17.

Bắc Kinh rất khô, không có mây phía trên mái vòm, mặt trời độc đang chiếu xuống, khiến mặt đất nóng lên.

Vừa xuống máy bay, điều hòa quá mạnh khiến anh cũng đổ mồ hôi hột. Anh đi lấy khăn giấy trong túi lau một cái rồi mở máy, giây tiếp theo, cuộc gọi của Vương Nhất Bác đến. "Anh xuống máy bay chưa, em đang đợi anh ở đây ở lối ra."

"Vừa xuống xong. Sao em lại tự mình đến đây, không phải nói buổi chiều có buổi công tác sao?"

" Sớm đã xong rồi".

Tiêu Chiến trả lời " ừm", tốc độ của anh nhanh hơn. Chiếc xe bảo mẫu quen thuộc dừng lại ở lối ra, khi Tiêu Chiến đi ra, cửa xe tự động mở ra, Tiêu Chiến nhìn xung quanh rồi bước về phía trước không chút do dự. Bên trong hơi lờ mờ, ánh mắt Tiêu Chiến cũng không tốt, vừa định mò mẫm đặt hành lý xuống thì bị một cánh tay cường tráng kéo vào trong lòng, hơi thở quen thuộc xộc vào mũi của Tiêu Chiến, tim anh cũng đập nhanh hơn. Đôi mắt Vương Nhất Bác đặc biệt sáng trong ánh đèn mờ ảo, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, trong mắt mang đậm tình ý. Tiêu Chiến có chút xấu hổ khi bị hắn nhìn, vừa muốn nói vài câu đã bị hôn, liền áp đầu lưỡi nóng bỏng lên môi hắn, mãnh liệt chiếm lấy, trút bỏ tâm tư không có chỗ nào nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác gần đây đang làm một bộ phim mới, Tiêu Chiến cũng đang bận rộn với cuộc thi thiết kế với nhiều nội dung quan trọng, hai sự kiện lớn va chạm, hai người đã không gặp nhau hơn hai tháng. Vương Nhất Bác nhớ anh đến thấu xương tủy, không chịu nổi cảnh xa cách lâu như vậy, hôn xong liền không nhịn được đưa tay vào trong áo Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã mềm nhũn chân tay rồi, cả người đang leo lên người Vương Nhất Bác, khóe mắt đỏ ngầu, nhìn thấy tà hoả của Vương Nhất Bác khắp nơi, hắn nhéo nhéo Tiêu Chiến rồi đè lên đệm mềm. Những nụ hôn mơ hồ, âm thanh cọ xát của quần áo truyền đến tai Phương Khắc qua hai tấm lưng ghế dày, cậu mặt đỏ bừng, hai tay cầm vô lăng không khỏi run lên.

Vòng eo mềm mại bị lòng bàn tay to lớn cọ xát, Tiêu Chiến toàn thân như có điện, không chịu nổi. Không gian ở hàng ghế sau không được rộng rãi, cả hai đều có chiều cao lý tưởng, không thể di chuyển được chút nào. Vương Nhất Bác một tay ôm lấy Tiêu Chiến, từ từ di chuyển tay  từ thắt lưng của anh, dừng lại trên quần của Tiêu Chiến, lời nói của hắn như được bọc trong một lớp cát, đậm từ tính. "Ca, nhớ em không?" Tiêu Chiến sửng sốt, nhưng anh vẫn nhớ phía trước có người nên mím môi không nói.

Vương Nhất Bác không buông tha anh, tay dùng sức nhẹ xẹt qua một lớp vải mỏng, Tiêu Chiến lập tức có phản ứng, vội vàng vươn tay ngăn lại, ánh mắt trừng lớn.

Phương Khắc ngồi phía trước khó có thể bình an, hơi thở của họ ngày càng gấp gáp. Cậu trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, liền nói: "Các anh ..."

Hai người phía sau tựa như không có nghe thấy, vẫn rất thân mật. Phương Khắc ủ vài giây rồi mới dám hét lên: "Hai anh..., hai người chịu đựng trước, sau đó về nhà...."

Tiêu Chiến tỉnh táo từ trong hỗn loạn, anh tiến tới đẩy đầu Vương Nhất Bác đang vùi trong ngực mình. Vương Nhất Bác sốt ruột ngẩng đầu, thở hổn hển ra lệnh: "Cậu lái xe đến chỗ một chỗ không có người qua lại có ở gần đây, xuống xe!"

Phương Khắc cả người run lên , cậu không ngờ Vương Nhất Bác lại không biết xấu hổ như vậy. Nhưng cậu không dám như vậy, nếu chuyện này bị một tay săn ảnh chụp được, thì ngày mai Trần An có thể sẽ đánh chết cậu. Cậu không dám quay đầu nhìn lại, đành phải nghiêng mặt thảo luận với Vương Nhất Bác: "Anh, còn nửa tiếng nữa là tới rồi. Ở bên ngoài không an toàn."

Tiêu Chiến kéo góc áo của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại đem anh ôm vào trong tay, nhiệt độ từ từ dịu đi, trong chốc lát, hắn lạnh giọng nói: "Đi nhanh lên!"

Phương Khắc đã muốn thoát khỏi cảnh này từ lâu, dưới chân lập tức đạp ga.

Điều hòa trong nhà rộng rãi được bật thấp, gió lạnh thổi vù vù, trên giường đắp chăn bông mỏng, hai người ôm nhau ngủ ngon lành. Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Tiêu Chiến khó khăn mở mắt ra, đưa tay sờ điện thoại trên đầu giường.

Ngày hôm qua vừa đóng cửa Vương Nhất Bác đã đè anh làm trò xằng bậy, hai tháng này, anh cũng muốn Vương Nhất Bác suy nghĩ thật kỹ, cho nên cũng không né tránh, để cho hắn tung hoành. Đứa nhỏ tràn đầy khí lực, lăn từ ngoài cửa đi vào phòng tắm, liền từ phòng tắm lăn đến trên giường, cuối cùng Tiêu Chiến suýt chút nữa không có sức đứng dậy, dùng sức lực cuối cùng đặt đồng hồ báo thức.

Giải Golden Circle được tổ chức tại Bắc Kinh, bộ phim "Journey Back" của Lâm Khải Đông đã nhận được nhiều đề cử, trong đó Vương Nhất Bác được đề cử cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đó là lý do Tiêu Chiến đã đến Bắc Kinh vào ngày hôm qua. Lễ trao giải diễn ra hôm nay, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của Vương Nhất Bác, sau hai giây cảm kích đánh thức hắn.

Vương Nhất Bác rất cáu kỉnh không muốn dậy. Chuyên gia trang điểm được mời đã đi theo Vương Nhất Bác được một thời gian, nhưng cô vẫn có chút lo lắng trước vẻ mặt lạnh lùng như vậy, không dám thở mạnh vì sợ làm phiền ông chủ.

Tiêu Chiến kiểm tra chi tiết quy trình với Phương Khắc rồi đưa ra một số đề xuất về một số thiếu sót. Phương Khắc vò đầu bứt tóc, cảm thấy xấu hổ: "Tiêu tiên sinh thật sự rất để ý đến anh Nhất Bác."

Bốn người đã được đề cử cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay. Trong đó, có hai diễn viên nhỏ vô danh đồng hành cùng họ. Thực tế, họ là Vương Nhất Bác cùng Cao Chính Đình pk giải Ảnh đế. Bộ phim mà Cao Chính Đình tham gia là một tác phẩm lớn, bất quá cấp của Vương Nhất Bác và đạo diễn Lâm cũng tốt, thế lực ngang nhau, hai bên đồng đều, khó phân cao thấp, lượt tìm kiếm đột nhiên tăng lên, khó có thể bỏ qua đối với những phóng viên này.

Tiêu Chiến đã đeo khẩu trang, đội mũ lên xe, chỉ vào mình trước mặt Vương Nhất Bác hỏi: "Này, em nghĩ em có thể nhận ra anh không? "

Vương Nhất Bác thuận tay gẩy mũ Tiêu Chiến, âu yếm đáp:"Anh như thế nào em cũng có thể nhận ra. "

Tiêu Chiến không nói nên lời, quay đầu lại hỏi. Phương Khắc đầy mong đợi: "Tiêu tiên sinh, không sao đâu, mọi người cứ tưởng anh là trợ lý thôi, sẽ không nghĩ tới vấn đề khác. Huống hồ Vương Ảnh Đế trước mặt, họ còn có thời gian chú ý đến người khác?" Tiêu Chiến cảm thấy hợp lý buông tay.

Cửa xe mở ra, Vương Nhất Bác chân dài bước xuống xe, hai chân vững vàng rơi xuống thảm, vải sa tanh là ủi kỹ càng ôm lấy hai chân thon dài cường tráng, từ từ bó chặt đến vòng eo săn chắc, cuối cùng bao trùm trên đôi vai rộng rãi.

Ánh sáng màu trắng bạc rơi vào trên mặt hắn, bị đường nét ba chiều trên khuôn mặt làm tan vỡ, hắn bình tĩnh đi về phía trước, nhưng ánh mắt lại vô tình chú ý tới vị trí của người bên hắn. Tiêu Chiến đã lâu không phải đối mặt với một tia chớp mạnh như vậy, trong lòng có chút khó chịu, may mà sau đó không lâu bọn họ đã vào phòng chờ.

Lễ trao giải Kim Ưng năm nay được điều tra rất nghiêm ngặt, một nhóm chuyên gia của ban tổ chức đều ngậm chặt miệng, Trần An đã hỏi mấy lần nhưng đều không ra được kết quả. Vương Nhất Bác trước nay không để ý tới những chuyện như vậy, nhưng lần này thì khác, Tiêu Chiến đặc biệt nhìn vào, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tiêu Chiến tâm trạng tốt, liếc mắt nhìn từ trong ra ngoài, nói: "Em đã chuẩn bị bản thảo chưa? Là bài phát biểu nhận giải ấy."

Hắn vội vàng lấy từ trong túi đưa cho Tiêu Chiến:" Rồi. A, anh xem thử đi."

Vương Nhất Bác nghĩ sẽ yêu Tiêu Chiến bằng tình cảm mãnh liệt nhất cho đến khi tám mươi tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro