6.
Mới đăng lên Weibo được hai phút đã bùng nổ mấy nghìn lượt tìm kiếm, ba chữ Vương Nhất Bác được liệt vào nhau liên tiếp, khá là ngoạn mục.
Gần như cùng lúc đó, Trần An gọi tới. Mục tiêu của Vương Nhất Bác đã đạt được, lúc tâm trạng nguôi ngoai rồi, hắn kiên nhẫn lắng nghe Trần An quở trách.
Vương Nhất Bác đã làm điều này thật ra là ngoài dự tính. Những năm nay danh tiếng của hắn cao như vậy, có không ít người muốn cọ nhiệt, nhưng Triệu Khả Khả bị vả mặt trực tiếp như vậy là lần đầu.
Phần lớn dư luận đều đứng về phía Vương Nhất Bác, hắn không phải là tiểu sinh lưu lượng, không cần dựa vào fan của bạn gái để ăn, thay vào đó, cách hành xử như thế này đã mang đến cho hắn rất nhiều fan, thậm chí có cả những blogger lớn đăng một số bài phân tích, bảo vệ hắn.
Nhiều năm trôi qua, Vương Nhất Bác vẫn không hổ là hắn.
Tình hình tốt hơn nhiều so với dự kiến, Trần An không nói được gì, liền đơn giản mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tiêu Chiến thức dậy sau khi ngủ hơn một giờ, đã gần đến giờ ăn tối. Hôm qua quá bận rộn, mọi người đều kiệt sức, Tiêu Chiến không để Tử Tân nấu ăn, gọi đồ ăn mang về cho mọi người, anh ngồi ở văn phòng ung dung lắc lắc lướt điện thoại.
Anh nhớ tới vừa rồi Vương Nhất Bác gọi điện thoại trong lúc nửa mê nửa tỉnh, còn nói một đống chuyện không liên quan, anh sinh nghi nên kiểm tra Weibo.
Vừa rồi trên Weibo, mấy lượt tìm kiếm hot đầu tiên đều là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ấn tượng, bấm vào xem, hoàn toàn không nói nên lời.
Gió xuân ấm áp thổi tới, quấn lấy hoa dương trắng nõn, trên người anh ngẫu nhiên rơi vài cái, rõ ràng là vật nhỏ nhẹ, nhưng Tiêu Chiến lại cảm giác được hơi thở dồn dập.
Chính xác thì Vương Nhất Bác đến cuối cùng là muốn làm gì? Thời gian này sắp khai máy, hắn bận như vậy, không thể sắp xếp công việc đi tìm Tiêu Chiến, một ngày nhắn cho anh không biết bao nhiêu tin, Tiêu Chiến trước giờ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nhưng anh vẫn đáp lịch sự.
Hai tuần sau, "Hành trình trở về" được khởi chiếu tại Vô Tích. Nữ thứ thật sự đã đổi thành người khác, nam thứ là Uông Trác Thành, Vương Nhất Bác khá bất ngờ, sau khi Tiêu Chiến lui vòng, Uông Trác Thành hầu như không liên lạc với hắn, bây giờ có thể hợp tác trở lại là điều bất ngờ.
Phim "Hành Trình Trở Về" là bộ phim có bối cảnh ở thời Trung Hoa Dân Quốc, miêu tả cuộc đời của Liêu Tùng Song, một thanh niên từ nước ngoài trở về, dung mạo vô song, từ trên đỉnh cao chịu thất bại của nhân sinh cuộc sống, sự thất bại đó chính là ẩn dụ cho tình thế khó lường của thời đại. Đạo diễn Lâm Khải Đông đặt mục tiêu đoạt giải nên đã kiểm soát rất gắt gao, Vương Nhất Bác hầu như không có thời gian lẻn đến gặp Tiêu Chiến ở Tô Châu, chỉ cách đó vài chục cây số, hắn hối hận không thôi.
Tiêu Chiến cũng rất lo lắng. Mấy năm nay anh và Uông Trác Thành rất ít gặp nhau vì công việc, Uông Trác Thành rất ít khi đến Vô Tích đóng phim, Tiêu Chiến muốn đến đoàn phim tham ban, nhưng vì sự có mặt của Vương Nhất Bác nên anh quyết định không đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, những ngày mưa liên tục cũng kết thúc, chim cúc cu trong sân Tiêu Chiến cảm tạ, hoa mộc lan nở rộ, tháng năm tỏa hương hoa.
Tiêu Chiến hôm đó đang chỉ vào bản thảo thiết kế của Tử Tân, nghĩ vai trò của Uông Trác Thành mấy ngày nay không quan trọng, có thể rủ y về nhà ăn cơm, không ngờ lại nhận được điện thoại từ trợ lý, đầu dây bên kia kinh hãi, giờ run run kể lại toàn bộ sự việc.
Uông Trác Thành quay cảnh cháy sáng nay, ban quản lý hiện trường không kiểm soát được lượng hóa chất, lửa bất ngờ bùng phát không thể dập tắt được, Uông Trác Thành bị bỏng nặng toàn bộ lưng đang trên đường đến bệnh viện.
Tiêu Chiến cũng lo lắng, nhưng anh phải ổn định cảm xúc của cô trợ lý. Anh bình tĩnh hỏi cô bé đã thông báo cho người đại diện chưa, cô bé vừa khóc vừa nói là có, nhưng cô không yên tâm nên đã gọi điện cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hiểu ra, sau vài câu trấn an, anh đến gara lái xe. Sau hơn một giờ, xe của Tiêu Chiến đã đậu ở bãi đậu xe của bệnh viện, anh lần theo địa chỉ thì tìm được Uông Trác Thành .
Vết thương ở lưng của Uông Trác Thành đã được điều trị tại bệnh viện. May mắn thay, quần áo y mặc lúc đó rất dày, vết bỏng không quá nặng như mọi người nghĩ.
Nhìn thấy Tiêu Chiến đi tới, Uông Trác Thành tưởng đứng lên chào hỏi nhưng sau lưng lại dính vào vết thương, cả người thở hổn hển vì đau.
Bất lực, Tiêu Chiến vội vàng đỡ hắn ngồi xuống, tức giận nói: "Em hiện tại cũng không biết em là bị thương?"
Uông Trác Thành không quan tâm, mở miệng cười, "Bị thương nhỏ, anh lo lắng quá, này, anh không nghĩ là em chết chắc rồi đạp ga chạy vượt đèn đỏ trên đường đó chứ?"
Tiêu Chiến trợn tròn mắt ngay lập tức, "Em đóng quá nhiều phim truyền hình thần tượng rồi. Anh là một công dân tốt, tuân thủ các quy định của pháp luật."
Uông Trác Thành thất vọng mắng: "Mẹ kiếp Tiêu Chiến! Anh không quan tâm em chút nào!"
Kỳ thật vừa rồi Tiêu Chiến thực lo lắng, bây giờ Uông Trác Thành không sao, trong lòng như thả xuống, liền kéo ghế ngồi ở bên giường tán gẫu.
"Có phóng viên nào biết chuyện này không? Có paparazzi theo dõi em đến bệnh viện không?"
Uông Trác Thành lắc đầu: "Đạo diễn Lâm luôn không thích cường điệu trong quá trình quay phim. Lần này mọi người trong hành trình của Vô Tích đều được bảo mật, thế giới bên ngoài không hề hay biết."
Tiêu Chiến gật đầu, vừa muốn hỏi thêm cái gì, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài. Lâm Khải Đông đi trước, Vương Nhất Bác theo sau, có lẽ là do tai nạn quá đột ngột, hắn không kịp thay quần áo, nhìn rất hấp dẫn.
Hai người đang nói chuyện, thấy có người đến liền im lặng.
Lâm Khải Đông biết Tiêu Chiến. Hồi đó lui vòng có nhiều rắc rối, ba ngày nằm trên hot search, muốn không biết cũng khó.
Đạo diễn đến, Tiêu Chiến không dám ngồi xuống. Anh vội vàng đứng dậy kê ghế cho Lâm Khải Đông, Lâm Khải Đông xua tay, cười nói với Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến ... đã lâu không gặp."
Tiêu Chiến khiêm tốn cười đáp lại: "Vâng, đạo diễn Lâm, đã lâu không gặp."
Lâm Khải Đông vỗ vỗ Tiêu Chiến bờ vai, ôn hòa nói: "Thật đáng tiếc khi đó, cậu là một hạt giống tốt."
Tiêu Chiến không quan tâm, anh vẫn cười, "Đạo diễn Lâm quá khen rồi."
Nói xong vẫn vô thức liếc nhìn Vương Nhất Bác, nhưng lại đụng trúng ánh mắt nhìn thẳng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lộ ra vẻ rụt rè ngay lập tức, cũng không biết phải quay mắt đi đâu.
Lâm Khải Đông đến xem vết thương của Uông Trác Thành, thở phào, thấy vết thương không nghiêm trọng, lúc này có một cuộc gọi đến, liền bảo Vương Nhất Bác rời đi trước.
Nhìn thấy Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến hơi buông lỏng dây đàn, lông mày giãn ra, thẳng thừng dứt lời với Uông Trác Thành một lần nữa.
Dù sao thì Uông Trác Thành cũng bị ốm cần nghỉ ngơi, Tiêu Chiến nói chuyện với y một lúc rồi rời đi, hứa lần sau sẽ đến thăm.
Uông Trác Thành nghiêm túc cảnh cáo không nên tới nữa, gặp Vương Nhất Bác không đáng giá, Tiêu Chiến cười nói, cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Trên đường đi xuống, Tiêu Chiến đã đến bãi đậu xe, vừa định mở cửa, một bàn tay thô bạo đã giữ lấy cánh tay của anh. Tiêu Chiến sửng sốt, mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang mím chặt môi.
"Chiến ca, anh hận em vậy sao, gặp mặt còn không muốn nói một câu chào hỏi?"
Tiêu Chiến thầm thở dài trong lòng: "Nhất Bác , anh không ghét bỏ em, nhưng là anh không thể lại gần em như trước..."
Trái tim Vương Nhất Bác nóng đến khó chịu, từng đám lửa bùng lên thiêu cháy lý trí hắn, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến, nghiến răng nghiến lợi: "Uông Trác Thành kia sao lại đáng để anh quan tâm như vậy, em thì sao? Em có thể không nhận được một chút nào chú ý của anh?! "
Tiêu Chiến cảm thấy không hợp lý, người này như thế nào lại là một con ma trẻ con trước mặt: "Em cùng tổ với cậu ấy không biết cậu ấy bị bỏng sao! Vương Nhất Bác, em thật trẻ con, loại chuyện này cũng muốn so đo! Hơn nữa anh quan tâm ai là việc của anh, em không đủ tư cách khống chế anh! "
" Chiến ca, em cũng bị thương." Vương Nhất Bác đột nhiên trầm xuống, kiên định nhìn anh, trong mắt dày đặc nỗi buồn," Em cũng ở trong cảnh đó, em cũng bị bỏng."
Tiêu Chiến lập tức mềm nhũn khí thế, không tự chủ được nhìn Vương Nhất Bác toàn thân, vừa hỏi liền phát ra một tiếng run rẩy: "Đau ở chỗ nào?"
Vương Nhất Bác im lặng kéo chiếc áo sơ mi của mình lên, phủ một lớp băng gạc màu trắng quanh eo bụng, xung quanh có một vệt sáng màu đỏ nhạt.
Vương Nhất Bác đã ra mắt hơn mười năm, ít khi thể hiện sự yếu đuối nhất. Khi còn nhỏ, hắn một mình đến Seoul, Hàn Quốc để tới gần với ước mơ nhưng cũng thật nghiệt ngã. Trong phòng tập sáng sủa chật chội, hắn bị thương đau đến mức rơi nước mắt lại làm như một hòn đá rơi xuống biển lớn, không có bất kỳ điều gì bất ngờ. Sau đó, hắn dần học cách im lặng, hắn cũng hiểu thế giới bận rộn đến mức không ai lắng nghe câu chuyện của mình. Nhưng đối mặt với Tiêu Chiến, hắn luôn không thể có được sự trưởng thành tỉnh táo.
Tiêu Chiến vô thức đưa tay ra kiểm tra, nhưng lại cảm thấy thân mật quá mức, quan tâm cũng chỉ có thể nghẹn trong cổ họng.
"Ca ca, đau quá."
Vương Nhất Bác ủ rũ nói, đột nhiên dựa đầu vào bờ vai gầy yếu của Tiêu Chiến, giống như một chú chó lớn bị ủy khuất.
Tiêu Chiến nghĩ anh đã xây một bức tường không thể xuyên thủng giữa anh và Vương Nhất Bác, không ngờ tại đây lại muốn lung lay sụp đổ.
Cuối cùng, anh bất đắc dĩ ... Tiêu Chiến đầu hàng mà vuốt nhẹ lưng Vương Nhất Bác, như là an ủi.
Bãi đậu xe dưới lòng đất sáng mờ, không khí như xám xịt khiến nó càng trở nên hư ảo.
Đột nhiên, đôi mắt của Tiêu Chiến bị một bàn tay che lại, hoàn toàn mất đi ánh sáng. Trong một giây tiếp theo, cằm bị nâng lên, một nụ hôn nhẹ nhàng nóng bỏng đã được in trên môi.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Nhất Bác hôn môi, nhưng là lần đầu tiên hắn hôn một người đàn ông, hắn không biết đôi môi của một người đàn ông lại mềm mại hấp dẫn đến vậy. Hắn có chút không chịu nổi, bắt đầu cắn khóe môi Tiêu Chiến mà hôn, chiếc lưỡi ẩm ướt mạnh mẽ cố gắng đẩy đôi môi đang khép chặt của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh táo, hất tay đẩy Vương Nhất Bác ra, dựa vào xe mà thở hổn hển. Vương Nhất Bác bị đẩy lui, điều chỉnh ổn định một chút, nhướng mắt nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến từ cổ đến gò má đỏ bừng, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, hơi thở dồn dập, dường như sắp suy sụp.
-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro