15.

Sắc trời tháng sáu thay đổi nhanh chóng, nhiệt độ nắng nóng mấy ngày liền áp đảo, cuối cùng biến thành mưa xối xả, dữ tợn. Có một màn sương mờ trên ô cửa sổ, thế giới bên ngoài dần trở nên vô hình.

Uông Trác Thành nhắm mắt lại, nhướng mi nhìn Vương Nhất Bác. Các góc mặt của hắn trở nên rõ ràng hơn,  đôi mắt của hắn hiện lên kiên định hiếm có. Qua năm tháng, hắn cũng học được cách giao tiếp trôi chảy, tính toán khôn khéo, hắn như cá trong vòng giải trí, một số là kết nối tài nguyên. Như Tiêu Chiến đã nói, hắn đã thực sự trưởng thành, hắn đã phát triển rất tốt.

Hai người đã ngồi im lặng nhìn nhau gần năm phút đồng hồ, người mời cũng không nói chuyện, Uông Trác Thành cũng không có ý định mở đầu vô ích, dù sao cũng nghĩ mình cùng Vương Nhất Bác không có chuyện gì để nói.

Vương Nhất Bác mở khóa mở khóa điện thoại mấy lần, cuối cùng nhìn chằm chằm Uông Trác Thành nói: "Tiêu Chiến sẽ thường xuyên ngủ không ngon, cậu biết không?"

Vẻ mặt Uông Trác Thành vô cùng bình tĩnh, im lặng trả lời "Ừm".

Trái tim Vương Nhất Bác đột nhiên co rút, lời y nói ra rất kinh người: "Bắt đầu từ khi nào?"

Uông Trác Thành dựa người vào lưng ghế, vẻ mặt lãnh đạm: "Cậu muốn nói cái gì? Có hứng thú gì mà khiến người yêu bị tra tấn tình cảm nhiều như vậy?"

Vương Nhất Bác trong lòng cũng có vài phần phỏng đoán, hắn trầm giọng nói: "Tôi thực xin lỗi về chuyện đã xảy ra bốn năm trước..."

"Cậu còn không biết bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì!" Uông Trác Thành đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó ngẫu nhiên cười ra tiếng: "Tiêu Chiến là đồ ngốc..."

Trái tim Vương Nhất Bác trùng xuống, hắn vô thức nắm chặt tay lại, bởi vì hắn linh cảm mình sẽ nghe được một câu chuyện rất tồi tệ.

Mưa vẫn rơi, màng nhĩ kịch liệt gõ vang, trong đầu vang lên tiếng vang, Uông Trác Thành thở sâu một hơi, ánh mắt có chút trống rỗng.

"Cậu chỉ biết là Tiêu Chiến mệt mỏi khi lui khỏi vòng giải trí, cậu có biết anh ấy tại sao lại mệt như vậy không?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, không trả lời.

"Công ty của anh ấy không phải là con người, không có nhiệt thì mặc kệ anh ấy. Một năm không có mấy thông cáo, quay phim toàn là kịch bản không tốt. Đến khi bạo rồi thì vắt kiệt anh ấy, còn muốn Tiêu Chiến đi xã giao. Cậu lăn lộn lâu như vậy trong giới này hẳn cũng hiểu, những người kia tâm địa xấu xa, có không ít thủ đoạn, trải qua dây dưa cùng Tiêu Chiến nhưng không có kết quả, cuối cùng liên hợp với công ty của anh ấy hạ thuốc. "

Vương Nhất Bác nhắm mắt tuyệt vọng, Tiêu Chiến chưa bao giờ nói với hắn về những điều này ... Trong thời gian nó trở nên nổi tiếng, hai người họ vô cùng bận rộn, không có nhiều thời gian gặp nhau, hầu hết họ đều dựa vào WeChat để liên lạc, Tiêu Chiến không bao giờ kể những điều đó.

Uông Trác Thành liếc nhìn Vương Nhất Bác, giọng điệu đều đều: "Tiêu Chiến không phải là có thể để mặc người khác định đoạt. Tối hôm đó anh ấy đã giãy dụa quay về công ty tranh cãi một đêm. Đương nhiên, công ty sẽ không thừa nhận sai lầm."

Uông Trác Thành cười tủm tỉm: "Chẳng qua, có thể cậu không biết. Đó cũng là đêm Tiêu Chiến tỏ tình với cậu."

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt híp lại chứa đựng sự hoài nghi tan vỡ. Hắn cho rằng bầu không khí lúc đó quá tốt khiến Tiêu Chiến không tự chủ được nên nói ra. Không ngờ Tiêu Chiến vì quá đau buồn, muốn đem tình yêu giấu kín bấy lâu nay nói với người quan tâm nhất, sau những sóng gió muốn có một nụ hôn.

Đêm hôm đó, Tiêu Chiến đứng thanh thanh trên mặt đất, ánh trăng che khuất góc áo, lúc đó còn tưởng Tiêu Chiến là một đóa hoa hồng đỏ xinh đẹp trong tuyết, không ngờ hóa ra chỉ là một cây tùng phủ đầy tuyết. Một giây sau chính mình lại bẻ gãy.

"Sao? Không nói nên lời?"

Vương Nhất Bác sững sờ nói: "Không biết anh ấy ngày đó như thế..."

Uông Trác Thành lấy tay vén tóc, tỏ vẻ nghiêm túc nhớ lại, hai ba giây sau, y nói tiếp: "Một nghệ sĩ bạo hồng công ty sao có thể dễ dàng buông tha cho được, hơn nữa, Tiêu Chiến đêm đó đã chạy đi còn xúc phạm đến những người quyền lực hơn. ... Công ty của anh ấy dùng thủ đoạn nhỏ, sai người bí mật theo dõi Tiêu Chiến quay lại chụp ảnh hai người đang ôm nhau ở dưới lầu. Ngày hôm sau, tấm ảnh đó được ném trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không thể tin  công ty của mình sẽ làm một điều tồi tệ như vậy, thô bạo, ai có thể tin được!"

Trên mặt Uông Trác Thành hiện lên một tầng hưng phấn, y gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Bức ảnh đó có liên quan đến cậu, đương nhiên Tiêu Chiến không dám hành động hấp tấp. Một khi đã công bố, cậu biết tình huống lúc đó  chuyện gì sẽ xảy ra. Có thể cậu sẽ phải rời khỏi vòng giải trí. Công ty cho Tiêu Chiến hai lựa chọn, hoặc là xin lỗi, trở về công ty tiếp tục làm, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nâng đỡ anh ấy, hoặc là làm trái với hợp đồng, lui vòng, đền hợp đồng, không tiếp tục trong làng giải trí nữa. Tiêu Chiến lúc đó không chút do dự xé nát hợp đồng, lựa chọn lui vòng."

Khi giọng nói ấy rơi xuống, tạo nên một khoảng lặng dài. Vương Nhất Bác che mặt, cứ như thế này, Uông Trác Thành không nhìn thấy cảm xúc của hắn đang trên đà vụn vỡ.

Sự tình lúc đó, với Tiêu Chiến là long trời lở đất, Vương Nhất Bác lại chỉ để lại mấy chữ nhàn nhạt này. Hắn muốn tưởng tượng tâm trạng của Tiêu Chiến lúc đó, nhưng chợt nhận ra mình thậm chí không có dũng khí để tưởng tượng.

Tiếng sấm rền vang, cơn mưa càng trở nên vô cớ, bệ cửa sổ kêu răng rắc, giống như một bánh xe to lớn va vào một tảng băng, cơn đau nặng nề gần như nhấn chìm Vương Nhất Bác.

Thật lâu sau, hắn mới ngẩn người hỏi: "Về sau..."

"Sau này ... Tiêu Chiến đã trả rất nhiều tiền nộp phạt, đồng thời tổ chức họp báo để rút lui. Cho đến giờ chúng tôi nghĩ chuyện tồi tệ cuối cùng đã kết thúc. Vậy mà ..." Uông Trác Thành nhắm mắt lại, như thể đang nhớ lại một chuyện rất tồi tệ, cảm xúc sụp đổ rất chặt: "Vào đêm họp báo, một tài khoản tiếp thị đã đăng một bài phân tích. Bài đăng này buộc tội Tiêu Chiến không có tâm, bạo hồng phản bội kim chủ, nói muốn lui vòng liền lui vòng. Trên mạng rất nhiều người thích xem náo nhiệt, hận không thể hắc thêm vào, bài viết liền rất nhanh tăng lượt tìm kiếm. Tiêu Chiến đã rời công ty ban đầu không có đoàn đội. Không thể làm gì ngoài im lặng, chờ bão qua đi. Nhưng một này, một nhóm người tìm thấy nơi ở của Tiêu Chiến liền lẻn vào. Anh ấy ở đó. Cửa phòng bị bao vây, chửi bới, xô đẩy  thậm chí đánh đập. Trong mười phút khi đội an ninh chạy tới, nhưng anh ấy lúc đó không thể làm gì, chỉ biết ôm đầu mà không đáp lại, hứng chịu những lời xúc phạm ích kỷ. Cậu biết không? Thật sự mỉa mai khi nói đến lúc này, những người đó bị khống chế, họ vẫn tuyên bố là fan cuồng nhiệt của Tiêu Chiến, họ muốn tới để thức tỉnh caca của họ ... "

Môi của Vương Nhất Bác mím lại thành một đường thẳng, hai mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy không tự chủ được.

Nội tâm Uông Trác Thành đã sớm trở nên ổn định, lời nói của y hiện lên sự trả thù khoái cảm: "Sau sự việc đó, Tiêu Chiến rất bình tĩnh, anh ấy thường tỏ ra không có bất kỳ vấn đề gì. Sau một thời gian, Tiêu Chiến đã ngất xỉu dưới lầu tiểu khu. Hoá ra, anh ấy trong suốt một thời gian dài không thể ngủ. Cơn ác mộng cứ ám ảnh khiến anh ấy hầu như không dám nhắm mắt. Mẹ anh ấy khóc lóc đau khổ. Cuối cùng, anh ấy thỏa hiệp đi khám bệnh, thời gian điều trị rất lâu. Cậu không biết tất cả những điều này, phải không?"

"Thành thật mà nói, những chuyện này thật sự không phải lỗi của cậu. Tiêu Chiến cũng nói chưa từng trách cứ cậu, tôi cũng không có tư cách chỉ trích cậu."

Uông Trác Thành nói xong liền đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, chỉ có thể nói cái này, chuyện còn lại tùy người có liên quan xử lý.

Cửa đóng lại nhẹ nhàng, hành lang có hơi nước tràn vào, khoát lên mặt da rất nhanh, làm cho người ta không khỏi tỉnh táo lại.

Sau một hồi lâu, Vương Nhất Bác yếu ớt trượt tay, mỏi mệt tứ phía truyền đến, khóe mắt chua xót nhưng không thể rơi lệ, như thể chất lỏng mặn chát chảy ngược vào tim. Hắn nhìn lên trần nhà  cười chế nhạo.

Đúng vậy, thực tế, hắn còn không có cơ hội để nhìn lại tất cả.

Trong cơn tuyệt vọng của Tiêu Chiến , hắn biến mất vào thời khắc mấu chốt, anh đến giường bệnh hắn cũng biến mất, hắn tưởng chỉ vắng mặt bốn năm, nhưng không biết  trong bốn năm này đã có một biến đổi to lớn đến vậy, như cách cả một giải ngân hà.

Tiêu Chiến, một Tiêu Chiến tốt như vậy, đã tự mình đi một đêm dài, vượt qua vô số hành tinh vô danh, bí mật che giấu những khổ nạn này, bước về phía hắn với lòng bao dung.

Vương Nhất Bác tính tình cao ngạo, nhưng lúc này, hắn chỉ có thể âm thầm tự hỏi, hắn rốt cuộc có tài đức gì mà có được Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro