Chương 15

- Bình yên...

.
.
.

Nguyên do thì phải lội ngược dòng trở về cái ngày cậu ồn ào cùng với Vân Y và quản gia Lý bên cạnh Triệu Tử Anh, rõ ràng Vương Nhất Bác ra mặt giúp cậu như vậy... người được lợi chắc chắn là cậu rồi, dù có đi ngang qua nghe được... Vương Nhất Bác cũng hoàn toàn có thể làm bộ thờ ơ. Nhưng mà hắn lại không làm như vậy

Vương Nhất Bác vẫn ra tay giúp đỡ cậu, mặc dù hắn biết làm như thế có thể sẽ gây nên phiền hà rất lớn cho bản thân, nhưng hắn vẫn cứ giúp cậu

Lần đầu gặp lại sau bảy năm, Vương Nhất Bác dường như đã thay đổi rất nhiều, nhưng bản chất thì vẫn nguyên vẹn, vẫn là một thiếu niên dịu dàng giúp con thỏ mắc kẹt trong cái bẫy của thợ săn

Nhiệt huyết hóa thành lòng can đảm lan khắp lồng ngực, Tiêu Chiến thốt lên lời nói đã giấu kín nhiều năm

- Em, em là Tiêu Chiến, anh có thể gọi em là tiểu Chiến hay không?

Mặc dù mượn lúc hăng hái, nhưng vẫn không có một chút chắc chắn nào. Tiêu Chiến nói xong lập tức nhắm nghiền hai mắt, tựa như không nhìn thấy thì có thể coi như chưa từng mở miệng

Cậu cũng không mong đợi sẽ nhận được lời hồi đáp, suy cho cùng cậu cũng chỉ là một kẻ giả mạo gả thay mà thôi, một con thỏ không quan trọng, đã gặp một lần cũng sẽ sớm quên đi

Đến khi Vương Nhất Bác cất lời, Tiêu Chiến mới chợt run lên, mi mắt miễn cưỡng khép lại run rẩy không ngừng

- Ừ

Vương Nhất Bác đáp lời, sau đó gọi một tiếng nhẹ nhàng chậm rãi

- Tiểu Chiến

------

Sáng ngày hôm sau, sau khi tiễn nhà trưởng thôn ra về, Tiêu Chiến vui vẻ cùng Vương Nhất Bác tới cổng, Tiêu phu nhân làm bộ cầm tay cậu dặn dò mấy câu xuất giá tòng phu, chớ có buông thả tùy hứng, Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng liên hồi

Chỉ là dùng dằng cả buổi cũng không nặn ra nỗi giọt lệ chia ly, dẫu sao cũng không phải là mẹ ruột

Một đêm trôi qua, Tiêu Tiểu Vy vẫn còn bất mãn, nhân lúc người lớn nói chuyện thi thoảng trộm nhìn Vương Nhất Bác một lần, lưu luyến cứ như báu vật vốn nên thuộc về mình lại phải nhường cho người khác

Mãi mới rảnh ra một lúc kéo tay Tiêu Chiến qua một bên, lên tiếng hỏi

- Bình thường hắn cứ xụ mặt như vậy à? Trông hung dữ chết đi được

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, quả thật chưa nhìn thấy Vương Nhất Bác cười bao giờ, thật thà lên tiếng

- Đúng vậy, bình thường vẫn là như vậy

Lần này rốt cuộc Tiêu Tiểu Vy cũng thoải mái, hất cằm nói

- Có đẹp trai hơn nữa mà tính tình tệ hại thì cũng thế mà thôi, chồng tương lai của tôi nhất định phải ôn nhu, dịu dàng với tôi

Tiêu Chiến vốn định nói khi ở riêng Vương Nhất Bác cũng rất ôn hòa nhưng lại sợ đại tiểu thư động lòng Vương Nhất Bác, cuối cùng cũng nín miệng không nói thêm gì

- Vậy bình thường hắn gọi cô là gì?

Tiêu Tiểu Vy cực kỳ tò mò với cuộc sống sau khi kết hôn, cũng lo lắng tên mình bị chiếm mất

- Đừng nói là Tiểu Vy đấy nhé?

- A, không phải không phải

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Tiêu Chiến không khỏi ngượng ngùng

- Anh ấy gọi tôi là Tiểu Chiến

Tiêu Tiểu Vy bĩu môi một cái, chê tên cậu quê mùa, tiếp đó lại nói

- Vậy cô gọi hắn là gì? Cũng gọi tên luôn hả?

Cái này thì có phần làm khó Tiêu Chiến, đại thiếu gia, Vương tướng quân, ân nhân... nghe còn xa lạ quá, nhưng mà cậu chưa từng dùng xưng hô nào khác, thế nên chỉ đành ậm ờ cho qua chuyện

Không nghĩ Tiêu Tiểu Vy nghe được vẫn cau mày

- Sao hai người vẫn còn xa lạ thế?

Tiêu Chiến khiêm tốn mỉm cười

- Vậy nên xưng hô thế nào?

Dù sao cũng là người giúp cô gả thay, lòng Tiêu Tiểu Vy còn mang chút áy náy, liền ghé sát bên tai Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói mấy lời

Đầu tiên Tiêu Chiến chưa nghe được rõ, hoang mang chớp mắt một cái, đợi đến khi Tiêu Tiểu Vy lặp lại lần nữa, cậu mới chợt "a" lên một tiếng, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng

-----

Buổi sáng sau khi dùng bữa xong, Tiêu Chiến ngồi bên hồ cho cá ăn, vừa vân vê bánh bao ném vào trong nước, vừa nhẩm đi nhẩm lại xưng hô mà mình mới học được

Nhẩm hai lần đã xấu hổ muốn độn thổ, lên tiếng hỏi hai con cá chép ham ăn

- Các ngươi nói xem, nếu ta gọi anh ấy như vậy thật, liệu anh ấy có tức giận hay không?

Hai con cá chép vừa đớp mồi vừa hiến kế cho cậu, bảo cậu cứ thử một lần xem sao

Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy

- Ta không dám, nhỡ đâu chọc cho anh ấy không vui, ta còn muốn giữ mạng nhỏ để trở về rừng nữa đó

Cá chép thổi bong bóng òng ọc, dường như đang cười chê cậu nhát gan

- Huống hồ, trong lòng anh ấy đã có người thương rồi

Tiêu Chiến khép mi, giọng nói cũng ỉu xìu

- Vu tiểu thư xinh đẹp duyên dáng, còn học giỏi biết nhiều chữ hơn ta, ta lấy cái gì để so sánh cùng cô ta kia chứ

Hai con cá béo tròn lượn qua lượn lại trong nước, nghĩ cách giúp cậu

- Dù sao ngươi còn cao hơn cái cô tiểu thư kia

- Cao á? Ta cao hơn cô ta một chút nhưng đây cũng chẳng phải là ưu điểm

Nhắc tới vóc dáng, Tiêu Chiến không khỏi ôm lấy bộ ngực phẳng lì của mình, nghĩ đến cảnh tượng lúng túng ngày nọ, vẻ mặt buồn như đưa đám

- Thậm chí ta còn chẳng phải là con gái

Ngoại trừ khó có thể làm Vương Nhất Bác vui vẻ ra, việc không phải con gái cũng đang dần để lộ nhiều mặt phiền toái

Tỷ như vào xuân áo quần ngày càng mỏng manh, những cô gái khác sẽ mặc áo đầm hai dây, áo trễ vai lộ ngực, còn cậu lúc nào cũng giấu giấu giếm giếm, cứ mặc thêm cái áo khoác mỏng bên ngoài, trông quê mùa thực sự. Mà cậu càng che giấu càng làm cho bà nội Vương để ý, nhiều lúc cậu cảm thấy ánh mắt của bà nội nhìn cậu rất khó hiểu

Dường như bà nội có điều gì suy nghĩ, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng nói mà gọi người tới nhà một ông thầy chuyên bốc thuốc đông y bốc về cho Tiêu Chiến mấy thang thuốc bắt buộc cậu phải uống vào mỗi buổi tối

Tiêu Chiến thật sự chẳng hiểu công dụng cũng như ý tứ của bà nội Vương, cho tới khi tiểu Tư nói nhỏ với cậu về công dụng loại thuốc ấy, lúc này Tiêu Chiến hiểu ra mới thẹn đỏ mặt

Trên đường trở về phòng của mình liền ghé tới một bụi rậm móc họng nôn hết đống thuốc vừa mới uống, ai ngờ cậu lại đụng trúng Nhất Vũ đang lảng vảng ngoài sân

- Có thể gặp được chị dâu tại đây quả đúng là có duyên trời định

Tên đàn đúm đã mở miệng thì y như rằng không được câu nào lọt tai, hắn tiến lên trước cản đường Tiêu Chiến

- Đừng đi vội thế, hôm nay trời thanh gió mát có thể cùng tôi đi dạo một chút không?

- Tôi không thích

Nhìn thấy thái độ dứt khoát từ chối của Tiêu Chiến, Vương Nhất Vũ có chút sửng sốt, sau đó liền lên tiếng trêu chọc

- Quả là hoa càng đẹp càng có nhiều gai, đàn ông chúng tôi ấy à, rất thích các cô gái dịu dàng ngoan ngoãn. Chị dâu cứ cứng nhắc như vậy, thảo nào anh hai chẳng thích chị

Vừa nói vừa sáp lại gần, lấy tay che miệng nói nhỏ

- Nhưng đó là người khác thôi, còn em thì vẫn rất thích cái tính đanh đá của chị dâu nha... á ui

Tiêu Chiến tức giận với thói trăng hoa của Nhất Vũ, lén lút đưa tay hóa phép làm viên sỏi to từ trong bụi rậm bay ra đập trúng đầu gối khiến cho hắn ôm chân la lớn

Bất luận ăn xui bao nhiêu lần, Vương Nhất Vũ vẫn cứ ngã sấp mặt dưới tay Tiêu Chiến

Hắn vừa đứng lên vừa thẹn quá nên quát to

- Được lắm, cái đồ đàn bà đanh đá không có mắt nhìn người, tôi có thua kém tên bệnh hoạn kia chỗ nào mà cô dám khước từ tôi hết lần này đến lần khác

Tiêu Chiến đã bỏ đi được mấy bước, nghe đến đây lại không nhịn được, quay trở lại nhấc chân đá Vương Nhất Vũ một cái khiến hắn còn chưa bò được dậy đã chỏng vó ngã nhào

- Tên anh ấy mà cậu cũng dám gọi?

Nói xong câu này, Tiêu Chiến còn dứt khoát đạp một chân lên tay Nhất Vũ, vênh hàm nhìn Vương Nhất Vũ từ trên xuống dưới

- Cậu hỏi xem kém anh ấy ở chỗ nào? Vậy để tôi nói cho mà biết, anh ấy hơn cậu mọi chỗ, thân thể khỏe mạnh, giỏi giang hơn người, ngay cả gương mặt cũng anh tuấn gấp vạn lần cậu nốt

------

Có lẽ là do giải tỏa được phần nào nỗi uất nghẹn dồn nén, hơi thở thông thuận, hôm nay Tiêu Chiến ăn được hơn hẳn, bữa trưa dùng hai bát cơm trắng, vừa đặt đũa xuống đã bừng bừng khí thế chạy vào sân sau luyện khí công

Luyện xong còn chưa thấy đã, đúng lúc tiểu Tư mang con diều giấy hai người cùng làm hôm qua, Tiêu Chiến lập tức nắm lấy, tháo dây đã được cuốn thành cuộn ra

Vương gia rộng hết mấy chục mẫu đất, mặc dù căn biệt thự cũng rất lớn nhưng khoảng sân còn lại thì đặc biệt lớn, thả diều ở đây cũng thật lý tưởng

Lại nói người khác không biết chứ, cứ có đồ gì chơi vui  là Tiêu Chiến sẽ nhanh chóng ló một chân, ở thôn Đông Sơn cậu chính là đầu trùm của đám con nít, hiện tại phong độ không giảm, chạy nhanh thả diều bay cao thật xa, tiểu Tư đứng bên cạnh phấn khích vỗ tay không ngừng

Vừa định đặt chiếc diều vào tay tiểu Tư, gió lại chợt đổi chiều, con diều bay giữa không trung chệch hướng, dây diều mắc phải cành cây cao vút, thân diều hình thỏ loạng choạng mấy vòng rồi rơi thẳng xuống dưới như chiếc lá rụng

Lần theo sợi dây mò tới ngọn cây cản trở, đã thấy con diều rơi ra bên ngoài bức tường, Tiêu Chiến sợ nó bị trẻ con đi ngang qua nhặt mất, vội vàng đuổi theo

Phía ngoài cổng sau Vương gia ngụ một con hẻm được đặt tên là Giang Hoa, Tiêu Chiến hớt hơ hớt hãi chạy một vòng mới tới được con hẻm ấy

Khi ấy tiết xuân se lạnh lộ rõ đìu hiu, giờ đây đã hoa lá đầy cành đua nhau khoe sắc, tìm kiếm dọc đường, ánh mắt đã bị cảnh sắc xung quanh hấp dẫn

Bước chân dừng lại trước những cánh hoa đỏ, chợt ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến không những nhìn thấy hoa đào đầu tường mà còn nhìn thấy một người đàn ông mặc quần jean áo phông khỏe khoắn, dưới chân còn mang một đôi giày ba ta màu trắng cùng với con diều cầm trong tay

Hôm nay là ngày nghỉ, hầu hết thời gian Vương Nhất Bác đều lãng phí ở trong thư phòng

Vừa rồi cảm thấy có chút mỏi mệt, ra ngoài thư giãn một chút, tới con hẻm lại nghe tiếng cười đùa huyên náo bên trong, ngẩng mặt chợt thấy chiếc diều giấy bay trên đỉnh đầu, không kiềm được nhìn nó hồi lâu, cho đến khi nó mắc phải cành cây, lảo đảo lắc lư rơi xuống mặt đất

Tiêu Chiến bước nhanh về trước, lúc gần đến trước mặt Vương Nhất Bác lại e dè giảm tốc độ, ngập ngừng lên tiếng

- Cái này, là anh nhặt được sao?

- Của cậu? Tự làm sao?

- Vâng, là em tự làm

Hiếm khi Tiêu Chiến thấy hắn hỏi mình điều gì, líu ríu kéo dài câu chuyện

- Hôm qua ra vườn nhặt được mấy cành cây tre, em cùng tiểu Tư đem ra chẻ nhỏ làm khung rồi dán giấy thành con diều

Vương Nhất Bác lại gật đầu, buông mắt nhìn chiếc diều trong tay một hồi không nói gì nữa

Vẻ mặt của hắn không thay đổi so với ngày thường thế nhưng chẳng biết tại sao Tiêu Chiến lại thấy được vài phần quạnh hiu trong mắt hắn, sau đó nghĩ đến cơ thể chịu bệnh nặng, trong lòng dâng lên một tầng chua xót

Vốn nên bay lượn giữa bầu trời, để rồi bị kìm hãm tại bệnh viện vậy khác nào như cá rời nước

Thế nên Vương Nhất Bác trả lại con diều, Tiêu Chiến không nhận chỉ nhẹ nhàng nói

- Anh có muốn cùng em thả diều không?

-----

Trước khi trời xẩm tối, ngõ Giang Hoa ngoài hàng rào Vương gia trở nên sôi động ồn ào

Hôm nay Tiêu Chiến dồi dào sức sống, can đảm cũng tăng lên không ít, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn cậu mà không nói gì cậu lại tự cho là đồng ý bèn nhét dây diều vào tay hắn, miệng hô lớn

- Anh giữ chặt dây, em chạy đây

Cứ thế cầm con diều chạy đi thật xa, ráng chiều rơi trên đôi chân thoăn thoắt của thiếu niên mới lớn, nụ cười rạng rỡ lộ cả đôi răng thỏ trắng tinh, ấy vậy mà Vương Nhất Bác lại chăm chú nhìn đến ngây ngẩn, bàn tay nắm chặt cuộn dây diều cũng càng siết chặt hơn

Tiêu Chiến chạy cực nhanh, chẳng mấy chốc cảm nhận đủ xa liền đưa tay thả ra con diều, Vương Nhất Bác lúc này mới phản ứng, quay người cầm dây diều chạy ngược chiều gió, con diều hình thỏ con cuối cùng cũng bay cao trên bầu trời

Lúc tiểu Tư và tài xế Trần nghe tiếng chạy qua nhìn cảnh tượng này đập vào mắt làm cho cô không khỏi cảm thấy kinh hỷ. Tài xế Trần vì lo cho sức khỏe của Vương Nhất Bác, không ngừng chạy theo phía sau lên tiếng hỏi han

- Đại thiếu gia, đại thiếu gia có khỏe hay không? Đừng chạy nữa sẽ mệt đến cơ thể

Trông thấy Vương Nhất Bác không trả lời mà vẫn cắm đầu chạy, tài xế Trần không biết làm sao liền quay qua trừng mắt với Tiêu Chiến

- Cô đừng có chạy nữa có được không? Đại thiếu gia sức khỏe còn yếu, mới vừa vô thuốc hồi trưa, chạy nữa sẽ sốc thuốc

Tiêu Chiến nghe vậy mặt mày cứng đờ, đưa tay kéo Vương Nhất Bác lại, lo lắng lên tiếng

- Anh ơi, anh không sao chứ? Có mệt không? Em không nhớ... anh đang bị bệnh

Vương Nhất Bác lâu rồi mới cảm thấy thoải mái như thế, bị tài xế Trần làm hỏng chuyện vui liền hung hăng quay đầu lườm tài xế Trần một cái. Xong quay qua nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt dịu dàng pha một chút vui vẻ

- Tôi không sao? Cứ thả diều tiếp đi

Được cổ vũ, Tiêu Chiến không nhịn được lên tiếng vui vẻ

- Anh ơi, trông có đẹp không?

Cậu là hỏi về con diều thế nhưng Vương Nhất Bác lại dời mắt, ánh mắt hắn lướt qua mặt cậu có phần nóng bỏng

Gió xuân ấm áp phả lên khuôn mặt Tiêu Chiến, trái tim không kiềm chế được mà gõ nhịp mạnh mẽ, hắn khẽ "ừ" một tiếng coi như đáp lời.

Tiêu Chiến không biết mình có nghe nhầm hay không, gặng hỏi lần nữa, chỉ là lần này Vương Nhất Bác đã xoay đầu, cất giấu sạch sẽ những cảm xúc vô tình lộ ra ban nãy

.
.
.

./ Thỏ Ngốc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro