14.

Studio của Tống Hàng đã được sửa sang lại, mở thêm hai cửa sổ lớn, một vùng rộng lớn ánh sáng mặt trời vô tình tràn vào, trên bàn có vài bồn lục la, tựa vào nhau thưa thớt.

Tiêu Chiến đứng nhìn liếc mắt một cái, cười đùa: "Chậc chậc, trang trí studio của ông chủ Tống lắp đặt thiết bị cũng không chiếu cố ta. Thật quá đáng."

Tống Hàng đang ngồi đối với Tiêu Chiến trợn mắt một cái: "Cậu còn có tâm tư đùa giỡn. Nhìn mắt cậu thâm quầng. Đã bao lâu không ngủ ngon?"

Tiêu Chiến bước vào, kéo ghế ngồi xuống, sắc mặt thẳng tắp: "Chắc là một hai tuần."

Tống Hàng hơi kinh ngạc: "Cậu lái xe tới đây?"

Tiêu Chiến nhún vai, có chút lãnh đạm: "Không, đi tàu cao tốc, tôi trạng thái này cũng không dám lái xe lâu như vậy."

Tống Hàng đứng dậy rót một cốc nước cho Tiêu Chiến, sau đó tiếp tục hỏi: "Trạng thái cụ thể như thế nào?"

Tiêu Chiến vòng quanh miệng cốc giấy dùng một lần, nhìn chằm chằm mặt nước đang rung chuyển mà suy nghĩ, chậm rãi nói: "Tôi thường không ngủ được. Khi ngủ say sẽ gặp ác mộng. Thức dậy rồi lại không ngủ được, đầu cũng đau, nhưng không nặng như trước. "

"Gần đây có liên hệ với cậu ta không?" Tống Hàng hỏi.

Tiêu Chiến gật đầu thở dài: "Tôi ở cùng cậu ấy." Ánh mắt anh lại di chuyển ra ngoài cửa sổ, giọng điệu khó hiểu, "Bất quá, theo lý mà nói, tôi đã quyết định ở bên cậu ấy. Thế nhưng dạo này vẫn còn bị những giấc mơ đó ám ảnh. "

Tống Hàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phờ phạc của Tiêu Chiến trầm ngâm: "Đây là điều không thể tránh khỏi. Dù gì thì chuyện xảy ra lúc đó cũng khiến cậu tổn thương quá nhiều. Lời khuyên của tôi lúc đó là hãy cố gắng tránh xa môi trường khiến cậu nhớ lại những kỷ niệm không đẹp. Cậu mấy năm qua đã làm rất tốt, cho nên về cơ bản tình hình tương đối ổn định, hiện tại đột nhiên cùng hắn tiếp xúc, vẫn là loại quan hệ thân mật này, đương nhiên sẽ có phản ứng thể xác lẫn tâm lý. "

Tiêu Chiến nắm lấy một tay tóc, vẻ mặt phi thường lo lắng: "Nhưng tôi không muốn cùng cậu ấy xa cách..."

Tống Hàng vẫn không có động tĩnh gì, tiếp tục bình tĩnh nói: "Tôi không thể xen vào chuyện cá nhân của cậu. Nếu cậu quyết tâm ở bên cậu ta, có lẽ cậu sẽ phải trải qua một khoảng thời gian tương đối dài để thích ứng. Có thể là giấc ngủ của cậu sắp tới sẽ rất ít. Tinh thần đều rất khó chịu. Mà này ... cậu có dùng thuốc nữa không? "

Mặc dù trạng thái tinh thần của Tiêu Chiến tốt hơn rất nhiều so với bốn năm trước, nhưng anh vẫn thỉnh thoảng ngủ không ngon vì những giấc mơ cũ, vì vậy thỉnh thoảng anh sẽ tìm Tống Hàng kê một số thuốc hỗ trợ giấc ngủ.

"Có... nhưng không nhiều lắm." Tiêu Chiến xoa xoa khóe mắt đỏ hoe, "Gần đây tôi có uống, nhưng hiệu quả không tốt lắm."

Tống Hàng hừ một tiếng, đứng dậy đi tới tủ thuốc lấy thuốc, "Tình hình đã khác rồi, tôi kê một ít thuốc mới cho cậu, nhưng cũng đừng lạm dụng. "

Tiêu Chiến tạm biệt Tống Hàng bắt taxi đi tìm Mạnh Bằng. Mạnh Bằng dự định mở một studio ở Thượng Hải, cũng đã nói với Tiêu Chiến vài lần trên mạng  muốn nhờ anh cho lời khuyên, lúc đó Tiêu Chiến đang gặp băn khoăn nên đã chấp nhận. Bây giờ việc mở studio của Mạnh Bằng đã lên cả báo chí, Tiêu Chiến về tình về lý đều nên đến xem qua một cái.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác ghen, vốn dĩ anh muốn nói với hắn về việc này, nhưng Tiêu Chiến lại sợ hắn biết chuyện chữa bệnh của mình. Sau khi suy nghĩ, Tiêu Chiến đã giấu chuyện đi Thượng Hải, anh nghĩ hôm nay Vương Nhất Bác có cảnh quay suốt ngày, chắc sẽ không phát hiện ra, hơn nữa chuyện này cũng không có gì là quá bất thường.

Sau khi Mạnh Bằng biết Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang ở cùng nhau, đã trở nên tức giận đến mức không thể tin được, quay lại chất vấn Tiêu Chiến như thế nào lại bắt đầu lại.

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm của Mạnh Bằng mà không khỏi xót xa cho Vương Nhất Bác, mọi người bên cạnh đều trách móc Vương Nhất Bác, lúc đó Vương Nhất Bác mới chỉ là một đứa trẻ ngoài hai mươi tuổi. Sự việc cũng là không thể đoán trước được. Như thế nào lại có thể đổ hết lỗi cho hắn.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết: "Cậu ấy rất tốt. Anh lựa chọn lại là phúc khí của anh."

Mạnh Bằng bất lực, dù thích Tiêu Chiến nhưng cậu vẫn coi Tiêu Chiến như một người anh trai. Cậu đã từng nhìn thấy bộ dạng cô đơn bất lực nhất của Tiêu Chiến sau khi say rượu, dù mối quan hệ lúc đó không sâu đậm nhưng vẫn sinh ra đau lòng, ích kỷ một chút cậu vẫn hy vọng Tiêu Chiến có thể hạnh phúc hơn.

Thời gian đã từ từ bước sang mùa hè, ngày cũng trở nên dài hơn, xem xong studio cũng đã khoảng ba giờ, Mạnh Bang mời Tiêu Chiến đi uống trà chiều, nhưng Tiêu Chiến đã khéo léo từ chối.  Vương Nhất Bác không có cảnh quay ban đêm, anh muốn nhanh chóng trở về để làm bữa tối sớm hơn.

Tử Tân xin nghỉ phép trở về Trùng Khánh hai ngày, Tiểu Trịnh cũng đã tìm được nơi ở mới, khi Tiêu Chiến quay trở lại, sân nhà trống rỗng có chút xuất thần.

Anh là người không thích ồn ào nhưng những năm qua sống cùng tiểu bối anh cũng dần quen với cuộc sống sôi động.

Các món ăn đã được chuẩn bị từ trước  đặt trong tủ lạnh, Tiêu Chiến suy nghĩ rất lâu muốn lấy một túi ớt, cuối cùng thỏa hiệp chỉ lấy một quả.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, Tiêu Chiến gửi cho Vương Nhất Bác một tin nhắn WeChat, hỏi hắn đã xong việc chưa, đợi một lúc lâu cũng không thấy trả lời.

Tiêu Chiến tức giận, đi đến ghế sô pha xem TV. TV mới mở được hơn mười phút, anh nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra sân.

Vương Nhất Bác mặc một bộ đồ đen trông có vẻ lãnh đạm, nhìn thấy Tiêu Chiến mặt cũng không hề buông lỏng.  Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, suy đoán  hắn có lẽ đã tức giận với đạo diễn trên phim trường, anh vội vàng kéo tay Vương Nhất Bác vào nhà.

"Làm sao vậy? Hôm nay, đạo diễn Lâm không cho em mặt mũi sao?" Tiêu Chiến cao hứng, "Này, chuyện vặt vãnh, em cũng không phải không không hiểu tính đạo diễn Lâm. Em không phải nói muốn ăn những món anh nấu lần trước, hôm nay anh đã làm ... "

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm vào anh, cảm xúc như kìm nén đã lâu, "Hôm nay anh đã ở đâu?"

Tiêu Chiến đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Vương Nhất Bác ánh mắt tối sầm lại, sau một lúc lâu mới khống chế được, mới chậm rãi thở ra một hơi ngột ngạt: "Hôm nay đi gặp Mạnh Bằng sao không nói cho em biết?"

Tiêu Chiến không thể tin được: "Em nghe được ở đâu?"

"Bạn em đã nhìn thấy hai người còn gửi một bức ảnh để hỏi xem em có phải là anh không." Vương Nhất Bác siết chặt lòng bàn tay, cố gắng làm cho mình trông bớt mất kiểm soát hơn. Đối với Tiêu Chiến, hắn luôn quan tâm đến được mất, hắn nóng lòng muốn ở bên cạnh anh mọi lúc. Trong lòng hắn có một con thú ghen tị xé rát tâm tình hắn, nhưng hắn muốn đem nó giam cầm lại, vĩnh viễn không để Tiêu Chiến biết.

Tiêu Chiến biết mình đã sai, anh dịu giọng thừa nhận: "Anh đã hứa với cậu ấy là sẽ xem studio, không đi cũng khó xử. Hôm nay em không phải là có cảnh ư, anh sợ phiền em nên cũng không nói, định chỉ đi một lúc rồi về ngay, lần sau có tình huống như vậy nhất định sẽ nói cho em biết. "

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hắn luôn rất lý trí, hắn sẽ không bao giờ phạm sai lầm, nhưng hắn lại nhịn không được suy nghĩ, rốt cuộc anh với Mạnh Bằng ở đó đã nói những gì, Tiêu Chiến có cười với cậu ta đẹp như vậy không....

Qua một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới hỏi: "Sợ em làm phiền nên không nói cho em biết?"

Tiêu Chiến sững sờ, anh không biết Vương Nhất Bác sẽ nghĩ như vậy.  Anh đem người ngồi xuống ghế, kiên nhẫn nói: "Không phải như vậy, anh không có chê em phiền, chủ yếu là việc này không có gì to tát, được rồi, đừng tức giận nữa, đi ăn cơm thôi, món hôm nay anh đã làm rất lâu đấy".

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn, trong lòng vẫn thở dài, tự nhủ không nên mất bình tĩnh với Tiêu Chiến, hồi lâu mới cầm lên, cuối cũng vẫn hỏi: "Anh với cậu ấy hôm nay đã làm cái gì?"

Tiêu Chiến đi xe mệt nhọc suốt một ngày, mồ hôi nhễ nhại nấu một bàn đủ món, không nghe được mấy câu khen ngợi mà toàn là chất vấn, trong lòng trở nên khó chịu: "Vương Nhất Bác, đủ rồi, ăn cơm đi."

Chiếc đũa trượt xuống, một âm thanh sắc nhọn rơi vào thanh không, nội tâm như bị mở khoá, con dã thú chạy ra ngoài không kiêng kỵ.

Vương Nhất Bác nói: "Em thậm chí không thể biết những gì các anh làm?"

Tiêu Chiến cũng mang theo gai nhọn, nhìn về phía Vương Nhất Bác, lạnh giọng nói: "Em không muốn dừng?"

"Không thể dừng!"

"Trẻ con!"

"Em chính là trẻ con!"

"Có bệnh sao!"

Một bữa ăn hỗn loạn, sau một cuộc cãi vã hỗn loạn là tiếng động của bát đĩa  đũa. Tiêu Chiến im lặng ăn cơm xong, sau đó liền đi tắm rồi chui vào trong chăn.

Trong lòng anh thực sự chán nản, rõ ràng chuyện không phải chuyện lớn, tại sao hai người lại cãi nhau. Anh có một chút tính cách bao dung, trước đây anh luôn chăm sóc các thành viên trẻ hơn trong nhóm. Khi mở studio, anh cũng luôn quan tâm đến các hậu bối, nhưng đối với Vương Nhất Bác anh không thể bao dung thậm chí còn rất nóng nảy, có lúc còn trút hết cảm xúc tiêu cực cho người đàn ông kém sáu tuổi này.

Vương Nhất Bác đang rửa bát trong bếp, tâm trạng trôi dạt về phòng ngủ từ lâu, nước tràn ra khắp sàn nhà. Sự khó chịu chiếm trọn giác quan, muốn xông vào xin lỗi Tiêu Chiến nhưng lại không thể kìm được mất mặt, đành phải đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ.

Tiêu Chiến hôm nay đi ra ngoài mệt mỏi, tâm trạng lại xuống dốc, hiếm thấy vì buồn ngủ mà lăn ra giường. Lúc Vương Nhất Bác đi vào, chăn bông trắng như tuyết trên giường đã bị cong lên, Tiêu Chiến ngủ cuộn tròn, hơi thở gấp gáp, dưới mắt hiện lên hai vết xanh thẳm.

Vương Nhất Bác hiểu rõ Tiêu Chiến mấy ngày nay ngủ không ngon, nửa đêm sẽ tỉnh lại, liền lén lút đi uống thuốc. Hắn giả vờ như không biết, ban ngày trộm xem hướng dẫn thuốc, nhưng Tiêu Chiến rất cảnh giác, dùng lọ vitamin C đựng thuốc, không có cách nào phân biệt được.

Hắn luôn cảm thấy Tiêu Chiến đang che giấu một bí mật nào đó, nhưng hắn không biết làm thế nào để hỏi về nó.  Hắn đi tắt đèn trong phòng chỉ có hai ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp, Tiêu Chiến ngủ say sưa, Vương Nhất Bác thở dài hôn lên trán Tiêu Chiến, chính là vẻ mặt như vậy dụ dỗ hắn đầu hàng, không có phản kháng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro