4.
Vương Nhất Bác tham gia một khóa học kéo dài 2 giờ về bảo trì hệ thống ống nước trên Internet, mẹ Vương nhìn hắn, thở dài.
Mẹ Vương: "Làm sao lại có chuyện này, mẹ muốn nói cái tầng trên bỏ tiền ra sửa, nhưng bây giờ thì sao, không lấy được tiền, đứa con trai bất hạnh của mẹ lại còn phải tự sửa."
Mẹ Vương hỏi Vương Nhất Bác một lần nữa, có phải có một đại mỹ nhân sống trên lầu không?
Vương Nhất Bác tạm dừng video, sau đó quay lại "Không, có một người anh trai."
Mẹ Vương còn đau lòng hơn: "Con chỉ nên sửa đường ống cho người khác nếu đó một hoa hậu, bình thường mẹ đã dạy con như thế nào?"
Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời, bất kể nam hay nữ, những người có vẻ ngoài ưa nhìn đều là của hắn.
Mẹ mắng, đánh rắm, mẹ dạy con như vậy sao?
Vương Nhất Bác nghe tái trái ra tai phải. Hắn ậm ừ: "Con biết rồi mẹ".
Hắn vẫn chăm chú vào video, thỉnh thoảng sẽ nhẩm lại những điểm quan trọng, còn ghi chú bằng điện thoại di động của mình.
Ngay sau đó có người gõ cửa, mẹ Vương chuẩn bị mở cửa, Vương Nhất Bác vội vàng chạy tới: "Của con, con gọi giao hàng."
Mẹ hắn bắt đầu khiển trách: "Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi, không nên gọi đồ ở ngoài, cơ thể con không tốt, mẹ tự làm ở nhà cho con. Muốn ăn gì thì nói với mẹ."
Vương Nhất Bác lắc chiếc túi trong tay và nói: "Con không phải mua đồ ăn. Con mua băng mềm, kiềm và búa để sửa đường ống nước."
Mẹ Vương triệt để phớt lờ hắn.
Vương Nhất Bác lại lên lầu cũng đã là buổi chiều, trước khi đi ra ngoài còn gội đầu, thay quần áo đẹp. Mẹ Vương chua chát nói: "Cũng không phải đi gặp hoa hậu mà thay hai bộ quần áo trong một ngày!", mẹ còn nói: "Kiểu gì mà phải sửa hộ thế, không thì mẹ đi xem với con."
Vương Nhất Bác lập tức dừng lại: "Không cần, con chỉ là đi sửa ống nước, không có gì khác, mẹ đừng làm phiền, nếu mẹ không có việc gì thì xuống lầu đem rác đổ đi."
Hắn lên lầu gõ cửa, chỉ thấy cửa phòng của Tiêu Chiến không hề đóng lại, vẫn mở hờ. Vương Nhất Bác mở cửa liền phát ra tiếng kẹt kẹt, Tiêu Chiến thò đầu ra khỏi bếp: "Em đã đến, anh đang chuẩn bị bữa tối, anh không đóng cửa vì anh sợ không thể nghe thấy em gõ cửa."
Vương Nhất Bác mang hộp dụng cụ lên ngồi xổm bên ống nước nghiên cứu, công cụ tìm kiếm trên điện thoại vẫn chưa tắt. Lúc ở nhà hắn đã xem lại vài lần nhưng lại sợ bản thân làm không tốt. May mắn thay, đường ống nước không còn bị rò rỉ nữa. Trời mùa hè Vương Nhất Bác đổ mồ hôi rất nhiều, định đưa tay lên lau thì bất ngờ có gió thổi từ phía sau.
Hắn quay lại, thấy Tiêu Chiến cầm cái quạt mini đứng sau lưng, nói: "Nóng quá, em cầm đi, nếu còn nóng để anh bật điều hòa."
Anh cũng giải thích không phải là do anh không muốn bật điều hoà, mà là gần đây anh bị cảm.
Vương Nhất Bác get trọng điểm, hỏi anh khoẻ hơn chưa, có uống thuốc không, có phải đến bệnh viện không, có nghiêm trọng không, có cần em xem qua cho anh không?
Tiêu Chiến cười: "Em có thể làm mọi thứ, lợi hại."
Vương Nhất Bác ngượng ngùng: "Em làm việc trong bệnh viện cộng đồng, em thường không quá bận, có thể xử lý một số vấn đề nhỏ, nhưng nếu anh ốm nghiêm trọng, em phải đưa anh đến bệnh viện hàng đầu."
Tiêu Chiến nói: "Không có gì nghiêm trọng. Hơn nữa, anh không phải trẻ con, cho nên nếu thật muốn đi cũng không cần em mang."
Sau vài câu, anh đột nhiên nhớ ra, nói thịt thăn khoai tây hầm của anh đang để trên bếp, anh phải đi xem nếu không sẽ bị nát.
Vương Nhất Bác sớm đã ngửi thấy mùi khoai tây rất thơm, hắn xúc động nói: "Anh thật tốt, có thể nấu ăn."
Tiêu Chiến xoay người hỏi: "Có muốn ăn cơm tối không? Anh nấu rất nhiều, một mình cũng không thể ăn hết."
Vương Nhất Bác nghĩ mẹ đang ở nhà, không thể nói không về ăn cơm được, đang ngập ngừng thì điện thoại trong túi rung lên, lấy ra xem, là mẹ hỏi: "Sửa đường ống nước lâu như vậy?"
Vương Nhất Bác lập tức ngẩng đầu: "Được thôi, dù sao nhà em cũng không có ai!"
Nói xong, hắn dùng điện thoại di động trả lời mẹ rằng: "Mẹ ơi, con không về ăn cơm nữa, con vẫn đang sửa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro