Day 820. Nhà thờ Đức Bà & diễu hành Halloween & Shakespeare

Day 820. Nhà thờ Đức Bà & diễu hành Halloween & Shakespeare

Bgm: 《 Ám Luyến Hàng Không 》

Yêu đương với minh tinh có cảm nhận gì? Phải cẩn thận từng li từng tí, trốn đông trốn tây, lén la lén lút. Vương Nhất Bác dường như đều chưa từng trải qua những điều này, ở trong nước đã chẳng kiêng nể gì, dùng giới tính làm vật che chắn, mặc dù có gặp phải vài chuyện không như ý những cơ bản vẫn là dễ áp chế dư luận, chạy ra nước ngoài thì hai người càng không cố kỵ gì.

Nhưng mập mờ với minh tinh ngay trong lúc quay phim thì không thoải mái như vậy, muốn hẹn hò phải tận dụng hết mọi cơ hội, ví dụ như lúc Tiêu Chiến và Ninh Dao tay trong tay đi trên đường, Vương Nhất Bác đi dạo trong cửa hàng cổ điển, nói không chừng còn có thể nhập họa.

Cửa hàng vintage này rất nổi danh, loại hình trang trí chính là không có trang trí, nhưng rất có cá tính, kính râm cùng manga cũng không tệ, lượng sách lưu trữ nhiều đến kinh người, trang sức hay là quần áo đều không phù hợp với phong cách của Vương Nhất Bác, có lẽ bộ đầu sói da treo trên trần nhà là kiểu hình mà Tiêu Chiến thích.

Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình lại khôi hài, còn tưởng là hắn tới để chọn quà cho bạn gái, Vương Nhất Bác vừa uống ly rượu táo được cửa hàng tặng vừa mang theo ý vị khoe khoang biểu thị, "For my boy."

"Je vous bénis tous" (Chúc phúc cho hai người), nhân viên cửa hàng đối với chuyện này có thể coi là nhìn nhiều thành quen, bên này thậm chí còn có một khu toàn là người đồng tính luyến ái, cuộc diễu hành đồng tính hàng năm cũng nổi tiếng long trọng, còn nói một câu chúc phúc với Vương Nhất Bác.

Kết quả là lúc nghỉ ngơi giữa giờ quay Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vác về một đống đồ ngổn ngang không có tác dụng gì, có một sợi dây chuyền kim loại được chiếu sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên ngón tay của hắn còn đeo một chiếc nhẫn rất ngầu.

Thực ra Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy tay của Vương Nhất Bác rất gợi cảm, khi đeo nhẫn lên không hiểu sao lại có cảm giác sắc, có lẽ là trước đây Vương Nhất Bác đã từng vuốt ve cơ thể anh bằng đôi tay đeo nhẫn, Tiêu Chiến nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay có khớp xương rõ ràng của đối phương, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

"Cuồng dã quá luật sư tiên sinh." Trên mặt Tiêu Chiến vẫn lộ ra biểu cảm không nói nên lời, chậc chậc chậc ba tiếng sau đó mở miệng nói với đối phương, lại đưa ly nước ấm trong tay cho vị du khách này uống, sau đó nhờ hắn lát nữa giúp anh đi xếp hàng mua kem ly của một quán kem nổi tiếng.

Nhưng thật ra là phần diễn tối nay của anh sẽ có cảnh kiss lên má Ninh Dao, mặc dù cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng Tiêu Chiến vẫn không muốn để Vương Nhất Bác nhìn thấy, mà quán kem kia xác thực là ăn rất ngon.

Vương Nhất Bác xếp hàng đi mua kem còn mua thêm một phần cho Ninh Dao, dạ dày của hắn không thể ăn lạnh vào lúc này được, chỉ đứng bên cạnh rất bình tĩnh mở miệng, "Tiêu Chiến, thật ra kịch bản bộ phim này của anh em đã xem rất kĩ rồi, mỗi câu thoại đều đã đọc, anh phải làm gì em đều biết rõ."

Ninh Dao ăn kem ly cũng bị nghẹn, vội vàng quay người đi trao đổi kịch bản buổi tối với đạo diễn.

Một trong những điều thần kì của Montréal là nơi đây được mệnh danh là thành phố của những tòa tháp, có hơn 450 nhà thờ với quy mô lớn nhỏ khác nhau, có thể thấy được những ngọn tháp kiểu kiến trúc Gothic, sau đó còn được gọi là thành phố có hàng trăm tòa tháp đồng hồ.

Mặt khác những bức tranh phun sơn trên tường ở đây cũng rất có tiếng, thậm chí còn có lễ hội phun sơn đặc biệt, dạo khắp nơi quanh thành phố cũ này đều có thể thấy được những bức vẽ phun sơn đặc sắc trên tường gạch đỏ hoặc tường xám xi măng theo phong cách nghệ thuật hiện đại, trừu tượng, tả thực, hiphop, mô phỏng chân thật ba chiều đều có đủ.

Hai loại phong cách khác biệt lại dung hợp một cách kì diệu trong cùng một tòa thành, tạo ra cảm giác tương phản rất mê người.

Phạm vi hoạt động của đoàn làm phim đều ở quanh khu cảng này, cách nhà thờ Đức Mẹ Maria rất gần, ở ngay đối diện quảng trường Place d'Armes, đến Montréal mà không đi tham quan nhà thờ Đức Bà thì chẳng khác nào uổng công đi, Céline Dion cũng cử hành hôn lễ ở chỗ này, là một trong những nhà thờ quan trọng nhất ở Bắc Mĩ.

Tiêu Chiến tìm hướng dẫn trên mạng và dẫn Vương Nhất Bác tới đó vào trước bốn giờ ba mươi phút chiều, mặt ngoài của nhà thờ Đức Mẹ Maria trông giống như một tòa thành, chính diện có hai tòa tháp cao ngất đứng sừng sững, pho tượng Thánh Annie đứng chính giữa dưới cây thánh giá, hoàn toàn được đúc bằng vàng ròng.

Thẳng đến khi hai người vào trong mới hiểu được vì sao nhà thờ này lại nổi tiếng như vậy, bởi vì nó thực sự đẹp đến mức rung động, chỉ có điều sau khi bước vào hai người vẫn luôn giữ khoảng cách, cũng không thể nắm tay, rất yên tĩnh ngẩng đầu thưởng thức kiến trúc cổ kính xa hoa.

Tiêu Chiến chỉ có thể dùng từ tỏa ra ánh sáng lung linh để hình dung cảnh vật bên trong, nhà thờ này trông không khác gì so với sự miêu tả trong truyện cổ tích, màu sắc mái vòm bên trên là vẻ kì ảo linh hoạt mà mỹ lệ lộng lẫy, màu lam làm chủ, được trang trí bằng những ngôi sao kim sắc, phía dưới chính là tế đàn và ánh nến thiêng liêng.

Cầu thang bên cạnh được điêu khắc rất tinh xảo, khiến cho người ta có cảm giác không thể đụng vào, Tiêu Chiến mê mẩn nhìn vầng sáng hắt trên cửa sổ pha lê, mà Vương Nhất Bác thì nhỏ giọng chỉ lên chiếc đàn organ ở lầu hai cho anh nhìn.

"Đây là chiếc đàn organ lớn nhất thế giới, tháp đồng hồ ở phía Tây bên kia là một trong những tòa tháp lớn nhất ở Bắc Mĩ."

"Sao em biết được vậy?"

"Em nhớ lúc em học đại học có một vị giáo sư là người ở Montréal, ông ấy từng kể lại, em nhìn thấy liền nhớ ra, không nghĩ là nó lại lớn như vậy."

"Anh đã tra thử rồi, 5772 ống linh kiện, có thể không lớn sao?"

Hai người ở lại bên trong không bao lâu liền đi ra, thị giác có hơi mờ vì đột nhiên ánh sáng chuyển từ tối đến sáng, lúc xuống cầu thang Vương Nhất Bác trực tiếp dắt Tiêu Chiến đi. Người đi đối diện nhìn thấy ít nhiều cũng sẽ có cảm giác rung động trước cảnh tượng này, cho nên hắn càng muốn dành nhiều thời gian để yên lặng chăm chú nhìn Tiêu Chiến ở bên cạnh, nhưng ở những chỗ thế này không thể không giữ khoảng cách hợp lý.

"Vừa rồi em đột nhiên nhớ tới một bộ phim chúng ta từng xem cùng nhau."

Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng, Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn hắn một chút, bọn họ từng cùng xem qua rất nhiều bộ phim, cho nên anh nhất thời không nhớ ra được đối phương đang nói đến bộ phim nào.

"Anh tự đoán đi."

Vương Nhất Bác lại bắt đầu bày ra vẻ mặt này, Tiêu Chiến vừa lườm hắn một cái liền bị đối phương kéo chạy xuống cầu thang, tựa như đang ngồi trên một chuyến đi cảm giác mạnh trong công viên trò chơi, lúc tim đập rộn lên sẽ muốn cười theo bản năng. Tiêu Chiến rất sợ bị bước hụt rồi té ngã, dù cho Vương Nhất Bác đã nắm tay anh rất chặt, nhưng ở bên này không nên làm ầm ĩ, đối phương đùa anh một chút cũng coi như thôi, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hắn, Vương Nhất Bác cười lên trông ngây thơ hơn rất nhiều, lại vui vẻ hơn rất nhiều.

Halloween ở nước ngoài được tổ chức rất lớn, đoàn làm phim rất may mắn lại quay ở Montréal vào đúng dịp Halloween, Tiêu Chiến sớm đã để ý thấy bí ngô chất đầy đầu đường cuối ngõ và những người bán hàng rong đẩy xe nhỏ chở bí ngô đi thẳng qua đường phố, đèn màu đều đổi thành đèn có tạo hình bộ xương khô hoặc bánh kẹo, cửa sổ sát đất ở quán rượu cũng dán đầy hình dán con dơi, tóm lại hết thảy đều tạo nên bầu không khí Happy Halloween.

Tiêu Chiến một mình đón Halloween ở London cũng không phải rất vui vẻ gì, lúc đó anh vừa thất tình, nào có hứng thú tham dự mấy lễ hội thế này, có điều anh cũng có thể cảm nhận được bầu không khí Halloween nồng đậm ở nước ngoài, nhưng không ngờ là cuộc diễu hành ở Montréal lại có thể long trọng đến mức này.

Đu quay mặt trời khổng lồ bên bờ sông Saint-Laurent đã sáng đèn khi hoàng hôn buông xuống, old port bắt đầu một loạt hoạt động Halloween, trên quảng trường Jacques-Cartier có dựng một ngôi nhà ma. Sau khi bóng đêm triệt để buông xuống, những người cosplay ma quỷ mặc quần áo tả tơi lên xe ngồi cùng với quỷ tân nương mặc váy cưới đẫm máu đi trên đường.

Cuộc diễu hành lớn của cương thi ước chừng có khoảng trên chục nghìn người, xa xa nhìn lại giống như bách quỷ dạ hành, tất cả mọi người đều đi vào con đường giữa những tòa nhà cổ kính, đèn đường chiếu xuống mặt đất hòa thành một tầng ánh sáng màu vàng, chỗ xa hơn có mở đèn laser, tia laser bắn khắp nơi khiến thời gian đẩy đi mấy thế kỉ trở lại thời đại ngày nay, bên cạnh có công tước huyết tộc chạy thoáng qua, tiếng gào thét và gầm gừ vang bên tai không dứt, tựa như một bộ phim điện ảnh điên cuồng ma huyễn nhưng lại rất nghệ thuật.

Đoàn làm phim quyết định quay thêm cảnh nam nữ chủ bị đám người tách ra sau đó đi tìm nhau, Vương Nhất Bác không thích tình cảnh hiện tại cho lắm, bởi vì hắn cảm thấy hiệu ứng trang điểm của mọi người quá giống thật, có chút khủng bố, thỉnh thoảng lại có mấy con zombie mang theo thân xác đẫm máu từ đầu đến chân nhảy ra hù dọa người khác, hắn chỉ đành an phận đứng ở bên đường chờ.

Đoàn làm phim quay cảnh gặp nhau trước rồi mới quay cảnh bị tách ra, Tiêu Chiến đi ra xa để chọn cảnh, sau khi hoàn thành cảnh quay được mười phút, đạo diễn nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia rất ồn ào, Vương Nhất Bác đứng ngay bên cạnh, nghe thấy đối phương nói trong điện thoại: "Tiêu lão sư bị cuốn đi theo dòng người rồi, không tìm thấy nữa."

Vương Nhất Bác không nói hai lời liền bắt đầu gọi điện thoại nhưng không thể kết nối với đầu bên kia, một khắc này liền xuất hiện cảm giác thô bạo rất đơn giản, ầm một tiếng, tất cả các tế bào thần kinh trong cơ thể bỗng nhiên đột nhiên căng cứng, đại não cũng phát ra tiếng ong ong khó chịu.

Điện thoại cũng không thèm dập máy, Vương Nhất Bác trực tiếp xông vào đám người, chạy theo hướng Tiêu Chiến vừa rời đi, hắn đi ngược dòng người, cho nên không thể không cẩn thận một chút để tránh va phải những đứa trẻ đi theo gia đình, nhưng thời điểm càng nóng vội càng cảm thấy tần suất chớp tắt của tia đèn laser đột nhiên tăng tốc, người cũng đột nhiên nhiều lên gấp mấy lần. Cuộc diễu hành ban đầu còn nhìn thấy khoảng trống lúc này đã chật kín đến mức nửa bước cũng khó đi, Vương Nhất Bác bình ổn hơi thở, vẫn cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Khả năng mất điện thoại ở những cuộc diễu hành thế này là rất lớn, nhưng mất điện thoại có lẽ là kết quả tốt nhất.

Nhà đã dột còn gặp mưa, đột nhiên có một người đàn ông hóa trang với khuôn mặt đáng sợ xông ra trước mặt hắn, trông người kia giống như bị xé rách nửa đầu ra, đỉnh đầu thậm chí còn có thanh đao găm vào, khóe miệng bị rách đến mang tai, dọa Vương Nhất Bác trực tiếp sợ hãi mắng một câu "Fuck", đối phương đáp lại bằng một câu tiếng Pháp mà hắn nghe không hiểu.

Có lẽ là mắng lại hắn, Vương Nhất Bác rất không kiên nhẫn lách qua người kia, bước chân tăng tốc hơn rất nhiều, bắt đầu đưa tay đẩy đám người ra, thường thường những người đối diện sẽ tưởng là hắn cũng đang hòa vào không khí lễ hội, quay ra dọa lại hắn, nhưng hắn không còn cách nào khác.

Cho nên Vương Nhất Bác chưa chạy được bao lâu mà trên tay và trên người đã vô tình cọ phải rất nhiều "máu", tóc cũng bởi vì chạy mà hơi rối tung lên, hình tượng này không hiểu sao lại càng hòa hợp trong cuộc diễu hành cuồng hoan này.

Mỗi khi chạy qua ngõ tối hắn đều sẽ nhìn vào bên trong một chút, cuối cùng lúc sắp tới nhà thờ hắn thấy được Tiêu Chiến ngồi ở một đầu ngõ nhỏ, anh đang ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh là một cậu bé đang đứng, trước mặt cũng có một người đàn ông ngồi phệt dưới đất tựa lưng vào tường.

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác rất khó hình dung được một khắc này cơ thể có bao nhiêu thống khổ. Sau khi đại não xua tan cảnh báo nguy hiểm, tâm can của hắn trong nháy mắt được thư giãn, kéo theo đó là lồng ngực vô cùng đau, hô hấp cũng khó khăn, hắn thở hồng hộc giống như vừa trải qua một cuộc tra tấn rất dài.

"Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu sang nhìn về phía hắn, tròng mắt trợn tròn, anh suýt chút nữa bị đối phương làm giật mình lập tức đứng lên chạy tới nắm bả vai của đối phương, Vương Nhất Bác còn đang khuỵu người chống tay trên đầu gối để thở, Tiêu Chiến thấy hắn như vậy lập tức luống cuống, sợ đến nỗi nói lắp.

"Vương Nhất Bác em, em bị thương rồi? Máu? Máu?"

"Không phải, không phải của em, không phải máu."

Vương Nhất Bác thở phào một hơi rồi đứng thẳng người, nhìn về phía cậu bé và người đàn ông sắc mặt trắng bệch lại đổ rất nhiều mồ hôi sau lưng Tiêu Chiến.

"Ba của cậu bé này bị suyễn, hoàn cảnh lúc này khiến chú ấy phát bệnh, vừa rồi sau khi anh bị lạc mất mọi người thì gặp được hai người họ, liền dìu chú ấy đến bên này để hít thở dễ hơn."

Tiêu Chiến giải thích rất đơn giản, lồng ngực của Vương Nhất Bác vẫn còn chập trùng, hơi thở rất nặng, Tiêu Chiến thấy đối phương cau mày không nói gì, còn tưởng rằng hắn đang nghỉ mệt. Anh vừa định giúp hắn vuốt vuốt sau lưng để thuận khí, Vương Nhất Bác đột nhiên chuyển ánh mắt từ người đàn ông kia sáng Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, điện thoại của anh đâu?"

Lúc Vương Nhất Bác nói chuyện ngữ khí rất lạnh, vẻ mặt càng lạnh hơn, nghiêm túc đến nỗi dọa Tiêu Chiến sợ, trong không gian nhỏ hẹp mờ tối này trông lại càng có chút đáng sợ.

"Điện thoại của anh hết pin nên để trong túi của Tiểu Lạc rồi..."

"... Anh không có ý thức sao? Đến nơi loạn thế này anh lại không mang điện thoại? Anh và một người xa lạ khác cùng vào trong ngõ nhỏ? Anh chưa từng sống ở nước ngoài à?"

Tiêu Chiến có chút mơ hồ vì đột nhiên bị Vương Nhất Bác chất vấn, từ tai đến cổ của Vương Nhất Bác đều đỏ cả lên, một giọt mồ hôi trượt từ trán đến mũi bị hắn tiện tay quệt đi, đôi môi khô khốc lại tiếp tục mở miệng, nhìn hung dữ vô cùng.

"Tiêu Chiến, anh không có não à? Con mẹ nó anh không sợ bị người khác gài bẫy bắt cóc sao?!"

Vương Nhất Bác dường như tức giận quát lớn, Tiêu Chiến trước giờ chưa từng thấy Vương Nhất Bác hấp tấp nổi giận thế này, đối phương không thèm để ý đến thời gian, địa điểm, tình huống, chỉ là đứng trước mặt Tiêu Chiến hắn không thể ngăn chặn sự phẫn nộ dưới đáy lòng, tức giận đến mức hốc mắt đều đỏ lên, chống nạnh đi tới đi lui mấy bước, lại quay đầu lại tiếp tục mắng anh.

"Anh lớn từng này rồi mà lại hành xử không khác gì kẻ đần độn là sao? Người khác nói cái gì anh cũng tin, người ta đánh một gậy lên đầu anh là ngày hôm sau anh đã không thấy quả thận của mình đâu nữa rồi, anh không biết Montréal loạn thế nào à? Không phải anh từng xem qua tài liệu sao, không phải anh lớn hơn em sao? Anh muốn dọa chết em à Tiêu Chiến, anh bỏ em đi em biết làm sao đây? Không liên lạc được cho anh, anh có biết em bị anh dọa chết rồi không, mẹ kiếp!"

Vương Nhất Bác giống như rất muốn đạp lên cái thùng rác gần đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, đứng cách xa Tiêu Chiến khoảng một mét, sau khi lớn tiếng lại không nhịn được ho khan, lục phủ ngũ tạng đều ho đến đau nhức.

Tiêu Chiến bị mắng đến nỗi có chút sửng sốt, thấy hắn ho khan mới phản ứng được, vừa muốn tiến tới thì Vương Nhất Bác trực tiếp quay đầu rời đi, lúc nổi nóng Vương Nhất Bác giống như một ngọn núi lửa phun trào, mất hết tính người, lúc cáu giận lên sự hung ác đều bộc lộ hết ra không che giấu được, Tiêu Chiến chạy tới níu hắn lại bị hắn trực tiếp đẩy ra. Trên đường vẫn là cảnh tượng như biển người nhốn nháo, dưới âm thanh bối cảnh hỗn loạn dường như tiếng Tiêu Chiến gọi hắn cũng đều có thể tự động bị át đi.

Thực ra Tiêu Chiến không hề gọi hắn, chỉ là anh thấy có người ở đằng sau muốn vỗ vai Vương Nhất Bác, có lẽ là đợi hắn quay đầu sẽ dọa hắn một cái, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác sẽ sợ.

"Don't touch him!" (Đừng đụng vào em ấy!)

Tiêu Chiến hất tay người phụ nữ mặc áo choàng phù thủy trước khi Vương Nhất Bác ý thức được có người vỗ vai hắn mà quay đầu lại, một giây sau lúc đối phương xoay người lại, anh ôm lấy khuôn mặt của hắn rồi hôn lên.

"He is mine." (Em ấy là của tôi.)

Tiêu Chiến thấp giọng nói một câu, Vương Nhất Bác có chút sửng sốt, không thèm để ý tới người phụ nữ mặc áo choàng kia mà chỉ hơi cúi người mang theo lửa giận hôn đối phương một lần nữa, có chút nóng, lòng bàn tay của hắn đặt ở hàm dưới của anh cũng ướt sũng, là lúc đi tìm anh Vương Nhất Bác lo đến nỗi đổ mồ hôi.

Bọn họ đã hơn một năm không hôn rồi, lại giống như đã qua mấy thế kỉ, dục vọng khó nhịn bị lửa giận nhen nhóm không thể khống chế được, nhưng Tiêu Chiến cam tâm tình nguyện.

Vương Nhất Bác dùng một tay ôm eo Tiêu Chiến, một tay khác dùng ngón cái chạm vào tai đối phương theo thói quen, thô bạo lại vội vàng hôn anh, Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười thành tiếng, phát ra tiếng rên dễ nghe từ cổ họng, anh rất hài lòng, hé miệng ra để đối phương tùy ý phát tiết, Vương Nhất Bác gặm môi anh đến phát đau, nhưng anh đang hưởng thụ cảm giác được hôn từ một Adam mà anh chưa từng thấy.

Điên cuồng, có thể nói là không có chút phép tắc nào, sắc thái gợi cảm ngang ngược tràn ngập, thật sự rất crazy, rất hợp với đêm hội Halloween cuồng hoan của Montréal.

Gương mặt của Tiêu Chiến bị dính máu giả từ trên tay Vương Nhất Bác, rất giống màu máu thật, càng đẹp mắt hơn, chỉ là một màu đỏ thuần, mang theo vẻ đẹp kích động và hưng phấn, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Phía sau đối phương là khu nhà trọ năm tầng, lưới sắt bị gỉ hơi bung lên một chút, chiếm cứ toàn bộ vách tường là một bức chân dung, sắc thái rất tươi đẹp, lúc đèn laser lướt qua rất giống như đang mở màn một vụ án bạo lực giết người, lại giống với đồ họa trên game, như là Detroit Becomes Human, hoặc là Cyberpunk 2077.

Tiêu Chiến thấy được dáng vẻ của mình từ trong ánh mắt của Vương Nhất Bác, anh đột nhiên mơ hồ đoán ra được bộ phim mà Vương Nhất Bác nói tới.

"Là Romeo và Juliet của Leonardo?" Khí tức của Tiêu Chiến không bình ổn thở gấp nói, Vương Nhất Bác có thể tiếp nhận mạch não kín của đối phương trong nháy mắt, rất vui vẻ đáp "ừm" một tiếng.

Thực ra bộ phim này nhận được rất nhiều luồng ý kiến đánh giá trái chiều, thực hiện việc chuyển thể vở kịch cổ đại kia thành một bộ phim điện ảnh mang tính thực nghiệm hiện đại, dùng súng ngắn thay cho đoản kiếm, hai người hoàn toàn hiện đại tâm sự với nhau theo cách cổ điển, còn buột miệng thốt ra những lời thơ của Shakespeare.

Tiêu Chiến từng nói với Vương Nhất Bác, "Đạo diễn Bazz là người theo chủ nghĩa lãng mạn." Thần kinh nhạy cảm và hormone đi đôi với nhau, Romeo và Juliet trong câu chuyện tràn ngập rock & roll và graffiti, nhưng lại tựa như ảo mộng sắc hoa hồng, cảnh tượng lãng mạn như Shakespeare, Tiêu Chiến rất thích loại nghệ thuật điên cuồng, mê huyễn, bạo lực, duy mỹ, hoang đường kia.

Romeo và Juliet quen nhau qua vũ hội hóa trang, Romeo đóng giả kỵ sĩ thời trung cổ, Juliet thì hóa thân thành thiên sứ, hai người vừa gặp đã yêu, chỉ là lúc Romeo muốn hôn nàng, Juliet đọc lên lời thoại của Shakespeare, "Lòng bàn tay đan chặt còn hơn cả những nụ hôn.", nhưng Romeo lại nói, "Thánh nhân, tín đồ, không phải đều có môi sao?"

"Thánh nhân không thể có tục niệm, nhưng sẽ thuận theo lời cầu nguyện của tín đồ."

"Vậy để ta hưởng thụ sự linh nghiệm của lời cầu nguyện đi."

Và rồi Romeo và Juliet lén hôn nhau trong thang máy của bữa tiệc, mà trong một khắc này Vương Nhất Bác lại rất muốn hôn Tiêu Chiến trong nhà thờ, bất chấp gông xiềng và những điều cấm kỵ trong thế tục, sự phản loạn và tội ác làm bẩn thần thánh.

Thực sự hắn chỉ muốn nói ra ba chữ "Muốn hôn anh" một cách lãng mạn, bí ẩn một chút, dùng cách thức mà chỉ có Tiêu Chiến mới có thể nghe hiểu, độc nhất vô nhị một chút.

"Vương Nhất Bác, em có thể hôn anh ở bất cứ đâu, anh cũng rất muốn hôn em."

Tiêu Chiến còn chưa dứt lời đã được đón nhận một nụ hôn từ Vương Nhất Bác, anh nhắm mắt ôm đối phương, ngón tay nắm càng chặt hơn một chút, hôn đến mức quấn quýt si mê, ngay trên đường lớn Montréal, trước mấy vạn người náo nhiệt xung quanh, huyên náo đến cực hạn, ngay cả tiếng tim đập cũng không nghe được, trong nụ hôn còn xen lẫn mùi máu giả kém chất lượng, không có khách sạn Rosewood tinh tế cùng ánh đèn neon của cảng Victoria bầu bạn.

Nhưng từ trước tới nay chưa từng có một nụ hôn nào tuyệt mỹ đến mức này, khiến Tiêu Chiến hôn đến nỗi muốn rơi lệ.

Chúng ta thề chỉ làm tín đồ của nhau, yêu anh là chuyện vĩnh viễn sẽ linh nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro