùng kiên quyết, không thừa nhận mình đã phạm tội, nhiều lần nhấn mạnh rằng chiếc máy giặt đó là khách trọ cũ mới mua, hắn đã tốn 800 tệ cho người ta.

Nhà thuê của Thẩm Tư cách cục cảnh sát không xa, là cư xá số ba nằm trong phạm vị quản lý, toàn bộ cư xá chỉ có ba tòa nhà, Thẩm Tư thuê nhà ở tòa một, Hoàng Phi thì không ở chỗ này.

Sau khi tiến vào cư xá Hoàng Phi giới thiệu: "Nơi này lúc trước là tòa nhà của gia đình công nhân viên chức trong bệnh viện, về sau quyền sở hữu chuyển cho nhân viên, chính là cái bệnh viện Đệ Tam cách đây hai con phố đó, cậu biết không cảnh sát Vương?"

"Không rõ lắm, thời gian tôi nhậm chức ở đây vẫn chưa được lâu."

"À ra là vậy, hiện tại đã thành trung tâm thương mại rồi, mười mấy năm trước là bệnh viện hai tầng, sau khi mở rộng quy mô liền chuyển đến trung tâm thành phố, hiện tại đổi tên thành bệnh viện Nhân Tế."

Nói đến bệnh viên Nhân Tế thì mọi người đều nhận ra, bệnh viện ấy ở trong thành phố danh tiếng cũng rất tốt.

Lúc vừa nói chuyện vừa đi vào tòa nhà, Thẩm Tư trốn ở sau lưng Châu Xảo Xảo, có chút thấp thỏm nói: "Cảnh sát, hiện tại tôi cũng không dám bước vào căn nhà kia nữa, mọi người vào trước đi, tôi ở tầng hai chờ thôi."

Châu Xảo Xảo vỗ vỗ lưng của cô, tiện tay dắt con chó của cô đi cùng, là loại chó mục vụ Trung Quốc.

Tiêu Chiến không ở đây, Tiểu Đồng là trợ thủ của anh cùng nhân viên pháp chứng tiến vào phòng đến chỗ chiếc máy giặt mà Thẩm Tư nói có thịt người ở đó, Vương Nhất Bác đi một vòng quan sát xung quanh tạm thời không thấy có điểm nào khả nghi.

Chỉ chốc lát sau Tiểu Đồng đã cầm túi vật chứng tới báo cáo: "Đội trưởng Vương, chúng tôi mở miệng ống thoát nước xác thực là tìm thấy được phần thịt bị thối rữa..." Chỉ nghe thấy Thẩm Tư và Hoàng Phi đều hít sâu một hơi, Tiểu Đồng lại nói tiếp: "Có điều căn cứ vào đường vân trên da và lỗ chân lông mà nói thì đây không phải thịt người, tôi trở về làm kiểm tra kĩ càng hơn, đêm nay sẽ gửi báo cáo cho anh."

"Vất vả rồi."

Vương Nhất Bác vỗ bả vai Tiểu Đồng, cùng lúc đó đồng nghiệp phòng pháp chứng hô lên một tiếng, hắn đi qua hỏi thăm: "Có phát hiện gì sao?"

"Đội trưởng Vương, tôi cạy phần thân dưới máy giặt ra xác thực là có phát hiện manh mối, có lẽ anh cần phải liên hệ với cảnh sát Trần đội điều tra phòng chống ma túy."

Chạng vạng bảy giờ tối, chân trời lại xẹt qua một tia chớp chói mắt, tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ vang trong tầng mây thấp, dự báo thời tiết không nói tối nay sẽ có mưa, hóa ra thời tiết cũng giống như những vụ án đột ngột xảy ra khiến cho người ta không thể chuẩn bị sẵn sàng.

Vương Nhất Bác lắc lắc giọt nước trên tay, rút mấy tờ giấy ăn ở bàn làm việc của Châu Xảo Xảo, vuốt vuốt tóc quay lại phòng làm việc. Dù sao về nhà cũng chỉ có một mình, thế là hắn dự định ở lại chờ báo cáo của Tiểu Đồng và phòng pháp chứng, tổ viên thấy hắn vất vả như vậy cũng đồng thời đòi tăng ca.

Hắn đặt đồ ăn từ Việt Cảng Hiên ship về nhà, điện thoại liên tục rung lên mấy lần, Tiêu Chiến nhắn ba tin nhắn và một tấm hình:

[Trăng gặp cụm mây, hoa gặp gió mát, đêm nay ánh trăng rất đẹp]

[Anh rất nhớ em]

[Ăn cơm chưa]

Châu Xảo Xảo mang thức ăn đi vào, nhìn thấy đội trưởng nhà mình đang cầm điện thoại cười run cả người...

Sau khi Tiêu Chiến đến Bắc Kinh liền đi cùng Liêu Anh Kiệt về khách sạn cất hành lý trước, khách sạn này chính là chỗ bọn họ cần đến, bạn học thời đại học Tống Thừa Dục kết hôn ở khách sạn, là một khách sạn nổi tiếng nhất nhì ở Bắc Kinh, cửa sảnh tráng lệ, lúc đi vào Liêu Anh Kiệt còn không nhịn được cảm thán ba lần: "Haizz, có tiền thật tốt, mời chúng ta đến uống rượu mừng còn thuê cả phòng cho chúng ta."

"Cậu đi uống rượu mừng không đưa tiền mừng sao?"

Tiêu Chiến vẩy vẩy thẻ phòng trong tay: "Bạn học Tống thật hào phóng, thuê cho chúng ta hai căn phòng có giường lớn."

"Cậu xác định là không phải cậu yêu cầu cậu ấy chứ?" Liêu Anh Kiệt kéo hành lý của mình nhanh chân chạy theo, suy nghĩ một phen: "Đúng không, cậu sợ cảnh sát Vương ăn giấm, cho nên tự mình yêu cầu."

Tiêu Chiến đưa một tấm thẻ phòng nhét vào tay Liêu Anh Kiệt, chớp chớp đuôi mắt nói: "Cậu vẫn nên ngoan ngoãn làm nha sĩ đi, phương diện suy luận này không hợp với cậu đâu."

"Haha, tôi nói này Tiêu Chiến, sao cậu phiền vậy, Vương Nhất Bác có ở đây hay không cậu cũng như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro