Chương 5
Tiêu Chiến đã nhận được kịch bản quay ngày hôm nay từ tối qua, anh đương nhiên biết nội dung quay chụp. Để thiết lập sự hiểu biết ngầm giữa các diễn viên càng sớm càng tốt, đạo diễn Trần thường có thói quen đẩy cảnh thân mật lên những buổi quay đầu tiên. Các cảnh hôn, giường chiếu đều được hoàn thành ở giai đoạn đầu.
Tiêu Chiến và Chu Ninh mới chỉ gặp nhau một vài lần khi tham gia các sự kiện, nhưng Chu Ninh có tính cách tốt, hoạt bát, có kỹ năng chuyên môn xuất sắc, nên cùng Tiêu Chiến quay những cảnh đầu cũng không cảm thấy có quá nhiều phần xấu hổ.
Lúc chuẩn bị quay phim, Chu Ninh cầm kịch bản che mặt nói nhỏ với Tiêu Chiến, "Em cứ cảm thấy như có người luôn dõi theo chúng ta?"
Tiêu Chiến bất đắc dĩ: "Không phải toàn bộ đoàn phim đều theo dõi chúng ta sao?"
"Không phải kiểu theo dõi này." Chu Ninh hất cằm nói: "Nhìn xem Vương tổng ngồi ở bên cạnh đạo diễn, nhưng anh ấy đã nhìn chằm chằm chúng ta hồi lâu, cũng không có chớp mắt. "
Nghe cô nhắc đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hơi giật mình, không khỏi quay đầu nhìn hắn. Băng qua đám đông đoàn phim, anh vẫn nhận ra ánh mắt không chút che dấu của Vương Nhất Bác. Anh chưa bao giờ diễn trước mặt Vương Nhất Bác, cho dù Vương Nhất Bác có đến đoàn phim tìm anh cũng sẽ không trực tiếp đến phim trường, bị hắn nhìn trong tình huống công việc như thế này, Tiêu Chiến thật sự cảm thấy như công việc riêng tư bị nhìn trộm, rất không thoải mái.
"Hai người quen nhau sao?" Chu Ninh nhìn thấy ánh mắt của bọn họ giao nhau trên không trung, không hiểu sao lại cảm thấy như có tia lửa.
"Biết." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, "Chúng ta đều ở trong vòng giải trí, gặp gỡ đôi lần cũng là chuyện bình thường."
Chu Ninh gật đầu, không tin, nhưng cũng không hỏi nữa, dù sao trong vòng này có rất nhiều bí mật, cô cũng không có nhiều tâm tư tò mò thêm.
Đạo diễn Trần quay phim từ trước đến nay luôn muốn có những thước phim hoàn hảo nhất, chỉ một cảnh hôn trong rừng đã mất cả buổi sáng. Buổi chiều, quay cảnh luyện kiếm, buổi tối quay cảnh nổi bật của ngày hôm nay, đêm đầu tiên của Thanh Không và Lăng Nguyệt.
Gần nửa đêm, đoàn phim rốt cuộc cũng hoàn thành công việc, Tiêu Chiến tẩy trang, mệt mỏi trở về xe bảo mẫu, lại thấy Vương Nhất Bác ngồi ở ghế bên cạnh.
Anh sửng sốt một lúc, nhưng cũng không nói gì nhanh chóng đóng cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế lái đi.
Xe chạy trên con đường trong rừng rậm rất xóc, Hạ Hàn nói với Tiêu Chiến trợ lý sinh hoạt mới ngày mai sẽ tới , cô cần phải trở lại công ty để giải quyết một số việc gần đây. Tiêu Chiến trầm giọng đáp ứng, trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Lát sau, Tiêu Chiến cảm thấy có một bàn tay mát lạnh chạm vào cổ mình, anh khẽ co người lại, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác ngay trước mặt.
"Cổ không xịt thuốc sao? Vết đỏ bị muỗi đốt?" Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói: "Không phải muỗi đốt, là vết hôn của Chu Ninh."
Những lời này nói ra, trong xe càng thêm yên tĩnh, Hạ Hàn ngay cả thở cũng không dám. Một lúc sau, cô nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Các người quay phim cũng khá chuyên nghiệp."
"Ngành diễn viên là như thế." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn, "Em ở trong vòng này nhiều năm như vậy, không phải từ lâu đã biết rồi sao."
Sau khi Tiêu Chiến nói xong, liền dựa vào trên ghế ngồi ngủ thiếp đi, hôm nay quay hơn mười tiếng đồng hồ, hiển nhiên rất mệt.
Nửa giờ sau, xe bảo mẫu lái đến khách sạn, trong thang máy không có ai. Lên đến tầng 20, Tiêu Chiến định ra khỏi thang máy, nhưng lại bị Vương Nhất Bác kéo lại.
"Cô về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy." Hắn nói với Hạ Hàn.
Hạ Hàn liếc nhìn Tiêu Chiến, không nói gì, xoay người đi ra khỏi thang máy. Tiêu Chiến biết rõ hắn muốn làm gì, cũng không cự tuyệt, bởi anh biết rất rõ Vương Nhất Bác sẽ không chịu được sự cự tuyệt của anh hết lần này đến lần khác.
Vào phòng, Tiêu Chiến cởi áo khoác, vết đỏ trên cổ càng lộ rõ dưới ánh đèn, "Anh đi tắm trước. Nếu em muốn làm thì làm sớm một chút. Ngày mai anh phải quay sớm. "
Vương Nhất Bác đến gần anh, hơi nhíu mày, "Anh cho rằng em tìm anh vì cái này?"
Tiêu Chiến nhàn nhạt đáp: "Ngoài chuyện này ra, chúng ta có thể nói chuyện ư?"
Vương Nhất Bác luôn biết rằng Tiêu Chiến ghét bỏ hắn, nói cách khác mối quan hệ giữa bọn họ luôn được duy trì bởi chữ "hận". Thế nhưng bây giờ nhìn thấy đôi mắt lạnh tanh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại cảm thấy rất khó chịu.
"Xác thực, ngoài việc trên giường, giữa chúng ta không cần nói thêm cái gì. Anh trước đi tắm rửa một chút."
Tiêu Chiến tới tắm rửa, Vương Nhất Bác đi tới ban công châm thuốc, nhìn vầng trăng bị sương mù dày đặc ngoài cửa sổ che khuất, lại nhớ đến người vừa trong sáng vừa dịu dàng như ánh trăng.
.
.
Mười bốn năm trước, núi Vân Vụ.
"Anh tên gì?" Vương Nhất Bác một thân đau nhức tỉnh dậy, hắn biết tối hôm qua hắn sốt cao, chính là thiếu niên đã ở bên cạnh chăm sóc hắn.
"Hứa Cẩm." Thiếu niên hình như mười lăm sáu tuổi, hơn hắn một chút, mặc y phục cổ trang, giống như vượt thời gian đến đây.
"Đây là đâu?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Đây là phim trường, tôi là diễn viên ở đây." Hứa Cẩm trả lời.
"Tối hôm qua anh cõng tôi về phải không?"
Hứa Cẩm giúp hắn rót nước, không nghe thấy hắn nói, liền đưa nước nóng cho Vương Nhất Bác, hỏi hắn: "Cậu vừa nói cái gì?"
"Không có gì đâu." Vương Nhất Bác mỉm cười khẽ động vết thương trên khóe miệng. "Cảm ơn."
"Sao cậu lại bị thương nặng như vậy?" Nhìn quần áo của hắn rất xa xỉ, đáng ra là con nhà giàu, nhưng tại sao lại xuất hiện ở vùng núi hoang vu này, toàn thân đầy vết sẹo.
"Ba tôi đã đắc tội ai đó." Vương Nhất Bác biết mình không thể nói một hai lời, nên trực tiếp đưa ra yêu cầu, "Anh có điện thoại không? Tôi kêu ba tôi tới đây đón tôi."
Hứa Cẩm đưa điện thoại cho hắn, hắn gọi điện thoại xong, lặng lẽ chờ ba đến.
"Anh đã cứu tôi, anh muốn thế nào, tôi có thể nhờ ba tôi thu xếp một bộ phim cho anh làm diễn viên chính." Một lúc sau, Vương Nhất Bác đột nhiên nói.
Hứa Cẩm không biết thân phận của hắn là gì, nhưng nghe hắn nói vậy, y chỉ cười nhẹ, "Diễn viên chính thì không cần, chỉ cần ba cậu có thể đem cậu đi an toàn là được rồi."
Hứa Cẩm nở nụ cười rất đẹp, khóe miệng có hai quả lê nông, làn da rất trắng, khi cười thì đôi mắt sẽ cong lên, Vương Nhất Bác nhìn y, lại cảm thấy hai má hơi nóng.
Hứa Cẩm tay chân phi thường mảnh mai, thoạt nhìn không giống như có thể bế một thiếu niên lên. Nhưng Vương Nhất Bác nhớ rõ đêm qua khi hắn hôn mê bất tỉnh, một thiếu niên đã bế hắn ra khỏi hang động, đi bộ nửa giờ trên đường núi trước khi đến phim trường này.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm y một hồi lâu, nhìn Hứa Cẩm có chút khó chịu, "Cậu nhìn tôi làm cái gì?"
Vương Nhất Bác ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Cẩm cuối cùng nói: "Sau này anh sẽ trở thành một đại minh tinh."
Một thời gian dài sau đó, Vương Nhất Bác được ba cho đi du học gần mười năm. Trong thời gian ở nước ngoài, hắn biết rằng mình thích đàn ông, nhưng hắn chưa bao giờ thực sự bị mê hoặc bởi bất kỳ ai. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ngành kinh doanh ở nước ngoài, hắn trở về Trung Quốc, tiếp quản công việc kinh doanh của công ty ba mình, gặp lại Hứa Cẩm trong một hoạt động thương nghiệp.
Cho đến giờ phút đó, hắn mới hiểu, vì sao trong nhiều năm như vậy lại không động tâm với bất kỳ ai, có lẽ hắn đã yêu Hứa Cẩm ngay từ cái nhìn đầu tiên hơn mười năm trước.
Tầm nhìn của Vương Nhất Bác thực sự rất chính xác, thời điểm gặp lại, Hứa Cẩm đã trở thành một diễn viên hot trong ngành. Sau nhiều lần dò hỏi, hắn biết Hứa Cẩm không hề bài xích đàn ông, đã chân thành theo đuổi y. Lúc đầu Hứa Cẩm cũng không nhanh chóng nhận lời theo đuổi của hắn, mấy tháng sau, thái độ của y cuối cùng cũng buông lỏng, ngay lúc Vương Nhất Bác tưởng rằng cuối cùng họ sẽ kết hôn thì một tai nạn bất ngờ xảy ra.
Hứa Cẩm rơi xuống vách đá tại hiện trường quay phim và đột ngột qua đời. Nhân chứng và nghi phạm duy nhất tại hiện trường vụ giết người là một diễn viên khác trong đoàn phim, đối thủ cạnh tranh của Hứa Cẩm kể từ khi y ra mắt, là nam diễn viên Tiêu Chiến.
Việc phát sinh này khiến nhân khí của Tiêu Chiến gần như rơi xuống vực thẳm, anh bị cảnh sát thẩm vấn hơn một tháng, nhưng cuối cùng vẫn không thể có bằng chứng kết tội anh.
Những gì xảy ra sau đó là chính là một loại các hành động trả thù của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến.
Tính cách của Tiêu Chiến bướng bỉnh và cứng rắn, anh tự nhiên không muốn bị khuất phục trước quyền lực. Bất quá, Vương Nhất Bác đã uy hiếp anh bằng tính mạng của người bà đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, đó chính là điểm yếu của Tiêu Chiến, anh không có cách nào buông bỏ.
Về sau, họ trở thành một mối quan hệ như vậy, Vương Nhất Bác đã xây dựng một con đường sáng chói cho Tiêu Chiến đi qua đỉnh vinh quang, nhưng phía sau lại đem anh coi như một công cụ phát tiết dục vọng của mình.
Nếu như nói hết thảy những ý định ban đầu là để Tiêu Chiến thống khổ hắn xác thực đã làm được, nhưng vì cái gì, cho tới bây giờ, sự việc lại phát triển theo hướng ngược lại?
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến trong đoàn phim, hắn luôn tự hỏi khi nào anh có thể mỉm cười với hắn như thế này, dù chỉ một lần.
Nhưng hắn biết, đây có lẽ chỉ là một hy vọng xa hoa vô nghĩa đối với hắn.
Vương Nhất Bác đang thất thần trên ban công, chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng động yếu ớt truyền đến, cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Chiến đi chân trần từ bên trong bước ra.
Anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng sữa, hai bên má càng trắng nõn, có lẽ vì ban ngày tóc giả nên tóc anh bị hất ngược lên vài chỗ, thoạt nhìn giống như một chàng trai 18, 19 tuổi đẹp trai.
Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm vài giây, tắt điếu thuốc trong tay ra, mở cửa ban công bước vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro