Chương 13 - Địa ngục tái khởi
"Không ạ, phòng còn để trống." Tỏa Tỏa hưng phấn hỏi: "Thầy muốn đến ở sao thầy Cố?"
"Ừ." Cố Ngụy thấp giọng nói, "Cũng không biết có định để lại cho ai khác không."
"Bà nội nói chỉ định để lại cho đối tượng của chú hai thôi!"
Cố Ngụy ngẩn ra, đầu kia điện thoại đã đổi thành giọng Trần Vũ, "Anh đừng nghe nó nói bừa! Đối tượng cái gì, căn bản không có chuyện đó!"
"Cậu... không phải cậu đi ra ngoài rồi sao?"
"Em đi ra ngoài rồi, nhưng Tỏa Tỏa mở loa, đi ra ngoài cũng nghe thấy."
Cố Ngụy: "....."
"Loại chuyện này anh trực tiếp hỏi em không phải tốt rồi sao? Con nít con nôi biết cái gì? Bạn bè quý ở thẳng thắn thật thà," Trần Vũ bất mãn nói, "Anh là rất không thẳng thắn thật thà nha đồng chí Cố Ngụy."
Anh muốn giải thích, lại chẳng tìm thấy lí do, nếu không vì sao không trực tiếp hỏi Trần Vũ chứ? Thế lại anh lại trầm mặc, Trần Vũ lại cho rằng anh không vui, lập tức sửa mồm bảo: "Nhưng em không trách anh, muốn hỏi ai là tự do của anh. Tỏa Tỏa không biết gì nhiều, em nói cho anh là được. Phòng ở trên lầu ấy, mẹ em chỉ định cho người quen thuê, bởi vì anh là thầy của Tỏa Tỏa, còn có thể phụ đạo cho nó, đương nhiên là nếu không quấy rầy anh. Giờ chương trình học của học sinh tiểu học cũng quá là độc ác đi, lớp 3 đi học sách lớp 7, thật là không có tính người, thế lớp 7 thì học cái gì?"
"Học sách lớp 10." Cố Ngụy nói.
Trần Vũ cười ha hả, "Thế tới lớp 10 lại học cái gì chứ?"
"Bắt đầu ôn tập, chuẩn bị thi đại học."
Trần Vũ: "....."
Trước mắt phảng phất lại xuất hiện biểu cảm hoang mang lẫn cạn lời của thanh niên, Cố Ngụy không tự giác cười rộ lên, nói: "Hiện giờ rất nhiều trường trung học trọng điểm đều theo tiết tấu này, là cậu không biết thôi."
"Thế cho nên là anh có muốn dọn đến đây không?" Trần Vũ hỏi, "Tỏa Tỏa thật sự cần anh, em lo nó không theo kịp tiến độ, về sau lại giống em chỉ có thể thi vào cảnh sát, anh cứu thằng nhỏ chút đi Cố lão sư."
Cố Ngụy rất buồn cười mà cũng thấy kỳ quái, "Làm cảnh sát không tốt sao? Nhất định phải kiếm được nhiều tiền mới tốt à?"
"Không phải chuyện tiền. Ây da anh sao lại ngắt lời em rồi?"
Thế thì chuyện gì? Còn một câu hỏi nữa là, vì sao mình cứ cười suốt vậy chứ?
"Nếu chú dì không có ý kiến, tôi muốn..."
"Chờ chút!" Trần Vũ ngắt lời anh, hai giây sau mới nói: "Được, anh nói tiếp đi."
"Nếu chú dì không có ý kiến, tôi muốn thuê căn phòng trên lầu nhà cậu. Quét tước vệ sinh và xử lý bồn hoa chắc là không thành vấn đề, nhưng tôi tăng ca rất nhiều, có thể không có cách nào mỗi ngày phụ đạo cho Tỏa Tỏa được, cố hết sức cuối tuần tìm thời gian, tập trung phụ đạo."
"Không thành vấn đề! Nói vậy là quyết rồi nhé, giờ em đi đón anh!"
"Hả bây giờ á..."" Cố Ngụy nhìn đồng hồ treo tường, "Đã gần 11 giờ rồi..."
"Em không ngủ anh cũng không ngủ, trong nhà đệm giường đồ đạc vệ sinh đều có sẵn, xách giỏ vào là ở được. Thế nên có làm sao?"
"Nhưng tôi nghĩ trước khi đi vào phải chào hỏi chú dì một tiếng, giờ muộn quá rồi." Cố Ngụy nói, "Ngày mai đi."
"Thế cũng đúng. Dù sao lần này anh không thể đổi ý," Trần Vũ đắc ý nói, "Em ghi âm rồi."
Cố Ngụy: "...."
"Anh không trách em được, dù sao anh cũng có tiền án lỡ hẹn một lần, giá trị tín dụng không được max điểm."
"Tôi không trách cậu, chỉ không nghĩ tới tôi lại quan trọng với người khác như vậy." Cố Ngụy bình tĩnh nói, "Đây chắc là phòng cưới mà dì chuẩn bị cho cậu phải không? Tôi sẽ không ở lâu đâu, nếu có yêu cầu, tôi có thể dọn đi bất cứ lúc nào."
Trong điện thoại im lặng trở lại, chỉ còn tiếng hít thở của thanh niên, rất vững vàng, không nghe ra cảm xúc, nhưng anh nhớ rõ Trần Vũ rất ít khi trầm mặc như vậy, mỗi lần đều vì tức giận mới không nói lời nào.
"Tôi... tôi nói cái gì sai sao?"
"Không có." Ngữ khí của cậu như thường, "Em cũng không kết hôn sớm vậy đâu, anh cứ yên tâm mà ở. Thường xuyên chuyển ra sẽ làm người ta mất đi lòng trung thành."
Cố Ngụy cười cười nói: "Tôi quen rồi."
"Từ giờ trở đi, anh không cần quen với chuyện này." Có lẽ là đêm đã khuya, làm giọng Trần Vũ trở nên dịu dàng, "Có thể thử làm quen với một vài thứ khác. Phòng nhà em, cứ ở đến khi không muốn ở nữa thì thôi."
Những thứ khác....?
Cố Ngụy không hỏi lại, hình như anh biết đó là gì, như những gì không xác định hoặc không thật sự có khả năng, cho đến nay anh đều tách mình ra khỏi những kỳ vọng viển vông xa vời, ai có thể có dũng khí đem những thứ đó làm thành thói quen chứ? Chỉ ngẫu nhiên chạm vào một góc nhỏ, cũng đã cảm thấy rất tốt rồi.
"Cảm ơn cậu, cảnh sát Trần."
Thanh niên âm dương quái khí hẳn lên, "Lúc muốn em làm gì đó hình như không xưng hô với em như vậy đâu."
Cố Ngụy lại cười, thậm chí có hơi ngượng.
"Ài," Trần Vũ lại thở dài, "Nhân tình ấm lạnh, thói đời bạc bẽo, trái tim này của tôi, đã giá lạnh rồi..."
"Cảm ơn em," Cố Ngụy thấp giọng lặp lại, "Tiểu Vũ... cảnh sát."
"Không cần cảm ơn," giọng thanh niên kích động nhảy nhót, "Không cần cảm ơn nha Cường ca!"
Cố Ngụy phụt muốn tiếng, cuối cùng không thể giấu được nữa, cầm điện thoại cười như một đứa ngốc.
"Anh đúng là thật sự thích cái tên này," Trần Vũ đắc ý nói, "Mỗi lần nhắc tới anh đều cười."
Anh không nhớ được lần trước cười như vậy là lúc nào nữa, nhưng mơ hồ hiểu rõ cũng không hoàn toàn là vì cái tên này.
"Vậy anh nghỉ ngơi sớm chút, mai em đi làm về em qua đón anh." Trần Vũ nói, "Ngủ ngon, lão đại."
"Ngủ ngon." Cố Ngụy kết thúc cuộc trò chuyện, vẫn còn cười.
Nhậm Đào tỉnh dậy, trong bóng đêm chớp chớp mắt, ý thức mình đang nằm trên sàn phòng khách, hắn giãy giụa đứng lên, nhìn những ánh đèn trên tòa nhà đối diện ngoài cửa sổ, cảm nhận được thân thể mình dần dần từ trong tê mỏi hồi phục lại như cũ.
Hắn hôn mê bao lâu? Là bị người ta tập kích sao?
Nhậm Đào đã không còn xác định được nữa, bởi vì xung quanh một mảnh đen nhánh, mà hắn trừ đầu óc quay cuồng tứ chi vô lực, cũng không có chỗ nào khác không khỏe, cử động tự do. Hắn nín thở, nghiêng tai nghe ngóng, không cảm giác được bất cứ tiếng động hay hơi thở xa lạ nào.
Hắn thử dậy bật đèn, vẫn như cũ không lên, chốt mở công tắc nguồn điện quả là đã rơi xuống, nhưng dù có đẩy thế nào cũng không lên, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Miệng khô đến lợi hại, làm hắn rất muốn uống nước, nhưng Nhậm Đào quyết định phải báo cảnh sát trước đã. Hắn không đoán được vì sao kẻ tập kích lại từ bỏ giữa chừng, nhưng mà ai dám nói tên kia sẽ không quay lại làm một cú hồi mã thương chứ?
Hắn sờ các túi khắp người, thậm chí bật đèn pin đi tìm từ phòng khách tới phòng ngủ, di động hoàn toàn không thấy bóng dáng, nhưng đồ vật trưng bày trong phòng vẫn như cũ, không giống bị ai động vào, mở ngăn kéo phòng ngủ, vòng vàng lẫn dây chuyền kim cương của Hứa Thần đều bình yên vô sự.
Chẳng lẽ đánh lén hắn chỉ vì một cái điện thoại? Không thể nào, nhất định không đơn giản như vậy.
Hắn phải nhanh chóng ra cửa tìm người trợ giúp mới được, nhưng mà... đáng chết, yết hầu của hắn như sa mạc Sahara vậy, thật sự khát quá.
Chiếc ấm inox trên bàn ăn còn thừa nửa bình nước, là tự hắn rót vào sáng nay, mỗi ngày sáng sớm hắn đều dậy sớm nửa tiếng, giúp vợ chuẩn bị bữa sáng, cũng không biết hai mẹ con ở bệnh viện sao rồi, Nhậm Đào nghĩ, thôi đừng nói với Hứa Thần chuyện này.
Hắn rót cho mình một cốc nước đầy, đến lúc ý thức được trong nước có mùi lạ, cả cốc đã bị hắn uống sạch.
Nhậm Đào đứng trước bàn, chỉ cảm thấy tay chân rét run, thân thể cứng còng, như rớt vào động băng. Cái mùi này vừa xa lạ vừa quen thuộc, đến từ một thứ mà lúc nhỏ mẹ hắn đã lặp đi lặp lại dặn dò hắn ngàn vạn lần không được đụng vào – dầu phộng.
Hắn sửng sốt có đến nửa phút, mới nghĩ đến phải chạy ra cửa cầu cứu, nhưng cửa phòng thế nào cũng mở không ra, hai tháng trước hắn đã đổi mật mã khóa vân tay, nhưng bây giờ dù là vân tay hay mật mã, khóa cửa cũng không có phản ứng.
Hắn lại chạy ngược vào ban công, định cao giọng kêu cứu, nhưng không biết vì hắn khẩn trương quá hay vì thuốc mê ban đầu, bước chân hắn cứ thất tha thất thểu, trên đường vướng vào bàn trà ngã xuống, cảm giác khủng bố quen thuộc dần hiện lên.
Hô hấp dồn dập, xuất hiện thở khò khè và ho khan, phảng phất như lên cơn hen suyễn, nhưng thật sự là vì bạch cầu phóng xuất một lượng lớn chất hóa học để chống cự tác nhân dị ứng bị xem là kẻ xâm lấn ngoại lai, những chất này khiến mạch máu bị khuếch trương, dẫn tới tụt huyết áp, sốc, khiến phế quản co thắt nghiêm trọng, gây trở ngại đường vận chuyển không khí, khiến nồng độ oxy trong máu nhanh chóng hạ xuống.
Nhậm Đào ghé vào mép thảm cạnh bàn trà, dùng toàn lực tranh thủ hít thở cho cơ thể, nhưng phản ứng dị ứng phát sinh nhanh như thế, nhanh đến mức thẩm thấu vi huyết chỉ trong vài phút đã xuất hiện, các chất lỏng thẩm thấu trong vi huyết quản tiến vào các cơ quan, dẫn tới sưng phù. Biểu hiện trên bề mặt da chính là nổi mề đay và các nốt đỏ, phổi tắc nghẽn khiến khí quản sưng to và đường hô hấp thít chặt, các cơ quan tắc nghẽn dẫn tới tay, mặt, mắt và môi cũng sưng phù.
Hắn kịch liệt thở dốc, nghe thấy yết hầu phát ra âm thanh như tiếng rên rỉ khò khè, rõ ràng đang hít thở, lại không khác gì sắp chết.
Hắn nhớ vợ, nhớ con, nhớ cha mẹ, nhớ thời gian một nhà hạnh phúc bên nhau. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn ý thức được rất nhiều chuyện thật sự có thể đổi một cách khác để làm, ví dụ như lấy lòng nữ sinh mình thích, ví dụ như để nàng chú ý đến tồn tại của mình, tỷ như bày ra vẻ nam tử hán khí khái trước mặt toàn thế giới; hắn ý thức được rất nhiều người thật sự có thể không cần làm tổn thương, ví dụ như Cố Hiểu Đồng nhát gan chất phác, tỷ như nam hài hắn thậm chí còn không nhớ rõ tên, tỷ như mỗi một đứa trẻ bình thường không hề có cảm giác tồn tại ở trường học; hắn ý thức được rất nhiều việc ác cuối cùng cũng đã trả lại lên người mình, tỷ như cởi sạch quần áo của Cố Hiểu Đồng chụp cô bé lõa lồ, truyền lên web đen mời người vào vây xem, tỷ như vây đánh thằng bé ở cổng trường bán kem que đó, chỉ vì nó nói giúp Cố Hiểu Đồng, mắng Hứa Thần là đồ con gái lưu manh; hắn ý thức được phá hủy một con người hóa ra lại đơn giản đến thế, như tiếng thét chói tai tuyệt vọng của Cố Hiểu Đồng, như thằng bé bị đánh đứt gân chân, ví dụ như khí quản đã sưng to đến không thể hít nổi không khí của chính mình.
Phổi bị phù, gan sung huyết, hô hấp suy kiệt, ngưng thở, trụy tim.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn ý thức được mình nợ rất nhiều người một câu xin lỗi, nhưng sinh mệnh yếu ớt làm vậy, báo ứng tuy muộn nhưng đã tới, hung thủ đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn không thể trân trọng, chỉ vì hắn cho rằng bản thân đã thoát được.
Hắn nắm chặt tấm thảm dưới chân, nhìn món đồ chơi của con trai còn chưa dọn bên chân, nước mắt lăn xuống hai má, khát vọng sống trong một khắc này lên đến đỉnh, rồi dần bình ổn, như sương khói, phiêu tán mà bay đi.
Hắn lỏng tay, nhắm mắt.
Ý thức được mình chỉ có thể trong lòng nói một câu xin lỗi, nhưng đã quá muộn, quá muộn rồi.
Thiên đường không lối, cõi người đóng cửa, làm kẻ ác, chỉ xứng rơi vào địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro