Phiên Ngoại.
Vương Nhất Bác vừa về nhà, đã thấy Tiêu Chiến đang cuộn tròn trong chiếc áo ngủ, đọc sách trên ghế sô pha, ánh đèn rọi xuống cửa kính, ngoài trời lấm tấm sương mù, khuôn mặt anh tuấn lộng lẫy.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bước tới, nụ hôn gần đáp xuống nốt ruồi dưới môi, mài tới lui. Tiêu Chiến sửng sốt, đóng sách lại, chậm rãi nói: "Bo, em về rồi." Lời nói của Tiêu Chiến nhẹ nhàng, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy lời nói của anh như mật ngọt, giống như của mùa hè năm đó, cùng anh dính lấy.
Vương Nhất Bác cầm cuốn sách trong tay Tiêu Chiến đi, đôi môi nóng bỏng rơi xuống vành tai trắng nõn, hắn nói: "Em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh."
Sinh nhật đầu tiên của Tiêu Chiến sau khi họ ở bên nhau là ngày mai. Túi gấm nhẹ, Tiêu Chiến nhìn thấy món quà đỏ bừng mặt, anh nhẹ giọng khiển trách, "Vương Nhất Bác, em định giở trò gì? "
Vương Nhất Bác cười nhẹ," Đây là quà đặc biệt chuẩn bị cho anh, anh mau thử đi. "
Tiêu Chiến chắc chắn không chịu, bỏ sườn xám xuống, quay người trở về phòng ngủ. Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, nheo mắt uy hiếp: "Anh không mặc cũng được, nếu không mặc, ngày mai em sẽ khiến anh không thể xuống giường."
Vương Nhất Bác quả thật có thực lực này, Tiêu Chiến không dám mạo hiểm, bất đắc dĩ xách túi đi vào phòng ngủ. Tiêu Chiến chưa bao giờ mặc loại này, anh mồ hôi đầm đìa hồi lâu mới có thể mặc, sườn xám bó rất sát, ngay cả thân thể gầy yếu cũng có chút không thở nổi.
Tiêu Chiến vừa muốn đi ra ngoài liền phát hiện dưới đáy túi có một đôi giày cao gót màu trắng sứ. Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng ngủ, Vương Nhất Bác quay đầu lại, hơi thở trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
Tiêu Chiến trông gầy gò, mặc sườn xám đầy đặn, chân ra chân, mông ra mông, chân trắng hơn giày cao gót. Cũng có một chút của nhiệt huyết, con bướm bên cạnh bông hồng không thể bay. Đôi mắt anh cũng đa cảm, vừa rụt rè vừa nhìn Vương Nhất Bác đầy háo hức.
Vương Nhất Bác muốn nuốt chửng anh ngay lập tức, nhưng hắn vừa đi tới đã nâng cằm anh lên: "Anh tên gì?"
Tiêu Chiến trợn mắt mắng trong lòng, đành phải phối hợp với hắn:" Anh gọi em là Tiểu Chiến được rồi. "
Vương Nhất Bác một tay móc cổ anh, tay kia sao tóm lấy chân anh, đặt người vào trong chăn bông lụa trắng như trăng, khiến sườn xám càng thêm đỏ. Hắn nhìn Tiêu Chiến, không nói nữa, nhưng thấy Tiêu Chiến khóe mắt đỏ hoe, một lúc sau, hắn vỗ nhẹ vào bờ mông rất căng của Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Bao nhiêu tiền cho một đêm?"
Tiêu Chiến cũng có chút chơi đùa, đầu bắt đầu choáng váng, giống như thật sự là một cô bé mua da bán thịt ở tửu lâu, tuyến tính ồn ào nói: "Anh không muốn tiền."
Vương Nhất Bác đi vòng qua eo Tiêu Chiến rất ân cần. Vòng eo của anh cực kỳ mỏng cũng cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể gây ra vệt nước, tựa vào cổ anh, vô tình kích động anh: "Ừ, anh không cần tiền, có phải đã nhiều người dùng qua."
Tiêu Chiến rất tức giận, nhưng anh không chịu thua kém. Anh chuyển động đầu, di chuyển môi của mình sau tai của Vương Nhất Bác, nói cùng hơi thở," Không, chỉ dành cho lão công. " Tiêu Chiến hiển nhiên cảm thấy Vương Nhất Bác hô hấp nặng nề một vòng, vừa muốn lui ra ngoài, hai chân lại bị đè nén. Đôi chân như ngọc mở ra dán vào eo sườn xám, Vương Nhất Bác vén vải lên. Sườn xám bị xé toạc, Tiêu Chiến khẽ hét lên, "Đây là quà sinh nhật của anh."
Vương Nhất Bác cầm trên tay viên ngọc bích nephrite ấm áp, không quan tâm đến những thứ khác, nói: "Ngày mai em sẽ mua cho anh mười cái nữa, không, một trăm cái."
Da của Tiêu Chiến rất mềm mại, đôi chân dài của anh chiếu dưới ánh sáng rực rỡ, tựa hồ dưới ánh trăng giống như ngọc trong hồ, Vương Nhất Bác lòng bàn tay thô ráp không tự chủ, sờ sờ đầu từ cuối rồi đi đến động tiên hấp dẫn.
Hoa huyệt mềm nhũn phấn hồng nhàn nhạt sinh ra nông cạn, trong vòng hai giây lấy tay đè lên đầu, Tiêu Chiến run rẩy đứng lên, Vương Nhất Bác dùng ngón tay không ngừng tiến vào, vặn vẹo từng chút một. chút, phân lớp bên trong.
Bên trong dâng lên, tựa như đã rơi vào một cái nóng bỏng, làm cho người ta miễn cưỡng không nghĩ tới. Vương Nhất Bác lại đi đến đầu giường lấy chất bôi trơn, khi quay lại, trên tay hắn đã cầm trên tay một món đồ chơi nhỏ màu đỏ thẫm, chất lỏng pha lê đã nhúng qua nửa hông của anh. Một giọng nói trầm thấp, đầy giận: "Em làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai lần vào đỉnh hông anh, xoa dịu con ma nhỏ, đồng thời bật công tắc lên. Đồ chơi nhỏ đang nhảy không biết mệt trong lòng bàn tay hắn, giây tiếp theo liền xông vào đầm lầy ẩm ướt bị nuốt mất tầm mắt, Tiêu Chiến sợ hãi, trong lời nói có ẩm ướt, run rẩy hỏi: "Vương Nhất Bác, em bỏ vào cái gì? "
Vương Nhất Bác đã sử dụng điện thoại di động của mình để kích hoạt một thiết bị khác, nói," Đó chỉ là một món đồ chơi nhỏ. "
Tiêu Chiến không tin hắn, bàn tay mảnh khảnh móc ra sau định lấy ra, nhưng Vương Nhất Bác đã giữ tay anh anh. Rung động tinh tế giống như một dòng nước, đi khắp nơi, Tiêu Chiến toàn thân cong lại, bị khoái cảm làm cho một mắt đẫm lệ. Tiêu Chiến luôn xinh đẹp, anh đẹp nhất lúc này. Nước mắt chảy ra từ đuôi mắt, như cơn mưa nhàn nhạt rơi ở vùng núi xa, bàn tay mảnh khảnh của Vương Nhất Bác lau đi vệt nước, "Ca, sao khóc, không thoải mái sao?
Tiêu Chiến nắm lấy tay hắn, như nắm lấy khúc gỗ trôi trong nước, anh nói: "Em lấy ra rồi anh sẽ cho em, được không?" Vương Nhất Bác không hề động đậy mà lại đẩy món đồ chơi nhỏ vào trong vài phút, khiến Tiêu Chiến lại bắt đầu muốn khóc. "Không ổn. Hôm nay là sinh nhật của anh, có lý nào anh lại phải phục vụ em."
Vương Nhất Bác lại cúi xuống, lưu luyến mà hôn nóng bỏng, cuối cùng đáp xuống rừng cây thưa thớt ẩn nấp tiểu thú nhân hảo hảo, run rẩy bị câu dẫn. Vương Nhất Bác dùng sức nuốt lấy anh, người dưới thân hắn vặn vẹo, tiếng rên rỉ lại bị khóa chặt trong đôi môi hồng hào của hắn. Vương Nhất Bác bạo liệt một ngụm, nói: "Gọi lão công."
Tiêu Chiến giây trước ở trong lòng giận giữ, giây sau đã thoải mái đến mức ngậm chặt miệng, nhắm mắt lại như người điếc.
Vương Nhất Bác cảm thấy rõ ràng, đưa tay ra phía sau, không có việc gì liền nói: "Kêu một tiếng, em giúp anh lấy ra."
Tiêu Chiến mặt đỏ bừng, trên đầu ướt đẫm mồ hôi, tóc dính bết lại như bông hoa albizia trong khói, thu hải đường rơi nước sau cơn mưa. Anh choáng váng, sợ hãi với món đồ chơi nhỏ không biết mệt mỏi phía sau, miễn cưỡng gọi " Lão công".
Vương Nhất Bác nghe được rất hài lòng. Một vài tiếng hít sâu đến tận gốc rễ của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khoái cảm đến mức thu chân thẳng đến thắt lưng của Vương Nhất Bác, cuối cùng run rẩy bắn ra trong vòng tay của người khác.
Vương Nhất Bác lật người lại, Tiêu Chiến nâng hông lên, hai chân duỗi thẳng lộ ra một vòng trắng như tuyết. Một đóa sen hồng nở giữa hai sợi dây đó. Vương Nhất Bác vươn tay cầm lấy đồ chơi, hoa sen run lên, như lấn át cả sự e thẹn trước làn gió mát.
Vương Nhất Bác sinh tâm muốn trêu chọc, miệng tự đắc: "Anh, em phải làm sao đây, em không thể lấy ra được. "
Tiêu Chiến sửng sốt, như sắp khóc." Làm sao có khả năng..."
Vương Nhất Bác tìm kiếm mảnh thịt mềm mại chọc vào một cách tàn nhẫn: "Ca, anh thả lỏng cái mông, Anh chặt quá không lấy ra được."
Da thịt của Tiêu Chiến như được bao phủ bởi những đám mây hoàng hôn, anh xấu hổ, anh đang định ngồi dậy, tự mình lấy nó ra. Cuối cùng, Vương Nhất Bác đã mang nó ra. Món đồ chơi màu đỏ thẫm vẫn đang di chuyển, khi nó ra khỏi chỗ kín, bay lên làm văng tay vào Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bị bỏ vào trong chăn bông, hai chân bị dang rộng, chính là rất nhiều mùa thu nước ngâm hoa râm bụt, tràn đầy mưa thu ướt đẫm cây phượng. Vương Nhất Bác đưa tay ra sờ, sau đó bắt đầu nói chuyện. "Tiêu Chiến ca ca, nhiều nước như vậy, ga trải giường ướt đẫm, buổi tối làm sao ngủ được?" Tiêu Chiến xấu hổ đến mức dùng chân đá vào người hắn, nhưng lại bị hắn đặt ở trên lưng.
Vương Nhất Bác nói: "Ngậm chặt đi." Một cỗ nóng ẩm dày đặc ấn vào trong miệng ẩm ướt mềm mại, thẳng đến tận cùng. Tiêu Chiến nghĩ, chẳng lẽ nó đâm vào trái tim anh, bằng không sẽ không mềm mại như thế. Vương Nhất Bác lại cởi khóa dưới cổ Tiêu Chiến. Hàng cúc áo bị lỏng ra dây đai bị bung ra. Cụm đỉnh đôi nhỏ nhoi nhễ nhại nước nhờn. Mây kéo đến, khiến Tiêu Chiến hai tay thoải mái nắm chặt. Vương Nhất Bác bắt đầu nghiêm túc di chuyển, vừa nặng nề vừa hung hăng. làm Tiêu Chiến khó thở, anh hạ xuống trước một vòng. Cầu xin thương xót. "Nhất Bác, chậm lại."
Vương Nhất Bác càng đi sâu hơn, "Em tên gì?"
Tiêu Chiến cuộn người lại bắt đầu làm nũng: "Lão công, em từ từ, anh lớn tuổi rồi, không chịu được đâu."
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, một bức tranh đẹp đẽ, khuôn mặt nam tính ở đâu cũng không có dấu vết của năm tháng, lại tăng thêm mãnh liệt, Tiêu Chiến rên rỉ ở dưới, rất là bất mãn. "Nói bậy bạ gì đó, Chiến ca vĩnh viễn mới mười tám tuổi."
Tiêu Chiến vô cùng tức giận, than thở: "Rõ ràng là sinh nhật của anh, thế mà em lại chiếm lợi."
Vương Nhất Bác tiến đến hôn lên cái miệng yếu ớt kia trao nhau một nụ hôn ướt át, gợi tình. Như thể không bao giờ mệt mỏi, hai người hòa làm một.
Vật ở giữa bùng lên một khát vọng nóng bỏng, một cơn điên cuồng bùng nổ, một làn sóng bùng lên, ngay lập tức sương tan, những cánh gió vàng, những giọt sương của hoa mẫu đơn nở rộ.
Lúc này trời thu đang mưa, màn đêm tĩnh mịch, gió thổi qua cửa sổ nhỏ, vầng trăng chiếu rọi sân thượng. Hai người nằm trên giường tựa vào nhau, không khí lưu luyến hương thơm.
Tiêu Chiến mệt mỏi đến mức không muốn nhấc một ngón tay lên, anh đang hờn dỗi. "Vương Nhất Bác không phải người. Sinh nhật anh lại tự mình hưởng thụ, quà sinh nhật liền hỏng mất!" Vương Nhất Bác bình tĩnh, vươn tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, một cảm giác lạnh rơi xuống khớp ngón tay anh.
Anh nhìn xuống, thấy một chiếc nhẫn đơn giản, sạch sẽ được đeo trong ngón tay của mình, anh lại nhìn Vương Nhất Bác, giơ bàn tay hỏi. "Đây là?"
Vương Nhất Bác cúi người hôn lên trán anh, vô cùng thành kính. "Quà sinh nhật. Em bảo Trần An sắp xếp một tuần nghỉ, đặt một chuyến bay đến Na Uy. Anh không phải muốn xem cực quang sao? "
"Tiêu Chiến, sau khi xem cực quang chúng ta kết hôn nhé."
—Toàn văn hoàn —
Hai giờ sáng, hoàn rồi các cô ạ. Tôi vốn dĩ định để đến mai mới trans nốt. Xem xong SDC4 xong lại có tinh thần đi trans hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro