15.
Tiêu Chiến đến biệt thự Lăng Thuỷ, từ xa nhìn thấy một vùng sáng rực rỡ, lái xe vào sân liền thấy bên ngoài biệt thự treo nhiều đèn màu bóng bay, cũng như ruy băng bay trong gió, như thể một lâu đài trong mơ.
Anh sững sờ xuống xe, còn nghi ngờ mình đi nhầm chỗ, nhưng biệt thự ngoài biển ở thành phố B chính là chỗ này, anh không thể sai được.
Anh chưa kịp bước vào, a dì đã tươi cười chào cửa: "Tiêu tiên sinh , Vương thiếu đang đợi cậu. Cậu vào đi."
Tiêu Chiến gật đầu bước vào. Anh cho rằng bố cục bên ngoài của biệt thự thật khoa trương, nhưng không ngờ bên trong bố trí bên trong còn trang trí công phu hơn, trên mái nhà treo đầy sao đèn chùm, bầu trời đầy sao, hoa và bóng bay khắp nơi trong phòng, Tiêu Chiến bước vào trong đó, thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc đây có phải là nhà Vương Nhất Bác không?
Xung quanh là hoa hồng sâm panh, anh bước đến phòng ăn liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện bàn ăn đợi anh, ánh nến mờ ảo phản chiếu trên gương mặt hắn, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng vô cùng mềm mại.
"Em làm gì vậy?" Tiêu Chiến bước đến gần hắn nói.
"Ngày mai là ngày gì, không biết sao?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
Gần đây, vì chuyện của bà, Tiêu Chiến đã rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc, anh nhớ ra rằng Hạ Hàn dường như đã nói fan sẽ giúp anh tổ chức tiệc sinh nhật. "Sinh nhật của anh?" Anh hỏi một cách không chắc chắn.
"Anh không nhớ sinh nhật của mình sao? Tuỳ tiện tìm trên baidu liền có ." Vương Nhất Bác bật cười.
Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện hắn, cười khổ nói: "Hiện tại còn có thể nghĩ đến chuyện này đâu."
Hiện tại tình trạng của bà Tiêu Chiến ngày càng nặng, nhìn sắc mặt bà mỗi ngày một xấu đi, Vương Nhất Bác rất lo lắng, nhưng cũng không biết mình có thể làm gì.
Tình cờ lại đúng dịp sinh nhật của Tiêu Chiến, hắn nghĩ có lẽ mình có thể nhân cơ hội này để làm anh hạnh phúc.
"Anh đừng nghĩ nhiều. Vì anh ở đây, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho anh trước, được không?" Vương Nhất Bác dịu dàng nhìn anh.
Tiêu Chiến nhấp một ngụm rượu đỏ trên bàn, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, cám ơn em đã chuẩn bị những thứ này."
Trên bàn ăn là bữa tối dưới ánh nến do đầu bếp đồ ăn phương tây nổi tiếng nhất thành phố B làm, Vương Nhất Bác tự tay trang trí biệt thự, mất cả ba ngày, hắn hy vọng Tiêu Chiến nhìn thấy dụng tâm của hắn.
Tiếng nhạc nhẹ êm dịu đang phát trong nhà hàng, Vương Nhất Bác nhìn người trước mặt tự thấy đã thay đổi rất nhiều. Đã lâu lắm rồi, mỗi lần Tiêu Chiến nhìn thấy hắn, trong mắt anh luôn có ít nhiều phản kháng thậm chí là ghê tởm, cũng không biết từ khi nào bọn họ bắt đầu thân thiết với nhau càng ngày càng tự nhiên hòa thuận, thật giống như một đôi.
Hắn từng nghĩ rằng tình yêu sét đánh sẽ tồn tại suốt đời, không ai có thể thay đổi ý thích của hắn đối với Hứa Cẩm . Nhưng ngày qua ngày, hắn dần dần biết được những tính cách khác của Tiêu Chiến ngoài những gì anh thể hiện, chẳng hạn như sự bướng bỉnh, tốt bụng, hiếu thảo, nhạy cảm và thậm chí nhiều khía cạnh khác chưa được biết đến. Hắn bắt đầu nghi ngờ tất cả những gì mình đã làm, và trong vô thức, hắn đang càng ngày càng lún sâu.
Điều tiếp theo là mỗi khi Tiêu Chiến nói điều gì đó muốn rời xa hắn, hắn lại rất tức giận, hắn không thể kiềm chế bản thân nói ra những lời tổn thương anh. Trước đây hắn luôn miễn cưỡng nghĩ đến nguyên nhân, nhưng hiện tại mới tỉnh lại, kỳ thật hắn cũng không hẳn là tức giận, chỉ là che giấu sợ hãi, sợ người này rời đi.
Thực tế là hắn đã sớm yêu Tiêu Chiến, loại tình yêu này xâm chiếm trái tim hắn nhẹ nhàng và âm thầm, có lẽ so với tình yêu sét đánh kia càng khắc cốt ghi tâm hơn.
Hắn nghĩ có lẽ sau khi Tiêu Chiến trải qua khoảng thời gian dằn vặt này, hắn có thể chính thức bày tỏ lòng mình với anh, hy vọng Tiêu Chiến có thể tha thứ cho những điều sai trái mà hắn đã gây ra, cùng hắn làm lại từ đầu.
"Anh ăn đĩa của em."
Vương Nhất Bác đưa miếng bít tết trên đĩa của mình cho Tiêu Chiến đổi đĩa với anh. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thấy Vương Nhất Bác đã cắt toàn bộ đĩa bít tết thành những miếng nhỏ, gọn gàng tỉ mỉ.
Tiêu Chiến trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nói "cảm ơn".
"Ăn thử đi, hẳn là rất ngon." Vương Nhất Bác cười nói.
Tiêu Chiến cắn một miếng miếng bít tết đã được cắt, thực sự rất mềm mọng, được kết hợp với nước sốt đặc biệt của đầu bếp tạo nên một hương vị đặc biệt.
"Ừm, ngon quá." Tiêu Chiến khen ngợi.
"Anh thích là được, nếu anh thích, em bảo bọn họ làm thường xuyên mang tới."
Tiêu Chiến đương nhiên biết Vương Nhất Bác đang thay đổi để làm cho mình vui vẻ, nhưng thực ra trong tình huống này dù ăn cái gì đi nữa thì anh cũng thấy như nhai sáp, rất trống rỗng
"Ăn gì cũng được." Tiêu Chiến nói, "Kỳ thực, dì nấu rất ngon."
Vương Nhất Bác bật cười: "Vậy anh sống ở đây mỗi ngày, ngày nào cũng có thể ăn cơm do dì nấu."
Tiêu Chiến cũng mỉm cười với hắn nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Bây giờ Vương Nhất Bác vẫn đang mặc sức tưởng tượng tương lai, nhưng trong lòng anh, cái gọi là tương lai đó có lẽ đã không tồn tại.
Ăn tối xong, Vương Nhất Bác cùng anh dạo biển, đến gần Tiêu Chiến nhìn thấy một chiếc du thuyền đang đậu trên bãi biển.
Du thuyền không lớn, thân màu trắng phản chiếu làn nước xanh biếc, phản chiếu ánh sáng xanh nhạt cùng bóng người.
"Anh có muốn đi biển không?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Bây giờ sao?" Tiêu Chiến nói rồi liếc nhìn màn đêm u ám.
"Không cần lo lắng, chủ tàu đã lái cái này nhiều năm rồi, buổi tối thường xuyên đi biển." Vương Nhất Bác xua tan lo lắng.
Bọn họ lên du thuyền, thuyền trưởng nổ máy, lúc vừa mới khởi động, Tiêu Chiến có chút chóng mặt, đến lúc du thuyền vững vàng chạy, bọn họ đứng trên boong tàu thổi gió biển thổi đến, như có cảm giác lưu lạc tận chân trời.
Tiêu Chiến bám vào lan can nhìn mặt biển dưới màn đêm, ánh trăng phản chiếu trên mặt biển, chia thành những khoảng sáng lớn nhỏ lấp lánh, nhìn thoáng qua cũng không thấy điểm đến.
Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh, vây quanh như muốn bảo hộ anh, trong gió biển tựa vào bên tai Tiêu Chiến hỏi: "anh thích không?"
Tiêu Chiến vốn dĩ thích sự bao la của biển cả, bây giờ ở trong đó, anh lại càng thả lỏng và liều lĩnh hơn. Anh gật đầu một cái "ừm", tâm trạng bực bội mấy ngày qua dường như cũng từ từ tan biến.
"Từ bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua sinh nhật anh, được không?"
Tiêu Chiến không đáp lời hắn, cho dù mọi thứ đêm nay đẹp như mơ, anh vẫn không muốn hứa một lời hứa không thể thành hiện thực.
Đêm về khuya, gió biển có vẻ càng lớn, Vương Nhất Bác xoay người đem Tiêu Chiến vòng qua trong tay, mặt đối mặt, "Có lạnh không?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Không sao." Tiêu Chiến vuốt mái tóc bù xù, nhẹ giọng thì thầm: "Anh cảm thấy ban đêm hóng gió khá thoải mái."
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt ngày càng trong trẻo xinh đẹp của anh dưới ánh trăng, không khỏi đưa tay ra chạm nhẹ, ngón tay cái chạm vào đôi môi mềm mại của anh, lưu lại một tia ấm áp.
"Em hôn anh được không?" Hắn hỏi.
Tiêu Chiến chỉ nhìn hắn, đôi mắt anh rất sáng, Vương Nhất Bác bỗng chốc thấy tim đập nhanh hơn.
Hắn không thể nhịn được, ở trước mặt Tiêu Chiến, hắn không thể là một quý ông lịch lãm.
Hắn bước nhanh về phía trước, ôm sau đầu Tiêu Chiến, cúi đầu hôn lên môi anh.
Trước đây họ đã hôn nhau nhiều lần, khi làm tình, Tiêu Chiến luôn im lặng chịu đựng không nói lời nào. Vương Nhất Bác rất thích hôn anh, hắn luôn cảm thấy chỉ khi hôn nhau, linh hồn của Tiêu Chiến mới không rời đi.
Hôn so với làm tình có lẽ càng thêm ân ái.
Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến đứng boong du thuyền giữa đêm khuya, hôn anh mãnh liệt
Tiêu Chiến vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nụ hôn càng sâu, bàn tay chống cự của anh cũng từ từ buông xuống, nhắm mắt lại để bản thân tận hưởng sự dịu dàng và hờ hững của khoảnh khắc này.
Có lẽ đêm nay là lần cuối cùng.
Không biết đã qua bao lâu, Vương Nhất Bác rốt cục rời khỏi môi anh, Tiêu Chiến dường như vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn dài này, đôi mắt hơi nhắm lại, lông mi dài rủ xuống, một bóng người xinh đẹp rơi xuống.
Vương Nhất Bác mỉm cười, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào của anh lần nữa, nhắc nhở: "Ngẩng đầu nhìn đi. Em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi."
Tiếng động mạnh mẽ vang lên , vô số pháo hoa tỏa ra trên bầu trời, phản chiếu toàn bộ bầu trời đầy sao thành nhiều màu sắc rực rỡ. Những chùm pháo hoa lao thẳng vào bầu trời đêm, như đánh thẳng vào mắt Tiêu Chiến.
"Có phải hơi thô tục không?" Vương Nhất Bác nhìn pháo hoa trên bầu trời và không khỏi sờ sờ mũi. " Bên công ty bán pháo hoa nói loại này rất tốt, nhìn lâu cũng không đau mắt, anh cảm thấy thế nào? "
Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới định thần lại, "Thật là đẹp." Vừa nói, anh vừa nói thêm, "Đây là màn pháo hoa đẹp nhất mà anh từng thấy".
Nghe lời anh nói, tâm trạng Vương Nhất Bác cũng tốt lên, "Em còn có quà muốn tặng anh."
Vừa nói, hắn vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp đựng đồ trang sức, chiếc hộp là một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ nguyên thủy, có vẻ đã vài năm tuổi, nhưng không cũ lắm.
Hắn mở hộp ra, nằm trên tấm vải nhung là một mặt dây chuyền bằng ngọc bích màu trắng hình chiếc nhẫn, mặt dây chuyền bằng ngọc bích có kết cấu tinh xảo, ấm áp trong mờ, trông giống như một vật vô cùng quý giá.
"Hầu hết những món đồ xa xỉ em tặng trước đây đều là để đi dự sự kiện. Dùng một hai lần không có gì mới. Hơn nữa , anh là diễn viên chắc cũng đã thấy nhiều thứ có giá trị nên hôm nay em muốn tặng anh một chiếc đặc biệt".
Vương Nhất Bác lấy viên ngọc bích ra và đặt vào tay Tiêu Chiến. Mặt dây chuyền bằng ngọc bích còn trơn bóng, dường như còn mang theo hơi ấm. "Đây là mặt dây chuyền bằng ngọc mà mẹ em để lại cho. Rất tốt cho cơ thể, em muốn đưa cái này cho anh. "
Đôi mắt Tiêu Chiến hơi chìm xuống, anh cầm chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc bích này, cảm thấy nặng nề như không thể cầm được. "Đây là di vật do mẹ em để lại. Quá quý trọng. Em nên tự giữ đi." Anh thản nhiên nói trả lại mặt dây chuyền ngọc bích cho hắn.
Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh, khẽ thì thầm: "Chúc mừng sinh nhật, tặng anh mặt dây chuyền ngọc bích. Em tin mẹ ở trên trời khi nhìn thấy cũng sẽ rất vui".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro