Chương 15: Hắc Ưng
Hình ảnh ấy – Tiêu Chiến và Nhất Bác tay trong tay rời khỏi hội trường – lập tức thành biểu tượng. Nó không chỉ là tin tức nóng, mà còn là dấu mốc đánh dấu sự thay đổi lớn trong thương trường.
Một tổng tài cao lãnh, lạnh lùng, cuối cùng đã công khai tình yêu.
Một chàng trai trẻ, từ một vệ sĩ âm thầm, đã bước lên ánh sáng.
Còn đâu đó, trong bóng tối, một người đàn ông vẫn dõi theo, thì thầm với chính mình:
-"Con trai... cha sẽ không để ai làm hại con nữa."
Câu chuyện tình ấy, từ đây, chính thức viết sang một chương mới – đầy sóng gió, nhưng cũng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến vẫn nhớ rõ. Sau tiệc thường niên, khi truyền thông náo loạn vì tin tức công khai tình yêu, anh và Nhất Bác rút về biệt thự riêng. Căn phòng chìm trong yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn vàng dịu hắt xuống gương mặt lạnh nhạt nhưng phảng phất vẻ căng thẳng của Nhất Bác.
Tiêu Chiến ngồi trên sofa, cốc rượu vang đỏ xoay nhẹ trong tay, ánh mắt vẫn dõi theo cậu trai trẻ đang đứng bên cửa sổ. Hơi thở của đêm mùa đông phả vào ô kính, phủ một lớp mờ mịt.
-"Bác..." – anh cất giọng trầm thấp – "Có chuyện em giấu tôi, phải không?"
Nhất Bác khựng lại, bàn tay siết chặt khung cửa.
Tiêu Chiến bước đến gần, vòng tay từ phía sau ôm lấy cậu, cằm khẽ tựa trên vai. Anh không ép buộc, chỉ thì thầm:
-"Cha mẹ em... họ ở đâu?"
Câu hỏi ấy khiến cơ thể Nhất Bác run lên. Trong suốt bao năm qua, chưa một ai hỏi cậu như thế. Cậu luôn né tránh, luôn im lặng, bởi sự thật quá đẫm máu để có thể nói ra.
Nhưng Tiêu Chiến lại khác, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khiến Nhất Bác muốn gỡ bỏ lớp giáp ngụy trang.
Sau một lúc im lặng dài, giọng cậu khàn đặc vang lên:
-"Anh có chắc muốn nghe không? Một khi biết rồi... sẽ không còn đường quay lại."
Tiêu Chiến chỉ siết chặt vòng tay hơn:
-" Anh muốn biết mọi thứ. Dù quá khứ em là gì, em vẫn là người anh yêu."
Nhất Bác hít sâu, gương mặt chìm trong ánh sáng vàng nhạt, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ nhưng ẩn chứa những đợt sóng ngầm.
-"Cha em... từng là trùm mafia lừng lẫy ở Ma Cao. Người ta gọi ông là Hắc Ưng."
Cậu ngừng lại, nhếch môi cười nhạt:
- "Ông ta từng đứng trên đỉnh quyền lực, kẻ thù khiếp sợ, bạn bè cúi đầu. Nhưng... năm em 17 tuổi, mọi thứ sụp đổ. Một đêm mưa, thuộc hạ phản bội, băng đảng tan rã. Ông bị truy sát. Lúc ấy, em bị ép phải rời khỏi nhà, lưu lạc đến Thượng Hải để sống sót."
Ánh mắt Nhất Bác tối lại, kìm nén bao năm oán hận:
-"Em sống như một cái bóng. Em thề sẽ có ngày quay lại, khiến những kẻ phản bội trả giá. Vì thế, em mới chấp nhận vào Tiêu thị, tận dụng thế lực này để tìm con đường báo thù..."
Giọng cậu dần nhỏ đi, chỉ còn hơi thở lẫn vào không khí:
-"Nhưng... em không ngờ... lại có tình cảm với anh."
Câu nói cuối như một mũi dao vừa bén vừa mềm, cắm vào trái tim Tiêu Chiến.
Anh im lặng. Trong lòng dậy lên trăm mối tơ vò – bất ngờ, đau lòng, và... thương xót.
Bàn tay anh siết chặt vai Nhất Bác, hơi run. Ánh mắt lạnh lùng thường ngày nay chất chứa một nỗi đau không tên.
-"Vậy ra... tất cả những năm qua em gánh nặng như thế?"
Nhất Bác gật khẽ. Trong đôi mắt cậu thoáng lộ sự yếu đuối hiếm hoi, thứ mà cậu chưa từng cho ai thấy.
Tiêu Chiến cúi xuống, chạm trán mình vào trán cậu:
-"Em ngốc lắm. Hận thù không thể nuốt em mãi được. Để tôi... cùng em đối diện."
Những ngày sau đó, Tiêu Chiến không nói thêm gì. Anh vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, công việc như thường, vẫn cùng Nhất Bác xuất hiện trong các buổi họp, vẫn đưa cậu đi ăn tối. Nhưng ẩn sau đó, anh đã bắt đầu một cuộc điều tra âm thầm.
Anh huy động đội ngũ tình báo ngầm của Tiêu thị, lần theo từng mảnh tin tức cũ. Hồ sơ năm ấy bị che giấu tinh vi, nhưng càng tìm hiểu, anh càng nhận ra có điều bất thường.
Một tháng sau, anh nhận được một tập hồ sơ mật từ đặc vụ thân tín. Trong đó có một dòng chữ khiến anh sững sờ:
"Hắc Ưng – chưa chết. Hiện ẩn náu tại Ma Cao, dưới một thân phận khác."
Tiêu Chiến ngồi rất lâu trong phòng làm việc. Cốc cà phê trên bàn nguội lạnh, ánh mắt anh sâu như vực thẳm. Anh biết, tin này sẽ thay đổi tất cả.
Đêm ấy, trong phòng ngủ, Tiêu Chiến không ngủ được. Anh nhìn sang gương mặt yên tĩnh của Nhất Bác, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi hồng khẽ mím. Trái tim anh siết lại.
Anh vươn tay chạm khẽ vào má cậu, thì thầm:
-"Bác... nếu biết cha em còn sống, em sẽ thế nào?"
Như cảm nhận được, Nhất Bác khẽ động. Cậu mở mắt, giọng khàn:
-"Anh... biết gì rồi?"
Tiêu Chiến không che giấu, anh thẳng thắn
-"Cha em, ông ấy vẫn còn. Ở Ma Cao."
Trong thoáng chốc, Nhất Bác chết lặng. Toàn thân cậu run rẩy, mắt đỏ hoe
-"Anh... anh nói thật?"
Tiêu Chiến gật đầu, tay siết chặt hơn:
- "Tôi không muốn giấu em. Tôi đã xác minh. Ông ấy sống sót, nhưng vì thế lực phản bội quá lớn nên phải ẩn thân."
Nhất Bác ngồi phịch xuống giường, đôi bàn tay run rẩy ôm lấy mặt. Bao năm qua, cậu luôn nghĩ cha đã chết. Mọi hận thù, mọi nỗ lực tồn tại đều xây dựng trên nỗi mất mát ấy. Giờ đây, sự thật như sấm sét giáng xuống, phá tan mọi lớp vỏ.
Nước mắt lăn dài, nhưng Nhất Bác cười trong nghẹn ngào:
-"Cuối cùng... ông vẫn còn sống..."
Tiêu Chiến ôm chặt lấy cậu, lòng thầm thề: "Dù là đối mặt mafia hay cả thế giới ngầm, tôi cũng sẽ đi cùng em."
Vài ngày sau, Tiêu Chiến sắp xếp mọi công việc, giao quyền quản lý tạm thời cho phó tổng, rồi cùng Nhất Bác đáp chuyến bay riêng đến Ma Cao.
Trên máy bay, Nhất Bác im lặng suốt. Gương mặt cậu trắng hơn thường, đôi mắt sâu thẳm. Tiêu Chiến không ép hỏi, chỉ lặng lẽ nắm tay cậu, để sự ấm áp truyền sang.
Khi bánh máy bay chạm đường băng, tim Nhất Bác đập mạnh. Sau bao năm, cậu trở về nơi từng nhuốm máu và mất mát.
Xe riêng chờ sẵn, đưa họ đến một biệt thự nằm sâu trong khu ngoại ô. Không khí nơi này vừa nguy hiểm vừa tịch mịch, lính gác ẩn hiện quanh tường cao.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra. Dáng người cao lớn, mái tóc điểm bạc, đôi mắt sắc lạnh từng khiến cả thế giới ngầm khiếp sợ.
Ông sững lại khi nhìn thấy Nhất Bác.
Thời gian như ngưng đọng.
Nhất Bác run rẩy, đôi mắt hoe đỏ, gọi một tiếng:
-"Cha..."
Người đàn ông kia bật run, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh. Nhiều năm rồi, ông không dám tin có ngày còn được nghe tiếng gọi ấy.
Ông bước nhanh đến, ôm chặt lấy con trai. Giọng ông nghẹn ngào:
-"Bác nhi... con trai của cha..."
Cả hai siết chặt nhau trong nước mắt. Bao năm xa cách, bao lần tưởng mất nhau, giờ phút này, mọi hận thù, mọi mất mát như tan chảy.
Tiêu Chiến đứng cạnh, ánh mắt nhuốm màu xúc động. Anh biết, khoảnh khắc này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Khi cảm xúc lắng xuống, Hắc Ưng quay sang Tiêu Chiến, ánh mắt sắc bén:
-"Cậu là người đưa con trai tôi về?"
Tiêu Chiến khẽ gật đầu:
-"Tôi là người sẽ đi cùng cậu ấy. Dù là thù hận hay tương lai."
Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, không cần nhiều lời, sự kiên định ấy đã đủ để Hắc Ưng hiểu.
Ông nhìn con trai, rồi lại nhìn Tiêu Chiến, cuối cùng khẽ thở dài:
-"Bác nhi, nếu đây là người con chọn, cha sẽ không ngăn cản. Nhưng con phải biết... con đường phía trước sẽ đầy máu lửa."
Nhất Bác lau nước mắt, ánh mắt sáng rực:
-"Chỉ cần cha còn sống, chỉ cần có anh ấy, con không sợ."
Tiêu Chiến nắm chặt tay cậu, ánh mắt như ngọn lửa
- "Tôi sẽ cùng em, cùng cha em... giành lại tất cả.
Đêm ở Ma Cao tối đen như mực. Trong căn biệt thự ẩn náu, ánh đèn vàng hắt xuống bàn gỗ cũ, Hắc Ưng ngồi trầm ngâm, trước mặt là tấm bản đồ dày đặc ký hiệu. Bên cạnh ông, Tiêu Chiến lặng lẽ rót rượu, ánh mắt sắc bén dõi theo từng chi tiết. Nhất Bác ngồi phía đối diện, gương mặt lạnh lùng nhưng bàn tay dưới bàn siết chặt.
Hắc Ưng cất giọng khàn khàn, trầm nặng như từ vực sâu vọng lại:
- "Kẻ phản bội năm đó... chính là Lãm Phong. Hắn từng là cánh tay phải của ta, sau khi bán đứng ta, hắn nuốt trọn địa bàn, nắm quyền trong giới ngầm ở đây suốt mười mấy năm. Muốn giành lại danh dự, chúng ta phải hạ hắn."
Không khí đông cứng. Tiêu Chiến nhíu mày, trầm ngâm: "Nghĩa là... trận chiến này không thể tránh."
Nhất Bác ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Cha, con không quan tâm quyền lực. Nhưng nếu không kết thúc mối thù này, chúng ta không bao giờ yên ổn."
Hắc Ưng nhìn con trai, lòng dâng lên niềm tự hào xen lẫn xót xa. Ông gật đầu, giọng chắc nịch: "Được. Vậy cha con ta... cùng ra tay."
Hai ngày sau, thông tin tình báo cho biết Lãm Phong đang tổ chức một buổi tiệc ngầm tại một casino nổi tiếng. Đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận.
Tiêu Chiến sắp xếp mọi thứ. Đêm ấy, anh mặc vest đen ôm sát, ánh mắt lạnh băng như một vị tổng tài cao lãnh nhưng mang khí chất của sát thủ. Nhất Bác mặc áo sơ mi trắng, khoác ngoài áo da, gương mặt điềm tĩnh đến mức nguy hiểm.
Khi bước vào casino, ánh đèn neon rực rỡ, tiếng nhạc xập xình vang lên, nhưng không gì át nổi sự căng thẳng bao trùm. Bên trong, Lãm Phong ngồi giữa vòng vây thuộc hạ, dáng vẻ ngạo nghễ.
Khi thấy Hắc Ưng xuất hiện, ánh mắt hắn thoáng giật mình, rồi bật cười lớn: "Ha! Ngỡ tưởng đã thành tro bụi, không ngờ Hắc Ưng vẫn còn sống! Lần này... ông thật sự tự tìm đường chết."
Hắc Ưng không đáp, chỉ liếc Nhất Bác. Cậu tiến lên một bước, giọng lạnh buốt:
"Người chết sẽ là ông."
Không cần nhiều lời, tiếng súng vang lên, không khí náo loạn. Thuộc hạ hai bên lao vào, ánh sáng lấp loáng của dao găm, tiếng đạn xé gió, tiếng hô hét hòa thành một bản nhạc chết chóc.
Tiêu Chiến và Nhất Bác đứng lưng kề lưng, di chuyển như đã luyện tập hàng ngàn lần. Anh bắn hạ từng tên lao đến, từng động tác dứt khoát, gương mặt lạnh lùng. Nhất Bác thì linh hoạt như báo săn, dùng dao găm và súng ngắn, mỗi nhát ra tay đều chuẩn xác chí mạng.
Máu văng tung tóe trên nền gạch, tiếng la hét thảm thiết vang vọng. Hắc Ưng cũng không thua kém, thân thủ lão luyện, từng cú ra tay đều mang khí thế của bậc vương giả một thời.
Cuối cùng, cả ba người ép Lãm Phong vào góc.
Hắn cười khan, ánh mắt đỏ ngầu: "Hắc Ưng, mày nghĩ giết tao là xong sao? Giới ngầm này đã thuộc về tao rồi!"
Nhất Bác giương súng, bàn tay run lên vì phẫn nộ. Nhưng đúng lúc đó, Tiêu Chiến đặt tay lên nòng súng, chặn lại.
Anh khẽ lắc đầu: "Bác, để luật của thế giới ngầm phán quyết hắn. Giết hắn dễ, nhưng hủy cả mạng lưới hắn mới là cách trả thù triệt để."
Ánh mắt Nhất Bác lóe sáng. Cậu hít sâu, hạ súng xuống.
Hắc Ưng tiến đến, tung cú đấm mạnh như sấm sét khiến Lãm Phong gục ngã. Rồi ông quay sang Tiêu Chiến, ánh mắt ẩn ý: "Cậu nói đúng. Trận này... ta thắng rồi."
Sau cuộc chiến, tin tức Lãm Phong bị bắt lan ra khắp giới ngầm. Tất cả thế lực từng trung thành với hắn giờ đều run rẩy xin hàng. Cái tên Hắc Ưng một lần nữa khiến Ma Cao rung chuyển.
Trong đại sảnh biệt thự, những thủ lĩnh mafia lần lượt quỳ gối trước Hắc Ưng. Nhưng ông lại nhìn sang Nhất Bác, giọng uy nghi: "Bác nhi, từ nay con sẽ thay cha đứng lên, làm thủ lĩnh nắm quyền."
Cả sảnh im phăng phắc. Tất cả ánh mắt dồn về cậu trai trẻ.
Nhất Bác im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi bước lên trước. Cậu nhìn cha, nhìn Tiêu Chiến đang đứng phía sau, ánh mắt dịu lại.
-"Cha... con không muốn."
Cả sảnh rúng động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro