Chương 23 - Bạn gái
Trở lại văn phòng, Trần Vũ lôi app di động Whiteboard thường dùng để nghiên cứu vụ án hàng ngày ra, lau sạch chữ trên mặt, bắt đầu chải vuốt vụ án từ đầu.
Cậu viết xuống tên họ ba người bị hại, cùng với thời gian tử vong theo báo cáo pháp y của từng người, tất cả đều vào buổi tối hoặc đêm khuya. Cố Ngụy thiếu bằng chứng ngoại phạm, thật sự là thiếu nhân chứng, bởi vì đại bộ phận thời gian bác sĩ đều trong trạng thái một mình một chỗ, ở khách sạn khá cũ, tuy có camera, nhưng đều cũng có các góc chết, bất kỳ ai cũng có thể lén chuồn ra, đây là Ngô Kỳ tự cho mình là thông minh cho rằng Cố Ngụy đùa bỡn cảnh sát.
Cao Thần Huy với Mã Văn Siêu tử vong đêm đó, Trần Vũ tạm thời không thể nghĩ được ra cách chứng minh Cố Ngụy không có tại hiện trường, nhưng trước và sau khi Nhậm Đào bị hại, Cố Ngụy còn đang trò chuyện với mình, thương lượng việc thuê phòng ở, hơn nữa lúc ấy để Cố Ngụy không thể đổi ý một lần nữa, tự cậu còn ghi âm lại cuộc trò chuyện.
Trần Vũ lấy bản ghi âm từ điện thoại ra, đang định cắm tai nghe thì dư quang thấy Trương Càn Khôn đi vào văn phòng, lắc lư đến bên người mình, không chút để ý hỏi: "Bận gì đấy huynh đệ? Lại có án mới à?"
Cậu lạnh lùng nhìn đối phương, hờ hững nói: "Cậu không phải dạo này đều rất bận sao?"
"Hả, à tôi chính là..." Trương Càn Khôn lại xấu hổ, "Ừ, bận, bận lắm."
"Nghe nói cậu sắp lên sở?" Trần Vũ nói, "Còn chưa chúc mừng cậu thăng chức."
"Cái gì mà thăng chức," Trương Càn Khôn gãi đầu, "Chính là điều động đồng chức, vừa lúc có vị trí đó nên tôi xin."
"Cùng vị trí cùng cấp bậc, từ cục thành phố chuyển lên sở tỉnh chính là thăng chức, không phải sao?"
Trương Càn Khôn tựa như cảm nhận được áp suất thấp của cậu, buông tay thật cẩn thận nhìn cậu, "Trần Vũ, cậu tức giận việc tôi gạt cậu sao?"
"Tôi mừng cho cậu," Trần Vũ lạnh như băng nói, "Ngô Kỳ biên thư giới thiệu cho cậu à?"
Trương Càn Khôn mặt mày mờ mịt, "Hả?"
Trần Vũ lười xem hắn diễn trò, đứng dậy rời văn phòng, tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu nghe ghi âm cuộc trò chuyện.
Trước dùng tai nghe nghe xong một lần, trừ lúc nghe được tiếng cười của Cố Ngụy càng cảm nhận được quyết tâm mãnh liệt muốn bảo vệ đối phương ở ngoài, còn thì không phát hiện được gì khác. Tiếp theo Trần Vũ gỡ tai nghe xuống, chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, cố tình bỏ qua cuộc trò chuyện của hai người, chỉ tập trung vào tạp âm xung quanh, trước sau nghe được tiếng chó sủa, tiếng mở cửa và một tiếng động rầm rập kỳ quái.
Trần Vũ nghe đi nghe lại nhiều lần cái tiếng ầm ầm ầm kia, cảm thấy rất giống tiếng tàu điện ngầm đi vào trạm, nhưng tiếng nói chuyện quá lớn, dẫn đến cậu không thể xác định, hơn nữa để thuyết phục Ngô Kỳ đương nhiên không thể dùng lí do "Tôi cảm thấy", cậu cần phần mềm phân tích âm thanh chuyên nghiệp, dùng tiếng tàu điện ngầm vào trạm thật sự so sánh với đoạn sóng âm này.
Trần Vũ đi đến khoa kỹ thuật dưới lầu, vốn là phòng kỹ thuật giờ càng yên tĩnh, tất cả mọi người ngồi trước máy tính, trên màn hình là các loại hình ảnh lạ lùng kỳ quái, tiếng bàn phím và con chuột rào rạo hết đợt này đến đợt khác. Từ trước lúc đến đây, Trần Vũ đều sẽ tìm anh em tốt của Trương Càn Khôn là Hách Soái, giờ Trương Càn Khôn làm phản, Hách Soái có liên can đến hắn cậu không thể tin.
Cậu tìm một vị đồng nghiệp khác, lặng lẽ hỏi: "Ca, em có một đoạn ghi âm yêu cầu trích âm nền ra, có thể phiền anh không?"
Đối phương đáp ứng lại còn rất dứt khoát, "Được, gửi qua tôi, sau hai ngày tôi làm cho cậu."
Sau hai ngày?!
"Ca, việc này có hơi gấp, liên quan đến danh dự bạn em," Trần Vũ cầu khẩn nói, "Hôm nay anh có thể giúp em làm không?"
Đối phương mở ra một folder, cho cậu xem một mớ file rậm rạp ở trỏng, ít nhất trên 50 cái.
"Đây là những video ghi hình mà tôi phải xem cho xong trong hôm nay và ngày mai, không phải anh không giúp cậu, thật sự là không có thời gian." Lại trộm chỉ chỉ một nam tử trung niên tóc kiểu Địa Trung Hải đang ngồi chỗ cửa sổ, "Ngô Diêm Vương đưa đến trông chừng, nghe nói về sau sẽ đến làm chủ nhiệm khoa kỹ khuật này của chúng ta."
Anh ấy đã nói như vậy, Trần Vũ cũng không thể làm khó đồng nghiệp, mọi người đều là cảnh sát nhỏ ở tầng dưới cùng, tự cậu có thể vì Cố Ngụy mà đắc tội với lãnh đạo sở, nhưng không cách nào bắt người khác cũng phải làm như thế.
Thế là cậu đành phải lưu bản ghi lại, trở về chờ tin.
Trần Vũ đến cửa văn phòng, đúng lúc Trương Càn Khôn từ phòng thẩm vấn cách vách đi ra, cậu cố sức tự kìm chế lửa giận, định xem như không thấy, nhưng Trương Càn Khôn lại giữ chặt cậu, sắc mặt không đẹp chút nào mà nói, "Tôi muốn tâm sự với cậu chút."
Trần Vũ lập tức hất tay tên kia ra, "Tôi chả có gì để nói với phản đồ."
Cậu muốn rời đi, lại bị Trương Càn Khôn chặn trước người, không khỏi càng thêm tức giận, "Tránh ra!"
"Cậu dựa vào cái gì nói tôi là phản đồ?" Trương Càn Khôn vừa gấp vừa tức, "Chỉ bởi vì tôi muốn điều lên tỉnh sao? Cậu nhỏ mọn như thế từ lúc nào đấy? Không thể nhìn tôi tốt lên có phải không?"
"Trương Càn Khôn," Trần Vũ cắn răng nói, "Đừng ép tôi đập cậu ngay tại hành lang."
"Ai sợ ai hả! Cậu nói mấy lời này, so với đập tôi còn làm tôi khó chịu hơn." Trương Càn Khôn cũng tức không hề nhẹ, ngoài phẫn nộ cơ hồ còn có chút khổ sở, "Tôi biết cậu phát điên cái gì, Ngô Kỳ mang Cố pháp y về thẩm tra, cậu không nhìn nổi. Nhưng Cố Ngụy là bạn của cậu, tôi thì không phải ư? Cậu tin tưởng anh ta vô điều kiện, lại vô cớ lên án tôi, đây là chuyện mà bạn bè nên làm sao?"
"Cậu cũng biết bọn họ đang bắt nạt Cố Ngụy, để phá án đến mặt mũi cũng vứt." Trần Vũ cả giận nói, "Người như vậy cậu cũng cố tình muốn dính lấy?"
"Tôi dính cái gì? Vị trí ở tỉnh từ tháng trước tôi đã xin, gần đây phải thi, tôi sợ thi không đậu mất mặt mới không nói với cậu và Tú Tú, với Ngô Kỳ không liên quan dù chỉ một xu!"
Trần Vũ hơi híp mắt, để kệ không nói, cậu không muốn thừa nhận, nhưng trong đầu đã hiện lên một ý niệm khiến người uể oải: Mình nghĩ sai rồi.
Trương Càn Khôn là một cảnh sát nhiệt huyết, có chí tiến thủ hơn xa mình, nhưng cậu ta không phải Lương Triều Vĩ, diễn không ra biểu cảm thật thà như thế.
Nhưng nếu không phải Trương Càn Khôn, thì còn ai vào đây lại có thể mang tất cả manh mối mình tra được bán cho Ngô Kỳ chứ?
"Cảnh sát Trần..."
Một giọng nói thật cẩn thận làm cậu quay đầu, thấy Ninh Tiểu Mông đang đẩy xe vệ sinh đến.
"Các cậu... không việc gì chứ?"
"Không việc gì." Trần Vũ né sang một bên, dư quang phát hiện Trương Càn Khôn cũng dịch sang một chỗ giống mình.
Ninh Tiểu Mông vừa quét sàn vừa nói: "Thẩm cục đang mở họp ở cái phòng đằng trước, mấy cậu tốt nhất nên nói nhỏ thôi."
"Ừ." Trần Vũ cười cười nói, "Chúng tôi không có cãi nhau."
"Đúng thế." Trương Càn Khôn bổ sung, "Chỉ là tuyệt giao."
Ninh Tiểu Mông: "....."
Cậu hỏi tiếp Trương Càn Khôn: "Cậu nếu không thân với Ngô Kỳ, vừa rồi lại chạy đến phòng thẩm vấn làm gì?"
"Tôi muốn biết cậu nói Ngô Kỳ viết thư giới thiệu là có ý gì, kết quả thấy Cố pháp y ngồi bên trong. Ngô Kỳ căn bản không để ý đến tôi, bảo tôi đi ra." Trương Càn Khôn nói xong mới phản ứng lại, "Tôi vì sao lại phải trả lời câu hỏi của cậu?"
"Tôi sẽ điều tra rõ," Trần Vũ nói, "Nếu thật sự nghĩ oan cho cậu, tôi sẽ xin lỗi cậu."
"Ai thèm." Trương Càn Khôn tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Trần Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ xòe tay nhún vai với Ninh Tiểu Mông, Ninh Tiểu Mông dường như có hơi buồn cười, nói: "Trương cảnh sát trông như đang cáu bạn gái a."
Việc Cố Ngụy bị tổ chuyên án đưa về cục cảnh sát cùng ngày đã lan xa, dựa theo quy định, cảnh sát giữ lại để thẩm vấn không thể vượt qua 24 giờ, nhưng với vụ án cấp bậc này, hơn nữa với thân phận của tổ chuyên án sở, Ngô Kỳ đương nhiên có thể giữ Cố Ngụy đủ 48 giờ. Tới cuối buổi chiều rồi, đến Phương Cẩm Tú cũng đã biết, cô nghe nói Cố Ngụy bị nhốt trong phòng tạm giữ, vội vàng hoang mang rối loạn chạy tới hỏi Trần Vũ xem có phải là thật không.
Trần Vũ nói: "Hội Ngô Kỳ xem Cố Ngụy là nghi phạm giết người hàng loạt, đang nỗ lực đoạt được bằng chứng phạm tội của anh ấy."
"Nhưng mà làm sao lại..." Cẩm Tú biểu cảm thập phần nôn nóng và bất lực, "Cố Ngụy ca làm sao lại bị liên lụy vào đây?"
"Thiếu nữ bị ba người đã chết làm nhục mười lăm năm trước ở trung học Thiếu Dương là em gái Cố Ngụy," Trần Vũ nói, "Ngô Kỳ nghi anh ấy đang trả thù."
Cẩm Tú nghẹn họng trân trối nhìn, "Cái gì....?"
Trần Vũ chỉ nhìn cô, hỏi: "Em có tin Cố Ngụy giết người không?"
Cô gái khổ sở lắc đầu, bộ dạng như muốn khóc.
Trần Vũ liền cười cười nói: "Được, cũng xem như em không ăn quỵt món sườn Cố Ngụy làm."
"Sư huynh...." Cẩm Tú thấp giọng hỏi, "Chúng ta bây giờ phải làm sao đây? Làm sao để giúp anh ấy?"
"Anh đang nghĩ cách tìm bằng chứng chứng minh anh ấy không có ở hiện trường. Nhưng kỳ thực chúng ta còn có một đường khác để đi." Trần Vũ nói, "Nếu có thể tìm được một người có tình nghi lớn hơn nữa đối với vụ án, thậm chí trực tiếp tìm được chứng cứ gây án, Cố Ngụy tự nhiên chính là vô tội."
"Làm sao mà tìm?"
"Nhớ chuyện chủ nhiệm văn phòng phẩm nói không? Cậu bé kia càng có động cơ báo thù mãnh liệt hơn, Ngô Kỳ từ bỏ manh mối này là vì anh ta không tra nổi nữa, chứ không phải là vì người này không đủ khả nghi."
Phương Cẩm Tú hỏi: "Chúng ta làm sao để tra?"
"Hồ sơ cục xây dựng thành phố có ảnh chụp của hắn, chúng ta có thể tận dụng kỹ thuật máy tính để làm bức ảnh kia "già đi" mười lăm tuổi. Hung thủ quen thuộc với thủ đoạn điều tra của cảnh sát, thậm chí biết cả việc rất nhỏ là Nhậm đội dị ứng đậu phộng, anh tin hắn cách chúng ta không xa, nói không chừng nhìn thấy ảnh chụp là có thể nhận ra ngay. Nhưng mà đầu tiên, chúng ta phải lấy được bức ảnh kia." Cậu nhìn về phía Phương Cẩm Tú, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Em có thể hỗ trợ không?"
Cẩm Tú giật mình, đáy mắt một lần nữa hiện ra hoảng loạn và áy náy, "Em...?"
Trần Vũ quay mặt đi, cười một tiếng, "Trương Tiền Tiền không phải Lương Triều Vĩ, em cũng không phải Trương Mạn Ngọc." Cậu nhẹ giọng hỏi: "Em đang yêu đương đúng không?"
Cẩm Tú giật giật môi, nhưng không thể phát ra tiếng gì.
"Mỗi lần người ở tỉnh đến, đều sẽ ở khách sạn thương vụ cạnh đây, tiền phòng không bao gồm bữa sáng, bởi vì bọn họ có thể tới cục ăn sáng càng phong phú. Nhưng sáng hôm đó ở hành lang anh gặp được Ngô Kỳ, anh ta nói anh ta ăn rồi, cho nên anh ta sẽ ở một nơi có người làm đồ ăn sáng cho anh ta. Hôm đó em cũng tới rất sớm, lúc anh vào văn phòng em đã ở đó rồi. Sự thật là gần đây em đi làm đều sớm hơn trước, chắc là phải thích ứng với đồng hồ sinh học của bạn trai. Lúc trước Càn Khôn trêu em không có đối tượng, em theo bản năng liền phản bác, chỉ là bọn anh không để ý." Trần Vũ tự giễu mà cười cười, lại nói: "Ngoài những chuyện khác không cần đề cập tới, anh vừa xác nhận Càn Khôn không phải là người lộ tin cho Ngô Kỳ, vậy em nói xem còn ai vào đây?"
Cẩm Tú cúi đầu, nước mắt lăn xuống mặt, "Thật xin lỗi..."
"Ngô Kỳ là giáo sư thỉnh giảng của trường cảnh sát, em quen anh ta ở trường à?" Trần Vũ hỏi, "Anh ta có vợ, em biết không? Hay là không để ý?"
Cẩm Tú túm chặt vạt áo cảnh phục, thấp giọng trả lời: "Anh ấy ly hôn rồi, tháng trước."
Trần Vũ gật gật đầu, "Không phải lừa đảo là được, mừng cho em."
"Sư huynh..." Phương Cẩm Tú nhỏ giọng khóc nức nở, "Anh không mắng em sao?"
Trần Vũ xoa giữa chân mày, "Em có lí do của em, em muốn theo đuổi ai, anh không có tư cách mắng em. Nhưng Cố Ngụy vô tội, giúp Cố Ngụy cũng chính là giúp bạn trai em, bởi vì anh ta hiện đang sai hướng. Anh có thể đáp ứng em, nếu tra được thân phận thật sự của cậu bé kia, tất cả manh mối anh đều giao về cho tổ chuyên án, công lao phá án cũng đều là của bọn họ, anh chỉ cần Cố Ngụy bình an. Như vậy được không?"
Cẩm Tú lau nước mắt, nói: "Ảnh chụp trong điện thoại của anh ấy, buổi tối em sẽ tìm cơ hội gửi anh."
"Đa tạ." Trần Vũ nói.
Trước khi tan tầm, cậu đến phòng tạm giữ thăm Cố Ngụy, tuy bây giờ rất ít có cảnh sát nào dám để nghi phạm ăn đói mặc rách, không cho người ta ngủ làm người ta mệt mỏi để thẩm vấn, nhưng Trần Vũ vẫn rất không yên tâm. Cũng may Cố Ngụy ở một phòng đơn, nhìn cũng xem như sạch sẽ, trên giường cũng có chăn, còn nói mình ăn cơm hộp rồi, không phải chịu đói.
"Là cà chua xào trứng với khoai tây xắt lát xào ớt cay," Cố Ngụy cách song sắt cười với cậu, "Hương vị cũng không quá tệ."
Không biết vì sao, Cố Ngụy cười, cậu lại càng thấy khó chịu, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể giả vờ không có việc gì, an ủi đối phương: "Đừng lo, em tìm được cách rồi, chỉ cần một chút thời gian."
"Không lo," Cố Ngụy nói, "Thanh giả tự thanh, huống gì còn có em giúp anh."
"Ừ. Lão đại không hổ là lão đại, còn trấn định hơn cả em."
Cố Ngụy liền cười, "Em đang lo lắng sao?"
Trần Vũ gật gật, "Lo lắng. Đêm nay em ở văn phòng, em biết anh không cần em ở cạnh, nhưng em cần anh ở cạnh, về nhà em sẽ không ngủ được."
Cố Ngụy nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc như bất đắc dĩ, chỉ có mỗi vành tai hơi đỏ lên để lộ cảm xúc khác, làm cậu nhịn không được mà hỏi: "Chờ chuyện này qua rồi, em có thể ôm anh một cái không?"
Giờ thì toàn bộ lỗ tai đều đỏ rồi, Cố Ngụy không được tự nhiên liếc camera trong góc trên trần nhà, lí nhí hỏi: "Vì sao?"
"Không biết, chỉ rất muốn ôm anh, muốn sờ tóc anh, nói với anh không phải sợ, mọi thứ có em đây."
"Anh không có sợ..."
"Ừ. Thế cũng cứ cho em ôm một cái."
"Ừ." Cố Ngụy nói nhỏ xíu.
Trần Vũ lúc này mới cười, di động trong túi rung, cậu lấy ra, phát hiện là Trương Càn Khôn.
"Tôi bảo Hách Soái kiểm tra bản ghi âm của cậu, âm nền có tiếng của tàu điện ngầm tuyến số 8. Tuyến số 8 mới khai thông không lâu, đường ray là kỹ thuật tiên tiến nhất, khác với tiếng cọ xát của đoàn tàu trên đường ray cũ, Hách Soái đã so sánh tương quan, hắn nói chắc 90% là tuyến số 8. Phụ cận trung tâm giám định có trạm tàu điện ngầm tuyến số 8, nhưng khu vực quanh nhà Nhậm đội căn bản không có tàu điện ngầm, thời gian trò chuyện là 11 giờ đêm Nhậm đội bị hại, gần với thời gian pháp y suy đoán anh ấy bị tiêm thuốc mê, cho nên về lý mà nói thì Cố Ngụy không có thời gian gây án, ít nhất trong vụ Nhậm đội có thể xác lập bằng chứng ngoại phạm cho anh ấy."
"Càn Khôn..."
"Âm tần đã qua xử lí và kết quả đối chiếu đều đã gửi vào hòm thư của cậu. Muốn nói chỉ có nhiêu đó, mặt khác không có cái đéo gì muốn nói, đừng gọi tôi, còn chưa hết tức. Chào!"
----
Đoán được là Cẩm Tú không? Khu bình luận hình như chả ai đoán được :)) (lời An Tĩnh)
Lời editor: thiệt sự bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro