4.
Sau cùng, Tiêu Chiến không ném Vương Nhất Bác xuống sông, chủ yếu là vì anh không muốn nhìn thấy tin tức "Nam diễn viên đã giải nghệ ghen tị với Ảnh đế nên đã đẩy anh ta xuống sông".
Nhưng Tiêu Chiến đã sớm hối hận, lẽ ra đêm qua phải lập tức để Vương Nhất Bác chìm dưới đáy sông. Ngày hôm sau trời lại mưa phùn, Tiêu Chiến dậy sớm, vừa mở cửa sân, một đống hoa hồng đỏ tràn vào, chất đống dưới chân Tiêu Chiến, trông như lửa thiêu.
Tiêu Chiến muốn ra ngoài xem tình huống gì, nhưng bị gai hoa hồng đâm phải. Giữa trưa, Tử Tân chuẩn bị bữa trưa, đột nhiên có một cuộc gọi nhận đồ ngoài mang đến, là lẩu Tứ Xuyên - Trùng Khánh chính hiệu, nhưng bao bì sơ sài, đồ ăn đều bị rò rỉ ra ngoài, Tiêu Chiến dọn một lúc lâu mới lau tẩy được vết dầu mỡ.
Giữa đêm, cuối cùng thủ phạm cũng xuất hiện, nói muốn ăn nhờ bữa tối. Tử Tân bị vẻ mặt tức giận này cuốn hút, hất tay lại bỏ thêm hai viên muối, mùi vị của bữa tối thật khó nói. Cuộc sống hỗn loạn như vậy kéo dài hai ngày, lúc Tiêu Chiến tính tình nóng nảy sắp bộc phát, cuối cùng Trần An cũng đến.
Trần An là người đại diện của Vương Nhất Bác, khi Vương Nhất Bác rời công ty cũ để thành lập hãng phim, cô đã đánh liều theo anh ra ngoài. Trong những năm qua, cô đã hao tổn tâm trí trải đường, không có công lao cũng có khổ lao. Vương Nhất Bác đột ngột đình công khiến Trần An tức giận xông vào studio của Tiêu Chiến, ở bậc cửa suýt vấp ngã.
"Vương Nhất Bác, em thật tuyệt vời, em không cần phải đóng phim nữa phải không? Em đột nhiên đến nơi này để làm gì đó! Em có biết điện thoại của chị sắp bị các nhà đầu tư làm cho nổ tung!" Trần An nói đến kích động, tay chỉ vào mũi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vô hình cau mày rồi nhẹ nhàng gạt tay Trần An ra. Trần An nổi giận lôi đình, khuôn mặt thanh tú biến sắc vì tức giận. Ngay lập tức khuôn mặt méo mó này quay về phía Tiêu Chiến, một vẻ khó tin bắt đầu hiện lên. "Đây không phải là ... Tiêu Chiến? Mấy năm nay không liên lạc sao?"
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác quan hệ tốt với Trần An, bọn họ đối với Trần An cũng có chút quen thuộc, nhưng hiện tại tình huống đã thay đổi, vấn đề của câu hỏi của Trần An cũng thay đổi, khiến Tiêu Chiến lúng túng không biết phải trả lời như thế nào.
"Em sẽ theo đuổi anh ấy." Vương Nhất Bác phá vỡ sự xấu hổ này lại ném ra một sự bối rối khác khiến Tiêu Chiến càng thêm xấu hổ.
Trần An rõ ràng không tin, tức giận nói: "Theo đuổi ai? Nói rõ một chút, chị muốn xem di sản từ biển nào xứng đáng cho em ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây, em còn không cần việc làm sao !? "Vương Nhất Bác im lặng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến.
Trần An mất một lúc lâu mới xác nhận được cô không bị thần kinh, cô hoảng sợ chỉ vào Tiêu Chiến, vẻ mặt run rẩy nói: "Em đang đuổi theo anh ấy sao?! Vương Nhất Bác! Em mấy năm nay an phận, không có tin đồn, em cho là chị quá nhàn rỗi sao? Bây giờ em nổi cơn sóng lớn muốn giết chị! Thật náo nhiệt, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bốn năm tình cũ chưa dứt!" Sau khi trút giận, Trần Anh trong lòng nghi ngờ:
"Nhưng không, hai người đã không liên lạc nhiều năm như vậy, hiện tại lại đột nhiên nói muốn theo đuổi người. "Trần Anh nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến muốn nói tiếp.
Sự xấu hổ và bất lực cùng tồn tại trong tâm trí Tiêu Chiến, anh cảm thấy chậu Hải Đường bên cạnh mình sẽ bị sức nóng của cơ thể đốt cháy, vì vậy anh đã hành động dứt khoát bỏ đi trước khi Trần An kịp nói ra bất cứ điều gì gây sốc.
Trần An không có phản ứng trước sự rời đi của Tiêu Chiến, day day lông mày, tận tình khuyên bảo: "Nói cho cùng bây giờ môi trường trong nước cũng thoải mái, đồng giới cũng không quá khắc nghiệt. Em cùng Tiêu Chiến là loại tình cảm đó chị không can thiệp. Chính em cũng là người có chủ ý, chị chính là hy vọng em có thể cẩn thận một chút, đừng để chuyện này bị làm to ra. " Trần An nhìn sang Vương Nhất Bác, ánh mắt của hắn đang dán theo bóng lưng vừa rời đi của Tiêu Chiến, Trần An đột nhiên cảm thấy được sự thuyết phục vừa rồi bị áp đảo, trong lòng đau nhói.
Cô hít một hơi thật sâu, giữ chặt lấy góc quần áo của Vương Nhất Bác tuyệt vọng cảnh cáo trong ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, em nghe cho kỹ. Sắp tới em không được phép công khai! Nếu em dám tiết lộ, chị sẽ từ chức ngay lập tức! Loại quan hệ xã hội này mà làm xuống chị sẽ tổn thọ mất mười tuổi! "
Vương Nhất Bác nhìn Trần An vô cảm, cho đến khi Trần An sởn cả tóc gáy, mới chậm rãi nói: "Chị sắp mãn kinh rồi à?" Trần An mới ba mươi lăm tuổi nôn ra một ngụm máu, quyết định ngay lập tức đi từ chức. Nhìn thấy Trần An đang trên đà suy sụp, Vương Nhất Bác liền sửa lại vẻ mặt nghiêm túc hứa: "Đừng lo lắng, em có cách sẽ không làm khó studio" Đột nhiên hắn lại cười khúc khích, "Hơn nữa, anh ấy còn chưa đồng ý. "
Trần An lúc này đã rũ bỏ được hai lần nổi da gà. Cô nghĩ trước đây cậu ấy là một đứa trẻ sống nội tâm ít nói, bây giờ cậu ấy giống như một con thú vậy.
Cùng hôm đó, Vương Nhất Bác bị Trần An xách đi, giả vờ trước mặt Tiêu Chiến trước khi rời đi bày ra vẻ tội nghiệp. Tiêu Chiến không thể làm gì được nên chỉ có thể bỏ chặn Wechat cùng số điện thoại.
Tử Tân mấy ngày nay đã nhìn ra manh mối của hai người họ. Vương Nhất Bác thực sự thích anh họ của mình, nhưng sau khi nghĩ lại, thấy rất lạ, dù sao mối quan hệ giữa hai người lúc đầu rất tốt, hơn nữa, anh họ của cô cũng rất tốt, không có chuyện không xứng.
Trong studio, Tiêu Chiến đang vẽ bản thảo thiết kế, đeo một cặp kính gọng vàng, xương mũi cao, anh cầm con chuột bằng một bàn tay khác ấn nhanh, nhận thấy ánh mắt của Tử Tân, không khỏi nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy? "
Tử Tân nghẹt thở tò mò, nghiêng người về phía Tiêu Chiến nói:" Anh họ, Vương Nhất Bác đang theo đuổi anh, phải không?"
Tiêu Chiến con ngươi chấn động, không nói nên lời. Tử Tân kết luận Tiêu Chiến không phủ nhận: "Buổi tối gửi hoa hồng, lẩu thập cẩm, nhất định phải ngủ với anh, nhất định là thích anh. Nhưng anh à, liệu anh có chấp nhận hắn không?" Nếu anh chấp nhận thì trời ơi, nhóm người xé cp của bọn anh chắc sẽ điên lên mất!
Tiêu Chiến cười cười, "Tử Tân, không đơn giản như vậy, hơn nữa, hiện tại một mình anh cũng không sao." Tử Tân có lẽ biết ý của Tiêu Chiến, cô không khỏi thất vọng. Cô nhìn lên thấy vẻ mặt của Tiêu Chiến, bình tĩnh thê lương, cũng không dám hỏi lại.
Tiêu Chiến cũng không còn tâm tư làm việc, trời về tối, mưa tạnh một lúc, trên bầu trời đêm xuất hiện một nửa vầng trăng khuyết, Tiêu Chiến nhớ lại mấy ngày qua, suy nghĩ mông lung, lúc đầu anh chăm chú lui về phía sau, định giấu mọi chuyện, nhưng Vương Nhất Bác này đã lâu như vậy, lại dám khiêu khích anh. Vậy thì ngay từ đầu ... tại sao không trực tiếp đáp ứng mình! Tiêu Chiến thở dài đi dạo trong sân nhiều lần, vẫn không thể xua đi sự phiền muộn của mình, tôi quay trở lại phòng, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, ngay khi mở cửa xe, nhận được điện thoại từ Uông Trác Thành "Vương Nhất Bác có tìm anh không? "
Uông Trác Thành thẳng vào vấn đề, Tiêu Chiến không có ý định che giấu, trầm giọng đáp lại "Ừ".
Uông Trác Thành quản lý biểu hiện trên điện thoại hoàn toàn mất kiểm soát: "Không phải lúc đầu hắn không thích đàn ông sao! Có thời gian còn tránh mặt anh sao! Tại sao, bốn năm sau, hắn lại thay đổi xu hướng tính dục! Tiêu Chiến, anh nên tỉnh táo lại, còn chưa nói lý do rút lui, bởi vì hắn bốn năm qua không liên lạc với anh, anh không nên tha thứ cho hắn! "
Tiêu Chiến dựa vào thùng xe, ánh mắt nhìn vào khoảng không hồi lâu mới lên tiếng: "Thế nhưng anh cho đến bây giờ cũng không trách cậu ấy".
Sự im lặng đột ngột của Tiêu Chiến khiến Uông Trác Thành xúc động, Tiêu Chiến đã có một quãng thời gian tồi tệ khi về lui vòng, cát bụi rơi xuống từ Quang Hoa cao nhất, anh khi đó tinh thần hoảng hốt, trắng đêm mất ngủ, cả ngày dựa vào thuốc ức chế. Là bằng hữu tốt của Tiêu Chiến, Uông Trác Thành thực sự không muốn Tiêu Chiến trở lại trạng thái đó. "Tiêu Chiến, đừng nên hồ đồ, thực sự." Uông Trác Thành gần như cầu khẩn.
Tiêu Chiến bật cười thành tiếng, "Đừng lo lắng, ở tuổi này anh sẽ không hồ đồ." Giọng điệu của Tiêu Chiến quá thoải mái, khiến Uông Trác Thành thả lỏng tâm trí một chút, nhưng không thể không quan tâm, hỏi thêm: "Gần đây còn có tim đập nhanh không? Ngủ ngon không?" Tiêu Chiến xuống xe, xoay chìa khóa khởi động: "Đã sớm ổn rồi, Trác Thành, đừng căng thẳng quá."
"Anh đi ra ngoài à?" Uông Trác Thành nghe thấy tiếng phanh xe, hỏi.
" Ừ ra ngoài hóng gió thôi."
Uông Trác Thành ghen tị: "Tiêu Chiến, có đôi khi em ghen tị với anh. Ngày nào được đi đây đi đó. Còn em chỉ hận một ngày không có 48h để làm việc."
Tiêu Chiến không quan tâm. "Em hủy hợp đồng đi, studio của anh thiếu người gác cổng".
"Khỏi" Uông Trác Thành tức giận. "Khuôn mặt của em chỉ đáng làm người gác cổng!?"
Tiêu Chiến ngập ngừng hỏi: "Sao, hay là đến đến tưới hoa? Anh vừa mới mua vài chậu hoa mới. Rất đắt. Em tới chăm sóc chúng. Tuyệt đối không quy ra tiền".
" Cút đi."
Hai người cứ như vậy mà cười, quang cảnh dường như đã trở lại mùa hè năm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro