Chương 9 - Khoảnh khắc
"Mai tôi mượn bếp của đơn vị làm cho cậu, nhà ăn của bọn tôi có một gian bếp nhỏ." Cố Ngụy nhìn cậu, đầy ắp ý vị khẩn cầu, "Thế có được không?"
Trần Vũ không trả lời, cậu thấy khổ sở, lại càng đau lòng. Lúc nhỏ chuyện là từ miệng bố mà biết được, cậu cũng không có quá nhiều ký ức, trong nhà chỉ còn một bức ảnh. Mãi đến khi cậu lớn lên, nảy sinh ý niệm muốn gặp lại vị ca ca trong ảnh, Cố Ngụy sớm đã rời Tân Giang. Lại qua nhiều năm sau, cậu đang chơi ván trượt với một đám sinh viên ở gần Đại học Y Tân Giang thì thoáng thấy Cố Ngụy ôm một chồng sách giáo khoa đi lướt qua. Trần Vũ vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc ấy, hai bên đường trong trường nở những bông hoa màu hồng nhạt, gió thổi bay đám tóc trên trán cậu, mơ hồ đưa đến từng đợt hương hoa, tạp âm bên tai chợt lịm, như một pha quay chậm trong phim điện ảnh, thảy đều ôn nhu nín thở. Cậu nhìn thấy sườn mặt Cố Ngụy, lập tức nhận ra anh.
Kỳ thực dung mạo của Cố Ngụy thay đổi rất nhiều, còn đổi cả tên, nhưng Trần Vũ vẫn nhận ra đôi mắt ấy, cả nốt ruồi dưới khóe môi anh.
Trong giây phút đó cậu đột nhiên hiểu được, tâm động không mang thanh âm, nào là dời non lấp bể đầu váng mắt hoa tim đập như trống thảy đều không tồn tại, chỉ là một con gió nhẹ gợi lên chút trầm tịch trong linh hồn, như một sợi tóc hơi run rẩy, an tĩnh như vậy, nhưng có ý vị riêng, là một loại hương hoa.
Sau này Trần Vũ mới biết, đấy là hoa dâm bụt, ngôn ngữ của nó là cứng cỏi, dịu dàng bền bỉ, và vẻ đẹp vĩnh hằng.
"Xin em, Tiểu Vũ," Cố Ngụy cho rằng cậu không chịu, giữ chặt ống tay áo của cậu cầu khẩn, "Điều này với tôi mà nói thật sự rất quan trọng..."
"Nói chuyện đàng hoàng," cậu gần như trừng mắt với Cố Ngụy, "Đừng có làm nũng."
"Tôi... đâu có làm nũng a..."
"Ở chỗ không có bếp, anh ăn cơm kiểu gì?" Trần Vũ hỏi, "Bữa nào cũng ăn cơm hộp?"
Cố Ngụy hình như không ngờ cậu sẽ hỏi như thế, giật mình đáp: "Tôi ăn ở canteen, cuối tuần cũng có."
"Thế anh đang ở đâu? Văn phòng?"
--- tới nhà tôi thuê phòng làm anh khó xử đến thế ư? Tới gần tôi làm anh không chịu đựng nổi đến vậy cơ à?
Cố Ngụy cúi đầu, lại không nói. Trần Vũ thở dài một tiếng, rút ống tay áo bị nắm lấy ra, nói: "Tôi không hề muốn quản anh Cố Ngụy ạ, nhưng vụ án này anh theo tới bây giờ, vốn dĩ là anh nên tiếp tục phụ trách, bọn họ bắt nạt người mới, tôi thật sự không nhìn nổi. Đi, tôi đưa anh về nhà gặp bố tôi."
Cố Ngụy nhìn cậu cảm kích: "Nhưng cậu còn chưa ăn cơm..."
"Về nhà ăn mì gói." Trần Vũ xoay người hướng đến bãi đỗ xe, "Tôi không quan trọng, gặp Trần sở trưởng mới quan trọng."
Trần Vũ đã nhắn tin trước cho bố mẹ, cho nên trong nhà dọn dẹp còn sạch sẽ hơn bình thường, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị một đĩa trái cây bự, chính giữa đặt món mà Trần sở trưởng vẫn luôn muốn nếm thử nhưng sở trưởng phu nhân bảo đắt quá chưa chịu mua, dâu tây trắng.
Cố Ngụy cũng mang quà, là một máy mát-xa không dây, nhìn bao bì là biết đắt đỏ. Trần Vũ nhìn ra bố mình còn rất vui vẻ, không hề từ chối gì hết mà nhận luôn. Thân là trưởng đồn công an, ngày thường người tìm tới cửa xin giúp đỡ không hề thiếu, bố cậu đến cả trái cây cũng không nhận, giờ tự nguyện nhận đồ của Cố Ngụy, là bởi vì cơ bản không xem anh là người ngoài.
Nhưng người vui vẻ nhất là bạn nhỏ Trần Tỏa Tỏa, thằng bé xông ra chạy vòng vòng quanh Cố Ngụy, "thầy Cố", nó hỏi, "Có phải thầy sắp dọn tới lầu trên nhà bà nội con không? Chú hai con quét tước phòng sạch ghê lắm, dùng thành ngữ mà nói chính là 'không nhiễm một hạt bụi'!"
Cố Ngụy sờ sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, không nói gì. Trần Vũ hốt bạn nhỏ về phòng làm bài tập, lúc ra tới, thấy Cố Ngụy đang ngồi trên sô pha nói chuyện với bố mình.
"Con về cũng đã nửa tháng rồi, hôm nay mới rảnh rỗi đến thăm ta." Bố cậu trêu chọc nói, "Cố pháp y đúng là người bận rộn nha."
Cố Ngụy từ lúc bước vào cửa đã không giấu nổi lúng túng, lúc này lại càng mất tự nhiên, hai tay xoắn vào nhau, thần sắc hết sức xấu hổ.
"Xin lỗi Trần sở, là cháu lễ nghĩa không chu toàn, đáng lẽ phải đến chào hỏi sớm hơn ạ."
"Đúng là lễ nghĩa không chu toàn, làm ta rất không cao hứng." Bố tỏ vẻ không vui, "Cho nên sau này phải tới thường xuyên, nếu không ta coi như không quen biết con." Lại vỗ vỗ hộp máy mát-xa, "Có điều quà chỉ đưa lúc này thôi là được, đưa nữa ta không nhận đâu."
Cố Ngụy vội gật đầu đáp ứng, "Vâng Trần sở."
Bố mỉm cười nhìn anh nói: "Con lúc nhỏ hình như đâu có xưng hô với ta như thế."
Cố Ngụy rũ mắt, đôi bàn tay đặt ở đầu gối hết nắm chặt rồi lại thả lỏng, như nỗ lực chống lại một cảm xúc nào đó, làm Trần Vũ đứng bên cạnh mơ hồ lo lắng. Bố rõ ràng cũng cảm nhận được, thu hồi vẻ tươi cười, đường cong khóe môi uốn ngược xuống dưới, trong mắt toát ra vẻ đau thương.
"Tiểu Bắc, có phải con trách ta lúc đó không thể mang con với Tiểu Đồng về nhà không?"
"Không phải!" Cố Ngụy lập tức ngẩng đầu, vội vàng la lên: "Con làm sao dám trách chú! Khi đó con với Tiểu Đồng mong chờ nhất chính là chủ nhật, bởi vì Trần thúc thúc sẽ mang đồ ăn ngon và đồ chơi đến thăm bọn con, con... con vĩnh viễn cảm tạ chú, thật sự, chú đã làm rất nhiều thứ vì bọn con."
Nói xong lời cuối cùng, đuôi mắt Cố Ngụy đột nhiên ửng đỏ, Trần Vũ đành phải nháy mắt với bố, bảo ông nói sang chuyện khác, còn mình thì đứng lên vờ oán giận: "Ây da cơm tối con còn chưa ăn, sắp đói xỉu rồi... Trong nhà còn cơm thừa không mẹ?"
"Có," mẹ cậu nhìn thấy bộ dạng làm mặt quỷ của cậu, lập tức sửa mồm: "... hay là không ấy nhỉ, mẹ phải đi xem một tí."
Trần Vũ theo tới cửa phòng bếp, mẹ cậu mở tủ lạnh ăm ắp đồ ăn, tiếc nuối thở dài: "Trong nhà chả có cái gì ăn đâu, con muốn về nhà ăn cơm phải nói sớm một chút chứ."
"A..." Trần tiểu cẩu vô cùng đáng thương, "Con đành đi ăn mì gói vậy."
Nói xong liền ra định mở ngăn tủ đựng mì ăn liền, lại bị mẹ nhanh tay lẹ mắt đè lại, "nhưng mà mì gói cũng ăn hết mất tiêu rồi, còn mỗi nửa hộp bánh quy soda, thôi con uống nước sôi để nguội chắp vá cho qua bữa đi."
Trần Vũ: "....." Cũng đâu cần thảm đến mức này?
Ba phút sau, mẹ mang bánh quy với nước đặt lên bàn cơm, cũng giúp cậu kéo ghế dựa ngồi ngay đối diện Cố Ngụy.
Cố Ngụy mới trình bày sơ ý định của mình, thấy cậu chỉ có thể ăn bánh quy cho đỡ đói, khó tránh khỏi có chút ngại ngùng.
"Con vội đến tìm chú, làm chậm trễ Tiểu Vũ ăn cơm, thật sự xin lỗi."
"Ta thấy nó ăn bánh cũng vui lắm," Trần Quảng Ninh cười nói, "Ngày mai ta sẽ gọi điện cho lão Từ, nhưng với hiểu biết của ta, ông ấy sẽ không thay Sử Thắng Lợi đâu, cùng lắm là thêm con vào thôi."
"Cảm ơn Trần thúc thúc," Cố Ngụy nói, "Con không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể tham gia là được, làm trợ thủ thôi cũng không sao."
Trần Quảng Ninh gật gật đầu nói: "Làm trợ thủ cho Sử Thắng Lợi sẽ có chút thiệt thòi cho con, hắn là dạng người gì, trong lòng Từ chủ nhiệm các con cũng biết rõ. Nhưng xét cho cùng thì kinh nghiệm công tác của hắn đủ lâu, lại có một cậu em vợ là bí thư bên Ủy ban Chính pháp, con đừng lấy cứng đối cứng với hắn."
"Con hiểu rồi ạ, cảm ơn Trần thúc thúc."
"Đừng khách khí thế, có rảnh thì tới ăn cơm thường xuyên, giờ con đang ở đâu?"
Trần Vũ gặm bánh quy cướp lời: "Ở văn phòng."
"Văn phòng làm sao mà ở?" Mẹ cậu lo lắng sốt ruột nói, "Ăn uống tắm rửa tất cả đều có vấn đề, đến cả giường cũng không có đi?"
Bố cậu chỉ chỉ lên trần nhà, "Trên lầu có một gian phòng trống, nếu con cần cứ đến đây ở. Tiểu Đồng cũng đi làm rồi nhỉ? Con bé lập gia đình chưa?"
Ánh mắt Cố Ngụy ảm đạm hẳn đi, thấp giọng nói: "Sức khỏe em ấy không tốt lắm, còn đang phải trị liệu hồi phục ở viện điều dưỡng."
Trần Vũ chậm chạp ngừng nhai, bởi vì yết hầu như bị cái gì chặn lại, đến nuốt cũng khó khăn, thế nên trong miệng phát đắng, thế nên cậu hậu tri hậu giác mà hiểu rõ, vì sao Cố Ngụy cuối tuần phải ra ngoài làm thêm, vì sao Cố Ngụy tự trọng ngất trời vẫn luôn mặc một cái áo gió màu vàng nhạt, vì sao Cố Ngụy chỉ có thể ở trong phòng làm việc chỉ có một cái sô pha, vì sao anh cần tiền đến thế, vì sao anh thoạt nhìn cũng không mấy khi vui vẻ, lại mệt mỏi như vậy.
Trần Vũ cúi đầu, nhìn vào chén nước sôi để nguội, thấy mình ngu xuẩn đến nực cười.
Cậu có tư cách gì trước mặt Cố Ngụy bán thảm? Lại có mặt mũi nào khiến Cố Ngụy cảm thấy có lỗi với mình, rồi đòi hỏi sự quan tâm của đối phương?
"Một mình con... vất vả." Giọng bố trầm xuống, "Con có điện thoại của ta rồi, có chuyện gì nhớ phải tìm ta, nếu thấy nói chuyện với người già không có gì vui, thì đi tìm Trần Vũ. Tóm lại đừng cái gì cũng tự mình gánh vác."
Cố Ngụy đứng lên, cúi đầu thật sâu với bố cậu, Trần Vũ trơ mắt nhìn một giọt nước mắt lúc anh cúi đầu, rơi xuống thảm.
"Cảm ơn chú, Trần thúc thúc." Cố Ngụy hốc mắt đỏ lên, "Con phải đi, hôm nay quấy rầy chú với dì."
Trần Vũ lập tức đứng dậy, "Em đưa anh về."
"Không cần không cần, tôi ngồi xe buýt được rồi."
"Để Trần Vũ đưa con đi." Mẹ nói, "Nó cũng tiện đường mua cái bánh bao."
Cố Ngụy lúc này mới không từ chối. Theo cậu xuống dưới nhà, lại không định qua gara.
"Đừng lái xe, đến cửa mua chút đồ ăn rồi về đi." Cố Ngụy nói, "Tôi ngồi xe buýt được rồi, rất tiện."
Trần Vũ nghĩ nghĩ, cũng không vật nài thêm, chỉ là vừa đi vừa hỏi: "Anh ngày thường đi ra ngoài đều bắt xe buýt à?"
"Cũng có ngồi tàu điện ngầm, nhưng lựa chọn đầu tiên vẫn là xe buýt."
"Vì sao? Tàu điện ngầm không nhanh hơn à?"
"Tàu điện ngầm... tối quá." Cố Ngụy nói, "Xe buýt chạy trên đất bằng, ban ngày còn có ánh nắng, buổi tối còn nhìn thấy trăng sao, làm tôi cảm thấy lại gần nhân gian thêm một chút."
"Em lâu lắm rồi không ngồi xe buýt, hôm nay có thể đưa em đi cùng được không?" Trần Vũ hỏi.
Cố Ngụy có chút mơ hồ nhìn cậu, "Ngồi cùng tôi trở về trung tâm giám định, sau đó lại đi ngược về nhà sao?"
"Đúng vậy." Trần Vũ cười đáp, "Có điều phải đi mua chút đồ ăn đã, em đói lắm."
Cuối cùng mua một hộp sủi cảo rau hẹ, trong lúc đợi xe Trần Vũ ngấu nghiến ăn sạch, sau khi lên xe bọn họ ngồi ở hàng sau, Cố Ngụy mở hé cửa sổ, để gió đêm thổi vào.
"Mùi rau hẹ nặng quá à?" Trần Vũ hỏi.
"Không phải." Cố Ngụy dựa vào bệ cửa sổ, cười cười, "Tôi thích gió trời, đặc biệt là gió đêm."
Cậu nhìn ra Cố Ngụy đã rất mệt, người tối hôm qua thức nguyên đêm làm xét nghiệm máu và xét nghiệm ma túy tuyệt đối không phải Sử Thắng Lợi.
"Bên kia không phải rất cộm à?" Trần Vũ rộng lượng vỗ vỗ vai trái của mình, "Bả vai cho anh dựa, miễn phí."
Cố Ngụy chớp chớp mắt, sau đó cười rồi dời tầm mắt đi, không để ý cậu.
"Em còn nghĩ là anh sẽ không cười cơ."
Cậu vừa nói thế, Cố Ngụy liền không cười nữa.
"Mai anh không cần làm sườn kho tàu cho em đâu," Trần Vũ nói, "Em nói giỡn thôi, tuần sau khảo hạch sức khỏe rồi, em cần khống chế. Chuyện thuê nhà cũng không cần cảm thấy có lỗi với em, tuyệt đối không. Còn cái chuyện em nói thích anh này..."
Cố Ngụy chậm rãi quay mặt sang, nhìn cậu, cậu lại cười cười với bác sĩ, "Là thích giữa bạn bè thôi, cho nên anh đừng áp lực, ngoài anh ra em còn thích Trương Tiền Tiền với Phương Tú Tú đội em nữa. Bọn họ có chuyện gì cũng sẽ tìm đến em để giúp đỡ, bay gồm vay tiền nọ kia, nên anh bất cứ lúc nào cũng có thể tìm em. Tuy năng lực nghiệp vụ của em tương đối tầm thường, nhưng cũng là một người bạn không tồi, anh có thể tin tưởng em, giống như em tin tưởng anh vậy."
Cố Ngụy cái hiểu cái không gật gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Trần Vũ lại cười rồi vỗ vỗ vai trái, "Thế nên anh có muốn dựa vào nghỉ ngơi một chút không? Đến bến em sẽ gọi anh."
Cố Ngụy vốn vẫn do dự, lại dưới tầm mắt chưa từng dời đi của cậu dần dao động, cuối cùng chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng dựa lên vai cậu.
"Cảm ơn." Cả thanh âm cũng nhẹ nhàng, "Phiền cậu."
"Không phiền." Trần Vũ dựa vào lưng ghế, dư quang nhìn thấy bác sĩ dần dần nhắm mắt lại.
Tầng cách nhiệt. Hoa dâm bụt. Xe buýt. Gió đêm. Cứng cỏi. Bền bỉ ôn nhu. Vĩnh hằng mỹ lệ.
Cậu từng trong một khắc nào đó động tâm, lại từng trong một khắc nào đó luân hãm, có liên quan đến Cố Ngụy, Trần Vũ lại có một khoảnh khắc khác.
Trong khoảnh khắc này cậu hạ quyết tâm.
--- em muốn vĩnh viễn bảo vệ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro