18.
Nơi tổ chức lễ trao giải dát vàng được trang trí đặc biệt lộng lẫy, được chiếu sáng rực rỡ. Bệ trao giải được trải thảm đỏ rực rỡ với ánh đèn cùng tấm áp phích phía sau được đặt trên màn hình LED.
Vương Nhất Bác tìm một chỗ để ngồi xuống, có Cao Chính Đình bên cạnh, Cao Chính Đình mỉm cười chào hắn.
Để xem buổi lễ hôm nay, Tiêu Chiến đã mang theo kính áp tròng, nhưng đôi mắt của anh rất nhạy cảm, ngay sau khi đeo vào, đã trở nên đỏ lựng. Vương Nhất Bác đau lòng, hắn muốn tháo kính áp tròng của anh ra, Tiêu Chiến từ chối, nhẹ nhàng nói anh có thể kiên trì cho đến khi kết thúc buổi lễ.
Vương Nhất Bác không thể chịu được vẻ mềm mại bướng bỉnh của Tiêu Chiến nhất, bằng cách nào đó đã đồng ý. Vương Nhất Bác trong lòng thở dài, cuối cùng đầu óc rối rắm lo lắng không có lý do.
Thời gian trao giải sắp đến, Phương Khắc đẩy cửa bước vào, nhìn Tiêu Chiến nói: "Sắp bắt đầu rồi, ca ca, em đưa anh qua xem."
Tiêu Chiến đáp lại, vừa đứng dậy thì thoại của anh đổ chuông. Tử Tân ở đầu bên kia đã hét lên, "Anh ơi! Tác phẩm của anh đã thắng Giải thưởng Thiết kế Nội thất BH! Em vừa lên studio vào email liền nhận được, lão Thiên gia, em có đang nằm mơ không?"
Tiêu Chiến đứng yên tại chỗ, não anh trống rỗng trong vài giây. Thiết kế là niềm đam mê thuần túy nhất của anh khi còn trẻ, sau đó, anh bước vào làng giải trí, bỏ rơi nghề vài năm, rồi lại quay lại nhặt nó lên trở thành công cụ kiếm sống. Trong năm này, anh được thỏa mãn về mặt tình cảm, dần dần phát triển dũng khí để theo đuổi ước mơ của mình, nhưng anh không ngờ lại suôn sẻ như vậy.
Một lúc lâu sau không thấy phản ứng, Tử Tân lo lắng: "Ca, anh sao không nói chuyện! Anh không vui sao?"
Tiêu Chiêu mỉm cười, "Không có, anh rất vui. Bảo mọi người chờ anh về liền đi liên hoan."
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên tiếng hoan hô hỗn loạn, nụ cười của Tiêu Chiến càng sâu.
Phương Khắc không hiểu, nhìn anh một cách khó hiểu.
Tâm trạng của Tiêu Chiến đã bình tĩnh hơn nhiều, anh giải thích: "Thiết kế chuẩn bị trong thời gian này của tôi đã giành được giải thưởng. Tiểu muội muội vừa nhận được mail, lúc nào liên hoan cậu cũng tới đi."
Phương Khắc nhìn Tiêu Chiến, đầy ngưỡng mộ: không thể tìm ra lỗi lầm trong cách đối nhân xử thế của anh với người khác, năng lực cá nhân của quá nổi trội, may mắn gặp được một con người như vậy quả là một cơ hội hiếm có đối với sếp của cậu.
Tiêu Chiến giật mình khi nhìn cậu, vỗ vỗ vai cậu , thắc mắc: "Không phải cậu nói giải thưởng sắp bắt đầu rồi sao? Không đi sao?"
"À, vâng, em đưa anh đến đó." Phương Khắc định thần lại, "Anh à, anh thật sự rất tuyệt vời, đó là giải thưởng siêu tuyệt vời được nhắc đến lần trước, em đã đánh cược anh thắng đấy."
Tiêu Chiến cảm thấy có chút buồn cười: "Vậy thì cậu nhớ nhân cơ hội để sếp tăng lương cho cậu."
Phương Khắc kinh hãi: "A, em không dám."
"Em sợ gì? Lúc trước anh còn trong ngành giải trí cũng vậy."
Phương Khắc kéo Tiêu Chiến đứng ở hàng sau, xung quanh là các phóng viên mang theo máy ảnh dài, đại bác ngắn.
Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đang được công bố trên sân khấu. Một gương mặt mới đang đứng trên đỉnh cao, với ngoại hình xinh đẹp và nụ cười trên khuôn mặt. Trải qua nhiều cay đắng khiến cô ấy gần như nghẹn ngào. Ánh đèn bên hông cô le lói, sau hôm nay, cô gái nhỏ này không còn im hơi lặng tiếng trong vòng này nữa, cô sẽ có nhiều lựa chọn cũng là nhiều cám dỗ hơn.
Phương Khắc ghé vào tai Tiêu Chiến nói nhỏ: "Tiếp theo là phần công bố nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Ca, anh có hồi hộp không? Lòng bàn tay em đều là mồ hôi."
Tiêu Chiến đi tới nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi ở hàng thứ hai, trong một đống âu phục màu đen, hắn ngồi cứng đờ, đặc biệt xuất chúng.
"Khẩn trương." Tiêu Chiến bình tĩnh nói, "Này, cậu ấy có thể nhìn thấy anh khi cậu ấy lên sân khấu không?"
Phương Khắc nâng trán không biết trả lời thế nào.
"Nam diễn viên chính xuất sắc nhất." Vị trưởng lão kéo dài giọng điệu, sau lưng mọi người vang lên một tiếng trống dày đặc. Địa điểm rộng lớn im lặng, Tiêu Chiến dường như nghe thấy nhịp tim của mình.
"Vương Nhất Bác!" Ánh mắt của đại trưởng lão rơi vào Vương Nhất Bác, trên mặt nở nụ cười nhẹ: "Với tác phẩm [Hành trình trở về] ".
Đầu của Tiêu Chiến trống rỗng, tiếng máy ảnh chụp liên tục làm anh giật mình.
Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy. Hành động đầu tiên là cúi đầu thật sâu trước khán giả phía sau, hắn nhìn lên thì thấy Tiêu Chiến ở hàng sau, Tiêu Chiến đang được Phương Khắc ôm lấy một cách phấn khích, cùng Vương Nhất Bác đối mặt thậm chí có chút không biết làm sao.
Cao Chính Đình là người đầu tiên đứng dậy, vô tư dang tay ôm Vương Nhất Bác, hai diễn viên được đề cử khác cũng đứng dậy, ôm chúc mừng.
Trên mặt Vương Nhất Bác nở nụ cười, hắn bước lên.
Khán giả sôi sục, hết đợt vỗ tay này đến đợt khác.
Màn hình LED phía sau bục trao giải đã phát một clip "Hành trình trở về". Trên đường phố yên bình của Thượng Hải, Liêu Đình Tùng đứng trên đầu sông trong bộ quần áo rách nát, không có ai bên cạnh, cơn gió săn lạnh thổi tóc anh rối tung, anh nhìn xuống thấy dòng sông cuộn trào dưới chân anh, nhưng mắt anh đã khô, không rơi nổi một giọt nước mắt.
Toàn bộ bức tranh xám xịt cô đơn, bức tranh cuối cùng đóng băng trên khuôn mặt của Liêu Đình Tùng, một sự căng thẳng kịch tính bùng lên trong không gian nhỏ bé này.
Vương Nhất Bác bước đến bục trao giải, đứng lặng người.
Người dẫn chương trình mỉm cười hướng dẫn: "Chúng ta mời lão sư lên trao giải, lão sư, xin mời."
Cầm chiếc cúp trên tay, ông nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười yêu thương: "Cách diễn giải của Liêu Đình Tùng là chân thực chứ không phải giả tạo, cảm xúc chuyển động của anh được thể hiện một cách chính xác, tự do. Điều đó rất xứng đáng, Vương Nhất Bác! Tôi hy vọng cậu có thể có nhiều màn trình diễn rực rỡ hơn trong tương lai.! "
Lại có thêm một tràng pháo tay dữ dội cuồng nhiệt từ khán giả, Vương Nhất Bác hơi cúi xuống nhận lấy chiếc cúp nói với tiền bối: "Cảm ơn lão sư".
Người dẫn chương trình ở một bên đi tới, ưu nhã hỏi: "Vương Nhất Bác có gì muốn nói với mọi người không?"
Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, mắt hắn rơi vào khán giả. Ánh đèn rực rỡ chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, mọi sự chú ý đều đổ dồn.
Hắn hít một hơi thật sâu nói: "Mọi người đều biết tôi không phải từ một lớp học chính quy. Tôi đã từng yêu thích khiêu vũ, tôi đã có sự kết hợp. Hôm nay tôi có thể đứng ở đây với tư cách là một diễn viên điện ảnh, tôi muốn cảm ơn những đạo diễn đã sẵn lòng cho tôi cơ hội trước đây, cảm ơn khán giả của Đạo diễn Lâm. Sự cống hiến của đạo diễn Lâm trong việc quay phim thực sự đáng ngưỡng mộ. Đôi khi cần phải quay, quay đến khuya, mọi người đều ở lại với nhau. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc ".
Vương Nhất Bác cười nhẹ, trên môi hiện lên hai dấu ngoặc vuông, "Tất nhiên, tôi cũng muốn cảm ơn các lão sư nhân viên trong đoàn làm phim. Họ đã trả giá rất nhiều để có được hào quang như hiện tại của tôi. Cảm ơn studio của tôi, cảm ơn người đại diện của tôi, trợ lý, tất cả những người hâm mộ đã động viên tôi tiến về phía trước, nếu không có họ, tôi sẽ không thể đứng ở đây. "
Khán giả lại có thêm một tràng pháo tay nữa, phóng viên bấm nút chụp thật nhanh. Phương Khắc nắm lấy tay Tiêu Chiến đầy phấn khích, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Woo, Chiến ca, Nhất Bác ca, đã nhắc đến em, điều đó thực sự đáng giá. Em đã làm thân trâu ngựa trong nhiều năm nay ... "
Tiêu Chiến cũng mỉm cười, an ủi cậu một chút.
"Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người." Vương Nhất Bác dừng lại, nhìn Tiêu Chiến, đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến, máy quay cũng hướng về nơi anh nhìn, một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang.
"Nhiều năm như vậy, em nghĩ em vẫn còn nợ anh một lời tỏ tình long trọng. Cảm ơn anh đã nguyện ý ở bên em. Cảm ơn anh đã cùng em yêu say đắm, Tiêu Chiến."
Nhịp tim thăng trầm trong một ngày của Tiêu Chiến lúc này đã lên đến cực điểm, lúc này anh nhìn Vương Nhất Bác đầy hoài nghi, trong mắt còn lưu lại vệt nước vừa mới kích động.
Khán giả náo động, tất cả mọi người trên khán đài đều nhìn lại Tiêu Chiến, tiếng máy ảnh chớp chìm trong tiếng hít thở.
Vào mùa hè năm năm trước, cả hai đã trở nên nổi tiếng với một bộ phim, trở thành các tiểu sinh lưu lượng, fan couple cũng trở nên rất đông, nhưng một thời gian ngắn sau đó, Tiêu Chiến lại tuyên bố lui vòng. Vậy mà hôm nay, hai người lại cùng một khung hình trong bộ dạng này, quả thực là chấn động.
Tiêu Chiến bình tĩnh lại, không còn né tránh nữa, anh tháo khẩu trang ra, quay lại cười dịu dàng với Vương Nhất Bác.
Trong biển người, ánh sáng và bóng tối tán loạn, trong mắt hai người chỉ nhìn thấy nhau.
Nếu có thể được thế giới cho phép, hãy mở lòng một lần, đứng ở nơi danh dự, gọi lớn tên người mình yêu.
Vương Nhất Bác đã từng nhìn thấy một câu nói như vậy, lúc đó tình cảm như vậy cũng không nhận ra, Tiêu Chiến đã không ở bên cạnh hắn.
Bây giờ không có ngăn cản, không có phản đối, Tiêu Chiến đang đứng ở trước mắt hắn, cảm xúc trong mắt nồng đậm khiến hắn cảm thấy mình đã yêu đến cuối đời.
Khán giả hỗn loạn trong giây lát, sau đó là một làn sóng vỗ tay, kéo dài liên tục.
Sau buổi lễ, Vương Nhất Bác trở lại hành lang phòng nghỉ, Tiêu Chiến chạy tới, hung hăng ôm lấy hắn.
Vương Nhất Bác không nói lời nào, hôn môi Tiêu Chiến một cách trìu mến, hắn nguyện ý đắm chìm trong ánh mắt diễm lệ của Tiêu Chiến, cũng giống như mùa hè năm đó, hắn đã mê đắm nụ cười của anh.
— Hoàn chính văn—
Hoàn rồi các cô ạ. Phiên ngoại có xôi thịt, là kiểu xôi thịt cosplay có sextoy, cô nào không thích xôi thịt quá có thể dừng ở đây được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro