11.

Lúc Tiêu Chiến quyết định đi du lịch một mình bốn năm trước, lý do không mấy vẻ vang. Lúc đó anh vừa trải qua một trận ốm nặng, anh gầy gò, kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, không thể động viên được gì, còn bố mẹ thì rất buồn.

Thực ra anh cũng không nghĩ là đi đâu, cuối cùng gặp Mạnh Bằng ở Thanh Hải.

Khi đó, vì thân phận đặc biệt nên anh không dám đi du lịch theo đoàn, chỉ thuê một mình hướng dẫn viên tài xế, dự định lái xe đến Đại Sài Đán để ngắm sao. Đi được nửa chặng đường, tình cờ gặp Mạnh Bằng, người đang chặn một chiếc ô tô bên đường, anh ta còn rất trẻ, mặc áo khoác đeo một chiếc túi lớn đi bộ đường dài phía sau, hỏi Tiêu Chiến  liệu anh có thể đưa anh ta đi cùng được không.

Tiêu Chiến mủi lòng để cậu ta lên xe, lúc đó mới biết cậu là người Mỹ gốc Hoa, tên tiếng Trung là Mạnh Bằng, tranh thủ kỳ nghỉ học đại học để về quê chơi, không ai biết. Lại lạc đường trong danh lam thắng cảnh, tín hiệu không tốt. Mất liên lạc với nhóm du lịch, sau đó chạy vào lề đường để thử vận may. Thật may xe dừng lại là một người đàn ông tốt.

Mạnh Bằng hiển nhiên không biết Tiêu Chiến, nên không ngừng khen anh bộ dạng ưa nhìn, khóe lông mày mang theo ý cười. Tiêu Chiến hỏi cậu ta sẽ xuống xe ở đâu, Mạnh Bằng nói cậu ta muốn xuống nơi nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Bầu trời đầy sao của Đại Sài Đán rất đẹp, các cụm sao xếp chồng lên nhau, Dải Ngân hà đang buông xuống ánh sáng, chòm sao Bắc Đẩu  lơ lửng trên đường viền của dãy núi, có thể nhìn thấy rõ ràng, những đám trôi mờ ảo lướt qua trong đêm nhung đen, giống như một con thuyền trong dải ngân hà.

Tiêu Chiến bị cuốn hút không tiếc sức lực để chụp ảnh. Tối hôm đó Mạnh Bằng nói, Tiêu Chiến, em thật sự ghét anh, bầu trời đầy sao của Đại Sài Đán thật đẹp, nhưng em lại chìm vào ánh mắt của anh, Tiêu Chiến cười mắng cậu ta là người nước ngoài lãng mạn, tình yêu thật sự rất dễ dàng như vậy sao.

Sau khi kết thúc chuyến du ngoạn bầu trời đầy sao, Tiêu Chiến sẽ đi đến Quỷ Thành, Mạnh Bằng cười nói dù sao cậu cũng không có kế hoạch gì, đi cùng anh thì tốt hơn. Tiêu Chiến không muốn có bất kỳ liên quan nào khác với người quá giang khó giải thích này, nhưng không thể chịu được sự nhõng nhẽo của Mạnh Bằng, vì vậy đã cùng nhau rời đi.

Trong nửa tháng, Tiêu Chiến và Mạnh Bằng đã đi rất nhiều nơi. Mạnh Bằng trò chuyện rất giỏi, gần như không bao giờ lạnh nhạt, dưới bầu trời đầy sao vô tận ở phía Tây Bắc, cậu ta mỉm cười mời Tiêu Chiến cùng uống rượu.  Những chai bia rỗng chất đống trên mặt đất, nơi hoang vu không có dân cư thích hợp làm nơi lưu đày, Mạnh Bằng đỏ mặt nói Tiêu Chiến, chúng ta hãy trao đổi một câu chuyện.

Mạnh Bằng tự kể về tuổi thơ khi bố mẹ kết hôn không hạnh phúc, mắt sáng long lanh nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, cậu nói, Tiêu Chiến đến lượt anh. Tiêu Chiến choáng váng, lý trí đã bị rượu làm cho khô héo, anh từ từ trút ra tình yêu gấp gọn trong sâu thẳm gánh nặng của mình, thuận thế chôn vùi dưới bầu trời đầy sao bao la.

Sau đó, hai người tránh nói chuyện về đêm đó cùng nhau đi nhiều nơi. Kỳ nghỉ của Mạnh Bằng kết thúc, Mạnh Bằng đã hỏi thông tin liên lạc của anh và họ chia tay ở núi Mingsha. Hoàng hôn trên sa mạc thật đẹp, Mạnh Bằng vẫy tay với ánh sáng rực rỡ hét lên, Tiêu Chiến, anh là người độc nhất mà em từng thấy, nhất định phải quay lại tìm anh. Tiêu Chiến cười nhẹ, nghĩ  lời hứa của đứa trẻ không có gì là đáng tin.

Thế mày bây giờ, Mạnh Bằng đã thực sự trở lại.

Cậu đã trưởng thành rất nhiều, tính cách vẫn như cũ quen thuộc, cười toe toét nhặt mớ rau cho Tiêu Chiến, phàn nàn Tiêu Chiến ngày càng gầy đi, anh không biết chăm sóc chính mình.

Vương Nhất Bác sắc mặt tối sầm, duỗi đũa gắp cà tím từ trong bát của Tiêu Chiến, bất mãn nói: "Anh ấy không thích ăn cà tím."

Mạnh Bằng lập tức cúi đầu như thể đã phạm phải sai lầm lớn, trầm giọng nói: "Chiến ca, thực xin lỗi, sau này nhất định sẽ chú ý tới."

Vương Nhất Bác tức giận đến nỗi chiếc đũa trong tay suýt gãy, hắn nghĩ, "Còn có sau này? Ngươi thực sự muốn ta tức  chết?"

Tiêu Chiến hoàn toàn không để ý đến bầu không khí, vui vẻ nói chuyện với Uông Trác Thành.

Một bữa cơm đầy tư vị, Uông Trác Thành không muốn tham gia vào mối quan hệ tay ba khủng khiếp nhanh chóng chuồn mất sau bữa ăn.

Không sợ ánh mắt của Vương Nhất Bác chút nào, Mạnh Bằng kéo Tiêu Chiến nói về studio, yêu cầu Tiêu Chiến đưa ra một số đề xuất.  Cậu đã học thiết kế ở cả cấp đại học và cao học, chia sẻ nhiều chủ đề chung với Tiêu Chiến. Mạnh Bằng suy nghĩ một chút, cảm thấy khả thi, trong lòng vô cùng vui vẻ, vươn tay muốn ôm Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác đã bắt lấy tay cậu giữa không trung.

Cảm thấy không hợp lý, Mạnh Bằng cao giọng hỏi: "Anh làm sao vậy!"

Vương Nhất Bác của nhân vật chìm đến mức có thể nhỏ giọt, "Cậu nói chuyện thì nói, đừng chạm vào anh ấy."

"Tại sao tôi không thể!"

"Chỉ là không thể."

"Anh sao kỳ quái vậy !"

Bầu không khí quá căng thẳng, Tiêu Chiến cau mày, bất lực nói: "Đừng cãi nhau nữa. Em về trước đi."

Mạnh Bằng nói về studio, Tiêu Chiến không có lý do gì để không giúp đỡ, vì vậy anh vẫn phải nói chuyện cụ thể với cậu ta.

Vương Nhất Bác không thể tin  Tiêu Chiến đã chọn người khác một cách vô hình. Hắn cố nén chua xót trong lòng, nhàn nhạt nói: "Em không đi, dựa vào cái gì mà em phải đi."

Mạnh Bằng lúc này cũng nóng nảy, giọng điệu bắt đầu lạnh nhạt: "Anh không đi sao? Bốn năm trước không phải đã từ chối khá chắc chắn rồi sao? Tại sao anh trở thành Ảnh đế rồi lại bắt đầu hối hận? Làm sao có thể được. Trên đời không có chuyện tốt như vậy, nếu tôi là anh thì đã xấu hổ chết đi được, không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến. "

Vương Nhất Bác hoài nghi nhìn Tiêu Chiến, đáy lòng lạnh lẽo: "Anh nói cho hắn biết về chúng ta?"

Tiêu Chiến đột nhiên không biết giải thích như thế nào, anh muốn nói hôm đó anh say rượu, cảm thấy được lý do rất kinh khủng, vì vậy chỉ đành ngậm miệng không nói.

Mạnh Bằng rất không hài lòng với thái độ của Vương Nhất Bác, muốn nói thêm vài câu, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại xoay người bỏ đi.

Tiêu Chiến nhìn bóng dáng rời đi của hắn, rất cô đơn và tan vỡ, ánh sáng và bóng tối phủ lên mặt đất một nỗi buồn sâu sắc.

Loại cảm giác này chính là một bụi hoa hồng dại mọc trên núi, ai cũng muốn ôm vào trong lòng, ai nấy đều bầm dập, thâm tím.

Tiêu Chiến đêm đó ngủ không ngon, theo thói quen đi mở tủ đầu giường, nhưng phát hiện còn chưa quá mười hai giờ, liền mở cửa đi vào trong sân.

Trời tròn trăng khuyết, gió lặng mây bay, Tiêu Chiến vẫn nóng nảy vô cớ.  Đi được hai vòng thì loáng thoáng nghe thấy tiếng bật lửa ngoài cửa, Tiêu Chiến có chút tò mò, nơi này hẻo lánh, trời đã khuya, người từ đâu tới?

Rốt cuộc là lo lắng, Tiêu Chiến mở cửa.  Một người mặc quần áo đen ngồi xổm ở cửa, cúi đầu hút thuốc trong im lặng, ngọn lửa bùng lên trong màn đêm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông đột ngột đứng lên, Tiêu Chiến bối rối xác định Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến ngạc nhiên lại khó chịu, anh hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến phát hiện ra, nhanh chóng thở ra khói, ngây ngốc đáp: "Ngủ không được."

Tiêu Chiến cúi đầu, nhìn thấy trên mặt đất đầy tàn thuốc, đau lòng bối rối, "Em ở đây lâu rồi sao, em định ở đây bao lâu nếu anh không đi ra? Em không phải sợ trời tối sao?"

Vương Nhất Bác không quan tâm, cúi đầu thờ ơ hỏi: "Anh thích người đàn ông đó sao?"

Tiêu Chiến nhất thời không biết trả lời như thế nào, anh và Mạnh Bằng chỉ là quen biết chung chung, nhưng Mạnh Bằng quá nhiệt tình nên tạo ra bầu không khí mập mờ giữa hai người, nhưng những lời giải thích này không thích hợp với Vương Nhất Bác.

Thấy Tiêu Chiến im lặng, Vương Nhất Bác chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt mang một vẻ buồn bã: "Sẽ không có ai ở lại một chỗ mãi mãi. Anh nói đúng. Em quá ngây thơ. Em đã nghĩ mọi thứ không có gì thay đổi. Cuối cùng là anh vẫn có cuộc sống của riêng anh. Nói cho cùng là do lúc trước em quá hèn nhát ... "

Tiêu Chiến chịu không nổi, muốn giải thích nhưng Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói: "Nhưng Chiến ca, em cũng rất sợ ... Em chỉ muốn dạy anh cách trượt ván thôi. Anh đột nhiên muốn em hôn. . Làm sao ai có thể tỏ tình trực tiếp như vậy được? Kết quả ... em còn chưa nói hết lời thì anh đã quay lưng bỏ đi. Em muốn nói với anh, em không thích đàn ông, nhưng em nghĩ là em thích anh. "

Vương Nhất Bác dừng lại nhìn biểu hiện của Tiêu Chiến, dường như trên mặt biển lặng sóng hiện lên một tầng gợn sóng, hắn chế nhạo nói: "Em đã nghĩ sẽ có cơ hội nói với anh sau khi quay chương trình thực tế, nhưng em lại không tìm được anh nữa. Là anh ... Tiêu Chiến, sao anh lại dứt khoát như vậy? Anh không phải hứa với em, chúng ta sẽ cùng nhau tỏa sáng, gặp em ở một nơi cao hơn sao? Em bị bỏ lại một mình, không ai muốn nói cho em biết anh đã đi đâu, em không hiểu nổi lại phạm tất cả những sai lầm... em.. em cũng sẽ tức giận. "

Giọng nói của Vương Nhất Bác không lớn, chỉ bình tĩnh kể lại chuyện, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy mình đang trải qua trận lũ quét sóng thần, chân tay đau nhức. Ngươi xem, hắn còn chưa ôm lấy bụi hoa hồng, đã đau đến không thở được rồi.

Một khoảng lặng kéo dài, hai bóng người ôm chặt lấy nhau dưới ánh trăng, giống như một đôi tình nhân.

Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói như trong gió, nói: "Anh không thích Mạnh Bằng."

Anh cũng không có đứa trẻ nào khác. Đứa trẻ của anh từ đầu đến cuối vẫn là em.

Vương Nhất Bác đã một mình đi dạo dưới đám mây từ lâu, hiện tại mặt trời đang ló dạng đột ngột xuống, con đường dưới chân kéo dài đến mức có thể nhìn thấy.

Vương Nhất Bác thật sâu nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu Chiến vẫn đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, lộ ra cái cổ trắng nõn, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp không rõ nét.

Vầng trăng ở ngay trước mắt, dịu dàng  vô tận.

Vương Nhất Bác duỗi tay ra, cố gắng ôm anh vào lòng, giống như hắn đã mơ vô số lần. Vừa chạm vào vai, trong góc có âm thanh kỳ quái truyền đến, hắn vô cùng khó chịu, trong chốc lát liền kéo Tiêu Chiến chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro