8.
9
Vương Nhất Bác bận đến 12 giờ mới rảnh, bác sĩ đối diện lớn hơn hắn hai mươi tuổi, Vương Nhất Bác thường gọi là lão sư.
Lão sư hỏi Vương Nhất Bác có muốn ăn cùng không, hắn lắc đầu, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp cách nhiệt, chiếc hộp cách nhiệt hai lớp màu xanh lam có thể giữ ấm và có hình một con mèo con trên nắp.
Lão sư vừa nhìn thấy liền cười ha hả: "Ồ, xem ra tiểu Vương nhà chúng ta có người làm cơm trưa cho rồi"- ông nói thêm: "Tính ra cũng đã đến tuổi yêu đương rồi".
Từ khi Vương Nhất Bác vào bệnh viện cộng đồng, vẫn độc thân, đẹp trai và khiêm tốn, rất nhiều cô gái trẻ trong bệnh viện thích hắn. Các trưởng nhóm đã liên lạc vài lần và Vương Nhất Bác đã từ chối. Tình cảm không thể gượng ép, người ta nói Tiểu Vương tính tình lạnh lùng khi tần suất xuất hiện quá nhiều, có lẽ cũng không nóng lòng muốn tìm người.
Bữa trưa là do ai đó cố tình làm, trên quả trứng luộc có một mặt cười với nước sốt cà chua, lão sư nói đùa: "Bạn gái của cậu là người có đức tính tốt và chu đáo, tiểu Vương thực sự có phúc."
Vương Nhất Bác không phủ nhận, chỉ nhếch mép cười, nói rằng mình may mắn gặp được người chịu nấu cho mình, lão sư có muốn ăn một miếng không?
Chỉ là lời nói lịch sự, cũng không thực sự muốn lão sư ăn một miếng. Vương Nhất Bác chụp ảnh và gửi cho Tiêu Chiến: "Ca ca tốt quá, đồ ăn anh nấu không chỉ ngon mà còn đẹp mắt"- hắn còn hỏi- "Hộp bento này dễ thương như thế, có phải là đặc biệt mua cho em không?"
Lúc đó Tiêu Chiến bận rộn thiết kế đến tối mặt, anh không cầm điện thoại, lúc rảnh rỗi thì đã hai giờ chiều, anh mỉm cười trả lời: "Hộp cơm không phải được mua đặc biệt cho em, mà dành cho Kiên Quả. Em không nhìn thấy nắp có một Kiên Quả trên đó sao?"
Vẻ mặt của Vương Nhất Bác lập tức phức tạp, một giây tiếp theo, Tiêu Chiến gửi đến một tin nhắn khác: "Lừa em đó, trêu em cho vui thôi."
Bản thiết kế của Tiêu Chiến gần như đã hoàn thành, anh bận rộn mấy ngày liền, chỉ khi Vương Nhất Bác đến anh mới có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi mấy chục phút. Sau khi nộp bản thảo, anh cảm thấy hơi trống trải, suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi siêu thị mua nguyên liệu.
Anh quan tâm đến hai thứ, một là thiết kế, hai là nấu ăn. Tiêu Chiến đã sống một mình nhiều năm rồi, tự nấu cũng không gặp khó khăn gì, từ đầu đến bây giờ nấu nướng mất mấy tiếng đồng hồ, anh thành thạo, so với ăn uống, tham vọng của anh đã chuyển sang làm những món ăn tinh tế.
Khi đi mua nguyên liệu, Tiêu Chiến nghĩ đến Vương Nhất Bác, tên ngốc đó chỉ gọi đồ ăn mang về mỗi ngày, không có Coca và không có cánh gà. Tiêu Chiến nghĩ tới đây liền muốn gửi tin nhắn cho ai đó, nói là đi mua hàng tạp hóa, buổi tối có đến ăn cơm không, không thấy tin nhắn trả lời, anh nghĩ chắc là đang bận.
Vương Nhất Bác hôm đó có rất nhiều bệnh nhân, trời tối mịt mới nghỉ làm, hắn liếc nhìn điện thoại di động, trong lòng lo lắng, nhanh chóng trả lời: "Em vừa nhìn thấy tin nhắn của anh. Bây giờ em đang về, có phần của em không? "
Tiêu Chiến nói trong vài giây: "Đến đi"
Anh đã chụp một bức ảnh của món sườn heo om nước sốt.
Vương Nhất Bác đã mất nửa tiếng để từ bệnh viện về nhà, hắn khá lo lắng, liên tục nhắn tin: "Ca, anh ăn cơm trước đi, ca đừng để đói, lỡ đồ ăn một lúc nguội thì sao."
Rõ ràng đã là một người hai mươi tuổi, luôn miệng ca ca, ca ca, một chút cũng không xấu hổ.
Tiêu Chiến vẫn đợi hắn, anh chỉ nói: "Không sao đâu. Anh biết khi về đến nhà là có thể lên thẳng đây. Em đừng có nghĩ vì tóc bị mũ bệnh viện làm bẹp, không đẹp, rồi đi gội đầu là được rồi"
Vương Nhất Bác nghĩ: " Ý, anh ấy biết tất cả những điều này.?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro