Chương 9
Lại nói đến nụ hôn tối qua. Nụ hôn không có chút dục vọng, chỉ là hai đôi môi chạm nhẹ rồi tách ra.
Nhưng ai biết anh vừa muốn đứng dậy, Vương Nhất Bác đột nhiên nắm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên hôn lại. Môi của Vương Nhất Bác rất mềm, qua hai năm kỹ năng hôn càng thuần thục, Tiêu Chiến bị hắn mút lấy hôn, cảm thấy đầu lưỡi tê rần, ý thức dường như cũng dần biến mất.
Không biết trải qua bao lâu, Tiêu Chiến rốt cục có phản ứng, anh đẩy Vương Nhất Bác đứng dậy, lui về phía sau hai bước, trong mắt như có nước.
"Hôn em, cảm giác còn hơn khi quay phim sao?" Vương Nhất Bác trầm giọng nói.
Tiêu Chiến nhìn hắn, khẽ cong ngón tay, "Chỉ là va chạm của hai đôi môi thôi, theo anh thì không có gì khác biệt."
Vương Nhất Bác chưa kịp nói gì thì anh đã mở cửa rời đi rất nhanh, mãi đến sáng sớm mới về.
Thời điểm quay lại thời khắc này, Vương Nhất Bác dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm anh, tựa hồ đang hỏi: "Vậy tại sao tối hôm qua anh lại hôn em?"
Nghe được Vương Nhất Bác hỏi, trong lòng như muốn thắt lại. "Đúng vậy, vì cái gì?" Mặc dù Vương Nhất Bác nói đó là báo đáp ơn cứu mạng, nhưng anh hoàn toàn có thể từ chối.
Nhưng anh đến cùng vẫn làm điều đó?
Tại sao vậy? Có lẽ là bởi ánh mắt Vương Nhất Bác chân thành mong đợi?
Có lẽ là do không khí lúc nửa đêm quá ấm áp chăng? Có lẽ anh luôn là một người thông minh, nhưng một khi người quá thông minh động lòng lại thích tự đào sâu vào trái tim mình khám phá ra bản chất của sự việc.
Nhưng một số thứ không thể bày tỏ ra trước ánh nắng mặt trời. Dưới đỉnh mây tất là vực sâu, và một số loại tình cảm đã được định sẵn để chôn vùi trong vực thẳm.
"Tối hôm qua không phải là để cho em hôn sao?" Tiêu Chiến vẻ mặt bình tĩnh, thờ ơ đáp: "Hơn nữa, chúng ta đều đã lên giường rất nhiều lần. Nụ hôn quan trọng như vậy sao?"
"Quả thực chỉ là hôn thôi." Vương Nhất Bác thật sâu nhìn anh, lật người nằm trên giường, nhắm mắt lại nói: "Em đi ngủ, anh nếu có việc gì thì đi làm đi."
Tiêu Chiến nhìn quả táo mà từ từ trên bàn đầu giường bị oxy hóa đổi màu, vươn tay cầm lấy, lẳng lặng đi ra khỏi cửa phòng bệnh, ném vào thùng rác, sáng sớm hôm sau xe đón Vương Nhất Bác chuyển viện. Vương Nhất Bác thậm chí còn không chào Tiêu Chiến lên đường trở về, Tiểu Manh không thể không liếc nhìn Tiêu Chiến, trầm giọng hỏi: "Tiêu ca Vương tổng bị sao vậy? Có vẻ như rất không vui? "
Tiêu Chiến lắc đầu, đáp lại chỉ có ba chữ "không biết". Tiểu Manh kêu lên một tiếng "A", rồi nói: "Nhưng Vương tổng rất cẩn thận. Trước khi đi anh ấy đưa cho em một chiếc vali. Em mở ra xem. Bên trong có rất nhiều bình xịt chống muỗi. Ba tháng này chúng ta cũng không cần mua nữa, hơn nữa anh ấy còn để một hộp đủ các loại thuốc, anh ấy nói anh hay bị đau dạ dày nếu không ăn nên thuốc dạ dày phải có trong hộp thuốc. " Tiểu Manh vẫn thì thầm bên tai, nhưng suy nghĩ của Tiêu Chiến dường như đã đi theo người đã rời đi.
Lát sau, anh cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta thu dọn hành lý rồi trở về đoàn phim."
.
.
.
Ba tháng sau.
Đêm khuya, Tiêu Chiến kéo vali xuống xe. Trợ lý Tiểu Manh ngủ gật trên xe, nghe thấy tiếng phanh thì tỉnh lại.
"Tiêu ca, đến rồi à?" Cô dụi mắt.
"Đã đến, lát nữa để tài xế đưa cô về. Thời gian này vất vả rồi, anh sẽ nghỉ ngơi vài ngày, cô cũng nghỉ ngơi đi." Tiêu Chiến đáp lại.
Tiểu Manh nghe tin có ngày nghỉ rõ ràng là rất vui lập tức tràn đầy năng lượng và nở một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh, Tiêu ca!"
Chiều nay, bộ phim" Half life snow " đã chính thức sát thanh. Họ quay trong rừng mưa nhiệt đới hơn hai tháng, sau đó đến phim trường quay nửa tháng. Bởi vì chu kỳ quay phim tình cờ là thời điểm nóng nhất trong năm, đã quay xong bộ phim này, Tiêu Chiến không chỉ sụt cân rất nhiều mà còn bị đen đi mấy độ.
Mặc dù ở thành phố B vẫn là cuối mùa hè, nhiệt độ ban đêm đã xuống thấp, Tiêu Chiến mặc áo phông nhẹ đi trên con đường đá trước biệt thự, gió biển thổi vào người, anh vẫn có thể cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Vương Nhất Bác hôm nay anh xong việc, gửi WeChat nói với anh khi quay về hãy đến biệt thự Lăng Thuỷ.
Do máy bay bị hoãn nên lúc đến thành phố B, Anh do dự một lúc rồi để tài xế chở mình đến đây. Trong ba tháng qua, Vương Nhất Bác không đến Vân Nam tìm anh, cũng rất ít khi gọi điện thoại cho anh, điều này rất là kỳ lạ.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có thể vẫn còn giận mình, vị đại thiếu gia vẫn luôn hỉ nộ vô thường, cho nên Tiêu Chiến không có tâm trí để suy nghĩ xem hắn đang nghĩ gì.
Giữa họ dường như không cần phải vướng bận quá nhiều chuyện tình cảm. Khi đến cửa biệt thự, khóa cửa thông minh nhận ra khuôn mặt anh, anh đẩy vali bước vào. Dì giúp việc hỏi ngay: " Tiêu tiên sinh, cậu đến rồi nhưng Vương tổng vẫn chưa về, cậu ấy nói hôm nay phải tăng ca, bảo cậu đợi ở đây."
"À" Nghe tin này, Tiêu Chiến dừng lại và nói, "Cháu biết rồi."
"Cậu ăn cơm chưa, có cần tôi chuẩn bị gì không?"
"Không đâu ạ." Tiêu Chiến kéo vali vào phòng khách, nói: "Muộn rồi, dì đi ngủ đi, cháu ở sân bay đã ăn cơm rồi, thu dọn đồ đạc xong sẽ đi ngủ."
A dì cười, đáp "Được" rồi rời đi.
Đột nhiên Tiêu Chiến bị bỏ lại một mình trong phòng khách rộng lớn, ngay cả âm thanh của con lăn vali trượt trên sàn nhà cũng nghe đặc biệt chói tai.
Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha, anh rất mệt mỏi bay qua bay lại cả ngày, thực ra anh chưa ăn gì cả, nhưng anh không muốn làm dì phải bận rộn đêm khuya, nên nói đã ăn rồi.
Anh có chút buồn chán lấy điện thoại ra lướt một hồi, mí mắt cũng từ từ sụp xuống, trong vòng mười phút liền ngủ thiếp đi trên sô pha. Vương Nhất Bác đi làm về, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Ngôi sao sáng trên sân khấu mặc một chiếc quần dài màu trắng ngủ gật trong góc ghế sô pha.
Sau ba tháng không gặp, hình như gầy đi, làn da lộ ra ngoài cũng rám nắng, những đường nét trên khuôn mặt dường như rõ ràng hơn trước.
Hắn đặt chìa khóa xe xuống, cởi cà vạt, cúi người đến gần Tiêu Chiến. Anh dường như đang ngủ, hàng mi dài rủ xuống dưới mắt, hơi thở gấp gáp vô cùng.
Vương Nhất Bác duỗi tay ra, ôm lấy cổ và chân của anh, nhẹ nhàng ôm anh lên. Anh quả thực nhẹ hơn, trọng lượng này không giống trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, mà giống như một cậu bé gầy yếu.
Ôm lấy Tiêu Chiến, hắn không lập tức lên lầu, mà lại ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ôm Tiêu Chiến vào lòng như một đứa trẻ. Một loạt hành động của hắn, Tiêu Chiến cho dù ngủ sâu cũng sẽ ý thức được, lông mi của anh run lên hai lần, anh đã sớm mở mắt ra.
Nhìn thấy khuôn mặt gần với bàn tay của Vương Nhất Bác , anh trong chốc lát xuất thần, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại. "Em về rồi." Có thể là do anh vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có chút khàn khàn.
"A. Tại sao anh lại ngủ quên ở đây nhỉ? Bao lâu rồi?" Tiêu Chiến đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới để ý thấy mình đang được Vương Nhất Bác ôm trong tay với tư thế cực kỳ thân mật.
"Không lâu đâu. Chừng một tiếng." Anh vặn vẹo muốn đứng lên nhưng Vương Nhất Bác không buông anh ra.
"Quay phim thế nào rồi, có bị thương nữa hay không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Thật ra, sau đó có một cảnh đánh nhau, Tiêu Chiến đã bị diễn viên quần chúng đánh một kiếm trên lưng, để lại vết bầm tím, đau đớn mất mười ngày.
Bất quá, anh cảm thấy dường như không cần phải nói với Vương Nhất Bác những điều này.
"Không, đoàn phim đã tăng cường các biện pháp an ninh, các nhân viên cũng rất chuyên nghiệp." Anh trả lời.
"Nghỉ ngơi một thời gian sau quay phim anh định sẽ đi đâu?"
"Ngày mai anh định đến bệnh viện thăm bà, lúc rảnh rỗi sẽ ở đó chăm sóc cho bà". Tiêu Chiến dường như đã sắp xếp lịch trình từ lâu. "Studio anh đã đề xuất một chương trình thực tế, hai ngày nữa anh sẽ xem."
Vương Nhất Bác gật đầu, nói, "Anh có thể tham dự một bữa tiệc từ thiện với em tối mai, riêng tư, không có phóng viên. "
Tiêu Chiến chưa bao giờ tham dự bất kỳ sự kiện nào một mình với Vương Nhất Bác trước đây, hầu như không ai trong vòng biết về mối quan hệ của họ, nhưng vì Vương Nhất Bác yêu cầu sẽ không có phóng viên nào tại hiện trường, nên sẽ không có tin tức nào được truyền ra.
"Được thôi." Anh gật đầu đáp.
Ánh đèn trắng ấm áp của phòng khách chiếu vào khuôn mặt Tiêu Chiến, khiến đôi môi anh càng thêm hồng hào.
Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm vài giây, không nhịn được cúi đầu hôn lên. Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau sau hơn ba tháng xa nhau. Những con sóng cách đó không xa đang đập vào bờ biển, giống như mô phỏng tiếng tim người, dường như rất rõ ràng rất đẹp đẽ trong đêm tĩnh lặng.
"Tiêu Chiến, trong chín mươi ngày quay phim anh có nghĩ đến em một ngày không?" Vương Nhất Bác khẽ mấp máy môi, giọng nói trầm thấp giống như say rượu thì thầm.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, đầu ngón tay khẽ run lên, và anh không đáp lại, nhưng lại di chuyển cơ thể mình đến gần cánh tay hắn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro