1
Mưa ở phía nam Trường Giang* vào tháng tư khó chịu đến nỗi nửa tháng rồi không thấy mặt trời. Tiêu Chiến đứng ở cổng sân nhìn trời, vào phòng cầm lấy chiếc ô Vinyl sau đó bước vào màn mưa xối xả.
( *Trường Giang hay còn gọi là sông Dương Tử: là dòng sông dài uyển chuyển uốn lượn quanh chân núi)
Đây là năm thứ tư của anh ở Tô Châu.
Bốn năm trước, một bộ phim đã khiến anh từ dưới thung lũng leo lên đỉnh cao như chẻ tre, thù lao cao ngất ngưởng, người người ghen tị, nhưng còn chưa nếm trải hết tư vị đó, tin đồn ầm ầm ập đến như sóng thần sinh từ biển cả. Anh né tránh không kịp, mình đầy thương tích, rút lui về sau, tới đây trở thành một người bình thường.
Tiêu Chiến không phải là người cứng cỏi, mấy năm lăn lộn trong làng giải trí kiếm được một số tiền không nhỏ, sau khi giải nghệ một cách bi thảm, anh tự thả lỏng bản thân, du đãng hơn một nửa Trung Quốc, cuối cùng dừng chân tại Cô Tô, buông bỏ mọi thứ, dùng tất cả tài sản mua một sân nhỏ, mở một studio.
Bây giờ Tiêu Chiến ra ngoài mua đồ ăn sáng, mấy ngày nay mưa khiến người ta buồn ngủ, anh ngủ quên lúc nào không biết, trong lòng thầm nghĩ hi vọng chiếc bánh bao nhồi yêu thích của mình vẫn được bán.
Ra khỏi sân chính là một con phố cũ, vẫn còn cách các điểm tham quan nổi tiếng một khoảng, hầu như không có khách du lịch trên đường. Giọng của người qua đường là giọng Ngô nhẹ nhàng. Tiêu Chiến đã đến đây lâu như vậy, nghe cũng có thể hiểu được.
Nhìn thấy Tiêu Chiến đến, bà bán đồ ăn sáng nở nụ cười quen thuộc, nhanh chóng gói đồ đưa cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cười chào hỏi, nhận lấy, sớm đã chuẩn bị sải bước về nhà.
Kỷ niệm về làng giải trí rất ngắn, cho tới bây giờ, ra đường hầu như không ai nhận ra anh.
Màn mưa mờ mịt không làm Tiêu Chiến lo lắng, anh cầm bánh bao nhồi, trên đường trở về bước đi chậm rãi, cẩn thận tránh vũng nước.
Một chiếc ô tô màu trắng đột ngột dừng lại bên đường, nước bắn tung tóe bất ngờ tạt vào quần của Tiêu Chiến, chảy thành vệt nước lốm đốm. Tiêu Chiến vô hình cau mày, nhưng cũng không định cáu giận, anh cầm chiếc ô, dự định tiếp tục đi về phía trước.
Cửa sau xe được mở ra, một cái chân mảnh khảnh bước ra, cả người liền xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Chiến. Bộ vest đen ôm lấy dáng người của hắn, chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại được giấu dưới chiếc khẩu trang đen.
Tiêu Chiến chỉ liếc nhìn, cơ thể của anh đông cứng tại chỗ như bị điện giật. Quá khứ có độc nhưng lại có mật, Tiêu Chiến muốn tránh nhưng không nhịn được tham quyến vị ngọt.
"Nhất Bác, anh có thể yêu cầu một nụ hôn không?"
" Chiến ca, em không thích đàn ông."
4 năm trước Tiêu Chiến như một cây rơm rạ, cuối cùng, rơm đã đoạn, mạ đã chết. Tiêu Chiến như một người đi bộ trong sa mạc một thời gian dài với gánh nặng trên lưng.
Người bên kia dường như đã phát hiện ra Tiêu Chiến, hai mắt đối diện nhau, ngăn cách bởi Thiên Sơn Vạn Thuỷ.
Bóng dáng cao ráo đang tiến về phía Tiêu Chiến, đứng lặng trước mắt anh. Mấy năm nay hắn càng ngày càng cao, chiều cao có thể ngang với Tiêu Chiến, hơn nữa khí chất mạnh mẽ khiến Tiêu Chiến có cảm giác mình là thật thấp bé.
"Chiến ca." Giọng nói quen thuộc vang lên, Tiêu Chiến cảm thấy như cuộc sống xa cách, nhưng người đàn ông chỉ gọi Tiêu Chiến mà không nói gì, những cảm xúc còn lại của hắn ẩn trong im lặng.
"Ah Nhất Bác, đã lâu không gặp." Tiêu Chiến chậm rãi cười, giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, đôi mắt hơi nhướng lên liếc chiếc xe màu trắng đã lái đi. "Gần đây ở chỗ này có việc sao? Em không mang theo trợ lý, bị nhận ra thì làm thế nào? "
"Không phải đi công tác, là đi du lịch."
Vương Nhất Bác đeo khẩu trang không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Tiêu Chiến kinh ngạc: "Đến đây nghỉ hè? Thật là trùng hợp, nhưng sau này hai con đường đều là khách du lịch, đại minh tinh, em sẽ bị phong tỏa, hoài nghi tính mạng a."
"Ừm ... không đến chỗ đông người là được rồi. Studio của anh ở gần đây?"
"Đúng vậy, môi trường ở đây tốt, rất tốt."
Sau khi Tiêu Chiến rút lui khỏi vòng giải trí, không có liên hệ với nhiều người trong giới, thậm chí ít người biết anh đã mở một studio ở đây. Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến rất kinh ngạc, dù sao thì sau đó cả hai chưa hề liên lạc.
"Thật tốt như vậy, anh nguyện ý rời đi không cần ngoái đầu nhìn lại?" Vương Nhất Bác bình tĩnh hỏi.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, anh không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác. Tưởng anh đã quên, nhưng không ngờ lại nhắc lại.
"Anh không đưa em đi xem sao?"
Vương Nhất Bác hỏi lại, đó rõ ràng là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của hắn nghĩa là anh không thể phản bác lại. Hắn đã không còn là tên nhóc ít lông trước kia anh có thể trêu chọc, hắn đã trở thành một nam nhân nguy hiểm.
Tiêu Chiến bị luồng khí lạ lẫm làm xao động, Vương Nhất Bác đã cầm lấy chiếc ô vinyl trong tay, cằm khẽ nâng lên, ra hiệu Tiêu Chiến dẫn đường.
Studio của Tiêu Chiến là một sân nhỏ ba trong một, ở cổng có một tấm bảng khắc tên studio, đi qua sân trước là một đại sảnh sáng sủa. Đại sảnh được trang trí theo phong cách hiện đại, với một bộ ghế sofa gỗ nằm ngang, trên tường treo hai hoặc ba bức tranh, là tác phẩm của Tiêu Chiến khi rảnh rỗi.
"Em ngồi trước đi."
Vương Nhất Bác gật đầu, cất chiếc ô vinyl đi, đôi tay trắng nõn và mảnh khảnh đang cầm cán ô, rũ mưa không vội. Hắn cởi bỏ mũ và khẩu trang, để lộ một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Tiêu Chiến mới nhớ tới mình đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, đưa bữa sáng lên, "Ăn sáng chưa? Bánh bao nhồi ở đây ăn rất ngon."
Vương Nhất Bác đáp lại, ngồi xuống đợi Tiêu Chiến, đôi chân dài của hắn xếp chồng lên nhau một cách ưu nhã.
Không khí lại ngưng trệ, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến thường nói rất nhiều, hai người ồn ào, không bao giờ cảm thấy xấu hổ. Thời gian đã thay đổi, một bức tường vô hình nằm ở giữa, không ai có thể nói thêm lời nào.
"Sao lại đến đây sớm như vậy? Anh nhớ em không thể dậy vào buổi sáng nếu không làm việc." Chính Tiêu Chiến là người phá vỡ thế bế tắc, mở chiếc bánh bao nhân nhồi nóng hổi, đẩy nó đến trước mặt Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác nhấp một ngụm rồi đặt thìa xuống. "Bốn năm có thể thay đổi rất nhiều. Trước đây anh không thích ăn đồ ngọt như vậy."
Tiêu Chiến cười cười, "Nói đến đây, anh đã lâu không trở lại Trùng Khánh. Anh rất muốn ăn lẩu."
Thái độ nhẹ nhàng và bình tĩnh của Tiêu Chiến đã kích thích Vương Nhất Bác, hắn muốn đè vai Tiêu Chiến hỏi, anh có nhớ em không? Sao lâu quá không liên lạc được. Nhưng lại cảm thấy hắn không có tư cách để hỏi.
"Vậy anh có nghĩ về quá khứ không?"
"Hả?" Tiêu Chiến có chút khó hiểu, "Ở trong ngành giải trí?"
"Ừm."
"Đương nhiên sẽ có." Tiêu Chiến cười cười, trong mắt hiện lên một mảnh ánh sao. Anh luôn đẹp, nét đẹp của đàn ông. Trong quá nhiều gương mặt trẻ đẹp trong làng giải trí, Vương Nhất Bác cảm thấy mình thua kém Tiêu Chiến.
"Anh không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc đẹp như thế này trong đời. Nhưng bây giờ không tệ đâu. Thường thì khá nhàn nhã. Già rồi, nên anh có chút lười biếng."
Biểu hiện Tiêu Chiến khá thân thiết, Vương Nhất Bác chưa phát giác ra đã đem nội tâm hỏi.
"Hối hận sao?"
Tiêu Chiến vẫn cười, biểu cảm không chê vào đâu được. Anh cảm thấy Vương Nhất Bác đối với anh có chút hận ý, dù sao thì ngay từ đầu cũng đã đánh thất lời.
Hối hận không? Làm sao anh có thể không hối hận? Vào năm sau khi anh rời khỏi, anh thường mơ thấy sân khấu rực sáng của anh, những người hâm mộ đặt nhiều hy vọng cho anh, đã mơ rất nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chiến đại ca, anh đã về rồi. Sáng nay anh ăn gì?"
Cánh cửa phòng bên có tiếng cọt kẹt mở ra, một giọng nói lanh lảnh vang lên, Vương Nhất Bác ngước mắt lên liền nhìn thấy người phụ nữ đang dựa vào cửa.
Mặc váy dài áo trăng trắng, mái tóc dài hơi rối, ánh mắt ngái ngủ, quả là một mỹ nhân.
"A, có khách..."
Tiêu Chiến đứng dậy đưa phần còn lại, "À, là món xào em thích. Mang về phòng sau ăn đi."
Cô gái lúc nãy mỉm cười nhận lấy, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Thái độ của Tiêu Chiến đối với cô gái đã quá quen thuộc, rõ ràng đã sống cùng nhau từ rất lâu rồi. Vương Nhất Bác cảm thấy cáu kỉnh vô cớ, hắn muốn hỏi về tình trạng cảm xúc của Tiêu Chiến, nhưng hắn không thể nói được.
Tiêu Chiến rõ ràng không có ý giải thích, cho nên đã sớm xoay người. Anh hỏi Vương Nhất Bác kỳ nghỉ sẽ kéo dài bao lâu, định đi đâu chơi gần đó và liệu hắn có ở lại ăn trưa không. Không có bất kỳ tình cảm nào khác, như thể cả hai chỉ là một người bạn bình thường .
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy hơi buồn, hắn diễn rất nhiều phim, đoạt nhiều giải thưởng, đạo diễn khen hắn có tài, nhưng hắn vẫn không giấu nổi xúc động trước Tiêu Chiến. Hắn không muốn chịu đựng bầu không khí như thế này nữa, liền tạm biệt Tiêu Chiến sau bữa sáng.
Trước khi đi trời đã tạnh mưa một chút, Tiêu Chiến cầm ô, nhất định phải đưa Vương Nhất Bác đi cùng, Tô Châu lúc này đang mưa, luôn cần chuẩn bị an toàn. Anh luôn như thế, luôn nghĩ cho người khác.
Cảm xúc tích tụ cả buổi sáng đã gần đến lúc sắp tàn, Vương Nhất Bác nghi ngờ nếu ở lại lâu hơn nữa, hắn sẽ điên cuồng hỏi vài câu vô nghĩa như một tên ngốc trước mặt Tiêu Chiến, đã không cầm ô, rời đi mà không nhìn lại.
Hai ba ngày sau đó, Tiêu Chiến không gặp lại Vương Nhất Bác trên phố nữa, dường như buổi sáng hôm đó chỉ là một giấc mơ, Tiêu Chiến không hề cảm thấy tiếc nuối, hai người giờ đây đã cách một bức màn che, quá khứ đó cũng không thể quay lại được nữa.
Tiêu Chiến có một buổi xã giao tối nay. Anh chưa bao giờ thích kiểu giao tiếp này, nhưng đây là một đơn hàng lớn hiếm có của hãng phim, anh vẫn phải giải quyết.
Cô em họ Tử Tân rất vui, sinh viên đại học vừa tốt nghiệp nhìn gì cũng sáng sủa, chọn quần áo trong phòng hồi lâu, cuối cùng mặc một chiếc váy hoa dài đến đầu gối. Cô mỉm cười chạy đến trước mắt Tiêu Chiến, hỏi anh có đẹp không. Tiêu Chiến nghiêm túc khen ngợi, cầm lấy chìa khóa đi lấy xe.
Bữa tối được đặt tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Tiêu Chiến đưa Tử Tân cùng một nhân viên tên Tiểu Trịnh tới, một số người đã đến. Họ đều là những doanh nhân trung niên, vây quanh chủ tịch Vương. Nhìn thấy Tiêu Chiến bước vào, ánh mắt mọi người đều có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc Tiêu Chiến đã hoà nhập vào bữa tối, nói vài lời nói hoa mỹ khiến họ rất vui vẻ.
Uống hết ba vòng, những người này vẫn không chịu buông tha, chọc phá Tiêu Chiến uống hết chén này đến chén khác. Tiêu Chiến xoa xoa thái dương sưng tấy, trong lòng thầm nguyền rủa lão bội bạc, nhưng ngoài mặt thì phải cười cười. Tiêu Chiến lo lắng cho Tử Tân yêu cầu Tiểu Trịnh đưa cô về trước, sau đó đến đón anh.
Tiêu Chiến lúc này chỉ còn lại một mình, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, hai mắt mờ đi, áo khoác vest đã bị cởi ra vì nóng, cà vạt trên áo sơ mi trắng khá lỏng lẻo.
Những người bên cạnh còn đang bàn tán xôn xao, đặc mùi rượu phun vào tai Tiêu Chiến.
"Tiêu tiên sinh, thiết kế của công ty chúng tôi có thể giao cho studio của anh mà không có vấn đề gì. Tôi cũng có thể giao cho anh vài dự án dưới tay tôi. Chỉ cần anh Tiêu đến gặp tôi nhiều hơn, liên lạc ... "
Lời nói của đối phương dần dần trở nên mơ hồ, động tác trên tay càng ngày càng không ổn, trực tiếp nắm lấy tay Tiêu Chiến.
Gần như ngay lập tức, Tiêu Chiến biết ý định của người này. Anh không muốn vạch mặt nhanh như vậy, nhưng dù sao anh cũng gạt tay người đàn ông ra. Trước đây anh đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy trong vòng tròn đó, sự cám dỗ thậm chí còn lớn hơn vào thời điểm đó, anh đã không nhân nhượng, chưa nói đến những món hời có ảnh hưởng hiện nay.
Đột nhiên bị đẩy ra, Vương tổng không khỏi khó chịu, nụ cười càng lộ rõ trên khuôn mặt bầu bĩnh, "Nếu Tiêu tiên sinh bằng lòng, từ nay cậu có thể chọn tất cả thiết kế nội thất của thành phố Tô Châu."
Hơi rượu bốc lên từng lớp khiến da đầu Tiêu Chiến đột nhiên đau nhức, anh hoàn toàn mất kiên nhẫn, túm lấy áo khoác đứng dậy.
"Xin lỗi, tôi không muốn."
Tiêu Chiến trực tiếp đáp lời như tát vào mặt người đối diện, bầu không khí vốn dĩ nóng rực hạ nhiệt, mọi người đều dùng ánh mắt nhìn về phía lão Vương, không ai dám nói chuyện.
Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, mở chân đẩy cửa đi ra ngoài. Hai đại hán ở cửa ngăn lại, Tiêu Chiến nhìn lại, giọng điệu không khách sáo.
"Chủ tịch Vương, ý của ngài là?"
"Vẫn còn sớm, cậu Tiêu sao lại vội vàng rời đi như vậy?"
Lần cuối cùng Tiêu Chiến thất thần là ở văn phòng công ty, xé rất nhiều hợp đồng, bình tĩnh mắng lên, cuối cùng bị nhân viên bảo vệ đè xuống đất.
Lần này bị hai vị đại hán đè ở cửa hộp, Vương tổng ở trước mặt lộ ra vẻ mặt nhờn cười, anh hiển nhiên đi không nổi.
Tiêu Chiến đột nhiên hiểu được tâm tình lúc trước của Vương Nhất Bác, không thích đồng tính bị ép buộc, xác thực không phải tư vị gì tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro