9.

Tiêu Chiến lần theo địa chỉ mà Trần An đưa, tìm đến khách sạn, cửa phòng mở ra, dường như Phương Khắc đã nhìn thấy một vị cứu tinh, gặp Tiêu Chiến cậu suýt nữa phát khóc. 

Những tấm rèm trong nhà được che dày đặc buồn tẻ. Vừa mới Tiêu Chiến bước vào, mùi rượu nồng nặc xộc lên mặt, vô thức nhíu mày: "Cậu ấy còn uống rượu à?" Phương Khắc lảm nhảm: "Vâng, hôm qua Vương ca gọi một hàng rượu. Sáng nay em vào giao đồ ăn sáng thì thấy anh ấy uống rượu say, sốt quá, em muốn đưa đi bệnh viện, anh ấy không muốn em cũng không dám làm trái ý ".

Tiêu Chiến im lặng, khi anh bước đến giường, Vương Nhất Bác đang ngủ, vùi đầu trong chăn bông trắng  mềm. Tiêu Chiến mở chăn bông ra một chút, không khí bên ngoài tràn vào, Vương Nhất Bác giữa lông mày nhăn lại một vết sâu, mặt nóng bừng bừng. Tiêu Chiến đưa tay sờ trán, nhiệt độ nóng bỏng gần như làm tan chảy lòng bàn tay.  Tiêu Chiến lo lắng quay đầu lại hỏi: "Đã đo nhiệt độ chưa?"

Phương Khắc lúc đó mới có thể than thở:" Còn chưa. Anh ấy không để em di chuyển, em vừa chạm vào trán thì bị đuổi ra khỏi giường." Nói xong, cậu đi qua hộp đưa nhiệt kế cho Tiêu Chiến, ngập ngừng nói: "Hay là? Anh thử xem."

Tiêu Chiến đưa tay ra cầm lấy, định kéo Vương Nhất Bác lên, nhưng Vương Nhất Bác đã vô thức đẩy ra."Đừng làm phiền tôi ..."

Bất lực, Tiêu Chiến dựa vào giường lay vai Vương Nhất Bác, giọng điệu nhẹ hẳn lên: "Nhất Bác, tỉnh đi, em phát sốt rồi."

Vương Nhất Bác nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhăn mặt suy nghĩ, mắt vẫn nhắm chặt, khàn giọng nói: "Chiến ca?"

"Ừm." Vương Nhất Bác dường như không tin, hắn sững người một lúc, mơ hồ  buồn bã: "Không, Chiến ca không muốn em nữa."

Trái tim của Tiêu Chiến căng phồng đến mức cảm thấy đau, muốn thuyết phục Vương Nhất Bác, lại phát hiện giọng nói của mình đang run lên. "Không, em mở mắt ra nhìn xem. "

Vương Nhất Bác mím chặt môi, như dùng hết sức mở mắt. Cuối cùng cũng mở mắt ra, Tiêu Chiến ngồi xổm ở đầu giường ngược sáng, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhuốm màu trong suốt. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến sâu như thể bị mê hoặc, không thể chớp mắt lần nữa cho đến khi đôi mắt của hắn không thể bị kích thích bởi ánh sáng, chảy ra những vệt nước sinh lý. Tiêu Chiến thở dài, lấy tay lau nước mắt của Vương Nhất Bác, nhẹ giọng dụ dỗ, "Chúng ta ngồi dậy đo nhiệt độ nhé?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn dán chặt vào anh, nhưng thân thể lại ngoan ngoãn cử động mà ngồi dựa vào đầu giường, ngoan ngoãn để Tiêu Chiến đặt nhiệt kế vào dưới nách, còn chủ động siết chặt cánh tay anh, cuối cùng hắn cũng nhấc lên. Đầu bù tóc rối, hắn nhìn Tiêu Chiến đầy mong đợi.

Tiêu Chiến bất lực, thấp giọng khen ngợi: "Nhất Bác giỏi quá."

Phương Khắc triệt để cạn lời. Cậu đi theo Vương Nhất Bác lâu như vậy luôn thấy hắn trầm ổn bướng bỉnh, lần đầu thấy hắn như thế.

Bất quá, Tiêu Chiến thực sự rất đẹp trai, xương cốt khí chất siêu phàm, một đôi mắt phượng rất hoàn hảo, có chút đỏ thẫm nhàn nhạt, nghiêm túc nhìn người, ánh sáng lưu loát, phảng phất mượn sức lãng mạn, có thể coi là cậu đã nhìn thấy hầu hết người trong làng giải trí, thật sự không có nhiều người được như Tiêu Chiến, chả trách Vương Nhất Bác bị mê đến chết.

Phương Khắc đang suy nghĩ miên man, chợt nghe Tiêu Chiến hỏi nhỏ: "Anh Phương, có thể giúp tôi kiểm tra nhiệt độ được không?" Nói xong, anh lúng túng giải thích: "Tôi hơi bị cận. Vừa xuống xe tôi đã tháo kính ra, cất vào xe, giờ tôi không nhìn rõ nữa." 

Đương nhiên Phương Khắc nói không sao cả, sau khi kiểm tra hai lần, cậu nói cho Tiêu Chiến biết nhiệt độ.  Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến đột nhiên trầm xuống, anh quay lại vỗ nhẹ vào mặt Vương Nhất Bác, "38,5⁰, Vương Nhất Bác, đứng dậy đi bệnh viện."

Vương Nhất Bác cố chấp lắc đầu: "Không đi bệnh viện. "cầm lấy tay Tiêu Chiến đang để trên mặt, nặng nề mà nắm trong lòng bàn tay. 

Vương Nhất Bác đang phát sốt, lòng bàn tay nóng ran, Tiêu Chiến đã sớm định rút người ra, nhưng anh đã hết sức, không muốn so đo cùng người bệnh nên đành bỏ cuộc.

Anh cúi người lại gần, thuyết phục mà không chịu thua: "Em có biết em bị sốt không? Đừng tuỳ hứng."

Vương Nhất Bác không trả lời mà bướng bỉnh nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa. kiên nhẫn thương lượng với hắn: "Vậy thì anh sẽ mua thuốc cho em, được không?"

Vương Nhất Bác dường như bị kích thích. Bàn tay đang ôm Tiêu Chiến đột nhiên phát lực. Tiêu Chiến không để ý liền ngã vào người hắn. Tay Vương Nhất Bác ôm chặt lấy eo Tiêu Chiến, như muốn bọn họ càng dính chặt hơn nữa.

Tiêu Chiến hiển nhiên không ngờ Vương Nhất Bác lại có bộ dạng như vậy, khuôn mặt đỏ bừng triệt để, hơi thở nóng rực của Vương Nhất Bác phun lên mặt, anh cảm thấy mình cũng phát sốt. "Buông ra!" 

Vương Nhất Bác không nghe thấy, hắn dùng tay ôm trọn vào eo của Tiêu Chiến, ngây ngô nói: "Không!"

Tiêu Chiến sắp chết vì tức giận, nhưng anh không thể mất bình tĩnh với đồ ngốc này.  "Em sốt cao như vậy, không uống thuốc sao được. Ngoan, buông ra."

Vương Nhất Bác vùi đầu vào vai Tiêu Chiến, dụi chặt đôi môi không chút máu vào cổ anh, lẩm bẩm: "Nếu em buông ra, anh sẽ rời đi." Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói liền thay đổi: "Anh thật sự sẽ không đi."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút:" Không được."

Phương Khắc khó có thể ngồi yên, cậu đã nghi ngờ  hai người trên giường đã quên mất sự tồn tại của cậu, thậm chí cậu còn nghi ngờ nếu ở lại lâu hơn nữa có thể sẽ phải đánh một cảnh say đắm.  Để tránh tình huống bối rối, cậu quyết định dứt khoát: "Để em mua! Em đi!"

Sau đó Tiêu Chiến nhớ ra phía sau có người, anh khó khăn quay đầu lại, đối phương mỉm cười hối lỗi: "Vậy thì phiền cậu."

Phương Khắc mua thuốc về. Định mở cửa lại thấy nội tâm đấu tranh, sợ khi mở cửa sẽ thấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em nên đưa tay ấn nắm cửa đang run rẩy. Bất quá, sự thật là cậu đã nghĩ nhiều rồi, hai người đều vô cùng trong sáng, Tiêu Chiến ngồi ở bên giường, Vương Nhất Bác uống cháo trắng, tay cầm bát giữ nhiệt, ánh mắt tràn đầy ngọt ngào không rời Tiêu Chiến một khắc nào.

Đương nhiên cậu không muốn trở thành bóng đèn của ông chủ của mình nên cậu đưa thuốc tới, cảm ơn Tiêu Chiến rồi rời đi.

Tiêu Chiến nấu cháo hơn một tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác uống thuốc một cách nhu mì, Tiêu Chiến không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, đưa tay vỗ nhẹ vào gối, ra hiệu Vương Nhất Bác nằm xuống nghỉ ngơi đi. Đôi mắt đặc biệt đỏ vì sốt của Nhất Bác lúc này lộ ra dấu vết lo lắng: " Chiến ca, anh đi à?"

Tiêu Chiến nở nụ cười dịu dàng với Vương Nhất Bác, giơ điện thoại lên, trầm giọng nói: "Em lo việc của mình. Hiện tại anh sẽ không rời đi đâu. Em nhắm mắt nghỉ ngơi một lát."

Nhận được lời hứa, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nằm xuống, Tiêu Chiến nhét chăn bông êm ái, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại. Sau khi Tiêu Chiến giải thích công việc, chuẩn bị đi vào thì nhận được điện thoại của Trần An. Trần An xứng đáng là người đại diện huy chương vàng, cô và Tinh Hối đã có khoảng thời gian đệm ( kéo dài thời gian) một ngày, cô nhờ Tiêu Chiến chăm sóc Vương Nhất Bác, hết thảy mọi việc đợi buổi tối, sức khỏe của Vương Nhất Bác khá hơn một chút. 

Tiêu Chiến trả lời một cách thờ ơ. Cúp điện thoại xong, Tiêu Chiến trở về phòng. Căn phòng rất buồn tẻ, trên bàn có một dãy chai rượu rỗng, vài cái lăn xuống đất, Tiêu Chiến nhìn thấy, liền xắn tay áo bỏ hết vào thùng rác. Lấy một xấp khăn giấy lau mặt bàn.  Anh đứng dậy kiểm tra lại lần nữa, lại cảm thấy không hài lòng, tập tễnh đi vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhúng nước, nhẹ nhàng lau sạch mặt đất. 

Trong phòng vẫn còn có mùi rượu, Tiêu Chiến không dám mở cửa sổ, sợ Vương Nhất Bác đau đầu hơn, vì vậy anh mở cửa toilet, hy vọng có thể bay một ít mùi. 

Tiêu Chiến rất có kỹ năng. Anh thích làm việc nhà. Chỉ cần lặp lại một hành động nhất định có thể cho não bộ không gian rõ ràng để tự suy nghĩ. Ví dụ: bây giờ anh đang tự hỏi liệu mình có bị lừa dối bởi sự đáng thương của Vương Nhất Bác hay không.

Việc nhà nhanh chóng xong xuôi, suy nghĩ của Tiêu Chiến dừng lại, anh đứng dậy xem thân nhiệt Vương Nhất Bác, chưa kịp đưa tay ra thì Vương Nhất Bác đã mở to hai mắt đỏ ngầu.  Tiêu Chiến giật mình, "Sao em còn chưa ngủ?"

Vương Nhất Bác thật ra rất buồn ngủ, gằn từng chữ: "Anh đi đã lâu, em sợ anh sẽ rời đi." Vẻ mặt của Vương Nhất Bác rất gắng gượng, bình thường biểu cảm luồng khí rất mạnh, bộc lộ cảm giác lạnh lùng mà người lạ không nên đến gần. Lúc này, hắn trút bỏ mọi phòng bị  lặng lẽ nhìn anh, như thể hắn là đứa trẻ ngoan nhất trên đời. 

Tiêu Chiến nhẹ nhàng tiến lên thăm dò cái trán của đứa trẻ, nhưng nó vẫn còn rất nóng, trên mặt lập tức phủ một tầng lo lắng. "Còn nóng lắm, nhắm mắt ngủ say cho ra mồ hôi."

Nói xong, Tiêu Chiến liên tục hứa hẹn: "Anh thật sự sẽ không rời đi." Vương Nhất Bác cúi đầu không tin. 

Tiêu Chiến không nhịn được lấy ví tiền ra, lấy chứng minh thư, bỏ vào trong chăn bông. "Bây giờ cảm thấy an tâm chưa?"

Vương Nhất Bác lần mò dưới chăn bông hai lần, tìm thấy chứng minh thư của Tiêu Chiến, nắm lấy nó trong tay. Gần như ngay lập tức, hắn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Tiêu Chiến di chuyển một chiếc ghế ngồi xuống. Ghé ở lại đầu giường một lúc, cơn buồn ngủ cũng ập đến, thiếp đi trên giường lúc nào không biết, nắng trưa đầu hè hắt ánh sáng vào cửa kính khách sạn, bên ngoài đang có tiếng đồn thổi. Vậy mà nhân vật chính của câu chuyện đã có một đêm ngon giấc bên nhau ở góc này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro