Chương 10

- Phát hiện...

.
.
.

Vương Nhất Bác là nghe có tiếng động lớn trong phòng mới chạy vào

Ban ngày nghe người giúp việc tiểu Tư nói Vân Y một lòng oán giận không hầu hạ thiếu phu nhân chu toàn, Vương Nhất Bác mới sai Vân Y lên phòng chuẩn bị nước tắm cho phu nhân, ngụ ý để cô ta hiểu rõ chủ tớ khác biệt, hơn nữa lúc xuống xe nhìn thấy trên váy Tiêu Chiến dính bùn đất có lẽ lúc ở trong biệt thự của đại tướng đã chạy đi đâu đó chơi nên mới bị dính bẩn như vậy

Đối với người vợ kém mình nhiều tuổi, Vương Nhất Bác vẫn luôn áy náy trong lòng với người ta

Tiêu tiểu thư cũng là hòn ngọc quý giá trên tay cha mẹ, vốn có thể kết hôn với người đàn ông tuổi tác tương đồng, thân thể khỏe mạnh kiện toàn, sống một cuộc đời hạnh phúc tự do. Nay không những nội bộ nhà họ Vương lục đục lẫn nhau, nguy cơ ngập đầu còn phải gánh chịu những lời cười nhạo và chỉ trích chỉ bởi vì hắn, đây là điều mà Vương Nhất Bác không muốn thấy nhất, cũng là lí do hắn không chịu lập gia đình dù trước đó trưởng bối có gây áp lực đến thế nào

Hiện giờ nếu đã thành gia lập thất, hắn phải có trách nhiệm bảo vệ cô chu đáo, không thể nói trước hạnh phúc mỹ mãn đến đâu nhưng ít nhất cũng phải cho cô một cuộc sống an nhàn, không thiếu ăn thiếu mặc, không phải lo lắng sợ hãi

Vì vậy khi nghe thấy có tiếng động lớn phát ra từ trong phòng truyền tới, Vương Nhất Bác không kịp nghĩ nhiều lập tức đẩy cửa tiến vào. Chẳng ngờ cửa không đóng chặt, tay vừa chạm đã mở ra, cửa phòng tắm cũng không đóng mới đưa mắt nhìn thẳng vào chính giữa phòng tắm và nhìn thấy cả người trần trụi bên trong

Trước khi kịp né theo phản xạ, Vương Nhất Bác vô tình bắt được hình ảnh kỳ lạ của Tiêu Chiến đang cố gắng che giấu thân thể, sau đó lại nhìn thấy thứ kỳ lạ hơn nữa

Người ngoài đều nói vợ hắn có ngoại nhìn hoa nhường nguyệt thẹn, bạn thân của hắn cũng cảm thấy vợ hắn xuất thân thấp kém không xứng với hắn cũng không thể bắt bẻ điều gì, lúc nghe hắn nói sẽ dẫn theo vợ tới, người bạn kia còn bật ngón cái tấm tắc

- Cũng tốt, từ giờ mọi người sẽ không thể bịa đặt vợ của cậu là một cô gái nhà quê xấu xí cả người toàn mùi bùn phèn nữa

Lại thêm thường ngày chưa từng để tâm, khiến cho Vương Nhất Bác quên mất dáng người thon dài và bộ ngực bằng phẳng hơn hẳn những cô gái bình thường khác

Hóa ra không phải là cô gái mà là một nam nhân

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, của hồi môn sơ sài, lời nói không mang chút ngượng ngùng của một người thiếu nữ, vẻ ngây ngô không hiểu chuyện đời, thái độ không hề ghét bỏ Vương Nhất Bác... Như vậy tất cả những điều này đều đã có lời giải đáp

Vương Nhất Bác chợt muốn bật cười, nhất thời không biết bản thân cảm thấy buồn cười đến mức nào hay là thẹn quá hóa giận. Một năm vừa qua hắn cũng đã học được cách kiềm chế bản thân, học được cách cư xử lạnh lùng nhưng khi đối mặt với hành động lừa dối hoang đường, coi hắn như trò chơi mà đem ra đùa giỡn, hắn vẫn không sao nhịn được

Dường như đến lúc này người trước mắt mới hoàn hồn, ngồi phịch xuống bồn tắm, hai tay ôm ngực, hoảng sợ nhìn hắn

- Em , em không...

Không đợi cậu nói xong, Vương Nhất Bác đã vịn khung cửa, quay người lách mình rời đi

------

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Chiến không trông thấy Vương Nhất Bác ăn sáng cùng mọi người

Mấy ngày hôm nay, mặc dù không ngủ chung một phòng, nhưng bữa sáng hai người vẫn cố gắng cùng có mặt chỉ để sắm vai tương kín như tân, đối phó với những lần kiểm tra bất ngờ từ Vương lão gia. Bây giờ ngay cả chuyện này Vương Nhất Bác cũng không buồn để ý đến nữa, Tiêu Chiến hoảng loạn vô cùng, bánh bao thích ăn nhất cậu cũng nhai như nhai sáp

Trước nay chưa bao giờ tìm thấy Vương Nhất Bác vào buổi sáng, theo như Tiêu Chiến dò hỏi, Vương Nhất Bác đã đến bệnh viện để tiếp nhận điều trị ung thư, rồi ở lại bệnh viện luôn. Nhiều lần Tiêu Chiến muốn tới bệnh viện chăm hắn nhưng đều bị Vân Y về nhà lấy đồ nghe được từ chối thẳng thừng

Hôm nay Vương Nhất Bác đã trở về nhưng cứ một mực ở trong thư phòng không ra bên ngoài. Tiêu Chiến không chờ được nữa, cậu ôm một hộp trái cây đã gọt tỉa gọn gàng đưa tới đứng trước thư phòng, chạm mặt Vân Y liền có ý muốn được vào bên trong nhưng bị Vân Y từ chối

- Đại thiếu gia không tiếp người ngoài

- Tôi không phải người ngoài

Vân Y ngay thẳng lên tiếng

- Không quan trọng có phải người ngoài hay không, bất kể là ai đại thiếu gia cũng không gặp

- Tôi không phải người...

Vân Y: ???

Đầu óc thiếu phu nhân bị sốt hỏng rồi, Vân Y ghét bỏ gọi tiểu Tư tới đưa Tiêu Chiến trở về

Tiểu Tư tưởng cậu sốt thật, cứ lo lắng mãi thôi

- Có chuyện gì thế? Hôm qua chị ngủ không đắp chăn sao?

Vân Y vẫn tỏ ra bộ mắt ghét bỏ nhìn bộ dạng Tiêu Chiến cùng Tiểu Tư

- Đã nói đại thiếu gia không muốn gặp người khác, còn chạy loạn khắp nơi làm gì

Tiêu Chiến bị tiểu Tư lôi kéo trở về phòng, xụ mặt ấm ấm ức ức ngồi bên mép giường, lấy hộp táo đã gọt vỏ sẵn nhét vào tay tiểu Tư

- Ăn, ăn đi, không thèm cho hắn nữa

Tiểu Tư chẳng buồn bận tâm, vui vẻ lấy từng miếng táo đã chuyển vàng đưa hết vào trong bụng, miệng không ngừng hỏi han

- Chẳng phải vừa mới tốt đẹp, đại thiếu gia còn đưa chị đi dự tiệc nữa mà, sao bây giờ thành ra không muốn gặp nữa rồi? Vợ chồng son lại giận dỗi nhau nữa à?

Tiêu Chiến chậm chạp lắc đầu, rầu rĩ lên tiếng

- Còn nghiêm trọng hơn là giận dỗi

Tiểu Tư cả kinh

- Sao thế? Đại thiếu gia đánh chị?

Vương Nhất Bác từ nhỏ vốn học võ, tu luyện trong trường quân đội như thế sớm đã luyện ra cho mình bản chất mạnh mẽ hơn những nam nhân bình thường khác, khí thế oanh liệt áp bức, trong truyền thuyết dân gian, loại đàn ông như vậy thường có đam mê đánh vợ

Tiêu Chiến vội vã lắc đầu

- Không phải

Tiểu Tư quan sát nét mặt của Tiêu Chiến, cảm thấy không giống người nói dối, lại nghĩ Vương Nhất Bác mới là người dọn ra ngoài trước, tức thì có chút hoảng sợ

- Chẳng lẽ chị đánh thiếu gia?

Tiêu Chiến cúi đầu ủ rũ, chẳng còn sức lực để lắc đầu

- Làm sao tôi có thể đành lòng đánh anh ấy

Tiểu Tư nhìn ra ý tứ khác trong hai chữ "đành lòng", nhướng mày trêu đùa

- Ái chà, suy cho cũng vẫn là chồng mình, cũng xót nhau ghê gớm

Tiêu Chiến không quá hiểu chữ "xót" chỉ đoán đại khái có lẽ là rất tốt với một người nào đó

Vương Nhất Bác cũng đối xử với cậu rất tốt, nhường phòng cho cậu, phái thêm Vân Y tới chăm sóc cậu, dẫn cậu đi dự tiệc chung, còn đặc biệt sai người chuẩn bị nước ấm cho cậu tắm, sau khi phát hiện cậu là hàng giả cũng không nói nhiều.

———

Mấy ngày này trôi qua, Vương gia hoàn toàn gió êm biển lặng, không một lời đồn liên quan đến đại thiếu phu nhân, bất luận là trưởng bối hay người làm đều không nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường

Như vậy Vương Nhất Bác đã không hề nói ra với bất cứ ai, nếu không khả năng bây giờ Tiêu Chiến đã bị cả nhà họ Vương đem ra xử đẹp rồi

Tiêu Chiến nằm phịch xuống giường, vùi mặt vào chăn dày ngột ngạt

Cậu càng nghĩ càng thấy mình có lỗi, ban đầu dùng thân phận cô dâu tiếp cận Vương Nhất Bác, mượn danh nghĩa báo ân không ngại điều gì, thế nhưng đứng dưới góc nhìn của Vương Nhất Bác, đây chỉ đơn giản là một màn lừa bịp dối trá

Cô dâu cũng không phải cô gái tên Tiểu Vy lúc làm mai mà là một nam nhân thân thể cứng đờ không mông không ngực, là ai thì cũng không thể nào chấp nhận được

Tiêu Chiến thở dài, làm ân nhân đau lòng, mình thật sự không phải là một con thỏ tốt

Tiểu Tư cho là cậu đang phiền muộn chuyện tình cảm nên mới lên tiếng an ủi

- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp, ngủ một giấc là sẽ qua thôi

Tiêu Chiến chôn mặt trong chăn, lắc đầu... Vương Nhất Bác cũng có chịu lên giường đâu, làm sao có thể hòa hợp được

Tiểu Tư trông thấy bộ dạng thiếu sức sống của cậu, lại tiếp tục an ủi

- Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo không? Hôm nay trời trong gió lặng, đi dạo sẽ làm cho chị cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn

Rúc mãi trong phòng cũng không phải là phương pháp tốt, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn theo Tiểu Tư đi ra khỏi phòng

Chủ yếu cậu muốn đi dạo tới con phố gần nhà xem xem trên đường đi có ai bán thứ gì ngon ngon hay không? Người ta nói nhận lỗi phải thành tâm, đưa táo trong nhà cho người ta ăn thì làm sao được coi là thành ý

Mặc dù tiền trong ví cũng là do Vương Nhất Bác đưa, lúc lấy ra mua đồ Tiêu Chiến cũng có chút chột dạ, mua một ly trà sữa lớn cho hắn và hai ly trà sữa cho mình cùng tiểu Tư

Lần đầu tiên thưởng thức nước uống mới lạ thơm ngon, Tiêu Chiến mặt mày liền hớn hở, quay qua nói với tiểu Tư

- Có lẽ tặng thứ này cho Nhất Bác, anh ấy sẽ tha thứ cho tôi có đúng không?

Đúng là một con thỏ ngây thơ ngốc nghếch

Vương gia không quản giờ giấc ra ngoài của mọi người quá nghiêm, ra ngoài thông báo một tiếng, trở về trước giờ đóng cửa là được

Dù vậy, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy lòng như lửa đốt, chưa đi xem hết đường hết xá đã vội vàng chạy về nhà, trên tay còn cầm theo túi trà sữa vừa mới nãy mua tặng Nhất Bác

Trở về Vương gia cũng đã đến buổi chiều muộn, Tiêu Chiến đứng ở ngoài sân trên con đường nhỏ dẫn lên hành lang đến thư phòng của Vương Nhất Bác, khoát tay với tiểu Tư

- Em đi làm việc trước đi, chị đứng ở đây chờ anh ấy

- Chị trực tiếp vào phòng đại thiếu gia cũng được mà

- Không được, chị phải đứng ở đây, cũng coi như tỏ rõ lòng thành kiên nhẫn chờ đợi anh ấy trở ra

- Nhưng chờ ở đây sẽ rất lạnh, bây giờ gió đã thổi lên rồi kìa

- Không sao, chị chờ được

Tiểu Tư không khuyên nhủ được Tiêu Chiến, đành gật đầu quay người rời đi

Vậy mà Tiêu Chiến đứng chờ ở bên ngoài gần hai tiếng đồng hồ, chờ cho Vương Nhất Bác xuất hiện cũng không thấy.

Đã hơn tám giờ tối, gió lạnh bắt đầu thổi tới, Tiêu Chiến đưa tay tự ôm lấy mình. Chỉ cần nghe thấy tiếng động liền lập tức dỏng tai lên nghe ngóng, đôi mắt to tròn dáo dác nhìn quanh. Cậu cũng bỏ luôn cả giờ cơm tối với mọi người

Đến chín giờ tối, Vương lão gia cùng phu nhân đã trở về phòng, ngay cả tên Nhất Vũ uống rượu với bạn say quắc cần câu cũng đã được người làm dìu vào tận cửa trở về phòng mà mãi vẫn không trông thấy Vương Nhất Bác

Nhất Vũ say sỉn lúc đi ngang qua người Tiêu Chiến, không khỏi trố mắt ngạc nhiên, sau đó là buông lời trêu đùa

- Chị dâu đây là đang đứng đợi anh hai hả? Sao không kêu người làm nói với anh ta một tiếng bảo hắn về sớm một chút

Tiêu Chiến không thèm quan tâm, Nhất Vũ vẫn cứ tiếp tục cười nhạo trêu đùa

- Đã nói là anh hai này của tôi tính tình cứng nhắc tẻ nhạt, không hiểu phong tình, mà tôi lại không giống thế... á ui

Nói được một nửa, chợt bị một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay ra đập trúng đầu gối, Vương Nhất Vũ đau đến mặt mày nhăn nhúm, tay vịn trên vai người hầu miệng chưởi vài câu, cuối cùng vẫn ngại mất mặt khập khiễng rời đi

Rốt cuộc cũng yên lặng, Tiêu Chiến cẩn thận ôm ly trà sữa đã không còn ấm trong tay, đứng ở lối đi suy nghĩ đủ điều

.
.
.

./. Thỏ Ngốc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro