C9. Con mắt trong bóng tối
Lúc vừa mất điện Vương Nhất Bác cũng chưa biết được, xe của bọn họ đỗ ở ven đường bên ngoài cư xá, sau khi nhận được điện thoại của Châu Xảo Xảo mới biết được cư xá của Tôn Mãn lại đứt cầu dao.
"Tôn Mãn nói gần đây tòa nhà của cậu ấy vẫn hay bị mất điện." Hắn tìm số Tạ Tiểu Phòng để gọi lại cho cậu, chuông vừa vang lên hai tiếng đã có người nhận: "Tình huống chỗ cậu thế nào rồi?"
Tạ Tiểu Phong giữ chặt vị "anh hùng bàn phím" kia ngồi vào ghế, màn hình giao diện máy tính chính là livestream của Tôn Mãn, chỉ có điều hiện giờ bị cúp điện nên bên phía máy livestream chỉ còn một màu đen kịt, đạn mạc đều toàn là dấu hỏi chấm.
Nhưng vị "anh hùng bàn phím" này dường như không chỉ nhằm vào một mình Tôn Mãn, giao diện của hắn có năm sáu cái livestream của võng hồng từng đài, đều là những cậu thanh niên trẻ tuổi.
Vương Nhất Bác bảo Tạ Tiểu Phong liên hệ với cảnh sát mạng Tiểu Cương: "Cậu ấy là cảnh sát chuyên môn phụ trách an ninh mạng, giao người cho cậu ấy là được rồi."
"Kết thúc rồi?"
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa sổ dò hỏi, Vương Nhất Bác giương khóe miệng, trả lời: "Đúng rồi, thực ra trước đó Tôn Mãn chỉ cần trực tiếp liên hệ với cảnh sát mạng là được rồi, nhưng khả năng là cậu ấy chưa tiếp xúc qua việc này bao giờ, lần đầu tiên nhận phải sự quấy rối ác ý nghiêm trọng như vậy, Tiểu Phong cũng thế, tự mình là cảnh sát còn không biết nên xử lý thế nào."
"Có lẽ cậu ấy lo chuyện này còn ẩn giấu nhân tố nguy hiểm khác."
Việc có nhân tố nguy hiểm này có chút không nói rõ được cũng không tả rõ được, Vương Nhất Bác có thể lý giải, hắn lại gọi điện cho Châu Xảo Xảo: "Có điện chưa?"
Trong ống nghe có thanh âm huyên náo, nghe thanh âm của Châu Xảo Xảo có chút bất đắc dĩ: "Vẫn chưa Bác ca, Tôn Mãn nói trước kia mất điện nhiều nhất là hai mươi phút sẽ có điện lại, em còn nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân, không biết có phải thợ sửa điện không."
Vương Nhất Bác nhíu mày, mới mất điện được năm phút, cho dù công ty cung cấp điện ở ngay sát đường cũng không thể tới nhanh như vậy được. Không biết vì sao, hắn đột nhiên nghĩ đến lần mất điện ba ngày trước, vị thợ điện họ Trần kia chỉ cần mười phút đã xuất hiện ở hành lang, theo lý thuyết thì bọn họ đang xuống lầu, đáng lẽ phải gặp thợ điện đi lên lầu, vì sao lại xuất hiện sau lưng bọn hắn?
"Em trông chừng Tôn Mãn, đừng đi ra ngoài, anh lập tức lên đó."
Sau khi cúp điện thoại Vương Nhất Bác liền đẩy cửa xe ra, Tiêu Chiến không nói gì cũng đi theo sát phía sau, Vương Nhất Bác không có ý ngăn cản.
Mấy tòa nhà phía trước cư xá cũ kĩ này vẫn sáng đèn bình thường, chỉ có tòa của Tôn Mãn bị một màu đen bao phủ, lúc đứng tại chỗ cách cửa tòa nhà năm mét, Vương Nhất Bác gọi cho công ty cung cấp điện, bên kia là tổng tài phục vụ khách hàng trả lời, hỏi có thể hỗ trợ chuyện gì, hắn nói: "Giúp tôi tra xem tòa nhà 13 ở phía Tây phố Mạc Phủ có báo cắt điện không?"
Tổng đài nói hắn chờ một chút, kiểm tra xong liền máy móc hóa giải đáp: "Thật xin lỗi, không có thông tin mà ngài cần kiểm tra, xin hỏi là một hộ mất điện hay là nhiều hộ mất điện?"
"Cả tòa nhà đều không có điện."
"Không có thông báo, tôi giúp ngài gọi thợ điện qua có được không?"
Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác hơi đẩy má của mình lên, hỏi ngược lại: "Giúp tôi kiểm tra xem một tháng gần đây có bao nhiêu lần ghi chép sửa điện ở tiểu khu này, vì sao mất điện nhiều như vậy, tôi muốn khiếu nại."
Chất giọng trầm thấp có tính áp bức không thể đối kháng, tổng đài phục vụ lo lắng nghe lọt đúng hai chữ "khiếu nại", vội vàng kiểm tra thông tin, mấy giây sau đã đáp lại: "Thật sự rất xin lỗi tiên sinh, một tháng gần đây cũng không có ghi chép thông báo sửa điện ở tiểu khu phía Tây phố Mạc Phủ, ngài đã liên hệ với bên cơ sở vật chất chưa?"
"Sao lại không có? Mỗi lần nơi này mất điện đều có một vị thợ điện họ Trần đến sửa chữa mà, ông ta nói là chuyên môn phụ trách nơi này, tốc độ sửa chữa rất nhanh, thái độ cũng rất tốt, tôi còn định khen ngợi ông ta nữa, hôm nay ông ta tới rồi sao?"
Nghe được chuyện này, tổng đài phục vụ ở đầu dây bên kia dường như càng thêm bối rối, lại giải thích tiếp: "Tiên sinh, ghi chép sửa điện của cư xá mà ngài báo quả thực là không có, mà bên chúng tôi cũng không có quy định thợ điện phụ trách cố định một khu vực, đều là ngẫu nhiên điều hành, ngài có muốn xác minh không?"
Lúc này một mảng đen kịt trong hành lang giống như một con quái thú đang há miệng, muốn chậm rãi nuốt sạch bóng đêm vô biên.
"Tôi biết rồi."
Vương Nhất Bác không có thời gian nghe giải thích thêm, sau khi cúp điện thoại liền đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, hai người một trước một sau lặng lẽ tiến vào "chậu máu" đen kịt này.
Tôn Mãn thấy Châu Xảo Xảo có hơi thất thần, dùng đèn pin chiếu vào cái cốc trên bàn trà, nói khẽ: "Cảnh sát Châu, hình như cô có hơi căng thẳng, là sợ tối sao? Tôi lấy chút nước cho cô nhé?"
"A, cảm ơn."
Châu Xảo Xảo không phải là sợ tối, chẳng qua là cảm thấy có chút quái dị, trước khi mất điện cô đang đi vệ sinh, lúc rửa tay thì đột nhiên điện bị cắt, bên tai nghe thấy tiếng thở dốc rất rõ, lúc đi ra phòng khách thì lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân. Cô biết làm cảnh sát hẳn là phải theo chủ nghĩa duy vật, nhưng vẫn luôn có những cảnh tượng kinh khủng nhảy nhót trong đầu, sau khi nói chuyện với đội trưởng Vương xong mới thấy bình tâm hơn một chút, nhưng tiếng bước chân lúc này dường như càng ngày càng gần...
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng đập cửa vừa khẩn cấp vừa dùng lực lớn thế này trong hoàn cảnh yên tĩnh u tối có vẻ hơi đột ngột, hai người trong phòng quả thực bị làm cho giật mình, cái cốc trong tay Châu Xảo Xảo run lên một cái, nước ấm văng ra làm ướt ngón trỏ của cô.
Cô ra hiệu Tôn Mãn không cần nói, trấn định hỏi: "Ai?"
Ngoài cửa có tiếng đế giày ma sát trên mặt đất, giọng nam trầm phát ra cách một cách cửa có chút mơ hồ: "Tôi là thợ sửa điện, nhận được thông báo sửa chữa tuyến đường điện."
Châu Xảo Xảo thở ra một hơi, giữ cửa chậm rãi để hở ra một khe nhỏ, cô cầm đèn pin của Tôn Mãn soi ra ngoài, đập vào mắt đầu tiên là một đôi mắt đang rũ xuống, trên trán đầy mồ hôi.
Người tới mặc đồ đồng phục dài tay màu xám, bên hông là một túi đựng dụng cụ, tay của ông ta đặt trên tay nắm cửa, Châu Xảo Xảo nhìn thấy trên tay cầm hơi ướt, đang từ từ chảy xuống hình thành một giọt nước lớn.
"Có chuyện gì không?"
Châu Xảo Xảo lễ phép mỉm cười với người này, đối phương cũng cười một chút, nụ cười kia làm người ta có chút sợ hãi, môi nứt nẻ, lộ ra răng ố vàng và lợi trắng bệch, "Xin hỏi Tôn tiên sinh có ở đây không? Điện thoại của tôi hết pin, vừa rồi con trai tôi gọi điện hình như là có việc gấp, hai nhà sát vách đều không có người, muốn hỏi xem có thể cho tôi mượn điện thoại không?"
"A... Cái này..."
"Ông là thợ điện lần trước chúng tôi gặp ở cầu thang đúng không?"
Tôn Mãn giơ đèn pin đi đến trước cửa, cậu nói với Châu Xảo Xảo là vị thợ điện họ Trần này phụ trách sửa điện ở đây, ba ngày trước mất điện cũng là ông ấy tới hỗ trợ xử lý, "Lần trước Tạ Tiểu Phong và đội trưởng Vương cũng gặp ông ấy dưới lầu..."
Vốn dĩ Châu Xảo Xảo vẫn còn đang lo lắng, nghe thấy đồng nghiệp của mình cũng từng gặp vị thợ điện này, hơi yên tâm một chút kéo cửa ra, Tôn Mãn đưa điện thoại di động của mình tới, sau khi Trần công nhận điện thoại liền cúi đầu cảm ơn rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Tôn Mãn thấy toàn thân ông ta như bị giội nước, mồ hôi sau lưng thấm đầy áo bảo hộ, cậu tốt bụng lấy một chai nước khoáng chưa mở trong tủ lạnh đưa cho ông.
Vị Trần công kia thờ ơ giống như không nhìn thấy, ông ta áp sát điện thoại bên tai mình, không cần chờ đợi lâu đã nghe thấy ông ta lạnh giọng chất vấn: "Tiểu Đào, mày ở đâu, sao gọi điện thoại không ai nghe?!"
Lớn tiếng chất vấn không mang theo chút tình cảm nào, giống như một cái gậy băng đánh vào xương sống của Châu Xảo Xảo, toàn thân cô nổi da gà, trong đầu hiện lên một ý niệm: Vì sao ông thợ điện này là biết mình không phải người nhà này, vài ngày trước mới gặp Tôn Mãn vì sao đã biết cậu ấy họ Tôn?!
Cô hoảng sợ quay ra nhìn bộ đồ bảo hộ dài tay màu xám, phía sau lưng ẩm ướt một mảng lớn, lúc này lồng ngực ông ta đang chập trùng giống như không khống chế được cảm xúc, chỉ nghe thấy ông ta lớn tiếng nói với điện thoại: "Không phải tao đã nói mày không được mặc mấy thứ quần áo kì quái sao?! Bảo mày không được tùy tiện mở cửa cho người lạ sao mày không nghe à?! Cả ngày không có việc gì làm chỉ biết livestream! Cái này thì giúp gì được cho mày?!"
Trần công dùng đại lực đập lên trán mình, Tôn Mãn bị dọa sợ, Châu Xảo Xảo liền vẫy tay với cậu, ngay lúc Tôn Mãn đang muốn đưa tay ra lấy điện thoại thì bị Trần công nắm chặt cánh tay, bàn tay trơn ướt dính đầy mồ hôi bao trùm cánh tay trắng nõn thon gầy, Tôn Mãn sợ hãi hét lên, Châu Xảo Xảo đánh mạnh vào sau lưng Trần công, cô dùng kĩ thuật đã học để đối phó với người có thân hình khỏe mạnh, không nhúc nhích tí nào.
Sau khi Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng hét liền cấp tốc chạy lên lầu, vừa rồi hắn bước chậm là bởi vì không xác định được tình huống của lầu ba thế nào, lỡ như rút dây động rừng, Tôn Mãn và Châu Xảo Xảo rất có thể gặp nguy hiểm.
Trong bóng tối rất khó phân biệt được phương hướng, cũng may lúc Tôn Mãn ngã xuống đất vẫn chiếu đèn pin ra để hắn xác định phương hướng, Vương Nhất Bác duỗi chân đá một cước cho Trần công ngã lăn trên mặt đất, nhân lúc đối phương vẫn chưa dậy được liền nhanh chóng dùng đầu gối đè lên lưng đối phương, dùng còng tay khóa hai tay lại, nhưng tay của Trần công đều là mồ hôi, không thể khống chế giống như cá chạch bơi trong nước, rất nhanh đã thoát được khỏi sự khống chế của Vương Nhất Bác, ông ta muốn đấm một quyền vào mặt Vương Nhất Bác nhưng bị hắn tránh được, lảo đảo muốn đứng lên, Vương Nhất Bác dùng tay đánh mạnh vào cổ làm ông ta choáng váng, Trần công quỳ trên mặt đất, Vương Nhất Bác lại tranh thủ còng tay ông ta ại. Lúc này có một bà lão ở nhà bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền đi ra, bà không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Chiến vừa báo cảnh sát xong liền quay ra nói bà lão không cần lo lắng.
Sau khi công ty cung cấp điện nhận được điện thoại của Tiêu Chiến thì rất nhanh đã sắp xếp một vị thợ điện tới, mười phút sau đã sửa xong tuyến đường điện. Vị này là thợ điện họ Trương, thời điểm hắn nhìn thấy Trần công thì hơi kinh ngạc, sau đó lại thở dài một hơi, lúc đi ghi lời khai hắn nói: "Trần công tên là Trần Quảng Thiên, trước kia ông ấy là thợ điện của công ty chúng tôi, về sau bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên từ chức, hình như tim phổi của ông ấy đều có chút vấn đề nên tay đổ rất nhiều mồ hôi, có điều..."
"Có điều cái gì?'
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sofa, bên tay hắn là chiếc điện thoại của Tôn Mãn vừa bị Trần Quảng Thiên ném xuống đất, Tôn Mãn nói cậu vừa cho ông ta mượn điện thoại để gọi điện cho con trai, nhưng trong lịch sử cuộc gọi không hề có.
"Haizz." Đối phương thở dài, lắc đầu: "Con trai ông ấy không học vấn không nghề nghiệp, phát livestream đồi trụy trên trang web phi pháp, bị bắt một lần mà vẫn không sửa đổi, về sau lại bị bắt lại, Quảng Thiên hẳn là rất tự trách, không có vợ, bản thân ông ấy lại ít quan tâm đến con trai nên mới tạo nên cục diện này."
Mà Trần Quảng Thiên cũng thú nhận rất thẳng thắn, lúc trước ông ấy từng tới đây sửa điện một lần, đúng lúc gặp Tôn Mãn đang mở cửa đi đổ rác, đối phương và con của ông ta cũng trạc tuổi nhau, không khỏi bị ông chú ý một chút, về sau phát hiện Tôn Mãn cũng hay livestream nên những oán khí bất mãn và tự trách đều chuyển dời sang Tôn Mãn, vị trí của công tơ điện đối diện với phòng vệ sinh nhà Tôn Mãn, phía trên bồn cầu có hốc tối do chủ thuê đục ra nhưng bởi vì tường chỗ đó cũ quá nên đổi thành thép lưới, ngày này qua tháng nọ không quét dọn nên chỗ đó tích một lớp bụi dày, lại thêm vị trí ở trên cao, đặt thêm bình bình lọ lọ vào nên rất khó bị phát hiện, Trần Quảng Thiên thường xuyên lợi dụng lý do sửa điện để dùng thang đứng lên nhìn lén Tôn Mãn livestream, mồ hôi tay của ông ta đều quệt đầy trên tường. Đương nhiên, một tháng gần đây mất điện đều là do Trần Quảng Thiên làm, ông ta không biết chính xác thời gian phát trực tiếp của Tôn Mãn, chỉ có thể năm lần bảy lượt cắt đường dây điện, muốn lợi dụng cách này để cắt đoạn livestream của Tôn Mãn.
Sau khi Trần Quảng Thiên ký tên vào thì bị dẫn đi, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của cảnh sát mạng Tiểu Cương, vị ở quán net kia cũng coi là "phạm tội nhiều lần", mấy năm trước đầu tư vốn vào web bán video khiêu dâm bị bắt giữ, sau khi được thả ra thì sinh lòng oán hận, nhưng thời đại bây giờ có chút biến đổi rồi, mỗi ngày đều làm "anh hùng bàn phím" ở các đài phát trực tiếp.
Đây chỉ là một đoạn khúc nhạc dạo ngắn, về phần nó có phải là "chất xúc tác" cho Tạ Tiểu Phong và Tôn Mãn hay không cũng chỉ có người trong cuộc mới biết, thời gian rất nhanh đã đến tháng năm, năm ngày trước là ngày nghỉ lễ, nhân viên cảnh sát vẫn đến làm việc đầy đủ, gần đây tình hình trị an của thành phố Bắc Tiêu đã tốt đẹp hơn, vụ án hình sự trên phạm vi cũng giảm bớt, Phó cục trưởng Trần Ba mở cuộc họp sáng cũng cổ vũ sĩ khí, phấn khởi phát biểu: "Chúng ta không thể vẽ được một hình tròn hoàn mỹ, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, đề cao cảnh giác, hôm qua lúc họp Cục trưởng nói với tôi 'Dù cho khả năng của chúng ta có hạn, nhưng chỉ cần đó là điều đúng đắn, cũng đều có thể tiếp nhận được tác dụng ngược của nó', những lời này có ý gì, mọi người hẳn là có thể hiểu được, làm nhân viên cảnh vụ, đối với những chuyện không thể khống chế, phải giữ vững tinh thần lạc quan, đối với những chuyện có thể khống chế, phải giữ gìn cẩn trọng, hy vọng mọi người có thể cùng nhau nỗ lực."
Tạ Tiểu Phong xin nghỉ không trực ban vào ngày 1/5, sau ngày lễ Vương Nhất Bác mới nhìn thấy cậu, tâm hồn tám xuyên lục địa lại bắt đầu bám vào người, hắn bá vai bá cổ Tạ Tiểu Phong, cong cong khóe miệng hỏi: "Thế nào rồi, Tôn Mãn không bị PTSD (*) gì chứ?"
(*): rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
"Không có." Tạ Tiểu Phong trước giờ không thích nói nhiều, lúc này đưa mắt tới nhìn một chút, cân nhắc đến thân phận của đối phương, lại nói thêm: "Hôm nghỉ lễ em có về quê với cậu ấy, hôm qua vừa lên đây."
"Có tiến triển gì không?"
"Không có."
Từ phòng họp trở về vị trí của mình, Tạ Tiểu Phong cúi đầu sắp xếp lại đồ vật bày tán loạn trên mặt bàn, Vương Nhất Bác không cam tâm, nằm nửa người lên bàn chống cằm: "Thật sự không có? Anh cảm thấy Tôn Mãn đối với cậu là thật tâm."
"Bác ca." Tạ Tiểu Phong hô một tiếng: "Thật sự không phải như anh nghĩ đâu."
Vương Nhất Bác biết tính cách của người anh em này, từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo, hắn sợ chọc cấp dưới không vui nên cũng hắng giọng một tiếng rồi về phòng làm việc của mình.
Gần đây hắn đang nghiên cứu sách dạy nấu ăn, mấy ngày trước lúc xem TV với Tiêu Chiến, trùng hợp thấy một chương trình tống nghệ tên là "Dạy bạn học nấu ăn", mời mấy vị nam minh tinh không biết nấu ăn, bất luận là có dựa theo kịch bản để diễn hay không thì chí ít là hiệu quả của tiết mục cũng đạt max điểm, minh tinh ở hiện trường bốc thăm một món ăn bất kì, sau đó dựa vào những vật dụng được cung cấp mà phát huy năng lực, có vị nam minh tinh làm đồ ăn xong trực tiếp làm cho khách quý nôn luôn ở hiện trường, lúc ấy Tiêu Chiến chỉ vào món ăn có tên là "Quý phi say rượu", cười nói Vương Nhất Bác cũng không kém cạnh.
Đột nhiên lại kích phát tính hiếu thắng của Vương Nhất Bác: "Không phải chỉ là nấu ăn sao, cho em thời gian một tuần, em sẽ nấu hai món cho anh."
Mặc dù dùng thời gian bảy ngày để học làm hai món ăn có hơi quá dư dả, nhưng Tiêu Chiến vẫn đồng ý, mỗi ngày Vương Nhất Bác đều mở app trên điện thoại tìm thực đơn vừa ngon vừa đơn giản.
Hắn quyết định làm bánh tôm tươi và trứng hấp, nhân lúc ngày mai cuối tuần Tiêu Chiến phải đi dự hội thảo y học, hắn sẽ làm để tạo bất ngờ cho anh, hy vọng kinh hỉ không biến thành kinh hãi.
Năng lực ra tay của cảnh sát Tiểu Vương rất mạnh, buổi sáng Tiêu Chiến hôn tạm biệt hắn rồi xách túi ra khỏi nhà, mười phút sau Vương Nhất Bác liền đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, sau một buổi sáng nghiên cứu, trụng một nồi mì rồi hấp hai bát trứng gà, cuối cùng cũng hoàn thành mỹ mãn.
"Xong rồi."
Hắn đổ một ít dầu vừng lên trứng hấp rồi thả ít hành lá vào, mắt thấy thời gian đã điểm hai giờ chiều, lập tức phát wechat hỏi Tiêu Chiến về chưa.
Tiêu Chiến trả lời: Về rồi, đang ở Cục cảnh sát, đội chống ma túy đang giao nhiệm vụ, có việc gấp sao?
Vương Nhất Bác nghĩ hẳn là cảnh sát Trần của đội phòng chống ma túy có thi thể cần Tiêu Chiến hỗ trợ giải phẫu, hắn cho bánh tôm tươi và trứng hấp vào trong hộp, sau đó lái motor nhanh chóng đến Cục cảnh sát Định Phương.
Ánh mặt trời tháng năm đã bắt đầu phủ khắp thành phố, vai của Vương Nhất Bác bị phơi nóng, gió mùa hè thổi xuyên qua sợi tóc, Đại Hoàng buồn ngủ nằm dưới gốc cây hoa quế chưa nở trước Cục cảnh sát, vừa mới bước lên bậc thang chuẩn bị vào Cục cảnh sát thì nhận được điện thoại từ mẹ gọi đến, hắn đặt hai cái túi bên chân, lấy điện thoại ra hỏi thăm.
Mẹ Vương hỏi thăm vài câu, nói cuối tuần sau bà sẽ đi gặp một bạn học cũ, Vương Nhất Bác căn dặn bà đi đường cẩn thận, có việc gì thì gọi cho hắn.
Bên chân có tiếng ma sát vang lên, Vương Nhất Bác bỏ điện thoại vào túi quần rồi mới cúi đầu xuống, Đại Hoàng đang vùi đầu liếm hộp trứng hấp, túi bóng ngăn trở nó thưởng thức món ăn tuyệt hảo, không nhịn được dùng móng vuốt gẩy gẩy ra.
?!
"Đệt..."
Vương Nhất Bác cầm hai chân trước của Đại Hoàng xách lên, con mèo màu vàng được Tiêu Chiến nuôi càng ngày càng mập, nhất thời bị xách lên nên hai chân sau cứ cố gắng đạp xuống đất. Hắn giữ Đại Hoàng trên tường, tay phải biểu thị làm cái súng đặt trên đầu nhỏ của con mèo, "Tiểu xấu xa này, dám ăn vụng đồ ngon anh làm cho Chiến ca!"
Ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc vào lỗ tai của Đại Hoàng, hắn tiếp tục nói một câu nghe nhiều thành thuộc: "Mày có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi lời nói mày nói ra đều sẽ là bằng chứng chống lại mày trước tòa!"
Tiêu Chiến xoa xoa cổ tay, "nhiệm vụ" mà đội phòng chống ma túy đưa tới để kiểm nghiệm xong, sau khi thu dọn đồ vật anh mới đi xuống lầu. Vừa bước xuống lầu một đã nhìn thấy cậu thanh niên ngốc đang ngồi xổm trên mặt đất lầu bầu.
"Em đang làm gì thế?"
Anh chắp tay sau lưng cúi người, cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hình trăng, làm cho thanh niên đang lải nhải phải im bặt, Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên trông giống như một đứa trẻ mũm mĩm trắng nõn, còn hơi ửng hồng, không biết là xấu hổ vì bị bắt gặp đang thẩm vấn một con mèo hay là xấu hổ vì đang múa rìu qua mắt thợ trước mặt Tiêu Chiến nữa.
Vương Nhất Bác đưa bánh tôm tươi được bảo vệ an toàn cho Tiêu Chiến: "Đồng ý làm cho anh rồi, trứng hấp bị Đại Hoàng ăn mất rồi, em phải bắt nó về quy án."
"Lợi hại vậy sao?"
Xoa xoa đỉnh đầu Vương Nhất Bác, mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu khiến cho hơi ấm ở mái tóc cũng hòa vào bàn tay anh, năm ngón tay lẫn trái tim của anh cũng hòa tan rồi bốc hơi quấn quanh người hắn.
"Cảm ơn em nha Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến dùng ngón trỏ thon dài vân vê miếng bánh tôm có vỏ ngoài hơi nâu, chậm rãi đưa vào trong miệng, thịt tôm mềm mềm, còn lưu lại vị thơm ngọt, nấm hương và cà rốt đều được cắt nát, càng dễ nhai hơn, "Ngon lắm." Tiêu Chiến hào phóng khen ngợi.
Lòng kiêu ngạo được thỏa mãn, nụ cười của Vương Nhất Bác khắc sâu trên khóe miệng, Đại Hoàng bất mãn gào lên một tiếng, lúc này hắn mới đại phát thiện tâm buông tay ra.
Đại Hoàng lắc mông lắc đuôi, đi đến bên chân Tiêu Chiến cọ cọ, cuối cùng cũng được cho một miếng thịt tôm và trứng hấp
- Bắt trọng điểm, chương sau là tiến vào chủ tuyến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro