3.
Đêm càng khuya, khách sạn cách đoàn phim không xa, Tiêu Chiến đã phái trợ lý trở về nghỉ ngơi trước, dự định cùng Vương Nhất Bác đi bộ trở về.
Không có ai trên đường phố, yên tĩnh đến đáng sợ. Vương Nhất Bác không nói, im lặng đến kinh khủng.
Sau hơn một giờ quay cảnh, Tiêu Chiến không thể không cảm thấy nặng được dù nữ diễn viên có nhẹ đến đâu, hai bên thái dương chảy ra mồ hôi, anh bước đi vẫn còn thở hổn hển.
Vương Nhất Bác giữ vẻ mặt bình tĩnh lâu như vậy, Tiêu Chiến mơ hồ biết hắn có chuyện gì, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Bạn nhỏ Vương có gương mặt không gần người lạ, khí chất rộng hai mét tám, kỳ thực chính là một chú chó con ngâm mình trong thùng giấm, hôm nay có thể không biết mình đã uống chua ở đâu.
"Có chuyện gì vậy, cún con?"
Vương Nhất Bác không nói gì, hắn cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt. Từ trong mũi hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Chiến bị vẻ đáng yêu đến muốn sinh lòng trêu chọc.
"Này, Vương Nhất Bác, em có ngửi thấy chua không? Có người bị đổ bình dấm."
"Chậc chậc, bạn trai, tiểu hoàng tử, hôm nay em ăn bao nhiêu quả chanh?"
"Nhân tiện, em có đói không? Anh định ăn bữa khuya. Em có muốn ăn gì không?"
"Vương Nhất Bác——!"
Tiêu Chiến nâng giọng, Vương Nhất Bác im lặng nãy giờ cuối cùng cũng muốn ngẩng đầu lên, bước dân dừng lại, ánh mắt như không quan tâm.
"Buổi tối em không phải tới đây gặp anh sao? Em tới cũng không nói gì, làm kịch câm." Nói xong Tiêu Chiến cảm thấy mình không đủ sức, bắt đầu kể khổ. "Anh rất mệt mỏi sau một ngày quay phim. Với tư cách là bạn trai, em không nên quan tâm đến lịch trình bận rộn của anh sao? Em xem, em không nói chuyện, anh chịu bao nhiêu uỷ khuất... Này, cún con, em quan tâm đến anh... "
Tiêu Chiến tự mình nói, màn đêm mờ mịt, lông mi dài rũ xuống, giọng nói trầm thấp rơi trong gió thu, ánh mắt đơn giản nghi hoặc, thân thể ướt đẫm mồ hôi, trông rất đáng thương.
Rõ ràng vừa rồi mới làm ra vẻ ôn nhu ân cần bá đạo tiền bối, nhưng là lúc này nửa đêm hành động rất dễ trở nên đáng thương. Tiêu Chiến luôn rất có năng lực, khiến Vương Nhất Bác không thể thờ ơ, tự chuốc lấy thất bại.
Vương Nhất Bác cam chịu số phận, thở dài, đi tới trước mặt Tiêu Chiến, hơi ngồi xổm xuống, kéo tay anh qua, cõng con thỏ nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng hận trên lưng.
"Vương Nhất Bác! Em đang làm gì vậy!"
Đột nhiên, Tiêu Chiến sửng sốt, vô thức nhìn quanh, con đường rợp bóng cây trống trải, không có một bóng người.
"Chiến ca không phải mệt sao, bạn trai của anh đang cõng anh về." Hắn làm ra vẻ rất ân cần, nhưng là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Chậc chậc, sau khi quay nhiều cảnh như vậy, không ngờ mình lại được coi như nữ chính của phim thần tượng."
Tiêu Chiến nhanh chóng tiếp nhận hiện trạng, không cảm thấy xấu hổ, thoải mái nằm trên lưng Vương Nhất Bác. Một lớp cơ mỏng co lại khiến anh không thoải mái, nhưng tâm trạng tốt, Vương Nhất Bác cảm thấy đau lòng với anh.
Tiêu mỹ nhân lật người lại, tận hưởng chuyến đi ngắn ngủi này một cách nhàn nhã, mà không biết rằng sau khi trở về khách sạn, anh phải đối mặt với sự ghen tuông chua lè của Vương lão sư.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro