3.

Cư nhiên đêm đó không có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Chiến vô cùng mệt mỏi, anh cũng không có ý thức chào hỏi khách, tắm rửa uống giải rượu xong liền ngủ thiếp đi đến rạng sáng, vừa tỉnh dậy liền bắt gặp ánh mắt màu hổ phách của Vương Nhất Bác.

"Em dậy lúc nào vậy?" Tiêu Chiến có chút giật mình, âm thanh còn hơi bối rối.

Vương Nhất Bác giọng điệu đều đều: "Một giờ trước."

"Vậy thì tại sao ... sao ..." Làm sao còn chưa chịu rời giường.

Tiêu Chiến choáng váng, anh đã sống hơn 30 năm, như thế nào lúc gặp Vương Nhất Bác lời nói lại trở nên không rõ ràng.

Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi: " Chiến ca, đêm qua anh đạp chăn, ngủ ngáy, nói mớ, ngủ rất không ngon." Hắn liếc nhìn vẻ mặt hoài nghi của Tiêu Chiến, "Anh ngủ không ngoan."

Lúc đầu Tiêu Chiến thực sự bị lừa, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Vương Nhất Bác, anh mới bước xuống giường, giọng điệu bất lực: "Em tốt xấu gì cũng đã giành giải Ảnh đế, không hiểu sao kỹ năng diễn xuất vẫn tệ như vậy. Hay là giải Ảnh đế bây giờ tiêu chuẩn thấp? "

Vương Nhất Bác ngước mắt lên, bóng lưng của Tiêu Chiến lọt vào mắt hắn. Sau bao nhiêu năm, Tiêu Chiến đã gầy đi rất nhiều, có vẻ gầy hơn so với thời đóng chung. Hắn muốn hỏi Tiêu Chiến xem những năm tháng qua anh thế nào, nhưng hắn lại thấy sự quan tâm hiện tại của hắn là vô nghĩa.

Vương Nhất Bác mặc sức suy nghĩ, Tiêu Chiến đã đi rửa mặt, tóc trên trán có chút ướt, nằm trên trán mềm mại, trong mắt mang theo ý cười.

"Đi rửa mặt đi, lát nữa chúng ta ăn cơm."

"Được."

Bữa sáng do Tử Tân chuẩn bị, mì Tô Châu ăn kèm với nước lèo trắng, một nắm mì màu bạc mịn nằm dưới đáy bát, một thìa súp trắng trong, bên trên là hai hoặc ba lát mỏng Thịt bò, với một chút hành lá. Thật là ngon miệng.

Vương Nhất Bác rất ít khi ăn sáng một cách nghiêm túc vì công việc, bây giờ ăn một bát mì mà bụng đang đói cồn cào dần nóng lên.

Tử Tân đang có tâm trạng rất tốt, dù sao thì việc một Ảnh đế ngồi ở nhà riêng của mình ăn sáng thật sự rất cao hứng. Vương Nhất Bác biết Tử Tân chỉ là em họ của Tiêu Chiến, hắn trở nên vui hơn rất nhiều, thậm chí một số câu hỏi nhàm chán của cô nhóc có thể giữ vững tinh thần trả lời hai ba câu.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác ra ngoài, trời đã nhá nhem tối, đèn trên đường sáng lên màu vàng ấm áp.

Lẽ ra có thể đi ra ngoài sớm hơn, không ngờ tối hôm qua đoàn người mang bao lớn bao nhỏ xuống xin lỗi, Tiêu Chiến đoán là Vương Nhất Bác đứng sau thế lực liền cảm thấy yên tâm, để cho Tiểu Trịnh oanh tạc họ với một khuôn mặt lạnh lùng. Chân trước giải quyết xong mớ hỗn độn này, chân sau đã nhận ngay đơn đặt hàng, ngồi uống đến lâu đến mức trà cũng không còn vị, khách hàng mới rời đi.

Bị lạnh nhạt một ngày, Vương Nhất Bác cũng không tức giận, cười hỏi Tiêu Chiến khi nào thì đưa mình đi mua sắm. Tiêu Chiến không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa vị khách quý giá này đi du ngoạn sông Tô Châu vào ban đêm.

Thân phận của Vương Nhất Bác rất đặc biệt, Tiêu Chiến đã thuê một chiếc thuyền nhỏ một mình. Bên trong tàu là một cabin riêng biệt với những chiếc bàn cổ bằng gỗ gụ, cửa sổ chạm trổ hoa mận, rèm cửa lộ ra, bên ngoài có thể nhìn thấy những bóng sáng rực rỡ đầy màu sắc bên ngoài rất sinh động.

Vương Nhất Bác cởi khẩu trang khi vào trong khoang, đầu tóc còn chưa vuốt, tóc dài trên trán xõa ra trước mắt, khiến người ta khó thấy được cảm xúc của hắn. Mấy ngày nay Vương Nhất Bác thường xuyên xuất hiện ở trước mặt anh, Tiêu Chiến mơ hồ cảm giác được hắn định làm gì, nhưng là không rõ lắm.

Tiêu Chiến không nói, Vương Nhất Bác không cảm thấy xấu hổ. Ở bên hắn luôn khiến người khác xấu hổ. Tiêu Chiến cũng không phải người khác, vẫn có thể từ từ rót trà Vương Nhất Bác ngắm cảnh ven sông, người qua lại bên bờ như nhìn hoa trong sương, mơ hồ.

"Em thực sự đến đây du lịch?"

Vương Nhất Bác lặng lẽ gật đầu.

Tiêu Chiến cong mắt.

"Cách đi nghỉ này thực sự không phải như em sẽ chọn. Anh tưởng em lái mô tô hay gì đó. Ôi chao, tới giờ em vẫn lái mô tô à?"

Vương Nhất Bác trầm mặc: "Đã lâu rồi ... Trước đây em bận quá, công ty cũng không cho lái. Sau đó em mở phòng làm việc riêng, có thời gian, nhưng em không muốn đụng đến nữa."

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác biểu lộ cô đơn, Tiêu Chiến tưởng thời gian sẽ xóa nhòa mọi tình cảm, nhưng anh vẫn cảm thấy đau khổ. Suy cho cùng, mô tô là tình yêu quyết định thuở ban đầu của thiếu niên trước mặt, thời điểm hắn bỏ qua mô tô chắc hẳn đã rất khổ sở.

" Chiến ca, lúc anh đi vắng, em không nói gì cả." Người trước mặt anh hình như là một thiếu niên vào mùa hè năm đó, khi bị uỷ khuất, chạy đến chỗ Tiêu Chiến, với đôi mắt đỏ hoe cầu an ủi, cần nghe Tiêu Chiến nói một câu cún con mới bỏ qua.

Nhưng năm tháng cuối cùng cũng trôi đi, chiếc đèn tinh xảo có tám báu vật trong con tàu đã in hình khuôn mặt của Vương Nhất Bác, biểu cảm của hắn đã khác trước rất nhiều.

Tiêu Chiến lại bình tĩnh trở lại: "Nhất Bác, em hiện tại đã trưởng thành, ở trong vòng này làm tốt lắm, cho nên không cần nói cho anh biết nữa."

Vương Nhất Bác rõ ràng bị những lời này làm cho kích động, đột nhiên nghiêng người về phía trước, hơi thở nóng rực phả vào mặt Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác cao giọng, trong mắt tràn đầy lửa giận, "Anh đang cố ý vẽ một đường rõ ràng với em sao!"

Tiêu Chiến không khó chịu với động tác đột ngột của Vương Nhất Bác, vẫn mỉm cười: "Nhất Bác, em muốn gì? Hiện tại không ổn sao? Em muốn tình hình trở nên tồi tệ hơn sao?"

Vương Nhất Bác không thể chịu được vẻ mặt luôn bình tĩnh của Tiêu Chiến, hạ quyết tâm kéo tay Tiêu Chiến lại, chuẩn xác đè anh xuống. Quả nhiên, Tiêu Chiến người mềm nhũn ngã vào vòng tay của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhìn lên, đôi mắt của anh mù mờ như không thể tin được.

"Em đang làm gì thế!"

Tiêu Chiến mất bình tĩnh, Vương Nhất Bác đắc ý, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, như là ủ một hồi lâu, Vương Nhất Bác nói: "Tiêu Chiến, em hối hận rồi."

Chỉ là một câu nói, nhưng lại đã lưu chuyển rất lâu trong con thuyền gỗ nhỏ, khiến suy nghĩ của Tiêu Chiến vỡ vụn.

"Em hối hận điều gì?"

Vương Nhất Bác khó khăn nói: "Bốn năm trước anh gặp chuyện không may, thời điểm đó em không thể cùng anh ở bên cạnh, khi đó biết rõ anh tình cảnh khó khăn còn nổi giận với anh. Còn có... nụ hôn kia... cự tuyệt anh...."

Lời nói này xác thực tàn nhẫn, không chút lưu tình mà đem rút con dao giấu trong cốt nhục của Tiêu Chiến ra, huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa. Tiêu Chiến tưởng mấy năm qua anh đã tốt lên, nhưng không ngờ anh chỉ là giấu tai đi trộm chuông, lừa mình dối người.

Sau vài giây, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tìm về đầu lưỡi của mình, khẽ dời đi, né tránh Vương Nhất Bác: "Em không cần phải tự trách mình, đó không phải là lỗi của em, anh cũng không trách em. Hồi đó, ... là anh... anh hồ đồ, nhưng may mắn là em rất rõ ràng, nếu không đã làm trở ngại cho em. "

Vương Nhất Bác vẻ mặt ngưng trệ, lo lắng giải thích: "Tiêu Chiến, em không thích nam nhân, nhưng nếu người đó là anh, em nghĩ là em thích."

Tiêu Chiến trầm mặc chốc lát, tấm lưới thủy tinh trong suốt in hằn gợn sóng của nước sông, người đàn ông trước mặt vốn rất thần thái dưới ánh đèn sân khấu, lúc này lại xuống trần gian, phủi bụi, hạ thế nói với anh, nếu người đó là anh, em nghĩ là em thích.

Tim có rung động, nhưng nhiều hơn là cảm xúc xấu hổ.

"Nhất Bác, đã quá muộn rồi." Tiêu Chiến cười buồn, nước trong mắt như ngọc vỡ ra, "Anh không cần thích như vậy. Anh hài lòng với tình trạng cuộc sống hiện tại, anh không muốn bất cứ điều gì khác... "

Vương Nhất Bác có chút lo lắng, ôm chặt lấy vai Tiêu Chiến, như để truyền tâm tình của mình cho anh.

"Em biết là muộn rồi ... Em xin lỗi, Chiến ca, em đã nghĩ rõ ràng rồi, anh có thể suy nghĩ lại một chút được không?"

Tiêu Chiến cười giận dữ, "Vương Nhất Bác, em thật có năng lực. Phải bốn năm mới tính ra được. Tại sao bốn năm trôi qua, em lại cho rằng anh vẫn thích em!"

Vương Nhất Bác đột nhiên nản lòng, buông xiềng xích trên người Tiêu Chiến ra, vùi đầu nặng trĩu, trông rất đáng thương.

Tiêu Chiến dù sao cũng là bất đắc dĩ, Vương Nhất Bác luôn có khả năng khiến Tiêu Chiến cảm thấy mềm lòng. Tiêu Chiến thở dài, "Được rồi, em tuỳ hứng đủ rồi, trở về đi. Anh xem như chuyện hôm nay không xảy ra. Lần sau em tới gặp anh, anh vẫn sẽ là ca ca của em."

Vương Nhất Bác vẻ mặt bi thương: "Anh không muốn em nữa?"

Tiêu Chiến trong lòng rất rối rắm, Vương Nhất Bác người này vẫn luôn nói những lời làm cho anh phiền muộn: "Em năm nay hai mươi sáu tuổi, không phải ba tuổi! Đừng giả bộ đáng thương với anh, anh không có để ý đâu!" Anh hít một hơi, dường như đang tự thuyết phục mình: "Tối qua em đến giúp, anh thật sự rất cảm động, nhưng cũng chỉ là cảm động thôi. Không còn gì nữa. Anh để em ở lại thật sự chỉ vì không có khách sạn, em có hiểu không? "

Tiêu Chiến chợt nghĩ, hỏi kinh hoàng: "Chuyện phòng khách sạn bị lộ là do em nói bừa?!"

Vương Nhất Bác im lặng không nói gì.

Tiêu Chiến rất đau lòng, Vương Nhất Bác như vậy mà lại nói dối để được ở lại!

Vương Nhất Bác rõ ràng không cảm thấy bị vạch trần lời nói dối đáng xấu hổ đến mức nào, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng ánh mắt như đang đắm chìm trong một cái ấm mật, hắn mệt mỏi vô cùng: "Tiêu Chiến, anh có thể từ chối, nhưng em sẽ không bỏ cuộc."

Âm thanh tiếng đèn trên thuyền vang lên màn đêm mù sương, trong lòng Tiêu Chiến rất cáu kỉnh, chỉ muốn ném tên phiền phức trước mặt xuống sông Tô Châu, rồi nhắm mắt làm ngơ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro